Lang Hổ Chi Niên

Chương 22: Chương 22




Khi Cát Tiểu Thiên từ phòng uống nước đi ra, trong cốc chỉ bỏ lá trà mà không cho nước nóng, đưa cái cốc rỗng lên mép, đổ vào vài miếng bọt trà khô xong mới ý thức được điều này. Vốn cũng không khát nước, liền thẳng thắn đẩy cái cốc qua một bên, nằm nhoài lên bàn, hiện tại điều hắn cần nhất chính là lẳng lặng suy nghĩ.

Tuy rằng không nghĩ ra mục đích của Diêu Diệu khi đột nhiên điều chỉnh cương vị công tác của hắn, nhưng trải qua một thời gian tiếp xúc này, Cát Tiểu Thiên cảm thấy Diêu Diệu không phải là loại người không phân công tư, nếu như chỉ là xuất phát từ mục đích cá nhân, sẽ không lấy chức vị trong công ty ra đùa giỡn.

Cho nên, quyết định ngày hôm nay có phải có thể nói năng lực làm việc của mình đã được công nhận rồi không?

Từ ngày biết thân thế thực sự của mình, Cát Tiểu Thiên liền đặc biệt khát vọng được công nhận, được tán thưởng, mặc dù bình thường trong gia đình cha mẹ căn bản không có thời gian quan tâm đến thế giới nội tâm của con cái, nhưng Cát Tiểu Thiên biết, chỉ cần mình làm thật tốt thì sẽ được nghe biểu dương, vì vậy hắn vẫn luôn đặc biệt nỗ lực, nỗ lực để khiến cha mẹ cảm thấy mình là đứa con trai tốt, khiến anh trai cảm thấy mình có một người em tốt.

Dĩ nhiên, Tiểu Thiên Nhi thật sự đã làm được, đặc biệt khi hắn thi lên đại học, đối với một gia đình bình thường mà nói, thằng lớn đi bộ đội, thằng nhỏ lên đại học, đâu còn thứ gì có giá trị hơn trên thế gian này chứ.

Nếu như không phải sau đó…

“Cậu định uống cái này à?” Thanh âm của Diêu Diệu đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, dọa Cát Tiểu Thiên nhảy dựng một cái, hắn đột nhiên ngồi thẳng, đỉnh đầu liền đập một phát vào cằm sếp.

Nếu không phải cố giữ hình tượng, Diêu Diệu thật muốn la một tiếng đau, cằm cũng coi như là bộ vị yếu ớt của cơ thể đó! Cát Tiểu Thiên vọt một cái thế này rất đột nhiên. Nhưng có nhiều con mắt len lén nhìn như vậy, Diêu Diệu chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, xoa nhẹ một lúc mới nói tiếp, “Cậu luôn phản ứng lớn như vậy sao?”

Cát Tiểu Thiên muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy giải thích sẽ không rõ được, hơn nữa đầu vừa bị đập một phát, cũng bỏ lỡ cơ hội nói xin lỗi, vừa muốn mở miệng đã bị Diêu Diệu đánh gãy: “Tôi biết cậu không phải cố ý.”

Cát Tiểu Thiên cứ như vậy lo lắng nhìn Diêu Diệu than thở trở về phòng làm việc của mình.

Hắn không biết, một khắc kia đã khiến hình tượng của hắn trong lòng đồng nghiệp cao lớn hơn nhiều, dám chống đối sếp lớn còn không xin lỗi, đàn ông quá đi!



Nghỉ trưa xong, Cát Tiểu Thiên chính thức chuyển tới cửa phòng của Diêu Diệu làm việc, kỳ thực đối với việc hắn bất thình lình được đề bạt, vẫn có không ít người suy nghĩ này nọ, dù sao Cát Tiểu Thiên thăng chức như thế này, chính là thăng liền một lúc ba cấp.

Lúc Cát Tiểu Thiên dọn đồ, tránh không được sẽ có một câu nửa câu chuyện phiếm bay tới tai hắn, Liễu Quân trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật sự hận không thể đứng ra thay Cát Tiểu Thiên nói chuyện, cấp bậc vốn là một loại phiền phức nhỏ trong môi trường làm việc, vì vậy cũng chỉ có thể nhìn Cát Tiểu Thiên tự mình giải quyết.

Liễu Quân phỏng chừng, sách lược của Cát Tiểu Thiên chính là coi như không nghe thấy, nhưng lần này cô đã phỏng chừng sai rồi, sau khi Cát Tiểu Thiên thu thập xong đồ đạc trên bàn, trực tiếp gõ cửa tiến vào văn phòng Diêu Diệu.

Diêu Diệu đang lật xem một phần văn kiện, là báo cáo dự án nhà ga gần đây nhất, nghe thấy tiếng gõ cửa, thuận miệng nói một tiếng mời vào, cũng không ngẩng đầu lên.

Thế nhưng xem hết một tờ cũng không nghe thấy người vừa vào mở miệng, liền thấy khó hiểu, vừa ngẩng đầu thì phát hiện người đó là Cát Tiểu Thiên, lại càng khó hiểu hơn.

“Làm sao đấy? Sao lại đứng đó?”

“Tôi thấy ngài cũng sắp xem xong rồi, không muốn chen ngang.” Cát Tiểu Thiên vốn không có chuyện gì gấp gáp, vì vậy cũng không muốn gián đoạn tiến độ công việc của Diêu Diệu.

Diêu Diệu gật gật đầu, số nhân viên dưới trướng y có thể quan sát tỉ mỉ được như thế thật sự không nhiều, “Vậy bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Cát Tiểu Thiên chỉ chỉ cái máy tính chẳng khác gì đồ trang trí trên bàn làm việc của Diêu Diệu, “Máy tính đó nếu ngài không dùng, tôi có thể chuyển ra ngoài không?”

Câu hỏi này thật sự hoàn toàn vượt xa dự liệu của Diêu Diệu, y nhìn Cát Tiểu Thiên, phân tích một chút xem có phải là hắn đang đùa giỡn hay không, nghĩ lại nếu đây thực sự là một trò đùa thì quá là ghê gớm rồi.

Vì vậy, Diêu Diệu không hỏi gì nữa, trực tiếp gật đầu, y cũng muốn xem xem Cát Tiểu Thiên rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Kỳ thực suy nghĩ của Cát Tiểu Thiên rất đơn giản, lúc trước Liễu Quân nói đùa bảo sao hắn không tìm Diêu tổng mượn máy tính, hiện tại đổi việc rồi, máy tính là nhu phẩm cần thiết, không thể như trước dùng tay viết phiền toái Liễu Quân nữa, nhưng cái phòng hắn tự mình xuống xin phân phối thì chậm chạp mãi vẫn không thấy gì, vì vậy liền thẳng thắn tìm sếp luôn, tiện thể biểu hiện tốt một chút.

Cát Tiểu Thiên thấy lãnh đạo đồng ý thì lập tức động thủ, vừa nãy lúc hắn chờ Diêu Diệu xem văn kiện xong đã nhìn kỹ rồi, máy tính đến nguồn điện cũng chưa cắm, trực tiếp mang đi là được.

“Có cần tìm nhân viên bên phòng tin học hỗ trợ không?” Diêu Diệu không muốn gây ra sai lầm gì sau khi bổ nhiệm Cát Tiểu Thiên.

Cát Tiểu Thiên lắc đầu, “Tôi cũng không phải từ thời kì đồ đá tới.”

Liễu Quân vẫn đang liếc sang ở bên này thấy Cát Tiểu Thiên mang máy tính ra từ phòng sếp, đang uống nước mà thiếu chút nữa phun cả ra ngoài, lại ở trong lòng dựng thẳng ngón tay cái với hắn. Có một số việc ngươi càng giải thích thì người khác càng nói ngươi chột dạ, chỉ cần làm những việc ngươi cho là đúng là được rồi. Cát Tiểu Thiên lần này, còn ai dám đem chuyện phiếm nói ra khỏi miệng nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.