Sáng sớm ngày mười hai tháng tám.
"Bộp!"
Cánh cửa bị đẩy mở ra.
Thiên Huệ Tử cảnh giác nhìn về phía cửa, cửa tuy đã bị đẩy mở ra, nhưng trong một lúc vẫn chưa có ai tiến vào.
Cô đang lúc hoài nghi, thì một người nhanh nhẹn lách vào cửa, thuận tay đóng cửa lại, rồi tựa vào cửa chăm chú nhìn cô; chỉ thấy người này cổ họng vừa bật lên một tiếng "cô cô" vừa nuốt một ngụm nước miếng.
Chính là nam tử thô tráng tóc đỏ lần trước bị cảnh cáo không được đánh cô, trên mặt vẫn mang mặt nạ hóa trang, lộ ra ánh mắt tham lam liếc lên liếc xuống đánh giá cô.
Thiên Huệ Tử sợ sệt co người tựa vào một bên vách, lưng dựa thẳng vào bức tường băng lãnh vô tình, lại cuộn lên, run giọng hỏi: "Ông muốn làm gì?"
Người đó nói bằng tiếng Anh: "Tôi không biết cô nói gì, chỉ là điều đó tịnh không quan trọng, cô là xử nữ hả? Tôi vẫn chưa nếm qua nữ tử nào cao quý như cô, món hàng nhỏ hấp dẫn! Đừng dùng quần áo nữa!"
Thiên Huệ Tử nghe hơi thở thô trọc của hắn, nhìn ánh mắt cuồng loạn như dã thú, tinh thần đã đến chỗ biên giới sụp đổ, không nhịn được lại kêu thét lên.
Người kia từng bước từng bước tiến lại gần, cười dữ tợn: "Kêu đi, nơi này có thiết bị cách âm tốt nhất, chẳng ai có thể nghe được, bọn họ đều đã đi rồi, hiện tại chỉ có cô và tôi thôi."
Thiên Huệ Tử rên lên một tiếng, né tránh bàn tay to lớn duỗi ra sờ mặt mình, theo đuôi giường nhảy xuống, cướp đường phóng ra cửa.
Gã đàn ông thô kệch đó lách người một cái, ôm trọn lấy cô, môi răng và nước miếng nóng hâm hấp, lướt qua khuôn mặt bầu bĩnh đẹp đẽ mềm mại của cô. Cái miệng rộng đằng sau mặt nạ hóa trang càng gia tăng sự khủng bố.
Thiên Huệ Tử nhiệt lệ tràn mi, muốn thoát khỏi thân thể khẩn bách của hắn, lại như chuồn chuồn lay cột đá, chẳng nhích mảy may, cơn bi phẫn lại trào lên, cúi đầu cắn thật mạnh vào đầu vai hắn.
Gã đàn ông thô kệch đó đau quá kêu to, dùng lực hất mạnh, vứt Thiên Huệ Tử đi như một cây đàn đứt dây, đập lên trên tường, gót chạm chân tường ngồi xuống, lăn qua một bên, ngất đi luôn.
Tinh thần Thiên Huệ Tử lại không mất đi tri giác, cô bỗng mất đi trọng lượng, bay lên trên, lên tới nóc phòng, nhìn xuống phía dưới.
Cô "thấy" chính mình đang ngã nằm sát tường, gã đàn ông thô kệch kia đang hăng hắc cười lạnh, bước một bước về phía thân thể của mình.
Thiên Huệ Tử có một loại cảm giác giải thoát, gã đàn ông thô kệch kia không nhìn thấy cô, cô cũng chẳng thấy chính mình, trong lúc thanh tĩnh này cô chỉ là một cổ năng lượng vô hình vô ảnh, hay giống như một người tàng hình, nhưng người tàng hình cũng có cảm giác của thân thể, còn cô lại chẳng có. Vô luận thế nào, gã đàn ông thô kệch kia cũng chỉ có thể chạm được thân thể bên ngoài của chính mình, nhưng tinh thần của "chính mình" thì lại không cùng cô chịu khổ.
"Binh!"
Cửa lại bị đánh bật mở.
"Cát Bách, ngươi làm gì đó?"
Một nam một nữ đã đẩy cửa tiến vào.
Bọn họ không mang mặt nạ, xem ra thì họ là người châu Âu, vẻ cao gầy đứng đắn của người nam, vẻ mĩ lệ tương đương của người nữ, kiểu nào nhìn cũng không giống với bọn giặc cùng hung cực ác.
Cát Bách cởi mặt nạ xuống, lộ ra một vẻ mặt âm trầm ngang ngược, sống mũi y cong mà đầu mũi lại to, nhãn thần hung lệ, rõ ràng đang ở mức tức giận, lạnh nhạt nói: "Tôi tới đây xem xét cô ta, mới biết cô ta muốn đào tẩu..."
Thiên Huệ Tử không còn hứng thú nghe hắn nói nữa, tâm niệm chợt muốn hỏi, linh hồn xuyên qua đỉnh tường ra ngoài, bay lên trên trời, bên ngoài dương quang đầy trời, thế giới tốt đẹp như thế này. Đây là kinh nghiệm chưa từng có được, cô từng xem giới thiệu về "kinh nghiệm thoát ly" này trên báo chí, chẳng thể nghĩ được chính mình khi không lại có được. Từ khi mắc quái bệnh tới nay, đây là lần đầu cô cảm thấy sinh mệnh có chút ý nghĩa. Nhưng kiểu nơi chốn của cơn ác mộng ấy, vẫn còn ở một nơi sâu thẳm trong đầu óc, quấy nhiễu cô như hồn ma, khiến cô không thể thực sự cảm thấy yên lòng.
Phóng mắt nhìn ra xung quanh, trong lòng lại kêu lên một tiếng "A", đối diện với ngôi nhà hai tầng màu trắng đã nhốt cô là một ngôi miếu Thần Đạo to lớn, lầu gác nguy nga. Cha cô, Đại Dã Long Nhất từng dẫn cô tới chỗ này, cô còn nhớ được rằng cô từng mua trong miếu này một cái chong chóng bằng giấy, hiện tại vẫn treo trong phòng ngủ của cô.
Cô đã biết đây là nơi nào.
Trong lúc ý nghĩ còn chưa qua, trong lòng cô chợt lạnh, từ một nơi xa xôi bên ngoài bầu trời trào lên một lực lượng kêu gọi cô.
Cô phương tâm đại loạn, giống như mỗi lần ác mộng xuất hiện, đều có một hấp lực như nam châm, hút cô qua hư không đến một nơi xa xôi.
Thiên Huệ Tử trong lòng kêu lên: "Ông trời! Tôi cầu xin ông, tôi không muốn đi!".Ác mộng mỗi lần một vẻ đáng sợ, sau cùng có một lần cô trở thành tù nhân của ác mộng.
Linh hồn cô bắt đầu bay lên trên, cảnh đẹp trên đất có ánh nắng đầy trời, biến thành hư không đen ngòm, cô di chuyển bằng tốc độ kinh người trong hư không rộng lớn, chỗ trong cơn ác mộng càng lúc càng gần.
Đúng lúc này, một hấp lực ngược lại hút cô trở về, Thiên Huệ Tử không nhịn được lại kêu lên, âm thanh thoát ra khỏi cổ họng, cô bật ngồi dậy, linh hồn đã trở về trong thân thể trên giường.
Nữ tử đó đã mang lại mặt nạ, lấy tay đánh lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô, buông một tiếng thở nói: "Ôi! Cô tỉnh rồi." giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Xoay người lại! Gáy cô đã bị thương."
Tâm thần Thiên Huệ Tử lại bị một cảm giác run rẩy khác chiếm cứ.
Cô lại không muốn tỉnh ngủ.
Nếu không cô sẽ rơi vào tay những sinh vật tà ác không biết tên đó, cô tình nguyện để gã đàn ông thô kệch Cát Bách đó chiếm đoạt thân xác, chứ không muốn những hung vật ấy chiếm cứ linh hồn cô.
Giữa trưa ngày mười hai tháng tám.
Ngoại ô Đông Kinh.
Dưới ống nhòm, một căn nhà siêu cấp ở giữa lưng chừng núi với mức độ hào hoa ít nhất cũng gấp ba lần so với các nhà gần đó, dưới ánh nắng phát sáng lấp lánh, từ góc này chỉ có thể nhìn thấy trước ngôi nhà đẹp đẽ ấy những hoa cỏ tươi tốt được cắt tỉa khéo léo và những cây to rậm rạp, lờ mờ thấy được chút ít của tòa nhà, cũng đủ khiến người ta hiểu rằng chủ nhà là một người biết hưởng thụ.
Vườn kiểu rừng của Nhật Bản chia thành hai phái lớn là "Tịnh thổ" và "Thiền tông", phái trước hết sức hoa mĩ để cầu rực rỡ, phái sau bình đạm tự nhiên đem lại cái chân thực bên trong. Căn nhà này bố trí theo kiểu tịnh thổ, càng ra vẻ đường hoàng giàu có, Lăng Độ Vũ thậm chí còn thấy được một dòng suối giả xếp bằng đá cuội viên to viên nhỏ, chạy vòng quanh ở trước nhà.
Lăng Độ Vũ tâm thần tập trung ở cái cửa sắt to của tòa nhà, anh đang chờ thấy Đại Dã Long Nhất xuất hiện.
Chỗ ở của Đại Dã Long Nhất trước mắt đặt trong tình trạng bảo vệ rất nghiêm mật, sở dĩ ông ta không thể không cẩn thận đề phòng, vì ngày hôm nay đã sáu lần có thể thấy được Đại Dã phủ đệ trong một công viên trên đỉnh núi khác, vô tình đã quan sát khổ cực trong bốn tiếng đồng hồ.
Anh là người có tinh thần được tu dưỡng, dù có đợi ba ngày ba đêm cũng không hề thấy chán nản.
Cánh cửa sắt mở ra hai bên, một cỗ xe đua trắng toát từ bên trong phóng ra như một mũi tên, ngoặt qua ngõ xuống núi, tiến xiên vào công lộ.
Lăng Độ Vũ vội chụp lấy ống nhòm, vừa kịp nhìn thấy nữ tử ngồi trong xe.
Hòa Điền Đạo Hương?
Vợ thứ hai của Đại Dã Long Nhất.
Lăng Độ Vũ tâm niệm chuyển động như chớp, cuối cùng đã có quyết định. Đã đợi một dịp, phát hiện mất dấu chiếc xe của bà ta, mới cưỡi lên chiếc xe Linh Mộc của anh, kéo kính chắn gió trên nón bảo hiểm xuống, nhanh như chớp phóng xe đuổi theo.
Chưa đến nửa giờ, chiếc xe đua màu trắng đã tiến vào bãi đậu xe của một công ty buôn bán phía trung tâm thành phố Đông Kinh, Hòa Điền Đạo Hương lái vào bãi đậu xe, đi bộ vào trong công ty buôn bán.
Lăng Độ Vũ vội dừng xe, bước theo vào, Hòa Điền Đạo Hương không thể trong lúc Thiên Huệ Tử bị bắt cóc mà có tâm tình đi mua sắm, bên trong ắt có điều bí mật.
Nghĩ đến điều này, anh bước nhanh thêm.
Hòa Điền Đạo Hương chạy trước mặt anh, xuyên qua chỗ bán quần áo, bước lên thang máy lên lầu hai, ngay trong lúc đi rất vội vàng, cử chỉ động tác của bà cũng vẫn hoàn mĩ không chút tỳ vết, quần tây ngắn màu vàng, càng lộ rõ thân hình thon thả thanh tú động lòng người, càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc là cái cổ dài của bà ta, thêm vào mái tóc dài buộc cao sau gáy, vừa cao quý lại vừa thành thục hào phóng.
Lăng Độ Vũ rất muốn nhìn bà ta chính diện hoặc nghiêng một bên, theo trong Nhật Bản danh nhân lục, anh biết được bà ta tuy xuất thân không phải là nhà đại phú, lại là dòng dõi thư hương, ông nội và cha mẹ đều là người có danh tiếng trong giới học thuật, bản thân bà cũng là vũ công ba lê và tay chơi vĩ cầm có tiếng, đương nhiên, chỉ là bà có thân phận là phu nhân của Đại Dã Long Nhất, cũng đã làm bà trở thành minh tinh trong giới phụ nữ, mà bà so với minh tinh nào cũng càng có phong thái, chẳng lấy làm là khi Điền Mộc Chính Tông đối với phụ nữ thấy nhiều biết rộng, cũng vì bà mà tinh thần say đắm.
Chỉ là bà ta đang muốn đến nơi nào?
Lăng Độ Vũ gỡ nón bảo hiểm xuống, trước lúc thang máy đến lầu hai, vượt lên trước Hòa Điền Đạo Hương. Vừa ra khỏi thang máy, anh vượt lên trước bà ta, đi thẳng về phía bán đồ chơi, anh cưỡng lại ham muốn quay đầu nhìn lại bà ta, bởi vì anh đã cầm một thiết bị nghe trộm cực nhỏ, gắn thành công lên vòng đeo tay của bà ta. Chỉ cần anh lại phát ra một tín hiệu, thiết bị nghe trộm đó sẽ lăn xuống đất, làm đối phương không thể phát hiện được.
Hòa Điền Đạo Hương vẫn vô tình không biết, đi về hướng ngược lại với Lăng Độ Vũ, theo một cổng khác ở lầu hai, bước đến một cái cầu bắc qua tòa nhà lớn khác.
Mười lăm phút sau, bà ta mang kính đen lên, bước vào một góc yên tĩnh trong nhà ăn, một người khoảng ba mươi tuổi đổ lại, là một nam tử mặt mũi sáng sủa vui vẻ đứng dậy đón bà ta.
Lăng Độ Vũ không dám bước vào nhà ăn, ở gian hàng gần đó giả bộ nhìn đông ngó tây, tinh thần lại tập trung ở bộ phận thu âm trong tai, làm như đang do dự không biết mua vật gì.
Thanh âm của Hòa Điền Đạo Hương qua bộ phận thu âm trong tai phát ra: "Hoành Sơn tiên sinh, ông rốt cuộc đang đùa giỡn chuyện gì?"
Trong thanh âm nhu mị của bà có vẻ cứng rắn, vô cùng êm tai, chỉ là khiến Lăng Độ Vũ muốn nhảy dựng lên. Hoành Sơn? Không lẽ là Hoành Sơn Chính, người đứng đầu khoa trinh sát đặc biệt, sát tinh hiểm ác mà người người trong xã hội đen Nhật Bản đều khiếp sợ?!
Bây giờ anh đã minh bạch tại sao Hòa Điền Đạo Hương lại tránh được sự dò tìm của cảnh sát, bởi vì Hoành Sơn Chính có thể dễ dàng truyền xuống mệnh lệnh kiểu như vầy.
Hoành Sơn Chính hạ thấp thanh âm hồn hậu của mình nói: "Đạo Hương, anh không phải là Hoành Sơn tiên sinh, mà là Chính, hay cũng là Hoành Sơn Chính, người thực sự yêu em đây."
Hòa Điền Đạo Hương bình tĩnh nói: "Ba năm trước tôi đã trở thành Đại Dã phu nhân..."
Hoành Sơn Chính cũng bật cười, chỉ là trong tiếng cười đầy mùi vị đau khổ, vì sự bực tức trong lòng, vì vậy tiếng nói đã nâng cao không ít, không như lúc trước ráng giữ thanh âm cho thấp, làm màng tai Lăng Độ Vũ cũng phải chịu tội.
Hòa Điền Đạo Hương giọng nghi ngờ trách cứ: "Hoành Sơn tiên sinh..."
Hoành Sơn Chính cũng nói: "Ông ta yêu em à? Thứ ông ta yêu có thể là người vợ trước đã chết, con gái, sự nghiệp của ông ta, có điều không phải là em, hay không phải là em chân chính. Cái ông ta yêu thích chỉ là những hình tượng đẹp đẽ, hình tượng vũ công, hình tượng người chơi vĩ cầm của em, yêu chỗ xuất thân đầy mùi sách vở của em, điều đó khiến hình tượng của em được cải thiện rất nhiều, nhưng đó lại không phải là em chân chính, em và ông ta là hai loại người hoàn toàn khác nhau, nếu không ông ta không đến nỗi mỗi thành thị trên thế giới đều có nhân tình." Y đã hồi phục sự tự kiềm chế, giọng nói hạ thấp, chỉ là nói vừa nhanh vừa gấp gáp, hiển nhiên những câu nói này chứa trong lòng đã lâu, trước mắt bộc phát như hồng thủy.
Hòa Điền Đạo Hương bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên bảo: "Ông ta từ đầu rất mực tôn trọng tôi."
Hoành Sơn Chính cười lạnh: "Tôn trọng? Đúng rồi, ông ta đến giờ cũng chưa có nhân tình ở Nhật Bản, cũng không quấy phá lung tung, nếu như em nói đây là tôn trọng, đúng là tôn trọng a."
Hòa Điền Đạo Hương yên lặng mất một lúc.
Lăng Độ Vũ ở bên kia bức tường thở dài một hơi, Hòa Điền Đạo Hương hiển nhiên biết Hoành Sơn Chính nói thật lòng, bà ta trước khi lấy chồng là bạn gái của Hoành Sơn, chỉ không biết hai người vì sao lại chia tay.
"Tiên sinh!"
Lăng Độ Vũ nhảy dựng lên, bởi vì thanh âm đến từ bên ngoài thiết bị thu âm, anh quay người nhìn lại, đập vào mắt là một cô gái trẻ bán hàng mặc quần áo bó sát. Kiểu người cô không đẹp lắm, là loại phụ nữ Nhật Bản điển hình thân lùn chân ngắn. chỉ có cặp mắt trong sáng, lấp lánh nhìn thẳng thân hình vận động viên mình cao tám thước, mày mắt tươi sáng Lăng Độ Vũ một cách hứng thú.
"Tôi có thể giúp gì cho ông không, đĩa nhạc trên tay ông đảm bảo nghe rất đã tai, tôi cũng có mua một cái về nhà đấy."
Lăng Độ Vũ lúc này mới phát giác trên tay mình đang cầm một cái đĩa nhạc, liền nói: "Xin lỗi, tôi còn đang nghĩ ngợi" rồi không lý gì đến vẻ thất vọng của đối phương, lại bước đến trước một giá đĩa nhạc khác.
Vừa may trong tai Hoành Sơn Chính nói: "Đạo Hương, vứt bỏ mọi thứ, cùng anh ly khai Đông Kinh, bọn ta chẳng phải đã từng trải qua một chuỗi ngày khoái lạc sao? Nếu là em, anh có thể vứt bỏ tất cả, bao gồm cả kế hoạch lý tưởng của nhiều năm."
Hòa Điền Đạo Hương lạnh lùng bảo: "Buông tay tôi ra, Hoành Sơn tiên sinh, ông lần này hẹn tôi đến để bàn chuyện quan trọng về Thiên Huệ Tử, nếu lại nói chuyện vô vị không kết quả thế này, tôi muốn cáo từ."
Lăng Độ Vũ nghĩ bụng đây mới là chính đề, vừa khéo liếc mắt thấy cô gái Nhật nhiệt tình rất có hứng thú với mình tựa hồ tiến tới gần hơn, nghĩ thầm chỗ này không nên ở lâu, vội chuồn khỏi tiệm.
Giọng Hoành Sơn Chính vang lên từ thiết bị thu âm trong tai: "Em vì sao lại muốn quan tâm tới Thiên Huệ Tử, nó cho tới nay vẫn không muốn coi em là mẫu thân..."
Hòa Điền Đạo Hương đánh mất vẻ trầm tĩnh, nổi cáu: "Đó là chuyện của tôi, vấn đề của tôi, anh không có quyền nói, không có quyền can thiệp, bảy năm trước tôi đã nói rõ với anh, giữa chúng ta một đao cắt đứt, mỗi bên không can thiệp vào bên kia."
Hoành Sơn Chính cũng nói: "Anh trước sau vẫn không hiểu vì sao đang tốt đẹp tự nhiên lại muốn chia tay, hai năm cùng ở với em là khoảng thời gian khoái lạc nhất đời anh. Đột nhiên em không một lời từ giã bỏ sang Âu châu..."
Có tiếng y phục ma sát.
Hoành Sơn nói: "Đạo Hương, ngồi xuống đi."
Hòa Điền Đạo Hương lấy giọng bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi muốn đi."
Hoành Sơn Chính cũng nói: "Để tôi nói lại vài câu."
Hòa Điền Đạo Hương tịnh không ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Anh không muốn cùng tôi nói về chuyện của Thiên Huệ Tử."
Hoành Sơn Chính yên lăng một lúc, lúc nói lại đã hồi phục sự lãnh tĩnh tự kiềm chế, nói: "Không! Đó là lừa cô đấy, Đại Dã phu nhân, tôi mà không nói đến Thiên Huệ Tử, cô làm gì chịu tới đây gặp tôi."
Lúc này Lăng Độ Vũ vừa bước tới bên ngoài nhà ăn, nghe được đáp án này, biết rằng Hòa Điền Đạo Hương tất nhiên sẽ phất áo ra đi, mình tự nhiên không nên đụng đầu bà ta, liền vội tiến về một tiệm hàng khác kế nhà ăn, tránh mặt bà ta.
Vừa khéo trong thiết bị thu âm truyền lại tiếng điện thoại di động kêu, anh liền tập trung tinh thần nghe trộm, trong tiệm hàng vài nữ nhân viên ánh mắt nhất tề chiếu lên người kẻ vừa xông vào này cũng chỉ có phớt lờ.
Hoành Sơn Chính cũng nói: "Cái gì? Biết rồi, tôi sẽ bắt được hắn..."
"Tiên sinh, cùng bạn gái chọn mua đồ à? Cô ấy size bao nhiêu?" tiếng nữ nhân viên bán hàng cắt ngang việc nghe trộm của anh.
Anh ngạc nhiên nhìn lên, phía trước là ba nữ nhân viên bán hàng ánh mắt chớp chớp, tiếp theo thấy phía sau họ cùng bốn bên treo lủng lẳng đầy những nịt ngực, áo lót, quần lót, vớ tơ, toàn những thứ bán cho nữ.
Nếu muốn chọn thời khắc rắc rối nhất trong đời, "sát na" này nhất định thích hợp, Lăng Độ Vũ miệng nói "Xin lỗi", vội vàng lui ra khỏi cửa. Mắt liếc thấy một bóng đen, tránh đã không kịp, một làn gió thơm đưa tới, một nữ tử ưu nhã lao vào trong lòng.
Hai người giật mình tránh ra, bốn mắt nhìn nhau.
Đúng là Hòa Điền Đạo Hương.
Anh cuối cùng cũng xem được tận mặt bà ta, lại trong hoàn cảnh như thế này.
Đây là một bộ mặt thanh lệ đầy khí chất văn hóa, giống như một đóa hoa sen ngạo nhiên đứng một mình giữa thế tục ô nhiễm mà chỉ có thể từ xa trông lại, hình dáng như núi sông uốn lượn, tụ hợp cái đẹp của trái đất.
Bà ta hơi định thần lại hiển nhiên vì đụng phải người khác mà hoang mang thất thố, chỉ khi bà ta nhìn đến Lăng Độ Vũ, mắt phượng sáng lên một cái, trong nháy mắt cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, nhẹ gật đầu nói: "Xin lỗi!", bước qua Lăng Độ Vũ đang ngơ ngẩn, phóng ra đường.
Một người đàn ông lực lưỡng từ trong nhà ăn chạy ra. Nhãn thần tinh lệ nhìn Lăng Độ Vũ một cái, lại quay nhìn về sau lưng Hòa Điền Đạo Hương, đuổi theo.
Lăng Độ Vũ lại cười khổ, trong lúc lộn xộn, giáp mặt với cả hai người, chẳng biết là phúc hay họa, chẳng qua trong não lúc này chẳng chứa bất cứ vật gì, chỉ có khuôn mặt không ăn khói lửa nhân gian của Hòa Điền Đạo Hương, cùng cảm giác thơm tho ấm áp.
Dưới ánh đèn khuôn mặt Thiên Huệ Tử trắng xanh một chút huyết sắc cũng chẳng thấy, hiện thực và hư ảo đều gây đau đớn, đang lúc tiêu hao sinh mệnh của cô.
"Cầm tờ báo cao một chút, để cha cô thấy được ngày tháng." Người đàn bà chụp ảnh dặn. Bà ta mang mặt nạ hình quỷ như một khuôn mặt giả, ngay sát ống kính chĩa vào cô, khiến người ta khó chịu phi thường.
Thiên Huệ Tử không tự nhiên mà nâng tờ báo lên cao một chút, cô như cây gỗ chẳng thể suy nghĩ.
Một người đàn ông khác đứng một bên ra lệnh: "Nói vài câu, để cha cô biết rằng bọn ta chưa cắt lưỡi cô."
Thiên Huệ Tử trong lòng chợt động, nhớ lại lúc xuất hồn từng thấy mặt ông ta.
"Nói mau!"
Thiên Huệ Tử trong lòng bấn loạn, lướt qua một ý niệm táo bạo, lục tìm những câu cần nói.
Cô ngẩng đầu lên, dũng cảm nói: "Cha, con rất khỏe, nhớ mang cho con con búp bê đối diện với cái chong chóng, nó rất sợ đó."
Người đàn ông bật cười: "Coi kìa! Chỉ có tài năng của nhà được gọi là cự phú mới nuôi dạy được đứa con gái ngốc nghếch thế này."
Thiên Huệ Tử cúi đầu xuống, không để cho đối phương nhìn thấy thần tình của mình, cô đã thành công trong việc gửi một thông tin trọng yếu đi, chỉ mong Đại Dã Long Nhất có thể hiểu được ẩn ý của cô.
Hai người đối diện hoàn thành nhiệm vụ, thu máy ghi hình lại, từ phòng nhốt Thiên Huệ Tử ở lầu hai đi xuống dưới lầu. Trong phòng khách dưới lầu đã có ba nam một nữ ngồi trước một cái bàn dài, Phong Hán Cát Bách đứng gần cửa lớn, tiếp lấy máy ghi hình nam tử đó đưa, đi ra khỏi cửa.
Một người đàn ông khác ngồi trước bàn quát: "Giao máy ghi hình xong, lập tức quay lại."
Thần sắc Cát Bách sợ sệt kính trọng một cách đáng ngạc nhiên, nói: "Đương nhiên! Còn có vài ngày tôi sẽ được chia phần, vài ngày cũng không chờ được sao?"
Y chạy ra khỏi cửa. Rồi nghe tiếng xe hơi nổ máy chạy đi.
Người làm cho Cát Bách sợ sệt kính trọng đôi vai bè rộng, cần cổ đặc biệt thô tráng, nếu như có Lăng Độ Vũ hay Cao Sơn Ưng ở đây, nhất định sẽ nhận ra được y chính là nhân vật trọng yếu của Mạt nhật thánh chiến đoàn Nạp Túy Nhân.
Y tuổi khoảng từ ba lăm đến bốn mươi, điển hình cho người Đức, xương mặt ngang tàng, tròng mắt đặc biệt nhỏ, là một loại người khôn ngoan thâm trầm mà lại lạnh lùng tàn bạo; bàn tay để trên bàn, ngón tay thô tráng, khiến người ta cảm giác được rằng chúng có thể dễ dàng bóp nát xương cổ người khác.
Nạp Túy Nhân khiến người ta nhớ đến bọn Quốc Xã độc ác trung thành với Hitler nước Đức.
Những người này đã sớm cởi bỏ mặt nạ, ngồi ở chỗ trống bên bàn, nhìn về Nạp Túy Nhân, chỉ có cái đầu ngựa của y là ngửa lên.
Bên bàn vốn có ba nam một nữ, trừ Nạp Túy Nhân và một người khác, còn lại một nam một nữ đều là người Nhật Bản, trẻ tuổi phi thường, như hai người vừa tốt nghiệp đại học, chỉ có trong mắt ẩn chứa sự phẫn nộ không tên, khiến người ta cảm thấy trong lòng họ đầy những bất mãn đối với thế giới và xã hội.
Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi khác là một người Mĩ, mang kính gọng vàng, phong thái đạo mạo, chỉ giống một giảng viên đại học học vấn phi thường, ông ta nói với Nạp Túy Nhân: "Cát Bách có phải là một kẻ nổi loạn ngấm ngầm không? Tôi thấy khó mà tín nhiệm y."
Nữ tử tóc vàng chụp hình Thiên Huệ Tử gật đầu nói: "Tôi đồng ý với cách nhìn của Phí Thanh bác sĩ, sáng nay Cát Bách đích xác là muốn xâm phạm Đại Dã Thiên Huệ Tử."
Nạp Túy Nhân cười lạnh nói: "Ngải Toa, cô nên nhớ rằng Cát Bách là công cụ của bọn ta, dùng xong thì có thể vứt đi, loại kẻ điên như thế này, chỉ có thể kết hợp với người Do Thái, người da đen, người da vàng hạ đẳng bọn chúng đều nhanh chóng xuống đia ngục thôi; địa cầu mĩ lệ, là thuộc về bọn ta, chỉ thuộc về bọn ta thôi."
Nam tử Nhật Bản trẻ tuổi nói: "Máy ghi hình chỉ cần không theo con đường bình thường gởi đi mà thôi, vì sao lại bắt Cát Bách tới Đông Kinh giao cho "Thiên Hoàng", và tôi không hiểu vì sao Cát Bách lại đi?"
Nạp Túy Nhân cười khanh khách, đầy tự tin nơi bản thân, nói: "Nhân Xuyên, cậu vừa gia nhập vào bọn chúng ta, chưa hiểu được thủ pháp của chúng ta, đây là vụ bắt cóc lần thứ mười hai của bọn ta, mỗi lần trước đều mang về cho chúng ta rất nhiều lợi ích, làm mộng tưởng của chúng ta càng dễ thực hiện hơn."
Mắt y nhìn quanh mọi người một cái, thấy mỗi người lúc nghe được hai chữ "mộng tưởng", trong mắt đều lóe lên thần sắc cuồng nhiệt và khát vọng, trên mặt lộ ra một nụ cười mãn ý, nói tiếp: "Bắt Đại Dã phải khuất phục trước yêu cầu của chúng ta, là một trường chiến tranh tâm lý, bọn ta cần làm y đối với cảnh sát Nhật Bản hoàn toàn mất hết lòng tin, mà Thiên Hoàng có thể dễ dàng an bài cho máy ghi hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông ta trong sự giám thị nghiêm mật của cảnh sát. Tỏ rõ thần thông quảng đại của bọn ta. Tạo thành áp lực tâm lý đối với Đại Dã.
Ngải Toa hỏi: "Nhưng vì sao lại muốn Cát Bách đi?"
Nạp Túy Nhân cười âm u với cô: "Giá trị lợi dụng của Cát Bách đã hoàn tất, tôi đã báo cho Thiên Hoàng, về sau bọn cô không phải chịu đựng hành vi ngu xuẩn của hắn nữa."
Mọi người phát hoảng.
Ánh mắt Nạp Túy Nhân nhìn về màn hình ở góc tường, trên màn hình hiện cảnh Thiên Huệ Tử đang ngồi ở trên giường, nhất cử nhất động của cô đều hiển thị trên màn hình.
Nạp Túy Nhân nói: "Tôi tới đây đã đủ bốn tiếng đồng hồ, cộng thêm đêm qua hơn mười tiếng. Cô ta vẫn chưa chịu ngủ, đâ chẳng phải là việc kỳ quái tương đương sao? Có lẽ tôi nên cùng cô ta nói chuyện một chuyến