"Ai bảo em dùng tay bắt?" Hôn Hiểu vừa rửa tay cho tôi, vừa nén cười nói.
Tôi ngơ ngẩn đứng yên, vẫn không dám tin mình dùng tay tóm đuôi con chuột, còn cầm nó 2 phút.
"Đừng như vậy, đó là con chuột nuôi, có thể sờ mà." Hôn Hiểu an ủi.
Chuột nuôi, cũng là quan hệ ruột thịt với chuột.
"Rửa sạch rồi."
Hôn Hiểu đang chuẩn bị lấy khăn lau tay cho tôi, liền bị tôi ngăn lại: "Rửa thêm 2 lần nữa."
"Đã rửa 3 lần rồi."
"Nhưng em vẫn cảm thấy mùi chuột trên tay."
Hôn Hiểu cũng đành chịu, đổ nước rửa tay lần nữa: "Đứa trẻ con này không cố ý đâu, ai biết chuột nuôi có thể từ cửa sổ tầng trên trèo xuống bếp nhà em."
Tôi thấp giọng oán trách: "Nó nuôi cái gì không nuôi, sao
nhất định phải nuôi chuột chứ? Vừa nghĩ tới chuột trong nhà, toàn thân
em đã nổi da gà rồi."
Hôn Hiểu ngước mắt: "Vậy thì, tới nhà anh ngủ đi."
Tôi nói ác ý: "Mơ đấy!"
"Không đến thì thôi." Hôn Hiểu cười khẽ: "Có điều anh nghe nói trí thông minh
của chuột nuôi rất cao, đi qua một lần nhất định sẽ nhớ đường, tới lúc
nói không chừng sẽ đến nhà em thăm chốn cũ."
Lại dọa tôi.
Tôi tỉnh bơ như không, khép tay lại, lấy đầy nước, hất mạnh lên mặt Hôn Hiểu.
"Ào." Tóc, mặt Hôn Hiểu đầy nước, tôi vỗ tay cười lớn.
Anh yên lặng lau nước trên mặt đi, hít nhẹ, từ từ lùi lại, lùi tới mép bồn tắm, sau đó, mỉm cười.
Tôi kêu thầm, quả nhiên, anh quay người, mở vòi nước nóng, dùng tay vốc nước, bắt đầu phản công lại tôi.
Cứ như vậy, chúng tôi một người đứng bên bồn rửa mặt, một người chiếm bồn tắm, bắt đầu trận chiến nước.
Một trận chiến hỗn loạn, hai bên đều bị thương nghiêm trọng, toàn thân trên dưới không còn chỗ nào khô.
Cuối cùng, tôi bắt đầu dùng đòn sát thủ, cầm chai nước súc miệng bên cạnh hắt về phía anh.
Sức tấn công của chiêu này quả nhiên lớn, Hôn Hiểu bị sặc mấy lần, cuối cùng hô dừng: "Không công bằng, sao em có thể ném đồ?"
"Chẳng có quy định không được dùng chai." Nói xong, tôi mặc kệ hiệp định ngừng chiến, hắt chai nước lên mặt anh, gật gù đắc ý: "Còn nữa, trò vui này,
không có từ tạm ngừng!"
Hôn Hiểu nhắm mắt, giọt nước không ngừng rớt xuống, từng giọt từng giọt, trượt qua thái dương, lông mày, cằm anh rồi nhỏ xuống.
Sau đó, anh mở mắt, nói khẽ: "Ngoài ra, cũng không có quy định không được vứt em vào bồn tắm."
Nghe xong, tôi quay người, định chạy ra ngoài, nhưng bị anh ôm eo nhấc lên, trời đất quay cuồng, bị ném vào trong bồn tắm.
Do trận chiến ác liệt vừa này, bồn tắm đã ngập nước, tôi liền bị sặc mấy ngụm, vội vàng ôm chặt cổ Hôn Hiểu, duy trì cân bằng.
Thật không dễ dàng gì mới ổn định được, tôi không nén được trách anh: "Hôn Hiểu, anh tí chút dìm chết em rồi."
Nhưng một lúc lâu không thấy hồi đáp, tôi sinh nghi, ngẩng đầu, lại thấy Hôn
Hiểu đang nhìn tôi, ánh mắt sáng rực. Nhìn theo ánh mắt anh, mới phát
hiện quần áo của tôi đều ướt cả, dính chặt vào người, nội y cũng hoàn
toàn hiện ra.
Chết rồi, chết rồi, lại bị nhìn thấy hết!
Hai tay tôi nắm mép bồn, định đứng dậy, nhưng Hôn Hiểu cầm chặt tay tôi,
Hai đứa chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy.
Tay ướt đẫm của anh nắm chặt tôi, cảm giác vừa nóng vừa ướt, bao phủ toàn
thân. Lông mi anh rất dài, còn vương giọt nước. Giọt nước lấp lánh, lông mi đen, gương mặt anh từ từ lại gần......
"Hai người ... đang bận à? " Đột nhiên vang đến một giọng nói.
Tôi như tỉnh mộng, nhìn người vừa tới, càng ngạc nhiên.
Chí Chí!
"Ngại quá, tôi thấy cửa không đóng, liền vào... Xem ra là quấy rầy hai vị
rồi." Chí Chí đưa tay lên trán, làm động tác xin lỗi: "Vậy thì, hai
người tiếp tục đi, tôi vào phòng ngủ nghỉ ngơi trước."
Đợi cô đi ra, Hôn Hiểu lại đến gần: "Chúng ta làm theo ý cô ấy, tiếp tục nhé."
"Lần sau đi." Tôi đẩy anh ra, đứng lên, quấn khăn tắm lên người, vội vàng đi xem Chí Chí.
Vừa nãy tuy là vừa nói vừa cười, nhưng tôi có thể thấy, trong mắt cô ấy tràn ngập sự mệt mỏi.
Nhất định xảy ra chuyện gì rồi.