Ngày mười ba tháng tám, sáng sớm.
Thiên Huệ Tử nửa nằm nửa ngồi trên giường, mi mắt càng lúc càng nặng, cơn buồn ngủ đang gặm nhắm ý chí kháng cự của cô.
Không! Ta không thể ngủ!
Ta không thể đến cái nơi xa xôi đó, chịu để những sinh vật tà ác đó khống chế.
Bỗng nhiên ánh đèn tắt phụt, đây là một gian phòng chẳng có cửa nẻo gì hết, lập tức chìm vào bóng tối xòe tay trước mặt cũng không thấy.
"Kẹt kẹt!"
Cánh cửa bị đẩy mở ra, rọi vào một tia sáng nhỏ yếu ớt, rồi bỗng tối lại, một bóng người phóng thẳng vào trong căn phòng tối om, Thiên Huệ Tử sợ đến tê cóng cả người, như thể bị vứt xuống nước đá đang đóng băng.
Một vật đen đen đang tiến lại, là một người đàn ông cao lớn, nhưng mặt không nhìn rõ.
Cửa bị ông ta nhẹ nhàng khép lại.
Thiên Huệ Tử không nhịn được lại rên lên, lùi lại dựa lưng vào tường, lắc đầu khóc nói: "Không được! Không được!" Người đàn ông đó dùng tiếng Anh mang nặng khẩu âm người Đức nói: "Đừng sợ! Tôi không làm hại cô, kẻ xâm phạm cô là Cát Bách đã bị trừng trị rồi, bất cứ một phương pháp thô bạo nào phá hoại đến người người đẹp như cô đều phải bị hủy diệt."
Sự sợ hãi của Thiên Huệ Tử chỉ có tăng chứ không có giảm, kêu lên: "Không được qua đây!"
Người đó đến bên giường, ngồi xuống, dịu dàng nói: "Không hiểu tôi à? Cô học triết học và văn học ở Harvard, cô nhất định có hoài bão và lý tưởng của cô, giống như chúng tôi cũng có lý tưởng và khát vọng của chúng tôi."
Thiên Huệ Tử thấy y không tiến thêm chút nào nữa, trong lòng hơi yên, nói: "Hoài bão của các ông? Bắt cóc và mưu sát cũng được tính vậy sao?"
Người đó cười nhẹ, nói: "Chúng tôi cũng bất đắc dĩ phải làm vậy, cái mà văn minh nhân loại mang lại không phải là hạnh phúc, mà là tai hại, dân số bùng nổ, ô nhiễm môi trường chẳng chút úy kị, phá hoại, giết sạch những sinh mệnh khác, chặt đốn rừng núi tươi đẹp, lãng phí tài nguyên của Trái Đất, cô nói xem đối với các hành vi tàn bạo này, chúng tôi phải tính toán thế nào? Để cứu lấy tinh cầu mĩ lệ nhất trong vũ trụ này, tôi không tiếc làm bất cứ việc gì."
Ngữ khí của y tịnh không kích động, nhưng lại là tiếng kêu bi thương phát từ thâm tâm của y.
Thiên Huệ Tử chẳng thể ngờ được y lại nói như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi chẳng thể nghĩ ra việc này và bắt cóc tôi có quan hệ gì?"
Người đó nói: "Để hoàn thành lý tưởng của chúng tôi, chúng tôi cần nhiều tiền bạc và tài liệu cần thiết, loại đại tư bản bóc lột người khác như cha cô, tích tụ nhiều tài sản không cần thiết, bọn tôi lấy của ông ta một ít, tịnh không quá phận, kỳ thực cái ông ta vốn có rất lớn so với cái chúng tôi lấy của ông ta."
Thiên Huệ Tử nói: "Đây... đây là cái lý lẽ méo mó gì vậy?"
Người đó cười lạnh: "Lý lẽ méo mó! Toàn bộ cái văn minh nhân loại này từ đầu đã đi vào con đường sai lầm, đại cách mạng công nghiệp càng làm cho gia tốc của sai lầm đó khuếch đại hơn, một khi phát ra chẳng thể thu lại. Lý lẽ méo mó trong tay cường quyền lại biến thành chân lý; sự xuất hiện của thành thị, làm người ta dồn lại một chỗ, phá hoại sinh thái tự nhiên; con người càng tiếp cận, sự cách ly càng lớn; kinh tế càng phát triển, thì càng yếu ớt dễ gãy. Loại loại hành vi đều trái ngược với lẽ thường, tội ác mỗi ngày một nghiêm trọng so với ngày trước, nhưng lại chẳng thấy bất cứ nhân tố nào cản lại xu thế phát triển này..."
"Bộp bộp, bộp bộp" Người đó nói: "Vào đi!" Nữ lang tóc vàng xông vào, hoảng sợ nói gấp: "Không hay rồi! Thiên Hoàng có điện thoại tới!" Người đó trầm giọng nói: "Ra ngoài hãy nói!"
Thiên Huệ Tử ban đầu thì ngạc nhiên, kế đó trong lòng phát xuất một tia hy vọng.
Nạp Túy Nhân và nữ lang tóc vàng Ngải Toa bước ra ngoài phòng.
Những người khác đã tụ tập trước cửa, trong mắt đều có thần sắc kinh hoàng.
Nạp Túy Nhân rất bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Văn Toa nói gấp: "Thiên Hoàng có điện thoại tới, nói Đại Dã Thiên Huệ Tử trong máy ghi hình đã dùng một ám ngữ xảo diệu nói lộ địa điểm của chúng ta, chúng ta phải lập tức ly khai. Phải ly khai trước khi cảnh sát phong tỏa toàn bộ khu vực."
Nạp Túy Nhân toàn thân chấn động, chẳng thể tin được nói: "Chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Nhanh, tiêm thuốc mê cho cô ta, lập tức triệt thoái, sử dụng kế hoạch đối phó với tình trạng khẩn cấp."
Mọi người lãnh mệnh đi ngay.
Nạp Túy Nhân đẩy cửa vào phòng, quát lên: "Ngươi làm sao mà biết được chỗ chúng ta giấu mình?"
Thiên Huệ Tử nhếch mép cười ruồi.
Phí Thanh bác sĩ mang ống tiêm thuốc đi vào.
Thiên Huệ Tử tuy nhìn không rõ ràng, cũng trực giác mà biết được sẽ có chuyện phải phát sinh trên thân của chính mình, hãi nhiên hỏi: "Làm gì đấy?"
Phí Thanh bác sĩ nói: "Đứa bé ngang ngược, tiêm một mũi cô sẽ đi vào giấc ngủ rất sâu, cô không phải không muốn ngủ chứ?"
Sợ hãi lại trào lên như nước thủy triều, Thiên Huệ Tử hét lên: "Không được!"
Hòa Điền Đạo Hương khởi động máy xe, chiếc xe Pháp Lạp Lợi phóng ra khỏi cửa lớn, như một cơn lốc chạy qua sân bay.
Hoành Sơn cùng Đại Dã đã đi trước một bước bay đến Nại Lương, tham dự việc giải cứu Thiên Huệ Tử.
Đại Dã mới đầu muốn cô ở lại Đông Kinh, bất quá bà cuối không chịu nổi cái tư vị kiến bò trong chảo nóng, phóng thẳng đến Nại Lương, bà không biết mình có thể làm gì, nhưng cũng tốt hơn ngồi ngơ ngẩn ở trong nhà.
Một cỗ xe xuất hiện trong kính chiếu hậu, cách sau xe bà một đoạn đường, rồi lại biến mất không nhìn thấy, bà hơi yên lòng, trong lúc nhiều xe thế này, khó tránh khỏi nhìn dây ra rắn.
Bà quay nhìn con đường thẳng của sân bay, không muốn đến thẳng sân bay, dừng xe tại chỗ đậu xe, nhắm khu nhà chính của sân bay chạy nhanh tới.
Đây là mùa nghỉ hè, nhà chính đầy nghẹt người.
Một người xuất hiện ở trước mặt, chắn mất đường đi của bà.
Hòa Điền Đạo Hương định thần nhìn lại, nguyên lai ngày hôm đó sau khi gặp mặt Hoành Sơn Chính, bà đã đụng vào người thanh niên anh tuấn này.
Anh đã cho bà ấn tượng sâu sắc phi thường.
Người đó đương nhiên là Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ mỉm cười nói: "Đại Dã phu nhân."
Hòa Điền Đạo Hương sắc mặt trầm xuống, nói: "Anh bám đuôi tôi?"
Lăng Độ Vũ thành khẩn nói: "Tôi muốn cô giúp tôi một ít việc."
Hòa Điền Đạo Hương tịnh không có cảm giác nguy hiểm, bởi vì bốn phía xung quanh đều là người, ở phía xa lại có bốn người cảnh sát, bà không tin đối phương dám công nhiên xâm phạm bà.
Mà càng quan trọng hơn nữa là nam tử trước mặt có một loại khí chất cao quý và chính nghĩa trời sinh. Nhãn thần như muốn nhìn thấu trong tâm người khác.
Nhưng bà hiện tại đích xác là không có tâm tình nghe đối phương nói gì, cũng không có hứng thú biết ý đồ của anh, trước mắt không có chuyện gì quan trọng bằng một phần ngàn, một phần vạn so với việc đi cứu Thiên Huệ Tử.
Hòa Điền Đạo Hương cúi đầu tránh ánh mắt hút người như nam châm của Lăng Độ Vũ, nói: "Xin lỗi! Tôi có việc gấp!"
Bà cất bước vòng qua mà đi.
Lăng Độ Vũ thân người di động một cái, lại chặn trước mặt bà.
Hòa Điền Đạo Hương tức giận nói: "Anh mà không nhường đường, tôi lập tức kêu cảnh sát."
Lăng Độ Vũ bình tĩnh nói: "Tôi vì chuyện của Thiên Huệ Tử mà tới, nếu cô không cho tôi cơ hội nói rõ ràng, Thiên Huệ Tử tiểu thư khó lòng thoát khỏi khốn cảnh."
Hòa Điền Đạo Hương phương tâm đại chấn, trừng mắt nhìn Lăng Độ Vũ hỏi: "Anh làm thế nào mà biết được chuyện Thiên Huệ Tử? Anh là..."
Bà trong lòng nghĩ đến một khả năng, đang muốn kêu thét lên.
Lăng Độ Vũ vội vàng nói: "Không! Cô nghĩ sai rồi, tôi không những cùng bọn bắt cóc một điểm quan hệ cũng chẳng có, mà còn là tử đối đầu của bọn chúng, xin cho tôi một ít thời gian để giải thích."
Hòa Điền Đạo Hương lạnh lùng nói: "Có chuyện gì đi nữa, xin anh trực tiếp nói với cảnh sát hoặc Đại Dã tiên sinh, bây giờ xin lập tức tránh đường."
Lăng Độ Vũ thấy bà thần tình kiên quyết, biết rằng không thể cùng bà giằng co ở đây, giơ tay ra hiệu nhường đường, tránh qua một bên.
Hòa Điền Đạo Hương đầu cũng chẳng ngoái, phóng thẳng về trước.
"Hoành Sơn Chính cũng là người trong bọn bắt cóc đấy!"
Hòa Điền Đạo Hương toàn thân chấn động, dừng bước ngay lại, chầm chậm xoay người, tú mục ngơ ngác nhìn Lăng Độ Vũ.
Bà thở gấp một hơi, run giọng nói: "Anh nói dối!" Lăng Độ Vũ duỗi tay đưa ra một tờ giấy ghi chữ, khẩn thiết nói: "Đây là chỗ tôi trú chân, cô nếu muốn cứu Thiên Huệ Tử, xin mời trong ngày hôm nay liên lạc với tôi."
Ánh mắt Hòa Điền Đạo Hương rơi xuống trên tờ giấy, đó là tên một tửu điếm và số phòng.
Hòa Điền Đạo Hương đã bớt thở hổn hểnh, lắc đầu nói: "Không! Đây không phải là sự thật, tôi không cần phải tiếp xúc với anh nữa." Bà đụng cũng chẳng đụng đến tờ giấy, lắc đầu chạy đi, tuy nhiên tay chân không khỏi lạnh giá.
Đại Dã Long Nhất, Hòa Điền Đạo Hương cùng Hoành Sơn Chính đứng trong nhà của bọn bắt cóc, chuyên gia cảnh sát đủ kiểu đủ loại đang lục soát. Điều làm cho người ta nhìn thấy phải hoảng sợ là trên tường có người dùng son môi đỏ như máu viết mấy chữ: "Đại Dã Long Nhất, đây là cơ hội cuối cùng."
Một cảnh sát chạy lên báo cáo: "Trong nhà còn lưu lại một lượng lớn giấy viết, quần áo, thậm chí trong nhà bếp còn một lượng lớn thức ăn đông lạnh, cho thấy bọn bắt cóc chạy trốn rất gấp rút, đến thời gian xóa vết tích cũng chẳng có."
Đại Dã Long Nhất sắc mặt âm trầm tựa như bầu trời sắp chuyển giông bão, chỉ là lại chịu được không phát tác.
Hòa Điền Đạo Hương mặt hoa trắng bệch như giấy, miệng run cầm cập.
Hoành Sơn Chính sắc mặt cũng rất không tự nhiên, cố ý chạy ra ngoài.
Hòa Điền Đạo Hương nhẹ giọng nói: "Long Nhất, tôi muốn tìm một chỗ nói vài câu."
Đại Dã nói: "Tôi không có tâm tình."
Hòa Điền Đạo Hương nói: "Đó là chuyện rất trọng yếu, liên quan đến Thiên Huệ Tử."
Đại Dã Long Nhất hai mắt sáng lên, bây giờ chỉ có ba tiếng Thiên Huệ Tử mới có thể thu hút được sự chú ý của ông."
Hai người trở lại ngồi trong xe, đóng cửa lại, không gian chật hẹp làm Hòa Điền Đạo Hương cảm thấy đó là chỗ tốt, bà trầm ngâm một lúc, nói: "Hoành Sơn tiên sinh có thể có vấn đề."
Ngay cả khi ở trong tình hình thế này, ngữ khí và cách dùng từ của bà vẫn nhẹ nhàng êm tai.
Đại Dã Long Nhất ngẩn ra một lúc, tiếp đó trong mắt bắn ra thần sắc cuồng loạn kinh người, nghiến răng ken két nói: "Tôi không quản chuyện ai có vấn đề, Hoành Sơn có vấn đề, hay là bà có vấn đề, tôi chỉ cần tìm được con gái của tôi, con gái của tôi, hiểu không hả?" Tình hình của con gái làm cho ông mất hẳn bình tĩnh.
Hòa Điền Đạo Hương nhìn Đại Dã Long Nhất vẻ không thể tin được, từ ngày biết nhau đến nay, đây là lần thứ nhất ông dùng ngữ khí đó để nói chuyện với bà, nước mắt chẳng chút khống chế tuôn ra vành mắt bà.
Đại Dã Long Nhất tựa hồ biết mình đã dùng từ quá nặng, thở dài một hơi, nói: "Tôi nhất định cần Thiên Huệ Tử trở về chẳng chút sứt mẻ, đó là đứa trẻ đáng thương."
Nước mắt của Hòa Điền Đạo Hương trong mắt Đại Dã Long Nhất tựa như một người ngoài chẳng chút liên quan chứ chẳng phải là một người đã cùng ông ngủ chung một giường nhiều năm như vậy.
Ngày mười ba tháng tám, hoàng hôn.
Lăng Độ Vũ tra chìa khóa vào ổ khóa phòng mình trong tửu điếm, bỗng nhiên trong lòng chợt động, trực giác báo cho anh biết bên trong có người, nhiều năm tu luyện gian khổ về tinh thần, khiến anh có được linh giác siêu tự nhiên mà có nói người khác cũng chẳng tin.
Anh vẫn mở cửa ra bình thường, nhưng không lập tức tiến vào.
Một giọng nữ rất ngọt ngào nũng nịu vang lên: "Lăng tiên sinh! Đã về rồi đó à?"
Lăng Độ Vũ cười lắc đầu, tới Nhật Bản khó nói là chỉ có thu hoạch kiểu này.
Chiêu Cúc mặc áo đơn bằng tơ và quần Jean, uể oải ngồi dựa trong ghế sofa, một loại phong tư anh sảng khiến người ngạc nhiên mừng rỡ, cùng với cành hoa ngày hôm đó có một vẻ kỳ thú rất khác.
Lăng Độ Vũ cố giữ vẻ tự nhiên ngược với vẻ vui vẻ này của cô.
Lăng Độ Vũ ngồi xuống cạnh cô, cười nói: "Tôi vẫn chưa từng cám ơn cô."
Khuôn mặt búng ra sữa của Chiêu Cúc lộ ra vẻ ngấm rượu của người say, nói: "Có thể giúp được việc của ngài, là vinh hạnh của Chiêu Cúc."
Lăng Độ Vũ chẳng thể nghĩ được rằng cô chẳng chút kể công, có điểm ngoài sự suy nghĩ của mình, nói: "Cô có hứng thú cùng tôi ăn cơm chiều không?"
Trong mắt Chiêu Cúc lóe lên tia sáng vui thích, đưa ngón tay chỉ cái hộp vuông và bình rượu ở trên bàn nói: "Tôi đặc biệt đến chỗ chuyên môn bán Man ngư có tiếng ở Đông Kinh mua hai con Man ngư, còn có một bình rượu gạo, chẳng biết ngài có thích không?"
Lăng Độ Vũ đối với ý tốt của Chiêu Cúc cảm thấy gọi không chịu tới, mắt thấy giai nhân như hoa phục vụ, rượu chưa tới môi người đã say, đổi giọng hỏi: "Cô và Điền Mộc có quan hệ gì?"
Từng nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu như Chiêu Cúc là người yêu riêng của Điền Mộc Chính Tông, đứng ở lập trường bằng hữu, vô luận thế nào cũng không thể lấy thứ tốt đẹp của người, anh tuy không tránh chuyện phong lưu, nhưng cũng có nguyên tắc phi thường.
Chiêu Cúc bị Lăng Độ Vũ chặn một câu như mở cửa đã nhìn thấy núi, làm cho mặt phấn đỏ như ráng hồng, cúi đầu nói: "Điền Mộc tiên sinh đối với tôi rất tốt, tôi vốn là kỹ nữ có tài, ông ta cho tôi bán quán rượu cho ông ta, tôi cũng kiểu như con gái ông ta vậy."
Lăng Độ Vũ quả tim không còn nhảy rộn lên nữa, y đã nhờ cô ta đã nói như vậy, không những nói rõ với Lăng Độ Vũ rằng cô ta là người tự do, có thể để anh hưởng thụ, phải biết đại gia đều là nam nữ thành thục, trong những cuộc gặp gỡ bên đường thế này, một là đường ai nấy đi, nếu cùng đi một chỗ, tất nhiên là quan hệ xác thịt, phần kích thích bên ngoài tác động tới người ta.
Lăng Độ Vũ đứng lên nói: "Để tôi tắm một cái đã, rồi mới hưởng thụ Man ngư và rượu gạo của cô."
Chiêu Cúc yêu kiều đứng dậy, lấy tiếng như muỗi kêu nói: "Để Chiêu Cúc phục thị Lăng tiên sinh tắm."
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, nhất thời không biết trả lời thế nào, đúng ngay lúc đó, chuông cửa kêu lên.
Lăng Độ Vũ nhíu mày hỏi: "Ai?" trong thời khắc quan trọng thế này, ai lại phá tan phong cảnh như vậy, bất quá cũng lại nên thuận tay treo một tấm bảng "Xin đừng quấy nhiễu" lên ngoài cửa.
Anh ở sau cửa cẩn thận kêu lên: "Ai?"
"Tôi đây! Hòa Điền Đạo Hương."
Lăng Độ Vũ ngây ra một lúc, kéo cửa mở ra.
Nhìn qua thấy Hòa Điền Đạo Hương mặc váy liền áo màu vàng nhạt, người cao gầy, phong tư duyên dáng yêu kiều đứng đó, cặp mắt phượng vừa đẹp vừa dài có chỗ sưng đỏ, cho thấy hôm nay đã từng khóc qua một trận.
Ánh mắt của bà vượt qua đôi vai rộng của Lăng Độ Vũ, nhìn lên trên người Chiêu Cúc đang ở trong phòng, thần tình rõ ràng có điểm ngạc nhiên và ngoài ý muốn.
Hòa Điền Đạo Hương cúi đầu nói: "Xin lỗi, làm phiền các người rồi."
Bà chuyển thân muốn đi, có điểm kì quái của sự xấu hổ và tức giận giao nhau, nhưng Lăng Độ Vũ chỉ là người ngoài.
Lăng Độ Vũ nhìn một cái về Chiêu Cúc ở phía sau, quay lại gọi: "Đại Dã phu nhân!" Hòa Điền Đạo Hương bước vào thang máy để đi.
Lăng Độ Vũ đang muốn đuổi theo, Chiêu Cúc đã vượt qua anh, kéo Hòa Điền Đạo Hương lại nói: "Phu nhân! Tôi chỉ là người mang đồ vật cho ông chủ, hiện tại cũng phải đi rồi, tôi không quấy nhiễu hai người mới đúng."
Cô quay về phía Lăng Độ Vũ cúi người chào tạm biệt.
Rồi cô quay lại phía trước đi mất.
Hòa Điền Đạo Hương đứng ở giữa hành lang, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Lăng Độ Vũ lòng muốn nói dối cho tới nơi tới chốn.
Trong phòng vẫn còn Man ngư với rượu gạo, vì vậy lúc này không nên ở trong phòng, bèn nói: "Chi bằng chúng ta lên tiệm cà phê ở lầu hai, làm vài cốc cà phê được không?"
Hòa Điền Đạo Hương gật đầu.
Tại một góc im lặng trong tiệm cà phê.
Hai người đã ngồi xuống, gọi thức uống xong, Hòa Điền Đạo Hương cúi đầu, cắn vào môi dưới, muốn nói lại thôi. Lăng Độ Vũ lòng nghĩ trạng thái tâm tình của loại mĩ nữ như thế này, thật khiến người ta nhìn trăm lần cũng không chán, chỉ là việc chính cần phải gấp, mới mở đầu câu chuyện: "Thế nào? Nhất định đã phát sinh một số chuyện, đúng không?"
Hòa Điền Đạo Hương chầm chậm ngẩng đầu lên, dùng lực gật đầu xuống, nói: "Đúng đó!"
Nhìn người nam tử đối diện còn chưa biết tên, trong lòng bà bỗng khởi lên một cảm giác ấm áp và an toàn mà đối với chồng cũng chẳng có.
Đặc biệt là nhãn thần của đối phương sâu thẳm vô tận, đã có vẻ triết gia trí thức, lại có vẻ kiên nghị và dũng khí của chiến sĩ anh hùng, hình thành một khí chất đặc biệt phi thường.
Bà cho tới nay vẫn chưa thấy qua loại nhãn tình như vậy.
Lăng Độ Vũ nói: "Để tôi phỏng đoán thử xem nhé, nhất định là chuyện của Thiên Huệ Tử đã phát sinh vấn đề, mà với Hoành Sơn Chính cũng có quan hệ."
Hòa Điền Đạo Hương lại gật đầu, như đã biến thành một kẻ câm rồi vậy.
Lăng Độ Vũ hỏi: "Cuối cùng là chuyện gì?"
Hòa Điền Đạo Hương cụp mắt xuống nói: "Anh không phải là chuyện gì cũng biết sao?"
Ánh mắt xuyên thấu tâm người của Lăng Độ Vũ làm một kẻ có giới hạn như bà không chịu nổi.
Lăng Độ Vũ cười nói: "Tôi cũng muốn mình là thượng đế, đáng tiếc là việc không theo ý mình."
Bầu không khí căng thẳng nãy giờ, đến lúc này mới có điểm thư thả.
Hòa Điền Đạo Hương dũng cảm đón ánh mắt của Lăng Độ Vũ, nói: "Tôi tịnh không biết anh, không biết tên cũng như lai lịch của anh, anh đầu tiên phải làm tôi tin tưởng anh đã, tôi mới có thể nói cho anh biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì."
"Cách nói "anh anh tôi tôi"" làm cho bộ não của Lăng Độ Vũ cũng to lên.
Anh xua tay nói: "Được rồi được rồi! Để tôi giới thiệu mình với cô, tôi kêu là Lăng Độ Vũ..."
Sau đó anh nói đại khái mục đích chuyến đi Nhật Bản của mình cho bà biết, bên trong đương nhiên bỏ qua những chi tiết cần bảo mật như Kháng bạo liên minh và Điền Mộc Chính Tông.
Hòa Điền Đạo Hương mặt hoa lại trắng bệch, lẩm nhẩm nói: "Khó có thể nói Hoành Sơn là người của tổ chức điên cuồng này. Y lại... lại giết người. Ôi! Thiên Huệ Tử!"
Bà nhắm mắt lại, rồi bỗng mở mắt ra, nói: "Không! Đây không thể là sự thật được, không ai đủ ngu để đi làm chuyện tự sát như vậy!"
Lăng Độ Vũ giang tay ra nói: "Tôi cũng không tin, nhưng trên đời này không chuyện lạ gì là không có, có thể là Thánh chiến đoàn cố ý tung hỏa mù kiểu này, để che giấu âm mưu ngầm to lớn của bọn chúng, chế tạo đạn hạt nhân tịnh không phải là chuyện dễ, thiết bị bắn nó đi lại càng không dễ, muốn dùng một loại đạn hạt nhân đơn giản chế tạo sơ sài để hủy diệt địa cầu, chỉ đơn giản là kẻ ngu nói mê, những chuyện này cô khoan bàn tới, chuyện trước mắt là khẩn cấp, phải cứu được Thiên Huệ Tử, bởi vậy tôi cần sự hợp tác của cô."
Hòa Điền Đạo Hương thở dài một hơi: "Tốt! Tôi không biết là đã bị anh thuyết phục, lại không có chọn lựa nào khác."
Lần này đến lượt bà đem hết chuyện ngày hôm nay kể ra.
Lăng Độ Vũ liên tục hỏi lại, một điểm nhỏ cũng chẳng bỏ qua.
Đặc biệt là nội dung trong máy ghi hình, anh càng hỏi đi hỏi lại mấy lần, cuối cùng nhíu tít đôi mày, suy nghĩ khổ sở không nói gì.
Hòa Điền Đạo Hương nhẫn nại chờ đợi, do từ sáng nay bắt gặp cái máy ghi hình tới giờ, xảy ra toàn những việc kinh hoàng, đến lúc này trong lòng bỗng nhiên thanh tĩnh sáng suốt, tựa hồ mọi sự đều có thể giải quyết.
Câu nói của Đại Dã như vết thương sâu trong lòng bà, đã bị vứt ở một chỗ xa xôi chẳng thể sờ đến được.
Lăng Độ Vũ lắc đầu cười khổ nói: "Tôi thật không hiểu được, Thiên Huệ Tử làm sao mà biết được nơi nhốt mình? Với tác phong làm việc cẩn thận của Thánh chiến đoàn, tuyệt không bỏ sót một kẽ hở như vậy."
Hòa Điền Đạo Hương nhún nhún vai, cho thấy đây là một vấn đề không hiểu được.
Lăng Độ Vũ nói: "Vô luận thế nào, Thánh chiến đoàn đã để lại rất nhiều dấu vết, chỉ cần chúng ta giỏi lợi dụng, tất có thể đưa bọn chúng vào tử địa."
Anh ngừng một chút rồi hỏi: "Đại Dã tiên sinh có nhận được yêu cầu đe dọa của bọn bắt cóc không?"
Hòa Điền Đạo Hương nói: "Không có!" Lăng Độ Vũ hỏi: "Đại Dã tiên sinh đối với chuyện này có tỏ vẻ kì quái không?"
Hòa Điền Đạo Hương nói: "Không có!" Lăng Độ Vũ nói: "Thánh chiến đoàn quả là cao minh, yêu cầu đe dọa đã sớm đưa tới chỗ của Đại Dã tiên sinh rồi."
Hòa Điền Đạo Hương ngơ ngác nhìn Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ chồm tới trước nhẹ giọng nói: "Bọn bắt cóc phải ngay khi vụ bắt cóc phát sinh, đưa yêu cầu đe dọa tới tay Đại Dã, lại chỉ có Đại Dã một(1)
Hòa Điền Đạo Hương trong lòng ứa nước mắt, Đại Dã đến bà cũng lừa dối, thì bà là cái gì.
Lăng Độ Vũ nói: "Tôi có thể không cùng Đại Dã tiên sinh nói chuyện được, nếu biết được yêu cầu của bọn bắt cóc, có thể giải được âm mưu của Thánh chiến đoàn, sẽ có sự giúp đỡ rất lớn."
Hòa Điền Đạo Hương lắc đầu u ám nói: "Chuyện đó không được đâu, đặc biệt anh không phải là người Nhật Bản, còn ông ta thì từ đầu tới đuôi đều là người đàn ông Nhật Bản, tự tư chủ quan, chỉ lại dùng giáo dục và phong độ để đánh giá, ông ta lại chẳng tiếc thứ gì để đổi lại con gái của mình."
Lăng Độ Vũ hỏi: "Từ đầu ông ta đã là người như thế, sao cô còn lấy ông ta?"
Hòa Điền Đạo Hương giọng kì lạ trách cứ: "Lăng tiên sinh..."
Lăng Độ Vũ chợt nhận ra sự đường đột của mình, ân hận nói: "Xin lỗi! Tôi đã lỡ lời."
Hòa Điền Đạo Hương trở lại vấn đề: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Lăng Độ Vũ mỉm cười đầy vẻ tin tưởng: "Trung Quốc có bộ binh thư, bên trong có một chương gọi là "Tạo thế", thường thì nếu cô muốn đẩy một tảng đá lớn, ở dưới đất bằng thì đẩy không chuyển, nhưng ở đỉnh con dốc trên đồi, lại dễ dàng lăn xuống, đây gọi là tạo thế."
Hòa Điền Đạo Hương trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, người Trung Quốc trước mắt đây mỗi một lời nói, hành động đều có thể theo cách đó mà hấp dẫn tâm thần bà.
Lăng Độ Vũ đưa tay làm bộ chụp bắt, ngữ khí nặng hơn: "Hoành Sơn Chính mặc dù giảo hoạt hùng cường, tôi cũng sẽ bẻ cổ hắn, tôi muốn khiến hắn trở thành nguyên nhân đưa đến thất bại cho Thánh chiến đoàn."