Sáng hôm đó rất thuận lợi, cho dù hiện giờ trong công ty vẫn còn có người bất mãn với việc Cát Tiểu Thiên bay một phát lên vị trí trợ lý, nhưng cũng sẽ không ngốc đến mức công khai tìm hắn gây sự, càng không cần phải nói tới thái độ làm việc của Tiểu Thiên Nhi, người ta căn bản không thể tìm ra một tật xấu nào.
Buổi sáng sau khi Diêu Diệu nhận được điện thoại thì cùng giám đốc phụ trách dự án mới ra ngoài, mãi đến tận gần lúc tan tầm, Cát Tiểu Thiên mới nhận được một tin nhắn đặc biệt ngắn gọn: Đừng đi chờ anh.
Cát Tiểu Thiên liếc nhìn đồng hồ dưới góc phải máy tính, 17 giờ 55 phút, bận bịu cả ngày chỉ có thời gian nhắn được bốn chữ như thế, cho dù muộn thế nào cũng phải chờ thôi.
Đến giờ, mọi người lục tục rút lui, Cát Tiểu Thiên nằm úp sấp lên bàn, hay là gọi hai phần đồ ăn ngoài nhỉ?
“Tăng ca hả?” Liễu Quân đeo túi xách đến ngồi xuống bên cạnh Cát Tiểu Thiên, “Đúng là người tâm phúc khó làm.”
Cát Tiểu Thiên gật gật đầu, vô cùng khẳng định mình đang bị vị đồng nghiệp có quan hệ tốt nhất trong công ty hiện tại này trêu chọc.
Liễu Quân lấy ngón tay chỉ chỉ bàn: “Tôi cảm thấy mình có thể hiểu được vì sao Diêu tổng lại có hứng thú với cậu rồi.”
Cát Tiểu Thiên nghiêng đầu, “Vậy cô cứ thoải máimà chờ với tôi nha, hai người các cô còn có thể trao đổi ý kiến đó.”
Liễu Quân hừ một tiếng, “Hình như cậu muốn mượn đao giết người hả?”
Cát Tiểu Thiên vẫn duy trì tư thế gục xuống bàn, đầu di chuyển theo Liễu Quân: “Sao có thể chứ? Ô sao chưa chi đã đi? Không ngồi thêm một chút sao?”
Liễu Quân nhìn lướt qua văn phòng, không còn ai, “Được, mọi người cũng đi cả rồi, cậu hoạt động một chút đi, tôi cũng rút lui đây.”
Cát Tiểu Thiên đứng lên đưa cánh tay ra làm động tác mời, duỗi sang bên cạnh, “Cảm ơn.”
Liễu Quân lắc lắc ngón tay, bước nhanh để đuổi kịp thang máy, cuối cùng trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Cát Tiểu Thiên. Sau khi ra ngoài đi bộ một vòng xác định tầng này có vẻ đã không còn ai, Tiểu Thiên Nhi tắt hầu hết đèn, chỉ để lại mấy cái ngoài cùng, sau đó tìm một khoảng trống nhỏ tập chống đẩy.
Lúc Diêu Diệu gửi tin nhắn thì đã bắt đầu chạy về, vì vậy Cát Tiểu Thiên cũng không phải chờ quá lâu, hắn chưa làm được mấy cái chống đẩy, Diêu Diệu cùng đồng nghiệp theo y ra ngoài đã trở lại, hai người nhìn thấy Cát Tiểu Thiên đang chống tay trên đất thì đều sững sờ.
Cát Tiểu Thiên nhanh chóng bật dậy, hắn quên mất Diêu tổng không ra ngoài một mình.
Diêu Diệu trên dưới quan sát Cát Tiểu Thiên vừa cấp tốc nhảy lên ba lần, “Nếu cho em một điểm tựa thì có phải em sẽ nâng cả Trái đất lên luôn không?”
Cát Tiểu Thiên không nghe ra lời nói của Diêu Diệu mang thâm ý, nhưng người đồng nghiệp lại lập tức ý thức được chỗ này không thích hợp ở lâu, “Diêu tổng, nếu không còn việc gì của tôi thì tôi đi trước nhé?”
Diêu Diệu nhanh chóng gật đầu, y đã cố chạy về thật nhanh, xong việc thì nên giải tán luôn tại chỗ thôi.
Cát Tiểu Thiên lúc này đặc biệt có nhãn lực, lấy cho sếp một cốc nước ấm, sau đó lôi ghế ra cho y ngồi xuống.
“Hôm nay em muốn hóa thân thành tiểu thiên sứ hả?” Diêu Diệu chỉ chỉ bắp đùi mình, ý bảo tiểu thiên sứ kia ngồi lên.
Cát Tiểu Thiên liếc mắt một cái, lùi về sau một bước, “Yêu cầu của ngài đối với thiên sứ thật thấp.”
Diêu Diệu cũng không tranh cãi chuyện này nữa, uống hết nước thì lôi Cát Tiểu Thiên rời khỏi.
“Đi đâu?”
“Không phải đã nói sẽ cho em tập xe sao? Đi, em học sớm thì thầy giáo anh đây sớm thoải mái.”
Cát Tiểu Thiên không ngờ Diêu Diệu nói cùng hắn tập lái xe là nghiêm túc, “Hay là ngày mai hãy bắt đầu?” Diêu Diệu cùng giám đốc dự án ra ngoài nhất định là đi bàn luận chi tiết với khách hàng, có thể bàn luận hết một ngày thì nhất định là không quá thuận lợi rồi, mấy việc trên thương trường, nhìn vào thì chỉ thấy nói chuyện không, thật ra lại rất hao tổn tinh thần, cho nên hôm nay không phải là không cần phải vội sao?
Diêu Diệu không biết trong đầu Cát Tiểu Thiên đang suy nghĩ nhiều như vậy, cho là hắnngại mệt liềnbước hai bước lui về một bước trở lại nhịp điệu, “Yên tâm, sau khi lên xe thì người dạy là anh, em không có gánh nặng gì đâu.”
Cát Tiểu Thiên luôn cảm thấy câu nói này nghe chẳnglọt tai chút nào, “Diêu tổng, em cảm thấy ngài đối với định vị của mình có vấn đề rồi đó.”(chắc ý là anh Diệu không nắm bắt được tâm ý em¯_(シ)_/¯)
Diêu Diệu nghe thấy hai chữ Diêu tổng liền phản xạ có điều kiện mà cau mày, nhưng sau khi cảm nhận được ý tứ của chính văn thì nhếch khóe miệng, không hề báo trước đem mặt tiến đến trước mặt Cát Tiểu Thiên, “Vậy em tínhđịnh vị cho anh thế nào đây?”
Cát Tiểu Thiên chỉ hơi hơi chếch gò má, cũng không né tránh, sau đó lại ra vẻ nghiêm túc suy tính: “Hừm, vậy cứ tập FZL(1) đi, dù sao cũng không phải là xuất thân chính quy.”
(1) Raw là非主流, tên nước ngoài là non-mainstream hoặc FZL, không biết dịch ra thế nào cho hay nên để như thế OTL Nó là một khái niệm trừu tượng,chỉ những cái không chính thống, không thuộc dòng chủ lưu. Nói chung là nghĩa nó rất rộng, tớ không muốn múa rừu qua mắt thợ nên cũng chỉ dám giải thích đến vậy thôi.