Láng Giềng

Chương 69: Chương 69: Lục phân châu ở Vọng Đoạn nhai




Tại Liêm Châu, cũng đã vài lần xếp trân châu lên hải thuyền, vận chuyển về Thứ Đồng, thời gian trôi đi nhanh chóng, bất giác đã đến mùa hè.

Cuộc sống Lý Quả vẫn thanh nhàn như trước, mỗi ngày chạy đến cửa hàng, cảng biển, không phải đi xem châu, thì cũng là đi hỏi thăm thủy thủ, hoặc là những thương nhân từng đến đông phiên hải ngoại. Người làm của một thương nhân Chân Lạp nói cho Lý Quả biết từng nghe nói nhiều năm trước ở Đăng Lưu Mi có mấy thủy thủ người Hoa gặp nạn trên biển, nhưng mà nơi đó chiến loạn đã lâu, đạo tặc nổi lên, hải thương dồn dập chạy trốn, tin tức bị chặn lại từ lâu.

Giữa hè, Lý Quả cùng Chu Chính Mẫn thuê thuyền, để Bạc ca dẫn đường đến ao châu, quan sát đản dân đào trai ngọc. Bạc ca chính là đản dân đã từng ăn trộm gạo. Hắn thường đến Chu Gia Than bán châu, bán củi, Lý Quả cũng thường đi tham quan ở Chu Gia Than, hai người liền quen biết, Lý Quả dần dần có thể nghe hiểu tiếng của hắn, mới biết hắn họ Bạc, nên gọi hắn là Bạc ca.

Liêm Châu có hơn mười cái ao châu, đều ở trong biển, vô số đản dân đào trai ngọc ở đấy.

“Lúc nhỏ ta cùng cha đào trai ngọc trong Vọng Đoạn nhai, có trai ngọc lớn nữa. Người bên kia rất hung ác, nếu đụng phải sẽ bị đánh rồi cướp đoạt, không đi được.”

Bạc ca nhớ tới tuổi thơ của hắn, cũng không vui vẻ gì.

“Đó là người Giao, ta nghe nói Vọng Đoạn nhai nằm kế bên Giao Chỉ, sản xuất nhiều châu lớn, người Giao trông coi rất chặt.”

Lý Quả từng nghe những thương nhân khác nói qua về Vọng Đoạn nhai, nhưng mà bởi người Giao trông rất nghiêm, phần đông người đều chưa từng đi qua đó.

“Quả tử, các ngươi đang nói gì thế?”

Chu Chính Mẫn nghe không hiểu ngôn ngữ của Bạc ca, hắn rất bội phục Lý Quả, ngay cả ngôn ngữ của đản dân cũng sẽ nói được.

“Bạc ca nói hắn khi còn bé từng tới Vọng Đoạn nhai.”

“Đó chính là nơi tốt, ngươi hỏi hắn xem ở đâu?”

Lý Quả hỏi thăm Bạc ca, Bạc ca nói hắn cũng không nhớ rõ vị trí cụ thể, bất quá có thể mang hai người tới nhìn từ xa.

Thuyền đi về hướng tây, không tới một canh giờ liền kề cận hải giới Giao Chỉ, song không dám tiến về phía trước nữa. Thuyền nhỏ thả neo tại một hòn đảo nhỏ, ba người rời thuyền nấu ăn, nghỉ chân.

Bạc ca là một tay bắt cá cừ khôi, ở trong nước nhanh nhẹn cực kì, hắn tay không bắt được ba con cá lớn. Ngược lại Chu Chính Mẫn lấy cần ra câu, lại chỉ câu được mỗi một con cá nhỏ.

Lý Quả lấy dao con ra học đản dân xử lý cá tươi, hai nhát lia đến tận nội tạng, bốn, năm nhát dao sau đó cạo sạch vảy cá, lát cá từ đầu đến đuôi, gác ở trên lửa nướng. Chu Chính Mẫn nhìn động tác của Lý Quả, mắt không chớp một lần.

“Bạc ca, đủ ăn rồi, đừng bắt nữa.”

Lý Quả xử lý xong con cá thứ ba, ngẩng đầu thấy Bạc ca đi ra xa, đang lặn xuống nước.

“Hay là hắn đang đi đào trai ngọc?”

Chu Chính Mẫn nhặt vỏ sò, đặt lên tảng đá bị thiêu đến nóng hầm hập, vang lên tiếng xèo xèo, hắn hờ hững nói. Dù sao đào trai ngọc là nghề của Bạc ca.

Cá nướng chín, Bạc ca lại đây, trong tay hắn nhấc theo giỏ trúc chứa đầy trai ngọc lớn. Hắn móc dao ra, tách vỏ toàn bộ giỏ trai đó, mãi mới đào ra được một viên trân châu.

“Hả, thật có trân châu à.”

Chu Chính Mẫn kéo ống quần lên, đi tới cạnh biển, nóng lòng muốn thử, có điều hắn không biết bơi.

“Có trai ngọc lớn lắm, rất sâu. Chỗ này, ta từng tới rồi.”

Bạc ca cầm trân châu, suy tư.

“Ta cũng đi xem xem.”

Lý Quả ăn xong một con cá nướng, lau miệng qua loa, tràn đầy phấn khởi, đi đến cạnh biển. Cậu cởi bỏ áo, chỉ còn sót lại mỗi cái quần.

“Đi theo ta.”

Bạc ca nhảy vào trong nước, dẫn Lý Quả lặn xuống. Trước khi rơi xuống nước, chỉ nghe thấy Chu Chính Mẫn ở trên bờ bóp cổ tay kêu lên: “Ai, sao ta lại không biết bơi thế này.”

Ở trong nước, Bạc ca dường như đã biến thành một con cá, bơi lội không chút trở ngại. Hắn nhanh chóng bơi xuống vùng nước sâu, Lý Quả theo đuôi phía sau. Dần dần, Lý Quả cảm thấy phổi rất khó chịu, lỗ tai có cảm giác bị đè ép, trong lòng nghĩ e rằng đã ở độ sâu đến bảy, tám trượng, rốt cục Bạc ca dừng lại, hai người đến một vách san hô. Nước ở đây trong, có thể gắng gượng nhìn thấy vài con trai ngọc to, nhưng chỉ quan sát trong nháy mắt, đồng thời nhanh chóng chọn lựa. Lý Quả cầm một con trai lớn, liều mạng mà đạp nước, để người nổi lên trên. Cậu ném trai ngọc vào một giỏ trúc buộc dây thừng, cánh tay móc trên thuyền, thở dốc khe khẽ.

Lý Quả ở trên mặt nước, lo lắng Bạc ca có phải suýt chết đuối không, đang muốn ngụp xuống nước đi cứu hắn, không ngờ Bạc ca đã trồi lên, quăng hai con trai to lên trên thuyền.

Bạc ca không có nghỉ ngơi, lại lặn xuống nước, Lý Quả lặn theo xuống.

Lần này Bạc ca tựa hồ đã có mục tiêu rõ ràng, bơi về một chỗ, càng bơi càng sâu, Lý Quả bám chặt theo sau, đợi Bạc ca dừng lại, Lý Quả mới nhìn rõ bọn họ đứng ở trong một huyệt động.

Lý Quả liếc mắt một cái quét được trai ngọc biển khổng lồ trong vách khe, Lý Quả mừng như điên. Cậu lôi ra, ôm lấy nó, dùng sức bơi lên. Quay đầu lại thấy Bạc ca vẫn còn ở trong huyệt động, tựa hồ cũng có phát hiện. Lý Quả nghĩ kỹ năng bơi của hắn tốt hơn mình mấy lần, liền trồi lên mặt nước trước, bò lên trên thuyền. Lý Quả giơ trai biển lớn khoe với Chu Chính Mẫn, Chu Chính Mẫn đang ở trên bờ tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Lúc đang vui mừng, đột nhiên ngoài khơi nổi sóng, thuyền nhỏ rung lắc, Lý Quả phát giác không ổn, vội vàng thả trai ngọc xuống, lớn tiếng gọi Bạc ca. Không suy nghĩ nhiều, Lý Quả nhét con dao nhỏ, nhảy xuống nước, cật lực lặn xuống, cậu lặn xuống được vài thước, liền thấy một dòng máu, cơ hồ ngay lúc đó, Lý Quả nhìn đến Bạc ca bơi về phía mình, ra sức vẫy tay với cậu.

Một con cá lớn màu xám hung mãnh truy phía sau Bạc ca, máu trên người Bạc ca loang ra ở trong nước. Lý Quả thầm kêu không ổn, bản năng cậu muốn chạy trốn, song mắt thấy cá lớn mở cái miệng to như chậu máu ra, sắp cắn tới chân Bạc ca, Lý Quả chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhào tới con cá, cậu lấy dao đâm lung tung trên thân nó.

Tại Liêm Châu đã lâu, Lý Quả từng nhìn thấy loại cá lớn này, là cá Nhám, nhưng đó là khi nó đã chết rồi, nằm ở bãi biển mặc người xâu xé cắt thịt. Mà đây là một con cá Nhám còn sống hung mãnh, cái đầu còn không nhỏ.

Lý Quả ngăn lại để Bạc ca có thể chạy trốn, nhưng mà cũng khiến nó nổi giận, não bộ truyền đến cơn đau, cá Nhám quay sang cắn xé Lý Quả, đùi Lý Quả cực kỳ đau đớn. Lý Quả như phát điên dùng chân đạp nó, lúc này Bạc ca đã quay lại bên Lý Quả từ lúc nào, nằm sấp lên người con cá Nhám, dùng con dao sắc bén đâm vào bụng, rạch nát, mổ bụng nó ra, nhất thời mắt đỏ như có máu. Con cá bị thương nặng rồi lại bị Lý Quả đạp xuống, thân hình thon dài của nó từ từ chìm xuống đáy, nghĩ hẳn là đã chết rồi.

Bạc ca đỡ Lý Quả, cấp tốc bơi lên trên mặt nước.

Lý Quả bị mang ra khỏi mặt nước, thả ở trên thuyền, cậu còn ý thức, nhìn vết thương trên đùi mình, trên đùi có một mảng thịt đã bị xé ra, để lộ phần xương tái nhợt. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy mặt mày liền tái xanh, khủng hoảng khôn cùng, a a mà kêu lên đầy đau đớn. Bạc ca kiểm tra vết thương của Lý Quả, hắn phát hiện một cái răng của cá Nhám đâm vào trong đùi Lý Quả, Bạc ca không hề báo trước một tiếng, cấp tốc rút ra, cơn đau khiến Lý Quả rít gào, đập tay xuống thuyền. Bạc ca lặng lẽ cấp tốc băng bó vết thương. Trong lúc băng bó, Lý Quả ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Chu Chính Mẫn đứng trên bờ quan sát từ lâu, kinh hồn bạt vía kêu to: “Quả tử!”

Bạc ca bình tĩnh, chèo thuyền vào bờ, thuyền nhỏ di động, chậm rãi cập bờ.

Chu Chính Mẫn nhìn thấy Lý Quả nằm ở trong vũng máu, bên cạnh Lý Quả còn có một con trai biển khổng lồ, ngạc nhiên đến nói không ra lời.

Thời điểm Lý Quả tỉnh lại, người đã nằm trên mặt cát, trên đầu toàn sao trời, bên cạnh là đống lửa trại. Ống quần cậu bị cắt bỏ, chỗ chân trái bị cá Nhám cắn rách đã đắp thảo dược, mùi thuốc nồng đậm gay mũi. Lý Quả suy nhược mà nhấc thử cánh tay, muốn ngồi nhổm dậy, một bàn tay lớn khoác lên vai cậu, ra hiệu cậu nằm xuống, là Chu Chính Mẫn.

“Chính Mẫn, đây là nơi nào?”

“Quả tử, chúng ta còn ở trên hòn đảo.”

“Bạc ca giúp ngươi khâu vết thương lại rồi, còn đi hái thảo dược, ngươi uống thuốc này đi.”

Chu Chính Mẫn bưng bát thuốc nước, đưa tới bên môi Lý Quả.

Lý Quả cau mày, chậm rãi uống hết sạch, không chừa một giọt nào, mới ngẩng đầu hỏi Chu Chính Mẫn: “Bạc ca đâu?”

“Hắn đại khái là lo lắng người Giao, đang ở trên vách núi thăm dò xem sao.”

Nơi này rất gần Giao Chỉ, nếu đụng phải người Giao, sẽ cực kì nguy hiểm, rất có thể bị đánh chết.

Bọn họ cũng là trẻ tuổi, khí thịnh, nghĩ có thuyền, Bạc ca lại thiện thủy, biết đường, không ngờ bị cá Nhám tập kích, phải ở lại trên hòn đảo nhỏ này.

Uống thuốc xong, Lý Quả hôn mê mà ngủ say.

Đợi cậu tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, mà người cũng nằm trên hải thuyền rồi.

Lý Quả nằm ở khoang tàu, nhìn bên ngoài khoang thuyền, cậu nghe thấy tiếng Bạc ca dằn dao xuống, còn có tiếng Chu Chính Mẫn nói chuyện. Chính Mẫn đang nói: “Ai da, trai biển lớn như vậy sao lại không có châu nhỉ.”

“Chính Mẫn? Bạc ca?”

Lý Quả nằm trên chiếu gọi.

“Quả tử, ngươi đã tỉnh rồi, có đói bụng không?”

Chu Chính Mẫn tiến vào khoang tàu, cao hứng hỏi.

“Đói bụng.” Không bị hỏi thì Lý Quả còn không phát hiện, vừa hỏi tới bụng liền sôi lên ùng ục.

“Bạc ca dùng thịt trai nấu cháo đó, ngon lắm, ta múc một bát cho ngươi.”

Chu Chính Mẫn là người kinh thành, vốn không thích ăn hải sản tươi. Không ngờ sau khi đến Liêm Châu, mặc mi là tôm cua, trai sò gì đó đều ăn được hết.

Chu Chính Mẫn rời đi, lập tức trở về, bưng tới một bát cháo nóng hôi hổi, vừa đút cho Lý Quả vừa nói: “Ngươi có khỏe không?” Lý Quả yếu ớt mà đáp: “Không đau nhiều lắm, thảo dược của Bạc ca rất có hiệu quả.”

“Khi đó, ngươi phải nghĩ bọn họ là đản dân, đào trai ngọc cả mấy đời, trong biển lại có ác cá, bị cắn là chuyện bình thường, tất nhiên phải có biện pháp ứng phó.”

Lý Quả gật đầu, có thể cũng không dám nghĩ lại tình cảnh khi mình nhìn thấy vết thương lúc trước.

“Có điều vận khí không tốt lắm, tìm được nhiều trai biển như vậy mà chỉ tách ra được có hai viên trân châu.”

Chu Chính Mẫn nói liên miên, hắn là người rất nghĩa khí, dù cho tách ra được trân châu cũng không phải phần của hắn, thế nhưng hắn vẫn cứ nóng ruột nóng gan lên.

“Bên trong trăm con trai biển mà chỉ một hai con có châu à.”

Lý Quả nhẹ nhàng than thở, mà cậu vì đám trân châu hư ảo này, suýt chút nữa táng mệnh trong biển.

Ăn cháo xong, Bạc ca tiến vào giúp Lý Quả đổi thuốc, Bạc ca nói: “Trai biển của ngươi chưa có giết đâu, còn nuôi ở trong nước.”

“Sắp thành tinh rồi, bề ngoài lớn như vậy này. Quả tử, nếu bên trong có trân châu, vậy nhất định rất khủng khiếp!”

Chu Chính Mẫn vô cùng kích động, hắn biết trai biển càng lớn, tuổi càng già, nếu có châu bên trong, vậy hẳn là thai nghén rất lâu rồi, khẳng định là viên trân châu cực kỳ tốt.

“Ừ, ta cũng chưa từng thấy trai biển lớn như vậy bao giờ.”

Lý Quả nằm ăn, khẽ mỉm cười.

Thuyền trở về Chu Gia Than, còn chưa tới gần, Chu Chính Mẫn đã nói giết trai biển đi, tránh sau khi cập bờ, bị người ta tranh mua. Dù sao trai biển lớn như vậy không thường thấy, nơi đây cũng long xà hỗn tạp.

Bạc ca lúc này mới lấy dao tách trai biển ra, hắn ngồi trên boong thuyền tách, Lý Quả ngồi ở trong khoang quan sát.

Bởi vì ốm đau mệt mỏi, Lý Quả rất buồn ngủ, song vẫn ráng lên dây cót tinh thần mà nhìn.

Động tác mở trai ngọc của Bạc ca rất trôi chảy, Chu Chính Mẫn đứng ở phía sau hắn, há miệng, trợn tròn mắt nhìn kỹ, e sợ bỏ qua chi tiết nhỏ. Mỗi một nhát dao của Bạc ca đều làm Chu Chính Mẫn a lên một tiếng, thực sự là kích động, tập trung hơn hẳn người khác.

Đột nhiên, Chu Chính Mẫn im bặt, hai mắt nhìn thẳng vào trai biển, lộ ra vẻ mặt cực độ kinh ngạc. Bạc ca bình tĩnh đào trong trai biển ra một hạt châu, không lớn, ước chừng tam phân châu. Giây lát sau đó liền lấy ra một viên, kích cỡ tương đương quả nhãn.

Lý Quả trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn viên trân châu trong tay Bạc ca. Màu trắng mịn, cực kỳ mượt mà, lấp lánh dưới ánh nắng sớm, nhìn xong, đúng là một viên lục phân châu!

Lý Quả nằm ở điếm xá một tuần, vết thương mới khép lại, có thể đi lại. Trong thời gian này, Chu Chính Mẫn luôn chăm sóc cậu. Hắn giúp Lý Quả giấu đi nguyên nhân bị thương, trông chừng phòng cho Lý Quả. Lúc trước chỉ cảm thấy Chu Chính Mẫn thú vị, dí dỏm, không ngờ hắn lại là người cực đáng tin, nghĩa khí đến vậy.

Chu Chính Mẫn hỏi Lý Quả có tính toán gì không, Lý Quả nói muốn trở lại Thứ Đồng.

“Tốt lắm, nhưng mà nhớ sau này phú quý rồi đừng quên ta nha.”

“Chính Mẫn, ta trở về sắp xếp cẩn thận cho nương cùng muội muội xong. Ta muốn đi kinh thành, đến lúc đó ngươi phải thực hiện lễ chủ nhà đấy.”

Lý Quả mấy ngày nay tuy rằng bị bệnh liệt giường, thế nhưng vừa đau lại vừa vui sướng, vì ốm đau rồi lại hưng phấn nên cả đêm ngủ không yên, khiến vành mắt đen thui.

“Nhất định rồi, chiêu đãi Quả viên ngoại là vinh hạnh của ta.”

Chu Chính Mẫn vỗ bộ ngực cam đoan. Chu gia ở kinh thành là gia đình bình thường, gia cảnh không tính là giàu có, có vị bằng hữu có tiền, sao lại không làm.

“Quả tử, không phải ta nói ngươi, danh tự này của ngươi chẳng có tí khí thế nào.”

“Ta có tên đi học.”

“Hả, tên gì?”

“Nam Quất.”

Lý Nam Quất, Lý Quả ở trong lòng gọi lên danh tự này, thần sắc đầu tiên là nặng nề, sau đó là vui mừng.

Lý Quả chào từ biệt Chu Chính Mẫn, Bạc ca, cùng với Lâm đông gia, leo lên hải thuyền. Lâm Kỳ hỏi cậu sao đột nhiên phải về Thứ Đồng, Lý Quả nói nhớ người nhà.

Hải buồm kéo lên, Lý Quả đứng ở đuôi tàu vẫy tay với những người ở trên bờ. Cậu nghĩ, chờ cậu lần thứ hai trở về Liêm Châu, cậu phải giúp Bạc ca mua một chỗ ở trên đất liền. Đến lúc đó, cậu đã là một thương nhân mua châu, quần áo hoa mỹ, đầy tự hào về thành công của mình.

Thuyền đến Thứ Đồng, đã là buổi tối, Lý Quả ngay đêm đó đi gặp Cẩn Nương, lấy viên lục phân châu luôn như hình với bóng với mình trong lòng ra.

Trời chưa sáng, Cẩn Nương cùng Lý Quả đi gặp Tiểu Tôn, Tiểu Tôn không nói hai lời, tức khắc kêu người lái thuyền, đưa Cẩn Nương cùng Lý Quả tới Quảng Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.