“Nhưng huynh quá yếu so với Thất điện hạ, cho nên ta nhất thời mới không nhớ. Huống chi Cảnh Diễm ca sớm đã… Khụ, đây là nỗi đau trong lòng Lâm Thù ca.”
“Sớm đã thế nào?”
“Qua đời rồi.”
Sắc mặt Tô Diễm trắng bệch, tay gắt gao chống đỡ trán, tựa hồ đang chịu đựng nỗi đau gọt xương. Y trực tiếp cảm thấy cả người phát lạnh, như có một chậu nước lạnh đổ xuống, hàm răng không ngừng phát run.
Giả là thật, thật cũng là giả. Không là có, có cũng là không.
Niên thiếu, thượng tầng lâu, vi phú tân từ cường thuyết sầu[1].
Bạch y thiếu niên cởi bỏ nhuyễn giáp, thay đổi đai lưng màu trắng bạc, vòng ngọc trang sức bên hông vang lên leng keng leng keng. Hắn chạy vội vàng, ở cây cột góc phòng đập mẻ một góc vò rượu trong tay. May nhờ tay hắn nhanh nhẹn, lớp đất đỏ của vò cũng bền chắc, cho nên không thấy một giọt rượu nào tràn ra ngoài. Hắn cũng không có nhiều thời gian để tâm, tiếp tục chạy, hướng về hồng sam thiếu niên đứng dưới mái hiên đầu bên kia của hành lang kêu lên, “Cảnh Diễm!”
Trộm được rượu uống bao giờ cũng vui sướng. Bên ngoài gió thu thổi, mưa lạnh rơi, bên trong phòng có củi lửa cùng rượu, không sợ trời lạnh, hòa hợp ấm áp. Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng không nhịn được bật cười ra tiếng.
“Cứ nhìn ta thì có thể thấy được hoa nhi[2] hay sao?”
“Huynh nếu không nhìn ta thì làm sao biết ta đang nhìn huynh?”
“Được lắm Lâm Thù nhà đệ, cũng biết chiếm tiện nghi ngoài miệng. Theo ta thấy, đệ phải sinh ra làm con vịt, không những ồn ào, còn cãi bướng.”
“Nghe một chút, rốt cuộc là ai giễu cợt ai?”
Bạch y thiếu niên ném chén rượu, bổ nhào về phía trước. Hồng y thiếu niên cư nhiên không tránh, mặc cho người này thẳng tắp lao vào ngực y, đụng trúng xương sườn y, gây ra cảm giác đau âm ỉ. Y cười nói, “Từ nhỏ đến lớn, đệ đều bắt nạt ta. Sau này thú cô nương nhà ai, khó tránh khỏi phải thiệt xán liên hoa[3], lời hay nói cạn, há dám giống như ở chỗ này của ta đòi tiện nghi.”
“Vậy thì không thú cô nương gì đó.” Chân của bạch y sử dụng khéo léo, đem người vòng dưới thân mình, “Sẵn nói với huynh luôn, đời này huynh cũng trốn không thoát ma chưởng của ta!”
Hắn vừa nói, tay vừa làm loạn, cào cào gãi gãi, cù người bên dưới. Hồng y thiếu niên ẩn nhẩn không bộc phát, đáy mắt chỉ chốc lát đã ẩm ướt, vừa run vừa cười, “Thế nào nói bản thân như vậy? Đệ mau đi xuống! Rượu ngon không uống, quậy phá cái gì?”
Bạch y thiếu niên lại nói:
“Cảnh Diễm, ta nghiêm túc! Huynh chạy không khỏi lòng bàn tay của ta đâu!”
Người trong giấc mộng rốt cuộc tùy tiện đùa giỡn một trận, giữa tiếng cười nói không biết xen lẫn thần sắc tức giận của người nào.
Bên tai vang lên tiếng leng keng của thiết thương giao kích, Tô Diễm mơ màng từ trên giường tỉnh lại, chưa kịp mở miệng gọi người thì đã phát hiện thanh âm đánh nhau càng thêm rõ ràng. Tô Diễm thoáng nín thở, chống đỡ bước xuống giường, muốn đi xem sự tình. Bên ngoài cửa lúc này đèn đuốc sáng rực, tiếng động đột ngột tăng lên, binh của Mục vương phủ đều được huấn luyện nghiêm ngặt, bước chân như chùy nện đất, hiển nhiên đã vây chặt quanh phòng Tô Diễm.
Tô Diễm kiên nhẫn chờ trong chốc lát thì Liệt Chiến Anh đột nhiên kéo cửa ra. Vừa thấy y đứng trong phòng, hắn liền vội vàng đến gần y, nói, “Công tử có sao không? Ngài bị hoảng sợ sao?”
“Chuyện gì thế này?” Một trận hàn khí ngoài cửa đập vào mặt, Tô Diễm co người một chút, lại phát hiện bên ngoài dường như đang mưa. Y nắm chặt phi phong trên người, nói, “Hơn nữa đêm rồi, tại sao còn kinh động phủ binh?”
“Không có gì…”
“Họ Tô, ta biết ngươi đang ở trong phòng! Ta muốn gặp họ Tô kia!”
Người nọ gào thét giống như phụ mẫu qua đời. Chân mày Liệt Chiến Anh cau lại, bộc phát nộ khí, tựa như hận không được lập tức bay ra cửa một kiếm chém chết người kia. Tô Diễm mặc dù mới vừa tỉnh sau giấc mộng, đầu óc còn mê man, nhưng y hiểu nơi đây trừ y ra, không người nào mang họ Tô. Y vòng qua Liệt Chiến Anh đi ra cửa, gật đầu nói với phủ binh đang muốn áp giải người đi, “Xin chờ một chút! Có thể cho Tô mỗ biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Bọn ta phát hiện ở nơi đây có thanh âm đánh nhau, theo tiếng động chạy đến đây thì nhìn thấy thích khách đang cùng vị huynh đệ kia giao đấu, nên lập tức áp chế hắn.”
Mùi máu tanh dường như lúc này mới xông vào mũi Tô Diễm, giúp y minh mẫn một chút. Tô Diễm mượn ánh sáng yếu ớt quan sát, sau đó cùng Liệt Chiến Anh bước ra ngoài. Y phát hiện y sam nơi bả vai đối phương có ít vết rách, thấm chút đậm màu, chắc là bị đả thương. Thủy sắc trên đất trộn lẫn màu đỏ thắm, một người gục bên dưới, nhìn dáng vẻ đã không còn sức sống, hai người đều quỳ ở nơi đó. Một người trong số chúng ngước cổ lên, gân xanh lộ cả ra ngoài, hung tợn nhìn chằm chằm Tô Diễm. Chân mày Tô Diễm giương lên, hỏi, “Là ngươi đang gọi ta?”
“Phải!” Thanh âm người nọ mạnh mẽ, sắc mặt giận dữ, tựa như không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào, “Tô Tử Trăn, ngươi không có cái chết tử tế đâu! Mười hai năm trước phạm sai lầm để ngươi trốn thoát, hôm nay cho dù ta không giết được ngươi thì ngươi nhất định cũng bị Thiên Lôi đánh…”
Câu này của hắn còn chưa dứt lời thì đã bị Liệt Chiến Anh cầm lấy hàm dưới. Hắn tức giận bổ một cước, người nọ lập tức miệng đầy máu tươi.
Đã là không kịp.
Tô Diễm chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, da đầu càng trở nên căng cứng. Y xoa xoa thái dương, suy nghĩ về lời của người nọ. Một chút ấm áp trong giấc mộng lúc nãy đã hoàn toàn tan biến, hàn khí xen lẫn mùi vị của nước mưa bất y bất nhiêu[4] quấn vào nhau. Y giống như vô tri vô giác mở miệng, tay không tự chủ nắm lấy tay Liệt Chiến Anh, phòng ngừa hắn hành động lần nữa.
“Hắn nói cái gì? Các ngươi đã đến đây vì muốn mạng Tô mỗ thì hãy nói cho rõ ràng.”
Sự tình xảy ra bất ngờ, hướng đi giảo quyệt. Liệt Chiến Anh tuy rằng cũng một hai không biết, nhưng hắn cảm thấy những thích khách này đến tận cùng cũng chẳng nói ra được những lời tốt đẹp. Thế là hắn ở trong lòng âm thầm mong đợi Mục vương gia kia nghe được tiếng động mà thật sớm đến đây, lại nhất thời oán hận Lâm Thù, càng cảm thấy Kim Lăng địa giới này cùng người xung khắc. Công tử gia nhà hắn từ ngày vào Kim Lăng liền hôn mê, giờ còn gặp phải loại chuyện này.
“Mười ba năm trước, Tô gia ỷ thế giết chết Thiếu chủ, bọn ta đương nhiên báo thù rửa hận. Chuyện giang hồ thì giang hổ xử, ngươi thay đổi danh tự, trốn vào quan gia, coi là thứ gì?”
“Ngươi biết ta?”
“Ta dĩ nhiên biết ngươi!” Ngữ khí người nọ càng thêm kịch liệt, “Thù này một ngày không báo thì ta dù có thành quỷ cũng sẽ không quên ngươi!”
Lời nói đích thực là cắn răng nghiến lợi, sắc mặt Tô Diễm dần dần trắng bệch. Nghi vấn từ lúc kết giao Lâm Thù cùng mê muội mười hai năm qua đồng loạt nổi lên trong lòng. Y không biết mình rốt cuộc có nên tin lời của người này hay không, trong tâm mơ hồ cảm thấy kỳ quái. Mười hai năm nay, tuy y luôn ở Lang Gia Sơn, nhưng nếu thật sự cùng những người này có thù hận thì chẳng lẽ bọn họ một chút cũng không biết? Nếu là một chút cũng không biết thì tại sao qua mười hai năm lại gióng trống khua chiêng đuổi giết y? Huống chi, theo như biểu hiện của Lâm Thù, hiển nhiên Lâm thù cũng nhận thức được y, hoặc đem y nhận thức thành người nào…
Chẳng lẽ Lâm Thù nhận lầm? Hay là Lâm Thù có y đâm lao phải theo lao?
Vậy vị Vương gia hôm nay cũng là nhận lầm? Lâm Thù cùng Mục vương gia quen biết, thế thì tại sao Mục Thanh chưa từng nhận ra y?
Nghi vấn quá nhiều, trong một lúc nghẹn lại, khiến Tô Diễm nói không ra lời. Y vẫn đắm chìm giữa cảm xúc không thể diễn tả, khó thể tự thoát khỏi, Người nọ lại kêu gào mấy câu, liền bị phủ binh trấn áp. Mục Thanh rất nhanh đã chạy tới, chỉ huy mọi người dọn dẹp sân sạch sẽ. Tô Diễm tâm bất tại yên[5] bảo Liệt Chiến Anh đi bôi thuốc, sau đó hướng nhãn thần về Mục Thanh, hồi lâu mới hỏi một câu, “Mục vương gia, tại hạ muốn hỏi về một người.”
“Khách khí cái gì, muốn hỏi cứ hỏi.”
“Cảnh Diễm…. Điện hạ có quen? Sợ là người quen cũ của Lâm Thù huynh?”
“Danh tự này không phải là…” Mục Thanh ngẩn người trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên, cái bàn thấp cũng muốn bị hắn đá đi. Hắn xuất thủ cực nhanh, lập tức vịn vào bờ vai Tô Diễm. Liệt Chiến Anh cản không kịp, chỉ có thể để mặc cho hắn mở to hai mắt, gần như muốn đem mặt mình áp sát vào mặt Tô Diễm, “Huynh huynh huynh… Huynh không nói ta cũng quên mất! Ta đã nói huynh nhìn quen mắt thế nào mà! Không phải… Huynh nhất định là Cảnh Diễm ca ca?”
Hắn một phen nói bừa, hiển nhiên cũng là cực kỳ khiếp sợ. Tô Diễm không thể làm gì khác hơn là chờ hắn hơi bình phục lại mới tiếp tục hỏi:
“Mười hai năm trước, theo niên kỷ của điện hạ thì nhớ không rõ cũng đúng. Chỉ là, tại hạ cùng người nọ thật tương tự như thế?”
“Há chỉ tương tự, nói riêng về dáng dấp thì quả thật giống nhau như đúc!”
Mục Thanh tỉ mỉ nhìn Tô Diễm một hồi, bèn tặc lưỡi tán thưởng. Hắn lần này có thể hiểu Lâm Thù tại sao phải đem người ‘không liên quan’ đến Mục vương phủ rồi. Chỉ là…
“Nhưng huynh quá yếu so với Thất điện hạ, cho nên ta nhất thời mới không nhớ. Huống chi Cảnh Diễm ca sớm đã… Khụ, đây là nỗi đau trong lòng Lâm Thù ca.”
“Sớm đã thế nào?”
Mục Thanh lúc này mới phát giác ý tứ tra hỏi trong lời nói của Tô Diễm, nên không được hài lòng trả lời, “Qua đời rồi. Ta nói hôm nay Hiến vương cùng Dự vương quăng tám sào cũng không tới kia đến Mục vương phủ của ta làm cái gì? Họ còn nhắc đến huynh, có lẽ đã nghe được tin đồn gì rồi. Cũng không biết Lâm Thù ca nghĩ như thế nào, tuy rằng đã qua mười hai năm, nhưng với mối quan hệ của Thất điện hạ cùng đương kim bệ hạ thì đây không phải là bức ngài nhớ đến chuyện xưa sao… Ơ kìa, Tô tiên sinh, huynh làm sao vậy?”
Sắc mặt Tô Diễm trắng bệch, tay gắt gao chống đỡ trán, tựa hồ đang chịu đựng nỗi đau gọt xương. Y trực tiếp cảm thấy cả người phát lạnh, như có một chậu nước lạnh đổ xuống, hàm răng không ngừng phát run.
Giả là thật, thật cũng là giả. Không là có, có cũng là không.
~*~
Lâm Thù ra khỏi cung, trong lòng cảm thấy nặng nề. Gần nửa năm không gặp Lương đế, hôm nay nhìn thấy, tâm tình rốt cuộc hoàn toàn bất đồng. Hắn cùng với Cảnh Diễm trùng phùng đã lâu, lại cùng nhau trải rất nhiều chuyện ở Đông Hải, ý nghĩ của Lâm Thù tuyệt đối không phải là chỉ có tìm được hảo hữu ngày xưa.
Còn Lương đế lại một lòng nôn nóng, chỉ nghe Lâm Thù miêu tả một chút là hốc mắt đã không nhịn được mà đỏ lên, sau khi nghe xong tất cả phân tích của Lâm Thù thì hận không thể bắt Tạ Ngọc tới trước điện hỏi cho minh bạch. Hai người bọn họ bãi lui tả hữu, đơn độc đối diện nhau, tỉ mỉ hồi tưởng nhiều lần chuyện xảy ra mười hai năm trước, một cảm giác lạnh lẽo không khỏi xộc lên đầu.
Mười hai năm trước, ba người bọn họ kỳ thực đều là người đang ở hiểm cảnh, mỗi bước đi vô cùng khó khăn. Lương đế cùng Lâm Thù may mắn thoát được, chỉ là họ phải mất đi một Tiêu Cảnh Diễm.
Chân tướng trong này chính là thiếu đi một điểm mấu chốt, cho nên đến bây giờ vẫn không thể chắp vá lại toàn cục. Mà Cảnh Diễm không biết rằng may mắn trong bất hạnh hay là gặp phải thiên vận, sau mười hai năm, cơ duyên xảo hợp lại quay về. Nhưn người năm đó tạo ra thế cục vẫn chưa diệt, cái cọc sự tình không thể không một lần nữa nổi lên mặt nước. Lần này bọn họ chiếm thế, vô luận như thế nào cũng không được giẫm lên vết xe đổ, nhất định phải bảo vệ Cảnh Diễm chu toàn.
“Bệ hạ chưa từng hoài nghi phán đoán của ta?”
Lâm Thù hỏi như vậy giống như đang mong đợi nhìn thấy cơn giận của đương kim bệ hạ. Lương đế không vui nói, “Đệ chớ dùng lời chế nhạo trẫm. Hạ Đông cùng Lâm soái có điều lo lắng, đó là suy nghĩ của chúng thần trong triều. Nếu đệ cảm thấy khó chịu, trẫm lập tức chiếu chỉ cho Cảnh Diễm vào cung ngay.”
“Huynh trưởng đừng tức giận, là lỗi của ta!” Làm ra vẻ vái chào một cái, Lâm Thù lại mơ hồ lo lắng, “Chẳng biết tại sao từ ngày vào kinh, trong lòng ta luôn bất an. Nếu không phải địch trong tối ta ngoài sáng thì ta đã sớm ngày đem mọi chuyện nhất nhất kể hết với Cảnh Diễm. Bộ dạng này của huynh ấy, ta… Còn có tên cẩu thí[6] Lang Gia Các chủ, thật là…”
Dám ở trước mặt Thiên tử mắng chửi người, e rằng Lâm thù chính là độc nhất. Lương đế lắc đầu một cái, đang muốn trách cứ Lâm Thù thì nhìn thấy chân mày hắn siết chặt, cuối cùng vẫn không đành lòng. Huynh đệ hai người lại nói chuyện một hồi, sau đó thả cho Lâm Thù xuất cung.
Lâm Thù biết lần này hắn đã vào cung, nếu như vẫn chưa về nhà thì mẫu thân nhất định không tha cho hắn, vì vậy dặn dò người đánh xe chạy về phía Lâm soái phủ. Lâm Thù suy nghĩ, sáng mai hắn phải dậy sớm. Mục vương phủ cách xa Lâm soái phủ, có lẽ đến buổi trưa hắn mới đón được Cảnh Diễm quay về.
Lâm Thù muốn mọi thứ chu toàn nhưng dự liệu vẫn đoán sai như cũ. Lỗi sai cứ thế phát triển, hắn và đương kim Lương đế cũng không hề nghĩ tới bên trong có một Tạ Ngọc, còn thêm một Hạ Giang, thậm chí ngay cả những Hoàng tử khác cũng liên quan vào.
Thế là, nửa đêm Lâm Thù bị Chân Bình đánh thức, một câu nói hoàn toàn đẩy ngã cả bàn kế hoạch:
“Mục vương phủ bị người tập kích ban đêm, Mục vương gia sai người báo lại, nói là bắt được hai thích khách, chúng đều hướng về phía Tô tiên sinh.”
Hoàn Chương 10
~oOo~
[1] – Niên thiếu, thượng tầng lâu, vi phú tân từ cường thuyết sầu: trích từ một câu trong bài từ ‘Thái Tang Tử’ của Tân Khí Tật. Nguyên văn câu: ‘niên thiếu bất thức sầu tư vị, ái thượng tầng lâu. Ái thượng tầng lâu, vi phú tân từ cường thuyết sầu’. Dịch: ‘người đang còn trẻ thì không rõ cảm giác ưu sầu, thích lên lầu cao. Thích lên lầu cao, vì ngâm phú tân từ mà miễn cưỡng nói sầu’.
[2] – Hoa nhi: nghệ thuật dân ca của Trung Quốc, thịnh hành ở vùng Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Tân Cương.
[3] – Thiệt xán liên hoa: miệng mồm lanh lợi, có thể nói lời hay, mỹ diệu như hoa sen. Điển cố ‘thiệt xán liên hoa’ xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng (232-348) thời Nam Bắc. Sư người Thiên Trúc, họ Bạch. Ðời Tấn, niên hiệu Vĩnh Gia năm thứ tư (310), Sư đến Lạc Dương, tự nói mình hơn trăm tuổi, hớp không khí mà sống, rành về chú thuật. Hậu Triệu vương Thạch Lặc đến Tương Quốc (nay là Hình Đài) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Đây vốn là câu nói của Phật gia, ý tứ cực kỳ tốt đẹp, nhưng người đời sau lại dùng nó hình dung tài ăn nói.
[4] – Bất y bất nhiêu: hình dung yêu cầu không toại nguyện liền dây dưa chẳng có hồi kết.
[5] – Tâm bất tại yên: tư tưởng không tập trung.
[6] – Cẩu thí: cái đánh rắm của con chó.