Lăng Độ Vũ

Chương 2: Q.10 - Chương 2: Vương Tử Ấn Độ




Taxi xuất phát.

Tài xế là một lão nhân Ấn Độ gầy đét, hỏi: “Hai vị muốn lão đưa tới đâu?”

Lăng Độ Vũ đáp: “Ông thật nhẫn nại, chờ lâu như vậy.”

Tài xế khiêm nhường: “Ngài thưởng cho thêm chút tiền là được.”

Trầm Linh nói: “Thẳng tới phi trường thôi!” Ngoảnh sang Lăng Độ Vũ hỏi: “Café ở đó thật không sai chứ?”

Lăng Độ Vũ gật đầu, khen được, rồi lại chuyển giọng: “Cô nàng kia là cao thủ yoga.”

Trầm Linh lộ ra thần sắc hứng thú, hỏi: “Dựa vào đâu mà nói thế?”

Lăng Độ Vũ nói: “Nàng cùng người thi đấu thì, hô hấp dài nhẹ mà chậm, dựa vào loại hô hấp này mà đạt tới bình hành thanh tĩnh trong não, đây chính là công phu tu dưỡng tối cơ bản trong yoga, hơn nữa dung nhan của nàng thanh lệ như không phải nhân gian, cái được gọi là nội hình vu ngoại, nàng nhất định là trường kỳ ăn chay tu hành yoga cao thủ.”

Trầm Linh suy nghĩ một hồi, nói: “Đúng vậy! Nàng rất đặc biệt!” rồi lại trầm tư.

Lăng Độ Vũ tò mò hỏi: “Nàng đến cùng là thân phận gì, vì sao tại đổ trường mọi người xưng nàng là đại tiểu thư?”

Trầm Linh nói: “Nàng là một nhân vật truyền kì của Ấn Độ, cha là siêu cấp trùm của Ấn Độ, trong tay mấy đổ trường lớn nhất, bây giờ đều giao nàng quản lý, người ngoài đều cho rằng nàng nhất định không thiện loại hành nghiệp kinh doanh phẩm lưu phức tạp này, nào biết khi nàng tiến hành đại sự cách tân, đổ vụ trái lại như mặt trời giữa ngọ, đại xuất ra ngoài ý liệu mọi người. Ta mấy ngày nay vẫn là thắng tiền, từ mười vạn làm vốn đổ thắng tới hơn ba trăm vạn, nàng ta mới hiện thân cùng ta đánh bạc, kết quả thì người đã biết.”

Lăng Độ Vũ kêu lên: “Xin lỗi nhé, ta không biết.” Hắn tinh minh thế nào, lại không nhớ tới để bài còn chưa lật kia, biết được trong đó có điều kì lạ, cố ý nói một hồi, lại châm biếm Trầm Linh.

Trầm Linh nhún vai, đột nhiên hướng tài xế quát: “Dừng lại! Đây là địa phương nào?”

Tài xế cười lạnh một tiếng.

“Bồng!” Một tấm thép tại giữa hai hàng ghế bật lên.

“Bồng! Bồng!” thêm mấy tiếng, trái phải cùng phía sau cũng đồng thời có ba tấm thép cứng bật lên.

Lăng Độ Vũ một quyền đánh thẳng lên trần, vọng ra âm hưởng trầm trầm. Lăng Độ Vũ khẽ rên một tiếng, nếu là trần xe bình thường, hắn có thể dụng tia laser cắt đi, phá nóc mà ra, nhưng vừa tiếp xúc, nóc xe lại là từ hợp kim nặng tạo thành, khiến hắn vô kế khả thi.

Trong nhất thời, hai người bị vây trong một lồng giam kín mít.

Hơi lạnh của máy điều hòa từ hai lỗ nhỏ ở tấm thép phía sau tỏa ra, khiến người không có cảm giác khó thở.

Trong phút chốc, cả hai đã rơi vào hãm tịnh an bài xảo diệu.

Taxi vọt nhanh về trước, chuyển tới làn đường cao tốc.

Hai người ở sau, lưng dựa vào thành ghế chống lại lực quán tính, chân xoãi sang trái, biểu hiện taxi là ngoặt rất nhanh về phải, sinh ra lực ly tâm. Cả hai như những hành khách trên con thuyền theo sóng lớn xô đẩy.

Lăng Độ Vũ hỏi lớn: “Kẻ nào làm?”

Trầm Linh đã ở Ấn Độ một khoảng thời gian, Lăng Độ Vũ thì vừa mới tới. Có phiền toái, tự nhiên hơn nửa là do Trầm Linh dẫn tới.

Lăng Độ Vũ thân thể ngả sang phải, bình hành với lực quăng về trái khi taxi chuyển hướng, tay không chút nhàn rỗi, móc ra bốn lựu đạn khói cay, đưa hai trái cho Trầm Linh, chuẩn bị chờ cơ hội xuất hiện.

Trầm Linh tiếp nhận lựu đạn cay, trả lời: “Nói ra người cũng không tin, ta không biết là ai làm!”

Lăng Độ Vũ nguyền rủa một tràng, nói: “Tin người mới là hỗn đản!”

Đích xác là thế, Trầm Linh hành động thần bí, chuyện gì cũng không thể hỏi được căn nguyên vấn đề từ hắn. Đã tới thời khắc này, vẫn là thế không chịu thẳng thắn nói hết, làm hắn sao có thể không giận.

Taxi bỗng nhiên ngừng lại.

Hai người nhìn nhau.

Từ trong mắt đối phương thì thấy, cả hai đều đoán không được những bước hành động của địch nhân.

Tấm thép bản hai bên từ từ hạ xuống, lộ ra cửa kính rồi tới cửa xe.

Hai người hầu như đồng loạt nhảy ra.

Dù quản nơi đây hoang sơn dã lĩnh, hay là bãi tha ma, đều sẽ không khiến cho bọn hắn ngạc nhiên như hiện giờ.

Đây lại là một gian phòng không gian khổng lồ, giống như đại đường hoàng cung hoa lệ.

Dưới ánh đèn chói sáng, hơn mười đại hán với súng máy tự động, vây quanh taxi kín tới không còn khe gió thổi. Chỉ cần bọn họ chạm nhẹ cò súng, cam đoan cả chiếc xe không có một tấc một ly tránh khỏi dấu đạn xuyên qua.

Một giọng nam từ phía ghế tài xế của xe vang lên, là tiếng Anh: “Quý khách quang lâm, Trầm tiến sĩ cùng vị bằng hữu này, không cần ta phải cho người hầu cửa xe mở ra chứ?”

Trầm Linh cười đáp: “Đương nhiên, đương nhiên!”

Hắn trong miệng nói chuyện, tay nhưng lại không ngừng hành động.

Gần như cùng lúc, hai cánh cửa xe bật mở, bốn quả lựu đạn cay chia thành bốn hướng từ trái phải cửa xe mà ra.

Hai người hợp tác quả thực thiên y vô phùng.

Bốn quả đạn đồng thời bộc phát, phút chốc cả không gian chỉ thấy hắc vụ cùng khí gas cay.

Đương khi hắc vụ chuẩn bị cuốn vào xe, cả hai kịp thời đóng cửa, đồng loạt nép người xuống gầm, giảm diện tích mục tiêu cho địch nhân xạ.

Cùng chờ đợi tiếng ho cùng sự hỗn loạn từ địch.

Súng ngắn đã ở trong tay.

Được một lúc, cả hai kinh hãi không thể hiểu.

Ngoài xe một chút động tĩnh cũng không thấy. Trong hắc vụ đến một tiếng ho khan cũng không nghe tới.

Điều này sao có thể?

Lựu đạn cay này uy lực cường đại, vừa quăng ra, hắc vũ đã khuếch tán tới từng ngóc ngách đại sảnh, lấp đầy mỗi tấc mỗi thốn không gian.

Khí gas cay, khiến bất kể người thấy hay không trong màn hắc vụ, đều sinh ra phản ứng mãnh liệt, kích thích khí quản, thậm chí khiến người shock mà ngất xỉu.

Chính là ngoài xe lại vô cùng bình tĩnh.

Sự tình khiến người kinh hãi lại xảy ra.

Hắc vụ cuộn hướng lên trên, rất nhanh tiêu đi.

Giống như có một ống hút vô hình, hấp thu hết tất cả khí gas trong không gian này.

Cảnh tượng lúc trước, đại đường hoa lệ như hoàng cung, những đại hán cầm súng, vẫn như cũ không đổi.

Thanh âm kia lại thông qua loa bộ đàm vang lên, đều đều: “Hai vị khách quý, thực sự là xin lỗi, đã quên giới thiệu. Lúc này nơi hai người đang ở, đã bị lồng thủy tinh bán cầu to lớn úp lên, lồng kính này diệu dụng vô cùng, trong đó có một chính là có thể hút sạch không khí, biến nơi này thành trạng thái bán chân không, đương nhiên là cũng có thể hút hết loại khí khác, là ta đặc biệt vì hai khách quý mà xếp đặt, hai vị nghĩ thế nào? Mời buông lời chỉ giáo?” Lời lẽ khiêm cung hữu lễ, nội dung nhưng lại sung mãn vị đe dọa.

Tưởng thử xem một người đang sống ở trong lồng, đột nhiên rút sạch khí thành chân không, vậy huyết quản tất bạo liệt mà tử vong, mới thật là kinh khủng.

Lăng Độ Vũ dụng thần nhìn ra, ngoài xe đích xác có ẩn hiện một tầng thủy tinh, vừa rồi nóng lòng hành sự, thật là ngoài ý liệu, lại có thể bỏ qua không quan sát rõ.

Bọn họ thật không may, từng bước thất sách, rơi vào liệt thế, hoàn toàn bị động.

Lăng Độ Vũ quay sang Trầm Linh cười: “Người thật là chuyện hay vô số, kế hoạch này tỷ mỉ như thế, kéo theo cả bằng hữu bị ngộ hại, cũng từ người trêu chọc mà lôi tới.”

Trầm Linh thả người thoải mái ở ghế bên cạnh, thở dài: “Huynh đệ! Ta đã từng nói với người rồi, nhân sinh chính là từ bất đắc dĩ cùng hối hận đan xen mà thành, nếu không cũng không tính là nhân sinh…”

Thanh âm nam tử ngắt lời: “Nói rất hay! Nói rất hay! Trầm tiến sĩ có thể đối với nhân sinh thể hội thâm thiết như vậy, chúng ta bàn chuyện, lại càng thêm ăn ý.”

Lăng Độ Vũ nhíu mày! Ý tứ trong lời nam tử này, như là để tiến hành một sự đàm phán.

Trầm Linh đáp lời: “Bớt nhiều lời, có gì thì nói ra đi!” Bộ dáng của hắn có chút không kiên nhẫn, thần thái như không biết đối phương muốn nói gì.

Âm thanh bài Ấn Độ “He noted” (sita) chợt vang, âm hưởng lanh lảnh, lại như lời thoại, triền miên nan đoạn, khiến người cảm thụ chìm ngập khó ra.

Nhạc âm như châm chọc từ loa truyền thanh của taxi vang lên, làm người cảm thấy ngượng nghịu, mất tự nhiên.

Ánh đèn sáng chói cả đại sảnh chợt tắt, hắc ám bao phủ, nhìn tay không thấy ngón.

Giữa màn đêm như mực chợt nổi lên hỏa diễm rừng rực.

Bốn mỹ nữ mặc hoa phục Ấn Độ, trong tay là bốn giá cắm nến với mười hai cây bùng cháy, từ xa xa chậm bước đến gần.

Phía sau mấy mỹ nữ, có một lư hương, khói vụ lượn lờ không gian, trong khoảng không đại sảnh thành từng làn êm nhẹ sương khói.

Sau đó là một nhạc đội do năm nam một nữ tổ hợp thành, trong tay là trì tất tha, trường địch (sáo), trống, vừa diễu hành vừa diễn tấu, tiếng nhạc âm, chính là từ bọn họ mà đến.

Đáng tiếc có lồng thủy tinh cách ly, không cảm thấy hương khí phủ không gian bên ngoài.

Đội nghi trượng[1] tới trước lồng, tách ra hai bên.

Âm nhạc chợt tắt.

Một nam tử toàn thân sáng lấp lánh ánh bạc, long hành hổ bộ hiện thân mà tới.

Hắn bước thẳng tới trước lồng thủy tinh, mặt cười thong dong, cùng hai người khom thân kiến lễ.

Tuổi hắn ước chừng trên dưới bốn mươi, khuôn mặt phi thường anh tuấn, thân hình thon dài, khăn chít đầu ở giữa, khảm kim cương đỏ tối thiểu tới mười calo, dưới ánh nến chập chờn mà chớp lóe, phối với hoa phục Ấn Độ trên người, lại thêm thanh thế cùng sự phô trương của đội nghi trượng, đích xác có khí thế tôn quý bức nhân.

Trầm Linh sắc mặt khẽ biến.

Lăng Độ Vũ thâm hiểu tác phong hành sự của Trầm Linh, núi băng sụp trước mắt sắc mặt vẫn là bất biến lãnh tĩnh, hiểu kẻ tới có đại địa vị, lãnh đạm cười: “Tốt! Hí kịch xong rồi, nhanh phóng ra thôi!”

Người nọ không động nộ, mỉm cười: “Không hổ là bằng hữu của Trầm Linh, có đảm lược!” Thanh âm của hắn từ bộ đàm trong xe vang lên, đúng là thanh âm vừa rồi. Bộ đàm trở thành chiếc cầu đối đáp.

Loại phương thức gặp gỡ này, cũng giống như là loại ngăn cách.

Người nọi lại nói tiếp: “Trầm tiến sĩ. Không biết bằng hữu của người có thể hay không đại biểu lời người?”

Trầm Linh cười lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên có thể! Vương Tử!” Nói xong đẩy cửa, xuống xe.

Lăng Độ Vũ trong lòng chấn động, hắn đã biết người kia là ai.

Ấn Độ có thể nói là quốc gia trên thế giới phân chia giai cấp tối tôn ti nghiêm mật.

Ở Ấn Độ có bốn giai tầng.

Ấn Độ tuy tông giáo đa dạng, nhưng lại lấy Ấn Độ giáo làm chủ. Ấn Độ giáo tôn sùng thánh thư là ‘Ma nô pháp điển’, lấy bốn đẳng cấp khởi nguyên, quy từ Phạm Thiên[2], thân thể Đấng sáng tạo chia thành bốn bộ phận, Bà La Môn[3] là miệng ‘Phạm Thiên’, Lợi Đế Lợi[4] là hai tay, Phệ Xá[5] là bắp đùi, Thủ Đà La[6] là hai bàn chân, là nguồn gốc tôn ti địa vị, vô luận sanh ra làm gì, đều không thể biến đổi thân phận trời sinh.

Từ phân công xã hội ngày càng tinh tế, nguyên lai từ bốn cấp bậc là Bà La Môn cho xuống Thủ Đà La, tái phân chia thành nhiều cấp bậc nhỏ, ngày một phức tạp.

Rồi lại ngoài các đẳng cấp, lại xuất hiện hàng loạt ‘bất khả tiếp xúc giả’, chính là tiện dân thụ tối kỳ dị, làm các công tác tối hèn hạ, không được cùng các đẳng cấp khác tiếp xúc, không cho tiến nhập nửa bước tới miếu tự hay các nơi công cộng.

Ấn độ độc lập rồi, luật pháp ban hành cấm các loại kỳ thị, nhưng tại những vùng nông thôn, loại chế độc đẳng cấp đối xử như thế vẫn cứ bảo tồn, đối với tiện dân bức hại không ngày nào ngưng, đến nỗi tại năm 1978, Bắc Ấn Độ, đông đảo ‘tiện dân’, cử hành biểu tình đại quy mô thị uy, loại phân biệt giai cấp này mới có hạn chế chút ít.

Nhưng là chế độ đẳng cấp này sớm đã thẩm thấu tới khắp ngõ ngách xã hội, thăm căn cố đế.

Mà Vương Tử đúng là nhân vật đại biểu tối cầm cự chế độ đẳng cấp này.

Hắn tự xưng là hậu đại của Duy Tra Da Na Gia Nhĩ vương quốc, mà tại thế kỷ mười bốn chính là Ấn Độ giáo (Hindu) thống trị (1326-1646), tự cho mình là loại đẳng cấp tối cao tầng Bà La Môn, cho rằng văn minh Ấn Độ suy bại, nguyên nhân là tại chế độ đẳng cấp này sụp đổ, vi phản chỉ ý Phạm Thiên, cho nên vọng đồ khôi phục “chế độ thần thánh”, phục hưng Ấn Độ.

Hắn tích cực hoạt động chính trị, mong thu được đủ lực lượng chính trị, thì trọng kiến ‘quang huy’ xã hội ngày trước. Thông qua hối lộ, uy thế áp bức, ám sát, đủ loại thủ đoạn hèn hạ, Vương Tử mới tại chính đàn dần dần vươn lên, mà đám duy hộ[7] đặc quyền của thượng tầng xã hội đều tùng phục hắn, cứ thế ảnh hưởng của Vương Tử càng ngày càng lớn. May là cuộc đại biểu tình năm 1978, lực lượng dân chủ ngẩng đầu, Vương Tử từ chính đàn sụp đổ đi xuống. Nhưng là hắn cũng không có buông tha cho ý niệm điên cuồng trong đầu, bằng lực lượng cầm cự khổng lồ, Vương Tử bắt đầu từ với các hoạt động tội ác bên trong Ấn Độ, trở thành trùm tối thực lực trong xã hội đen Ấn Độ, đến chính phủ cũng không tùy tiện nguyện gây vào hắn.

Dã tâm của hắn rất lớn, tưởng bằng vào lực lượng tội ác của mình, ngóc đầu trở lại, trọng kiến quang huy của đế quốc Ấn Độ năm xưa.

Lăng Độ Vũ thuộc tổ chức Kháng bạo liên minh, kỷ yếu hội nghị đưa ra danh sách đen các nhân vật nguy hiểm trên thế giới, Vương Tử bài danh thứ 19, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của người này.

Lăng Độ Vũ hừ một tiếng, đẩy cửa xuống xe, cẩn thận đánh giá đối phương.

Vương Tử nhãn quang cực kỳ sắc bén. Thần thái của Lăng Độ Vũ lập tức khiến hắn chú ý, hướng Trầm Linh nói: “Vô luận bằng hữu của người có thể hay không tham gia đàm phán giữa ta cùng người, mời người trước hết giới thiệu danh tự cùng thân phận của hắn.”

Trầm Linh quả quyết nói: “Không cần lãng phí thời gian, hết thảy cùng hắn không nửa điểm quan hệ, hai giờ nữa thì hắn sẽ bay tới New York, người tốt nhất không nên làm trễ lịch hắn.”

Vương Tử nói: “Chỉ cần nói cho ta biết công ty cùng số hiệu của phi cơ, ta có thể cam đoan phi cơ tại phi trường chờ đại giá của quý hữu.”

Lăng Độ Vũ cười nói: “Rất xin lỗi, bây giờ ta quyết định không đi nữa.”

Trầm Linh đột nhiên nhìn thẳng sang Lăng Độ Vũ.

Lăng Độ Vũ nhìn lại đối phương, trong mắt thần sắc kiên quyết, Trầm Linh không thể nghi ngờ hãm thân trong nguy hiểm vô cùng, hỏi hắn sao có thể rời đi, trong lòng chỉ đành thở dài tự nhủ: “Sở Viên, xin lỗi! Ta đành phải thất ước.”

Trầm Linh trầm giọng nói: “Lăng! Người nhất định phải đi.”

Lăng Độ Vũ nhún nhẹ vai, nói: “Nếu mỗi sợi tóc đều đã được xếp sẵn, đi hay không đi, thì có cải biến được gì sao?” Đây chính là lấy mâu của người, công thuẫn của người, Trầm Linh nhìn mà giận dữ.

Lăng Độ Vũ mỉm cười chuyển hướng tới Vương Tử nói: “Điện hạ! Có thể chuyển nhập chính đề được chưa?” Khi hắn nói tới điện hạ thì ngữ khí mỉa mai, chỉ ngập ý vị châm chọc, chứ không hề có chút tôn trọng.

Vương Tử hiện lên một tia nộ sắc, hắn tự ví mình là sứ giả của Phạm Thiên, cho rằng mình là trời sinh cao hơn hẳn chúng sinh, tối kỵ người khác không tôn trọng, bất quá lập tức cười nên mà nói: “Được! Được!”

Trầm Linh biết được hắn đối với Lăng Độ Vũ đã động chân nộ, chỉ là kềm nén lửa giận, nhưng thêm chút việc này thì có sao, chen vào: “Nói đi!”

Vương Tử trầm mặc một lát, nói: “Vô luận người quật lên được cái gì, ta cũng phải chiếm lĩnh ba trong bốn phần.”

Trầm Linh ngẩn người, hỏi: “Người nói gì? Ta một chút cũng không rõ.”

Lăng Độ Vũ lại càng giống tượng phật kim cương, mò không ra chút ý nghĩ.

Vương Tử trong mắt bạo xuất quang hàn lăng lệ, gắt gao nhìn Trầm Linh, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rộ, phải một hồi mới dừng, trong mắt hàn mang chỉ có tăng không giảm, giọng âm âm hiểm hiểm nói: “Người có thể dấu người khác, nhưng như thế nào lại giấu được ta, tại thổ địa của ta, không có sự việc gì có thể qua mắt ta, ta là sứ giả Phạm Thiên, trời đã định ta phải trọng kiến quang huy đế quốc.” Trong giọng nói tràn ngập khí vị điên cuồng.

Chung quanh đám đại hán đang cầm súng, đồng đoạt dùng tiếng Hindi, cuồng kêu: “Trọng kiến đế quốc, phục hồi quang vinh.”

Trầm, Lăng ánh mắt trao đổi, đó là một đám người cùng một tổ chức đáng sợ và điên cuồng.

Trong đại sảnh nhất thời lại tĩnh lặng tới có thể nghe tới tiếng kim châm.

Vương Tử chắp tay sau lưng, bước tới, nói: “Người thử giải thích ta nghe, người cùng công ty khai thác dầu lửa Bạch Lý Sĩ là quan hệ thế nào?”

Trầm Linh lạnh nhạt nói: “Ta là cố hắn của bọn họ.”

“Cố vấn?” Vương Tử khinh thường nói: “Công ty khai thác dầu lửa Bạch Lý Sĩ, ba năm trước mới tại Anh quốc đăng ký, mà người đăng ký, chính là ngươi: đỉnh đỉnh đại danh thám hiểm gia, sưu tầm gia Trầm Linh tiến sĩ.”

Trầm Linh coi như chả có gì hỏi: “Vậy thì sao?”

Vương Tử cười rộ lên, nói: “Cũng không có sao, bất quá người thử giải thích ta nghe, vì sao quý công ty đăng ký rồi cho tới nay, một giọt dầu cũng không có tại địa phương đấy khai thác, mà vượt ngàn dặm trường, đi tới địa phương này, người nghĩ là Ấn Độ có cái gì? Dầu lửa? Thật là lừa gạt cả thiên hạ. dầu lửa của Ấn Độ vô luận phẩm chất cùng trữ lượng, đều kém xa so với các quốc gia dầu mỏ. tổng sản lượng dầu Ấn Độ, phỏng chừng là khoảng bốn trăm sáu mươi triệu tấn (460.000.000). Mà sản lượng dầu mỏ của quốc gia Saudi Arabia, là hai trăm ba mươi tỉ một trăm triệu tấn (23.100.000.000), đó là lớn nhỏ khác biệt vô cùng, nếu muốn khai thác, tại sao lại tới Ấn Độ?”

Trầm Linh mỉm cười đáp lại: “Quyền khai thác của các quốc gia dầu mỏ kia, đều sớm vào tay các đại tập đoàn, làm sao tới được tay ta!”

Vương Tử cười nói: “Nói cũng đúng, bất quá dầu lửa của tệ quốc, tuyệt đại bộ phận đều tại vùng Tây bộ Mahalashi Shite, khu vực cận biển, cùng Đông bộ là Asamubang, vì sao người tới tệ quốc tìm kiếm địa phương khai thác dầu lửa, lại là tại Bắc Bộ nước ta là Thánh hà cùng Thánh thành, nơi mà một khối một giọt dầu cũng không có? Hơn nữa không thể không biết rõ, đó là một khu vực thường xuyên xảy ra động đất.”

Lúc này đến Lăng Độ Vũ cũng nổi lòng kỳ quái, Thánh hà theo như lời Vương Tử, chính là chỉ con sông Hằng hà, được người Ấn Độ tín ngưỡng như nữ thần, như thân mẫu.

Ấn Độ giáo đồ thậm chí xưng Hằng hà là “Hằng mụ”, tại Ấn Độ có địa vị chí tôn.

Thánh Thành là chỉ trung tâm nơi giáo đồ Ấn Độ hướng bái: Varanasi, nằm tại bờ Tây Bắc của Hằng Hà. Tương truyền là do chủ thần của Bà La Môn giáo cùng Ấn Độ Giáo tại sáu ngàn năm trước kiến lập, giống như là thánh địa Mecca (Mạch Gia) của Hồi giáo, Jerusalem (Da Lộ Tát Lãnh) của Cơ Đốc giáo.

Trầm Linh mặt không đổi sắc, đáp lại: “Đây là bí mật thương nghiệp của tệ công ty, bất quá, quý quốc đã thân thỉnh phê chuẩn ta khai thác, việc này có thể nói tư liệu ta đưa ra thuyết minh, nhất định là có lực thuyết phục, nếu không như thế nào đạt được quyền khai thác.”

Vương Tử a lên kinh ngạc, rồi lại cười ha hả. Tiếng cười hết sức trào phúng, một hồi lâu mới ngừng, nói: “Ai! Đường đường đại tiến sĩ, lại khờ khạo thế kia, nghĩ nhỏ nhoi mười vạn đô mỹ của người, liền có thể đả thông hết thảy từ cao tới thấp đám chính phủ, nói cho người, nếu không có ta tại sau lưng đại xúc tác, người tái phí thêm trăm vạn đô, cũng chỉ là đá lạc hải dương, khi đó dắt kéo người từ mười năm tám năm, xem người có thể làm gì.”

Lăng Độ Vũ trong lòng đối với Vương Tử lần nữa phải tính toán lại. Ánh hưởng lực của hắn, thì rõ không thể khinh thị, nhưng càng đáng sợ lại là tại sau lưng âm thầm xuất thủ, cho nến khi Trầm Linh không thể thu tay, mới ra mặt đàm phán, cái loại âm hiểm thâm trầm dường này, mới khiến người kinh hãi. Cho đến giờ phút này, hắn còn không biết Trầm Linh trong hồ lô còn linh dược gì. Xem ra Vương Tử cũng không rõ.

Trầm Linh khom người thi lễ, nói: “Vậy thật là phải đa tạ các hạ chút lực cầm cự.”

Vương Tử sắc mặt trầm xuống, nói: “Nửa năm trước, người từ các nơi trên thế giới gom tới một nhóm khí tài thăm dò, toàn bộ đều là thiết bị tối tân tiến. Giống như là mũi khoan ‘đa tinh thể’, so với mũi than hóa vonfram tốc độ ít nhất nhanh hơn sáu lần. Chỉ là một khoản này, đã là thiên văn sổ tử. Chẳng lẽ chỉ vì đào một cái giếng trên mặt đất là xong?”

Trầm Linh thở dài nói: “Được! Quả nhiên danh bất hư truyền!”

Vương Tử ngạo nghễ nói: “Vì sao người không nói khai thác than, còn thiết thực chút, so ra càng có lực thuyết phục. Vì vậy ta nghĩ đến: người chính là muốn đào thâm sâu dưới lòng đất, mà chỉ có phương pháp khai thác dầu lửa mới tối thích hợp. Nhưng đấy là cái gì?”

Trầm Linh nói: “Đấy là một bảo tàng!”

Vương Tử tinh phần chấn động, hỏi: “Là bảo tàng của ai?”

Trầm Linh trầm giọng nói: “Tại sao ta phải nói cho người?”

Vương Tử nhảy dựng, như báo phóng lên, hai tay vỗ vào lồng thủy tinh, nơi ngón tay hắn có đeo ba chiếc nhẫn kim cương, ở giữa có trám bích ngọc, gõ lên lồng thủy tinh, phát ra từng tiếng âm vang, lại giống như mãnh thú trong lồng, nhìn người xem phía ngoài mà giương nanh múa vuốt.

Vương Tử há miệng cười lạnh, hung hăng nói: “Không có ta đồng ý, mơ tưởng từ Ấn Độ lấy đi một tảng đá. Người có thể phát giác không ai dám cùng người công tác, tất cả khí tài đều vô cớ bị hủy, thậm chí là thân thể các người, cũng không có một tấc một thốn còn đầy đủ.” Hắn thần sắc đột nhiên ôn hòa, mỉm cười lui về sau, khom người nói: “Người nói xem! Ta có tư cách để người nói ra ngọn nguồn không?”

Lăng Độ Vũ ngoài mặt cười lạnh, trong lòng lại thầm kinh hãi, với thế lực của Vương Tử tại Ấn Độ, đại nghiệp khai thác của Trầm Linh thật là nửa bước khó thành.

Dù quản hợp tác cùng hắn, kẻ này bạo ngược hung tàn, hỉ nộ vô thường, làm bạn như với hổ, càng nghĩ càng khiến người đau đầu.

Đối với uy hiếp của Vương Tử, Trầm Linh lại là không chút động nộ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vương Tử một hồi lâu, rồi chỉnh giọng: “Xem ra tư cách của người cũng có thể miễn cưỡng phù hợp.”

Vương Tử nói: “Ta đang rửa tai lắng nghe.”

Trầm Linh nói: “Trước khi nói, chúng ta cần có vài điều kiện.” ngừng lại một chút, ngữ khí mới gia trọng: “Vô luận có thu hoạch gì, người có một nửa, người cũng dưới thần của người mà lập thệ, cam đoan không có giở trò trở mặt, nếu không hết thảy bỏ đi, tất cả đều là tay trắng.”

Vương Tử ánh mắt sáng quắc, chằm chằm nhìn Trầm Linh. Người sau mặt mỉm cười, không chút khiếp hãi mà nhìn lại, thậm chí còn có vị khiêu chiến.

Nhất trời từ trong lồng thủy tinh tới bên ngoài, tĩnh tới cực điểm.

Vương Tử phá thế giằng co, nói: “Được! Ta đáp ứng người, các người không nên lộng quỷ, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.” Dứt lời, chậm rãi xoay người về phương Bắc, lập hạ thệ ngôn.

Trầm Linh chỉnh sắc mặt nói: “Tại một trăm năm mươi năm trước công nguyên, đại nhất thống Khổng Tước Vương diệt vong, cả đại lục Ấn Độ hãm vào hỗn loạn không ngừng…” Hắn trên mặt hiện ra thần sắc hồi ức, cứ như là tự thân kinh lịch hết thảy, sự thật đương nhiên không phải, nhưng cũng biểu hiện hắn đối với lịch sử Ấn Độ nhận thức rất rõ cùng cảm tình thâm hậu. Đây là điều kiện cùng tâm tình tối cơ bản cho sự thành công của một vĩ đại thám hiểm gia.

Trầm Linh mắt vọng ra xa, như mộng như ảo, nói tiếp: “Nam Ấn Độ, phân liệt thành Pan Asia, Hucho, Majuro ba thế lực, tạo thế chân vạc mà lập vương quốc. Bắc Ấn Độ, như tên gọi cũ là vương triều Gupta, cục thế yên ổn, kinh tế cùng văn hóa cũng là trước nay chưa từng có phồn vinh. Chính là, người Nguyệt Thị[8], người Quý Sương[9] mấy ngoại tộc lần lượt tới xâm lấn, rồi tới vương triều hậu kỳ, người Hung Nô trở thành uy hiếp lớn nhất, quốc gia tới họa diệt vong trước mắt…”

Vương Tử trong mắt toát lên ngọn lửa điên cuồng, vô luận hắn như thế nào ghê tởm, hèn hạ, nhiệt ái đối với văn minh Ấn Độ, chính là không thể trí nghi.

Trầm Linh nói tiếp: “Quân chủ lúc ấy, đối với văn hóa quốc gia cuồng nhiệt, vượt xa lưu luyến với sinh mệnh tài phú, người không muốn những văn vật trân quý bị chiến hỏa vô tình phá hủy. Vì vậy đã kiến tạo một tòa bảo khố dưới lòng đất, đưa tất cả văn vật quý giá tàng giấu trong đó, hy vọng hậu nhân trọng tân khai quật.”

Vương Tử nói: “Người sao lại biết được?”

Trầm Linh nghiêm mặt nói: “Không nên hỏi, ta từng lập huyết thệ, không thể mang căn nguyên bí mật này tiết lộ ra.”

Vương Tử con mắt quang mang lóe lên, một hồi lâu mới bình phục xuống, nói: “Được! Tiếp tục đi!”

Hắn nghĩ tới Trầm Linh nếu như không có tin tức xác thật, như thế nào đầu tư thiên văn sổ tự tư sản như thế, tiến hành kế hoạch khai quật khổng lồ này, mà quá nặng yếu chính là: hắn chỉ cứu thế ngồi hưởng thành quả, có hay không bảo tàng, hắn cũng không chỗ mất mát.

Trầm Linh nói: “Vương triều Gupta diệt vong rồi, quân Hung Nô thống trị Bắc Ấn, bí mật này được cất giấu trong giới tăng lữ phật giáo. Cho đến khi vương triều Giới Nhật hưng khởi, thế nhưng, Bắc Ấn Độ lại đã xảy ra một lần đại động đất trước nay chưa có, Giới Nhật vương tuy biết bí mật này, nhưng lại không có nắm giữ chính xác vị trí bảo tàng, trải qua vô số lần khai quật thất bại, rốt cuộc buông tha.”

Lăng Độ Vũ thầm nghĩ: khai quật như thế, kỹ thuật lúc đó tất nhiên không thể chi trì, nghĩ đến lúc ấy mọi người nhất định tâm tro ý lạnh, đành bất đắc dĩ buông tha.

Trầm Linh nói: “Ta biết được như thế, nếu người không phản đối, chúng ta phải rời đi, còn rất nhiều việc chờ ta.”

Vương Tử trầm ngâm một hồi, gật đầu nói: “Được rồi! Bất quá mời các hạ nhớ kỹ, nhất cử nhất động của người, đều dưới giám thị nghiêm mật của ta, nếu là phát giác người lừa dối ta việc gì, đừng trách ta hủy đi lời hứa.” Nói xong, nhanh chóng xoay người rời đi.

Hắn cùng đội nghi trượng biến mất tại cửa sau.

Ngoài lồng kính đám người ra thủ thế ý bảo hai người trở lại trong xe.

Thép bản lại bật lên, khoang xe lại biến thành thế giới mật phong.

Taxi từ từ chuyển động, tốc độ mỗi lúc một gia tăng.

Hai người trầm mặc không nói, không muốn địch nhân nghe được lời bọn họ.

Hai giờ sau taxi dừng lại.

Thiết bản hạ xuống.

Hai người phân theo hai cửa bên bước ra.

Chiếc xe lập tức phóng nhanh, như là sợ bọn họ tìm hắn tính sổ.

Người đang đứng tại ngôi nhà gạch đỏ hai tầng, đoàn đoàn tường cao vây chung quanh, giữa tường và nhà là một tiểu hoa viên, có một vẻ khá đặc biệt.

Trầm Linh nói: “Đến đây đi!” Rồi lấy khóa mở cửa chính, bước vào.

Lăng Độ Vũ biết đây là nơi Trầm Linh ở tạm, thở một hơi, theo đi vào, một trường đại họa lại tới, mắt vừa thấy đã trốn không thoát, đại kế vốn định cùng Trác Sở Viên khoái trá một đoạn thời gian, chẳng lẽ lại chết trong trứng nước?

Trong phòng hỗn loạn, khiến Lăng Độ Vũ giật mình.

Văn kiện, thư tín, thư tịch, áo bẩn, chung quanh vứt loạn, giống như một trạm thu rác rưởi.

Trầm Linh lấy ra một thiết bị điện tử, kiểm tra xung quanh.

Chừng hơn phân nửa giờ, Trầm Linh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên ghế sofa, nhìn Lăng Độ Vũ nói: “Có thể nói chuyện rồi.”

Lăng Độ Vũ biết được là không có máy nghe lén, lại thở một hơi, than: “Không nghĩ được người lãnh diện nhân, lên tiếng kể chuyện xưa lại biểu tình phong phú như thế, đầu nhập cảm tình.”

Trầm Linh mỉm cười: “Nếu không như thế, có thể nào làm người tin tưởng, không nghi ngờ tới cố sự hoang đường này.”

Lăng Độ Vũ nhảy dựng lên, thất thanh nói: “Cái gì?”

Trầm Linh thản nhiên nói: “Chẳng lẽ người muốn ta hướng tới hung đồ thiên sát đó nói thật sao?”

Lăng Độ Vũ một tay nắm lấy bả vai rộng của Trầm Linh, trầm giọng hỏi: “Người đến tột cùng, muốn khai quật cái gì?”

Trầm Linh cười nói: “Đương nhiên là dầu lửa!” Khi hắn thấy Lăng Độ Vũ trong mắt tràn ngập lửa giận, vội vàng nhuyễn hóa, thở dài nói: “Tiểu Lăng! Không phải ta muốn dấu người, mà là sự tình tối hung hiểm, chính là ta phải khai quật vật này, chân chân chính chính nhất vô sở tri (không người biết gì), cho nên không hy vọng người thành một thân huyết thủy, hãy nghe ta nói, hoặc xem như ta thỉnh cầu người, lập tức bay tới New York, chỗ này để lão ca tự thân hành sự, người sẽ không hoài nghi đại thám hiểm gia Trầm Linh không có năng lực tự bảo chứ?”

Lăng Độ Vũ có chút động tâm, Trầm Linh giống như hắn, không phải nhân vật tầm thường, đủ để ứng phó mọi hung hiểm, huống hồ lúc này cũng chưa có nguy hiểm gì bức thiết. Một khi ‘sự vật’ kia chưa bị quật lên, một khi chưa tới thời khắc mở bài, hắn có thể đi, chờ ngày sau trở lại. Hắn đích xác là muốn đi gặp Trác Sở Viên, đã một đoạn thời gian rất lâu tách ra với nàng. Lăng Độ Vũ đang định đáp ứng, thì một loại cảm giác kỳ quái nảy lên từ tâm linh.

Đấy là cảm giác bị giám thị.

Đây là năng lực đặc dị của Lăng Độ Vũ, mỗi khi có người giám sát hắn, tâm linh của hắn có thể phát sinh cảm ứng.

Lăng Độ Vũ phản xạ điều kiện nhìn tới cửa sổ phía bên trái.

Trầm Linh cùng hắn hợp tác đã nhiều năm, sớm có ăn ý, cơ hồ Lăng Độ Vũ vừa quay đầu thì giống như mãnh hổ phục kích, thân thể của vận động gia, nhảy lên hữu lực tới bên song cửa, người đang giữa không trung thì súng ngắn đã ở trong tay.

Lăng Độ Vũ đang muốn tiến lên cửa trước, phía sau lại truyền đến tiếng vang kỳ quái, phương hướng phỏng chừng là phòng bếp.

Lăng Độ Vũ hừ lên một tiếng, phi thân vào, giống như gió lốc đánh tới phòng bếp.

Giả thiết đối phương là người do Vương Tử phái tới, những lời này mà truyền tới tai hắn, vậy bọn họ tại Ấn Độ mỗi ngày đều biến thành thời gian vong mệnh đào thoát.

Lăng Độ Vũ phi như bay, trong phút chốc đã vào phòng bếp.

Trong phòng bếp lại không một bóng người, cửa sổ phía sau bị mở ra, hai song sắt đều bị cưa đứt thành ba đoạn, vừa đủ một thân người luồn qua.

Lăng Độ Vũ không chút ngưng trệ, phi thân xuyên qua cửa ra ngoài, đứng lên, là hoa viên tuyệt đẹp sau nhà, ánh mắt đảo nhanh, vừa thấy một bóng đen, vượt lên tường cao, biến mất ở mặt sau.

Lăng Độ Vũ hừ một tiếng, nhanh chóng chạy tới, co chân nhảy lên, tay hữu lực mà bám, thoáng cái đã nhảy qua bên kia tường.

Đó là một con đường nhỏ, hai đầu đều là màn đêm vô tận.

Thay đổi là người bình thường, nhất định là không biết bên nào mà ca thán, chính là Lăng Độ Vũ ủng hữu linh giác vượt quá thường nhân, cảm giác mãnh liệt được địch nhân tại phía trái đường.

Lăng Độ Vũ nhanh như quỷ mỵ đuổi theo bên trái, vừa mới bước ra, vừa vặn thấy một bóng đen, tại yết ớt ánh đèn đường chiếu xuống, hướng tới ngã tư đường bên phải mà chạy.

Lăng Độ Vũ như thế nào buông tha, toàn lực điên cuồng đuổi theo.

Hắn cước bộ mau lẹ hữu lực, nháy mắt đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Bóng đen kinh hãi quay đầu.

Lăng Độ Vũ đã tới gần hơn mười yard.

Người nọ phi thường cơ cảnh, vừa thấy thế tới của Lăng Độ Vũ, tự biết không thể nào bỏ chạy, chuyển thân xoay người, trên tay là súng ngắn vung lên.

Lăng Độ Vũ tiếp cận tới 4 yard.

Người nọ giương súng ngắn, chực chờ phóng ra.

Lăng Độ Vũ lăn mạnh xuống đất, lấy mắt thường khó mà nhận ra tốc độ của động tác, đã tới ngay bên chân người nọ.

Kẻ đấy đang muốn phát xạ, Lăng Độ Vũ đã kéo mạnh hai chân, lập tức khiến hắn đứng không yên, ngã lăn xuống đường.

Một tiếng kêu nhẹ cùng tiếng hô của Lăng Độ Vũ vang lên.

Tiếp theo là sự trầm mặc kỳ quái.

Lăng Độ Vũ gắt gao áp lấy đối phương, con mắt rời đi làn da băng tuyết như trẻ nít, chỉ có ba thốn khoảng cách.

Hai người ánh mắt giao nhau.

Lăng Độ Vũ nhanh hỏi: “Cô muốn tới thăm chúng ta, chúng ta vui mừng còn không kịp, vì sao phải thần thần quỷ quỷ như thế? Hải Lam Na đại tiểu thư?”

Hải Lam Na lông my dài nhạt nhẹ rung động, mắt to chớt động, miệng nhỏ nhắn góc cạnh rõ ràng nhưng lại mím chặt thành một đạo hoành tuyến ôn nhuận, nét mặt nổi lên thần sắc kiêu ngạo không thể xâm phạm.

Thay đổi là người khác, Lăng Độ Vũ nhất định là áp sát thân thể động lòng người của nàng, bất quy củ một phen, trả thù tư thái ngạo nghễ của nàng, nhưng nhớ lại lão bằng hữu Trầm Linh đối với nàng vi diệu cảm tình, tựa hồ thấy không thích hợp, nên nghiêm nét mặt nói: “Nếu là cô đáp ứng theo ta trở lại, ta để cô đứng lên, thế nào? Nếu không! Hắc…”

Hải Lam Na khó khăn gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đáp ứng.

Nàng đáp ứng sảng khoái như vậy, ngược lại làm Lăng Độ Vũ hoài nghi, quyết định thật nhanh, tay phải cướp lấy súng ngắn nơi tay nàng, tay kia nhanh chóng tại thân thể xinh đẹp của nàng khám xét.

Hải Lam Na nhích động thân thể, kháng nghị nói: “Ái! Người làm gì?” nhuyễn ngữ nũng nịu, ở tình huống thế này, càng thêm phần động lòng người.

Lăng Độ Vũ đứng lên, nói: “Lục soát hoàn tất, không có vũ khí, cô có thể đứng lên!”

Hải Lam Na nhanh nhẹn đứng lên, một tát hướng Lăng Độ Vũ đánh tới.

Lăng Độ Vũ nghiêng người tới bên thân nàng, tay trái nắm lấy ngọc thủ đánh người của nàng, phản bẻ sau lưng, một tay ôm sát eo thon của nàng, ghé tới bên tai nói: “Xin lỗi! Cô hẳn là rõ ràng tình cảnh tự mình làm tặc. Bây giờ mời về phòng trước, nếu là ta phát hiện có gì không đúng, nguyện giúp người lục soát lần nữa.”

Hải Lam Na dán tại trong ngực Lăng Độ Vũ, ngực phập phồng mãnh liệt, đắm chìm trong thịnh nộ.

Giằng co một lúc, thanh âm Trầm Linh truyền đến nói: “Lăng! Đều là người khiến cho… Ồ? Cái gì? Nguyên lai là cô…”

Hải Lam Na cả giận nói: “Ta thì thế nào? Hai đại nam nhân, lại khi dễ một nhược nữ tử, còn không buông ta! Ta là vì các người, mới tìm tới đây!”

Lăng Độ Vũ hướng tới Trầm Linh cười khổ: “Lão Trầm! Người xem làm sao bây giờ?”

Trầm Linh cười nói: “Chúng ta có thể làm sao giờ, thả nàng đi nghen!” hắn trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp của Hải Lam Na, người sau bất khuất ngả đầu sang một bên, giống như là không nguyện để đối phương thỏa thích mà nhìn ngắm.

Lăng Độ Vũ nhún vai, buông Hải Lam Na.

Hải Lam Na ngón tay sửa sang lại mái tóc, liếc tới Trầm Linh, rồi hướng một phía khác mà đi.

Lăng Độ Vũ ánh mắt ý hỏi Trầm Linh.

Trầm Linh lắc đầu, ý bảo để nàng rời đi.

Hải Lam na chưa ngập trong bóng đêm, xoay người nói: “Nhớ ký! Bút trướng này, nhất định hội cùng các người tính rõ ràng!” Xoay người rời đi.

Lăng Độ Vũ lắc đầu cười khổ, nói: “Dạng như ác nhân tới cáo trạng, người đã gặp qua chưa?”

Một lát sau, hai người quay lại phòng.

Cửa sổ phòng bếp, mấy song thép bị cưa mỗi đầu đều còn vết keo hình trạng như thế, xem ra bọn họ khi chưa trở về, Hải Lam Na cưa ra, lại dùng chất keo dính lại, bọn họ quay lại thì, Hải Lam Na trốn trong phòng bếp, thấy tình thế không đúng, vội vàng đào tẩu, chính là rốt cuộc không đào thoát được Lăng Độ Vũ đuổi bắt.

Trầm Linh cùng Lăng Độ Vũ ra ngoài phòng, đi tới nơi Lăng Độ Vũ lúc nãy có linh cảm người theo dõi, chỉ mặt thủy tinh trên cửa có một vật dài tròn cỡ ba inch, nói: “Ta vừa nhảy ra, thì người đã sớm đi, nhưng lưu lại thiết bị khoách âm nghe lén này, cho nên người nọ tuy chưa vào nhà, nhưng chúng ta nói chuyện, đừng mơ tưởng một chữ dấu được đối phương.”

Lăng Độ Vũ ngây người, nói: “Lão Trầm! Tình thế càng lúc càng phức tạp, người một người sao ứng phó được, vô luận người như thế nào bảo, ta cũng phải lưu lại giúp người.”

Trầm Linh im lặng không nói, thâm tâm xác thật không muốn Lăng Độ Vũ cuốn vào dòng chảy này.

Lăng Độ Vũ hỏi: “Người tin được Hải Lam Na không?”

Trầm Linh hỏi lại: “Người chứ?”

Lăng Độ Vũ trầm tư một lát, nói: “Không biết tại sao, ta trực giác nàng không có ác ý, mặc dù động cơ của nàng không rõ, nhưng thả nàng, cũng coi như là một biệt pháp giải quyết.” Rồi nhìn tới Trầm Linh, nghiêm mặt nói: “Tốt rồi! Người cũng nên nói cho ta chân tướng sự tình đi, không nên lại bảo ta ngươi chỉ là tưởng đào ra một cái hố mấy ngàn mét để chơi đùa!”

Trầm Linh nói: “Sáng mai, ta phải tới Varanasi, thực địa sự tình khai thác, người ở chỗ này….” Ngừng một chút, rồi nói: “Ta ở đây có một phòng công ty cùng hơn mười nhân viên, người phụ trách tất cả công tác vận chuyển khí tài cùng phí dụng.Việc xong thì tới Varanasi cùng ta hội hợp, đến lúc đó, ta nhất định mang chỉnh thể sự việc bàn với người, như thế nào?”

Lăng Độ Vũ mỉm cười nói: “Nhất ngôn vi định!”

Hắn như là đã biết rất nhiều nhưng vừa lại không hay biết gì. Giống như sinh mệnh, người cho là đã biết rất nhiều, kỳ thật vĩnh viễn chỉ là một người mù cầm đèn, không biết chiếc đèn trong tay phải chăng đã tắt.

[1] Đội nghi trượng: đội danh dự đi trước đoàn tuần hành.

[2] Phạm Thiên: Brahma - đấng sáng tạo theo Bà la môn

[3] Bà La Môn: Brahman

[4] Lợi Đế Lợi: Lee Tai-li

[5] Phệ Xá: Vaishyas

[6] Thủ Đà La: Sudras

[7] duy hộ: giữ gìn

[8] Nguyệt Thị: Yue Shi, tên nước ở tây vực thời Hán

[9] Quý Sương: Kushan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.