Lang Hoặc

Chương 76: Chương 76: Biến thân




“Hai cậu, trói chặt cô ta lại, sau đó hãy bán ra nước ngoài.”

“Nước ngoài?”

“Không hiểu hả! Để cô ta vĩnh viễn cũng không thể về nước được!”

“Hiểu rồi.”

Cơ Nhị mắt trắng dã, nhìn chằm chằm mặt đất, đôi mắt không mang chút ánh sáng, toàn thân bất động, sau đầu bị đau, khiến cô không thể suy tính. Trên mặt cảm thấy được chất lỏng, là máu à? Bọn họ định mang mình đi đâu? Lang Lang đâu rồi, Lang Lang, mình tuyệt đối không thể để Lang Lang gặp nguy hiểm, phải trở về báo tổng giám đốc biết.

Di động, đúng rồi di động. Tay chân truyền tới cảm giác bị trói chặt, phá vỡ ý niệm cuối cùng này của cô. Ánh sáng trước mắt tối dần, không chống đỡ được bóng đêm đang dần ăn mòn, hai mắt Cơ Nhị cuối cùng nhắm lại.

- --

Một cơn gió thổi qua, Nghiêm Yên run rẩy hai tay, ly trên tay rớt xuống, chất lỏng màu đỏ dây ra đầy đất.

Cô nhìn chằm chằm chất lỏng trên đất hồi lâu.

“Bà già kia lâu quá mà vẫn chưa chịu về nữa!”

“Ôi cha! Rượu của mình!!!!!”

Nghiêm Yên đỡ trán, oán than rượu ngon của cô bị lãng phí.

- --

Hai anh em một gầy một béo, xuất thân từ một vùng nông thôn trong núi. Trình độ học vấn không có, nghề ngỗng cũng không, chỉ thích ăn không ngồi rồi, lâu ngày, liền làm cả thủ đoạn buôn bán trẻ con. Giá thấp mua vào, giá cao bán ra, cũng ăn nên làm ra, thậm chí còn ra tới tận nước ngoài, vài đứa nhỏ bị chúng bán ra những nước lạc hậu làm nô lệ.

Hoa Linh thông qua một người giới thiệu, tìm được hai huynh đệ này, bán Lang Lang cho bọn chúng vô điều kiện, miếng bánh ngọt trên trời rơi xuống, chuyện tốt nhường này, cả hai tự nhiên sẽ không bỏ qua. Vì Lang Lang liên tục giãy giụa, rất không hợp tác, còn phun nước miếng lên mặt bọn họ, tên gầy dứt khoát lôi một cái bao bố ra.

“Ca! Anh xem oắt con này, hay là mình bỏ vào bao đi!”

Tên gầy cầm bao bố, tùy thời chuẩn bị.

“Mày ngu quá vậy! Ngu muốn chết! Nó là con người, động vật éo đâu, lỡ bị chết ngạt làm sao!”

Tên béo chỉ trích.

“Ca! Vậy anh nói coi, nó quậy lợi hại như vậy, sao lên đường được!”

Tên gầy ủy khuất nói.

Lang Lang há miệng, mấy cái răng “hổ con” lóe lên, nhắm ngay tay thằng béo, phập một phát.

“Đau quá!!!!!”

Tên béo xém chút ném Lang Lang đi.

“Út! Mau lấy nó ra, nó đang cắn tao!”

Lang Lang gắt gao cắn tên béo không buông, mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, ai mà có thể ngờ lại có lực đạo lớn như vậy, mấy cái răng như chiếc đinh vậy khảm chặt vào mu bàn tay heo của tên béo không chịu buông.

“Ca! Đau không!”

Tên gầy giống như một bên xem kịch vui vậy, tay chân luống cuống, cũng không tiến lên hỗ trợ.

“Đồ óc lợn! Tao đau sắp chết rồi nè! Lấy nó ra mau lên!”

Tên gầy cũng không biết nên lấy ra như thế nào, qua loa lung tung đủ kiểu.

“Ca! Oắt con này còn nhỏ quá, lỡ mình không cẩn thận, khiến nó tàn phế phải làm sao! Bán cho ai được bây giờ!”

Tên béo nhịn đau, suy nghĩ một lúc, cảm thấy nói có lý, vừa rồi nếu hắn hất nó ra thật, còn không phải sẽ té chết.

“Út! Mày mau nghĩ cách! Chứ nó cắn tao đau quá!”

Tên gầy hiếm khi gật gù đồng ý, cuối cùng vỗ tay cái bốp.

“Ca! Bằng không dọc trên đường đi anh cứ ôm nó như vậy! Đợi xe đến, ta lại nghĩ cách!”

Tên gầy cười nghô nghê, còn đắc ý mình vừa nghĩ ra được một cách thiệt hay.

“Cha mẹ ơi! Trời phật ơi, sao tao lại có một thằng em ngu xuẩn như vầy! Đi thôi đi thôi!”

Tên béo có khổ trăm ngàn cũng không thể giãi bày, chịu trách nhiệm bế Lang Lang đang cắn tay tiếp tục di chuyển.

Có điều, Lang Lang lại đột nhiên nhả miệng, liếm vành môi, “phụt” một bãi nước bọt văng lên người tên béo. Mu bàn tay tên béo in dấu đỏ tươi, có hiện ra chút máu.

“Ranh con! Má! Tao không tin không trị được mày!”

Tên béo lần này giận thật sự, hai tay giơ lên định ném rơi Lang Lang thật.

“Ca! Anh bình tĩnh lại!! Anh chính là đang ném tiền đi đó!”

Tên gầy tiến lên ngăn cản hắn lại.

“Mày bế đi! Tao chịu không được rồi, ranh con chết bầm, không nghe lời một chút nào!”

Tên béo vừa nói vừa dí Lang Lang cho tên gầy.

“Khà khà khà khà khà”

Lang Lang phát ra tràng cười, đưa tiểu móng vuốt ra, vốn bàn tay mập mạp nhỏ xíu, nhưng bỗng nhiên lại mọc dài ra móng vuốt.

“Út! Cái gì thế này!”

Tên béo chớp mắt, muốn xác định có phải vừa rồi hắn hoa mắt.

“Soạt” “soạt” trên mặt hắn có hai vệt đỏ.

“Ca! Mặt anh!”

Tên gầy giật mình chỉ vào gương mặt tên béo.

“Aaaaaa! Út! Vừa rồi mày có thấy gì không!”

Tên gầy lắc đầu, ngây ngốc chỉ gương mặt tên béo.

“Khà khà khà”

Lang Lang dường như rất hài lòng trước kiệt tác của mình, trên gương mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngây thơ. Tên béo lại cẩn thận nhìn bàn tay nhỏ bé của Lang Lang, làm gì có móng vuốt sắc nhọn nào, nó vẫn giống như bao đứa trẻ sơ sinh khác.

“Mặt tao!”

Tên béo thoáng nhìn Lang Lang rồi nhìn tên gầy, nhất thời trở nên sợ hãi, hắn dần ý thức được bản thân đã chọc vào phiền phức lớn.

“Út! Mày bế nó một lúc đi!”

Tên béo giống như tay bị phỏng, vội giao Lang Lang lại cho tên gầy. Tên gầy đứng đần ra đó nhìn Lang Lang trên tay, “khà khà khà” Lang Lang mở đôi mắt lam, vô tội nhìn tên gầy. Tên gầy trong lòng “lộp bộp”, tự nhủ.

“Ranh con này nhìn qua quả thật sẽ làm cho người ta thích lắm.”

“Đi thôi! Đồ đầu lợn mày, trông thật kỹ cho tao! Nếu làm mất, đừng trách tao không niệm tình huynh đệ!”

Tên béo đụng lên vết quào trên mặt.

“Ui”

Vừa đụng, hắn liền kêu thành tiếng, hàm răng vàng khè nghiến lại, trong đầu suy nghĩ trước cứ nhịn.

Tên gầy bế Lang Lang, đi theo sau tên béo, đi từ từ.

“Ca! Ranh con ở trong ngực em ngoan ngoãn thật a! Anh nói có phải nó có duyên với em không!”

Tên gầy đắc ý vừa nói.

“Phi! Đồ đần độn, trẻ con nước ngoài không có dễ trêu chọc đâu! Đợi một lát xem mày còn dễ chịu được thế không!”

Tên béo vừa định phát tát, trên mặt lại truyền tới đau đớn, chỉ hơi kéo căng da thịt trên mặt, là lại liền đau nhức không xong.

“Ranh con! Ngoan đi! Đợi một lát tao mua kẹo cho mày ăn!”

Tên gầy cười ngây ngô với Lang Lang, Lang Lang há miệng, “khà khà khà” lại cười lên, đưa ra móng vuốt nhỏ. Tên gầy cho rằng nó muốn chơi đùa với mình, liền cũng đưa tay ra, chạm vào ngón út của nó.

Lang Lang bắt lại ngón tay hắn, bàn tay nhỏ xíu lặp đi lặp lại sờ sờ, nghiêng người về trước, há miệng, chẳng biết mấy chiếc răng hổ con lại dài ra tự khi nào, cắn xuống một nhát.

Tên gầy chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, cúi đầu, chất lỏng liền theo khóe miệng Lang Lang chảy ra.

“Ca! Chuyện gì thế này!”

Tên béo nghe thấy tiếng kêu, vốn không nhịn được, nhưng vẫn quay đầu nhìn thử.

“Quái vật!!!”

Tên béo lui về sau mấy bước, ngón tay run rẩy, chỉ về hướng Lang Lang.

Lang Lang cười ngây thơ vô tội, ngẩng đầu lên, nhả đồ vật trong miệng mình xuống đất. Trên mặt đất là nửa ngón út tay người! Tên gầy lăng lăng nhìn nửa đoạn ngón tay còn sót lại của mình, bề mặt vết cắt, máu tươi vẫn đang tràn ra không ngừng.

“Tay của tao!!”

Trong cơn khủng hoảng tột độ, hắn buông tay, Lang Lang từ trên người hắn rơi xuống đất.

Tên béo tiện tay nhặt hòn đá trên đất liền đập về hướng Lang Lang.

“Tao đập chết con quái vật mày!”

Lang Lang nhanh nhẹn tứ chi chạm đất, vọt đến một bên, nhe nanh trợn mắt với hai người, vốn con ngươi tinh khiết lại nhiễm đỏ, giống một con thú nhỏ bị chọc giận.

“Ca!! Cứu em với!! Đau quá a!!! Tay em!!!!!!!”

Tên gầy mặt quặn quẹo đau đớn, cầm lấy chỗ ngón tay phải bị cụt, liều mạng kêu la.

“Ngu xuẩn! Câm miệng đi! Đợi tao thu thập tiểu tạp chủng này xong đã!”

Tên béo từng bước áp sát Lang Lang, ý đồ bắt nó lại.

Bỗng một đoàn ánh sáng trắng phát ra từ thân thể Lang Lang, trên đầu nó hiện lên hai cái tai sói, phía xau mông thì mọc ra một vật đầy lông nhung màu trắng.

Bên trong miệng nhỏ lóe lên hai cái răng nanh sáng lóa. Tên béo bị tình cảnh trước mắt dù dọa, lập tức tê liệt.

“Dã thú... quái vật... nửa người nửa thú....!”

Răng run cầm cập lẩm bẩm.

“Ca! Đây là động vậy hay là người vậy!”

Tên gầy vội trốn ra phía sau tên béo.

“Yêu quái đó!”

Tên béo chỉ về hướng Lang Lang, vừa nói, vừa một bên ngã ra đất cạnh tên gầy.

“Chẳng có bữa ăn nào là miễn phí, con mụ thành thị kia là đồ lừa bịp, bán cho chúng ta một con yêu quái, là cố ý muốn hại chết chúng ta mà!”

Tên béo bây giờ hối hận tím cả ruột.

“Ca! Nhưng cô ta rất xinh đẹp a!'

Tên gầy cải chính.

“Đồ ngu! Lúc này mà mày còn gái đẹp nữa! Tự tìm đường chết đi! Nửa cuộc đời tao phải mệt mỏi vì mấy đứa ngu như mày á!”

Tên béo nổi giận, vừa sợ hãi túm lấy chân tên gầy.

Cả người Tiểu Lang Lang tản ra bức khí tột cùng, ánh mắt như một loài dã thú nhìn chằm chằm con mồi, hoàn toàn khác với lúc nãy, móng vuốt trên tay lóe sáng, tùy thời chuẩn bị xé xác con mồi trước mặt. Nó từ từ lại gần hai người, đánh giá nên phập từ đâu trước.

“Út ơi! Mau đỡ tao dậy! Chúng ta chạy thôi!”

Tên gầy kéo tên mập, không hiểu sao tên béo lại quá nặng, chỉ dựa vào một tay, thật sự quá sức.

“Nhanh đi!”

Tên béo thúc giục, trên trán túa ra mồ hôi nhễ nhại.

“Ca! Cứ cho là yêu quái, cũng chỉ là một đứa nhóc, chúng ta sợ cái gì!”

Tên gầy bỗng nhìn Lang Lang trước mặt, nói. Lang Lang biến thân nhưng so với hai tên đàn ông trưởng thành, so chiều cao thân thể, thì vẫn nhỏ hơn rất nhiều.

Thân người Lang Lang bỗng nhảy lên một cái, nhào tới trước mặt bọn họ, tên mập bị hù dọa hai tay huơ quào loạn xạ, nắm thành quả đấm, mặc kệ ba lần bảy hai mốt, chỉ muốn Lang Lang cách ra càng xa càng tốt. Huơ một hồi.

“Khà khà khà” thì một tràng cười từ sau bọn họ truyền tới, Lang Lang nằm trên đất, đợi cơ hội.

“Má! Con yêu quái ranh con là đang bỡn cợt chúng ta! Tưởng tụi tao sợ mày thật à! Út! Tiến lên với tao! Đợi bắt nó lại, mang đi triển lãm, chúng ta sẽ giàu to!”

Tên béo miễn cưỡng bò lồm ngồm dậy.

“Ca! Tay em chảy máu nhiều quá! Đầu choáng váng...”

Bước chân tên gầy có hơi liêu xiêu.

“Đồ vô dụng!”

Tên béo đẩy hắn một cái, nhặt đá lên, nhào về hướng Lang Lang. Hai cái tai nhọn trên đầu Lang Lang giật giật, sớm một bước liền tránh ra, mượn lực nhảy ra sau lưng hắn, nhìn chằm chằm cái cổ, chính là cắn một nhát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.