Lang Hổ Chi Niên

Chương 52: Chương 52




Diêu Diệu không trả lời con trai mà thầm tính toán trong lòng một chút, cũng không phải là lớn hơn nhiều lắm, chỉ lớn hơn có hai phần ba giáp(8 tuổi hiuhiu)thôi mà.

Cát Tiểu Thiên cảm thấy mình mặc thế này vẫn khá khó chịu, nhưng Diêu Diệu không cho hắn thời gian hối hận, cũng đi thay quần áo, “Đi thôi đi thôi, phải nhanh đến chiếm chỗ nữa, thứ bảy mà còn đi trễ là không còn chỗ đâu.”

Cát Tiểu Thiên chần chờ một chút, bạn nhỏ Diêu Ức Khải đuổi tới, còn chủ động hơn cả ba nó, trực tiếp kéo tay Cát Tiểu Thiên đi, “Anh Tiểu Thiên, đi mau~”

Nếu nói Cát Tiểu Thiên bây giờ đối phó với Diêu Diệu coi như đã có chút kinh nghiệm, thì đối phó với bạn học Tiểu Diêu lại một chút cũng không có. Mấu chốt là Diêu Ức Khải tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy, đòn sát thủ của nó chính là không chút tạp niệm mà nhìn Cát Tiểu Thiên, còn có thể lắc đầu với ánh mắt PIKAPIKA kia sao?

Diêu Diệu đi phía sau, thấy con trai cố gắng như vậy thì đột nhiên rất cảm khái, đầu óc Diêu Ức Khải đã được khai sáng rồi, mấy năm qua đi đã trở thành một thằng trẻ ranh to xác tiêu chuẩn, y rất vui mừng, bởi vì con trai đã nguyện ý thử rút ngắn khoảng cách với Cát Tiểu Thiên. Nghĩ rồi, lấy thuốc ra châm, bước nhanh đi theo, hình ảnh này cần có ba người đi cùng nhau thì mới hoàn mỹ được.

Kết quả là khi y đến gần, Cát Tiểu Thiên cùng Diêu Ức Khải trong nháy mắt đối với kẻ xấu xa cầm đầu tạo ra hạt PM2.5 (1) này đồng thời bày tỏ sự không hoan nghênh, cả hai đều lánh khỏi y.

(1) Là chất gây ô nhiễm không khí.

Sao lại thế này, Diêu Diệu đuổi theo quàng lên vai Cát Tiểu Thiên, sau đó phun một miệng khói lên mặt hắn: “Sao trước đây anh không biết em ghét mùi thuốc lá như thế nhỉ?”

“Trước mặt trẻ con anh có thể chú ý hình tượng một chút được không?” Cát Tiểu Thiên nhỏ giọng nói.

“Trước mặt con trai anh thì có gì mà phải chú ý?” Thanh âm của Diêu Diệu một chút cũng không nhỏ.

“Anh có chút ý thức làm ba nào không thế hả?”

“Xưa nay ba đều không có.” Bạn học Diêu Ức Khải phi thường không giữ mặt mũi cho ba mình, phá hủy một cách vô cùng thẳng thắn lưu loát.

“Ba nói này Tiếu Tiếu, con muốn thế nào đây hả?” Diêu Diệu đen cả mặt.

Cát Tiểu Thiên đứng chắn giữa hai ba con họ, “Đừng có dọa trẻ con! Anh làm thế mà được hả?”

“Anh không dọa nó, anh dọa em.” Diêu Diệu ra vẻ muốn nhào vào người hắn.

Vẫn đang ở trên đường đó, Cát Tiểu Thiên chắc chắn sẽ không để mặc cho Diêu Diệu lên cơn đâu, nhưng Diêu Ức Khải còn nhanh hơn cả hắn, ba với con trai chẳng cần quan tâm tới ánh mắt của người qua đường, vì vậy Tiếu Tiếu liền nhào trở lại, trực tiếp treo người lên cổ ba nó, tinh thần trọng nghĩa tăng cao, “Ba, ba đừng có bắt nạt anh Tiểu Thiên Nhi.”

Diêu Diệu vốn muốn hỏi con trai mình một chút, vừa nãy là ai nói còn chưa quen thuộc nên không thể nói là có thích hay không được hả, sao mới trôi qua chưa tới mười phút đã nghiễm nhiên trở thành bộ dạng hai anh em tốt rồi? Nhưng lão Diêu lập tức phát hiện ra vấn đề càng nghiêm trọng hơn, đó là bọn họ sao có thể là hai anh em được, phải là hai ba con chứ!

“Tiếu Tiếu.” Diêu Diệu gỡ con trai xuống, “Hai chúng ta ai bắt nạt ai cũng không sao, nhưng con đừng gọi cậu ấy là anh Tiểu Thiên nữa.”

“Tại sao?”

“Gọi chú.”

Diêu Ức Khải nhìn chằm chằm Cát Tiểu Thiên, sau đó lắc đầu: “Không được, không gọi được.” Chú Cát? Chú Thiên? Cái nào cũng không hợp với Cát Tiểu Thiên.

“Vậy thì gọi ba nuôi.” Diêu Diệu lập tức tìm được phương án giải quyết càng thêm thích hợp.

Lúc này thì Diêu Ức Khải thấy không thành vấn đề, Cát Tiểu Thiên lại cảm thấy không được thích hợp cho lắm, “Gọi anh thì làm sao? Tiếu Tiếu thích gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy.”

Diêu Diệu còn không biết Cát Tiểu Thiên nghĩ thế nào sao? Tiến đến bên tai hắn: “Nếu em cảm thấy chênh lệch cấp bậc với anh là tình thú, anh sẽ không nhịn nữa đâu.”

Cho dù có là kế tạm thời thì Cát Tiểu Thiên cũng không thể thuận theo lời giải thích này của Diêu Diệu được, nhưng nếu cứ tranh chấp với Diêu Diệu ở phương diện này thì thể nào cũng bị dắt mũi, vì vậy Cát Tiểu Thiên thẳng thắn xoay người ngồi xổm xuống, vô cùng thành khẩn nhìn Diêu Ức Khải: “Tiếu Tiếu, anh cũng rất chờ mong danh xưng ba nuôi này, nhưng phải chờ tới khi em thật sự chấp nhận anh đã, hiện tại chúng ta cứ bắt đầu từ bạn bè trước nhé.”

Cát Tiểu Thiên khiến Diêu Ức Khải cảm thấy có chút bất ngờ lại có chút hài lòng, liếc mắt nhìn ba mình, Diêu Diệu vô cùng buồn bực nhíu mày nhìn con trai.

Vì vậy trong trạng thái một nhà ba người, Diêu Diệu đành phải tiếp tục cùng Cát Tiểu Thiên chênh lệch cấp bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.