Tiền công mỗi tháng của Lý Quả, cộng với tiền công của Quả nương, ứng phó nổi khoản chi tiêu của cả nhà, còn hơi hơi có thừa tiền.
Quả gia nghèo quen rồi, sinh hoạt phi thường tiết kiệm.
Ngoại trừ tiền mua các loại vật phẩm thiết yếu như mua lương thực, mua dầu muối các loại, cái khác có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Quả gia chừng mấy ngày mới đi chợ mua thực phẩm một lần, xong chỉ mua mấy món rẻ tiền như đậu phụ hay mầm đậu các loại thôi.
Mua thịt thì chỉ ngày lễ, tết.
Sáng sớm, Lý Quả đi chợ mua chút dưa muối, nhìn thấy hàng cá bên kia, đang bán tháo đống cá linh tinh các loại, liền muốn qua hỏi giá tiền xem thế nào.
Quả nương mang đồ ăn thừa về, thường là đầu cá, đuôi cá, rất ít thịt, toàn xương là xương, Quả gia rất lâu chưa từng được ăn một con cá hoàn chỉnh.
Lý Quả mới vừa đến gần hàng cá, liền cảm nhận được một ánh mắt bỏng rát từ bên cạnh tia lên người mình.
Nguồn gốc ánh mắt này, chính là xú đầu* Ngô đồ tể. (*đầu thối)
Vô luận xuân hạ thu đông, Ngô xú đầu đều quây phía trước bằng một tấm da, tấm da đó mùi thối bốc lên nồng nặc, vết máu, thịt vụn, xương vụn ngày ngày tích lên, chưa bao giờ được giặt.
Không chỉ tấm da, mà y phục trên người hắn cũng bẩn thỉu, kẽ móng tay đầy cáu bẩn.
Lý Quả cơ bản không cùng xuất hiện với đồ tể bán thịt này, Lý gia quanh năm suốt tháng cũng không ăn nổi thịt lợn được mấy bận.
Ngô xú đầu không chỉ dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm Lý Quả, khóe miệng còn hé ra, để lộ một cái răng xỉn vàng, cười vô cùng khó coi.
Tóc gáy Lý Quả dựng lên, nhanh chóng bảo hàng cá gói cá lại, trả tiền.
“Quả Tặc Nhi.”
Không ngờ vẫn bị gọi, Lý Quả quay đầu lại, cảnh giác nhìn Ngô đồ tể.
“Có chuyện gì không?”
Lý Quả cũng không có tiền mua thịt lợn, gọi cậu cũng toi công thôi.
Đạt được phản ứng, Ngô đồ tể liền vội vàng đem hai khúc xương còn lại kín đáo đưa cho Lý Quả, nói: “Ngươi cầm về, để nương ngươi nấu canh cho ngươi uống, đại bổ!”
Lý Quả dại ra, nhất thời không còn phản ứng.
Cậu và đồ tể này không quen không biết, sao tự dưng lại đến lấy lòng.
“Không cần không cần.”
Lý Quả phục hồi tinh thần, vội vàng đẩy xương lợn ra phía ngoài. Tuy nói là xương, nhưng vẫn còn dính chút thịt, đầy mỡ dinh dính.
“Lấy đi lấy đi, không thu tiền ngươi, cho ngươi đấy.”
“Ta nói hài tử ngươi này, cùng ta tính toán làm gì, ta bán thịt lợn còn có thể thiếu hai cái xương lợn này sao.”
Ngô đồ tể hình thể to lớn, vỗ vai Lý Quả liền y như xô một cái, Lý Quả chịu không nổi, cảm giác khung xương muốn nát ra, lát lại phải đi cửa hàng bánh bao làm việc, Lý Quả không rảnh dây dưa cùng Ngô đồ tể, đành phải cầm hai khúc xương lợn về nhà.
Có một lần như thế, thì sẽ có lần thứ hai.
Mấy ngày sau, Lý Quả cầm bát đi mua đậu phụ, căn bản không đi ngang qua chỗ Ngô đồ tể bày thịt, Ngô đồ tể từ thật xa gọi Lý Quả lại, Lý Quả đã ăn của hắn hai cái xương lợn, cắn người miệng mềm, không thể hờ hững, đáp lời nói: “Mua đậu phụ rồi.” Nhân cơ hội chạy qua quầy đậu phụ, cách xa Ngô đồ tể ra.
Đậu phụ mới vừa để vào bát, đã thấy Ngô đồ tể đang đi về phía mình, trong tay còn cầm theo khúc lòng lợn đẫy đà qua.
“Không cần, không cần đâu.”
Lý Quả bỏ chạy.
Trước là không biết nguyên do, sau đó nghe người ở cửa hàng bánh bao nói, cũng hay qua lại mua bán với Ngô đồ tể nên biết tháng trước lão bà Ngô đồ tể chết rồi.
Lý Nhị Côn mất tích đến nay bốn năm, thuyền biển xảy ra sự cố mất tích, không giống với trên lục địa, hẳn mười phần đã chết rồi, người có thể sống trên đất liền chứ biển rộng mênh mông, không thể nào sống được.
Chỉ là sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, trước sau không thấy qua thi thể, liền không thể tin tưởng người đã chết. Người không thể tin chính là Quả nương.
Ngoại trừ Quả nương, cơ hồ tất cả mọi người đều cho là Lý Nhị Côn đã chết từ sớm, đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Cho nên cũng có tới khuyên gả, cũng có tới bàn hôn sự, mấy năm này chưa ngừng.
Ban đêm, Lý Quả từ Triệu trạch trở về, thấy Hoàng thẩm và Quả nương cùng ở trong phòng, cửa khép lại. Hai nữ nhân nhẹ giọng thủ thỉ, nghe không rõ đang nói cái gì.
Người nghèo, không chỉ thân thích không thích, hàng xóm láng giềng cũng lẩn đi xa. Sống ở quê nhà này, thân cận cùng Quả nương chỉ có mình Hoàng thẩm.
Hoàng thẩm thỉnh thoảng sẽ đến một lát, mà tình cảnh hôm nay không giống như là đến tán gẫu.
“Quả tử cũng lớn rồi…”
“Hắn đã có hai nữ nhi, sau đó nhà…”
Lý Quả dán lên trên cửa nghe trộm, miễn cưỡng có thể nghe được vài câu của Hoàng thẩm.
Quả nương hồi lâu cũng không đáp một lời, Hoàng thẩm càng giống như đang lầm bầm lầu bầu.
“A Vân à, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”
Quả nương hiển nhiên không tỏ thái độ, Hoàng thẩm bất đắc dĩ, mở cửa rời đi.
Lý Quả vội vàng tránh ra, làm bộ vừa xuất hiện ở ngoài cửa, sợ bị Quả nương phát hiện cậu nghe trộm.
Lý Quả hung tợn nhìn theo bóng lưng Hoàng thẩm rời đi. Quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ôn hòa của mẫu thân, Lý Quả nhất thời thành thật, cúi đầu không dám lỗ mãng.
Sinh hờn dỗi, Lý Quả trở lại phòng chứa tạp vật, nơi này đã từng là phòng chứa tạp vật, nay đã là gian phòng riêng của Lý Quả. Nằm ở trên giường, bắt đầu nghĩ ngợi.
Lý Quả cũng không ngăn cản Quả nương tái giá, huống hồ người kia là đồ tể, có thịt lợn ăn. Nếu như cha dượng không muốn nuôi hai người con kế là cậu và Quả Muội, cậu có thể mang Quả Muội sống chung, nuôi lớn Quả Muội.
Nhưng mà đồ tể kia thực sự quá lôi thôi, hơn nữa nương tựa hồ cũng không có ý định tái giá.
Lý Quả nghĩ chính mình đến tột cùng tại sao lại tức giận chứ?
Là bởi vì nghèo, vẫn luôn nghèo như vậy. Bởi vì nghèo, cho nên cảm thấy nếu như Quả nương gả cho đồ tể đó, như vậy có thể có thịt lợn mà ăn. Có lẽ Lý Quả không muốn để cho nương bởi nguyên do này mà gả đi. Dù cho cậu vẫn muốn để nương cùng Quả Muội có thể ăn thịt lợn, ăn ngon mặc đẹp, trải qua cuộc sống thoải mái.
Tuy rằng Quả nương không trả lời, bất quá sự nhiệt tình của Ngô đồ tể cũng không tiêu tan.
Mấy ngày sau, ban đêm Lý Quả từ cửa hàng bánh bao về nhà, đi đến cửa nhà, phát hiện Ngô đồ tể cư nhiên đang chần chừ ở ngoài cửa nhà cậu, trong tay còn cầm miếng thịt núc ních. Lý Quả đi tới, lớn tiếng hỏi: “Ngươi đi tới đi lui ngoài cửa nhà ta làm gì?”
Quả nương đang ở nhà bếp, nghe thấy tiếng Lý Quả nên đi ra, thấy là Ngô đồ tể, vô cùng ảo não, liền đóng cửa phòng bếp lại.
“Ta ta…”
Ngô đồ tể đỏ mặt lên, ấp úng.
Lý Quả biết đồ tể là tới đưa thịt lợn lấy lòng, Lý Quả cố ý chặn người ở cửa nhà.
“Quả tử, vào đi, đóng cửa lại.”
Quả nương ở bên trong phòng gọi Lý Quả.
Lý Quả nghe lời, đi vào phòng, trước lúc đóng cửa còn làm động tác vung quyền với Ngô đồ tể, biểu tình hung ác.
Chuyện thị phi trước cửa nhà quả phụ luôn nhiều, trong mắt cư dân ngoài nha môn, Quả nương chính là quả phụ.
Sớm có thật nhiều kẻ tò mò lại xem, lén lút che miệng cười, góp ý bậy bạ.
Ngô đồ tể chạy trối chết.
Tuy Quả nương tác phong sinh hoạt nghiêm cẩn, sau khi phát sinh sự kiện như thế, vẫn có kẻ tò mò cố ý đi chế nhạo Lý Quả. Lý Quả không hiểu nổi, làm nương muốn tái giá, chính là không tuân thủ nữ tắc, nhi tử cũng bị chế nhạo là đạo lý gì.
Ngày thứ hai đi Triệu trạch, Lý Quả thừa dịp Triệu Khải Mô qua gian phòng thư đồng “thị sát”, bắt được Triệu Khải Mô hỏi: Nữ nhân gả cho hai trượng phu chính là nữ nhân xấu sao?
“Vậy phải xem là bởi vì nguyên do gì mà tái giá.”
“Huống hồ nữ tử bị người khác chi phối, gả hay không gả, thường không phải chuyện các nàng tự mình có thể làm chủ.”
“Về phần những phụ nhân nghèo khổ, không nơi nương tự, nếu bắt các nàng vì thủ tiết mà chết đói, đó là không có nhân tính. Mấy vị tiên sinh đạo đức đều chưa từng chịu cảnh đói bụng, đói mấy ngày liền biết mình sai thôi.”
Lời nói của Triệu Khải Mô, luôn rất có đạo lý. Ít nhất dưới cái nhìn của Lý Quả mười hai tuổi, Triệu Khải Mô cái gì cũng biết, khiến người khác sùng bái.
Phỏng chừng gặp phải đả kích lần trước, Ngô đồ tể bỏ đi ý định, ở chợ nhìn thấy Lý Quả, cũng chỉ giả như không thấy, lúng túng chứ.
Từ đó, gió êm sóng lặng, bất giác trôi qua hai tháng, nghe nói Ngô đồ tể đã tái giá. Thê tử mới cưới đến từ nông thôn, kết hôn lần đầu, trông cũng cao to, cùng Ngô đồ tể rất có dáng phu thê.
Lý Quả trước sau chưa từng hỏi nương, tại sao vẫn luôn không tái giá, bất quá cậu đại khái biết được nguyên do.
Nương nếu như quyết tái giá, cậu và Quả Muội sẽ lưu lạc đầu đường. Không chỉ cha mới không muốn bọn họ, ngay cả tổ trạch Lý gia chỉ sợ cũng không ở được nữa.
Lúc trước gian nan như vậy, ngày đói ngày no, nương đều không vứt bỏ cậu và Quả Muội. Chịu đến bây giờ, sinh hoạt vẫn dần dần tốt lên, chờ sau khi mình lớn lên, nhất định sẽ tốt hơn. Lý Quả nghĩ.