Cuộc sống là tràn đầy tính bi hài kịch, Tư Minh Vi không ngờ loại bi hài kịch này cũng phát sinh trong cuộc đời cô. Trong đầu cô vẫn còn vang vọng lời nói vừa rồi của Cảnh Tình. Cô cũng không biết từ lúc nào cả cô lẫn bé con đều đã bị Cảnh Tình lôi lên xe.
“Tổng giám đốc... chị nói giỡn sao...”
“Tôi giống như đang có biểu cảm đùa giỡn à?”
Cảnh Tình bất mãn quay đầu, nhìn về phía cô.
“Nhưng mà... tôi cảm thấy không thích hợp cho lắm... chuyện này...”
Tư Minh Vi cảm thấy chuyện này quá ư không thể tưởng tượng được.
“Tôi nói thích hợp liền thích hợp, không có gì không thích hợp cả, tôi chính là vừa ý đứa bé nhà em, ai bảo mới bé xíu vậy đã thích tôi rồi.”
Cảnh Tình đưa tay nhéo gương mặt hài tử một cái.
“Tổng giám đốc... tôi...”
Tư Minh Vi còn muốn nói gì đó để từ chối.
“Gọi tôi Cảnh Tình, sống ở nhà tôi cũng không phải cho em ở chùa, nhà tôi vừa vặn thiếu một quản gia, cho nên một ngày ba bữa của tôi, còn có mọi sinh hoạt sống hằng ngày của tôi đều giao cho em xử lý, dùng cái này xem như tiền nhà của em vậy.”
Thấy cô dao động, Cảnh Tình vừa tiếp tục uy hiếp vừa tiếp tục dụ dỗ.
“Sau này đứa nhỏ lớn lên, em muốn cho nó theo em sống cuộc đời ở thuê ăn tiệm như thế?”
Một hồi lâu cũng không có âm thanh, Cảnh Tình xem như cô đã đồng ý. Lặng lẽ quay đầu, nhìn cô một cái, nhìn một cái này, khiến cô phải hoảng sợ đạp thắng xe.
Hai mắt Tư Minh Vi đẫm lệ nhìn cô, Cảnh Tình tay chân luống cuống tìm khăn giấy.
“Em khóc cái gì, tôi đâu đã khi dễ em...”
Đưa khăn giấy lên, Cảnh Tình không chịu được bộ dạng cún con đáng thương này của cô.
“Cảnh tổng... chị đối xử tôi tốt quá... tôi thật sự rất cảm kích...”
Vừa nói, vừa nước mắt tuôn rơi như mưa, cuối cùng, lại thành khóc lớn, muốn phát tiết hết những ủy khuất bấy lâu trong lòng ra ngoài.
Lang Lang trong ngực nghe thấy tiếng mẹ khóc, liền cũng khóc theo.
囧... Cảnh Tình bị một lớn một nhỏ làm cho bó tay chịu thua. Tiểu Lang cũng theo mẹ náo nhiệt làm gì.
“Tôi là quá cảm động...”
Lắp bắp vừa nói, Tư Minh Vi vừa một bên lau nước mắt.
Cảnh Tình vỗ vỗ tay lái, ôn nhu khuyên nhủ.
“Được rồi, đừng khóc, lớn vậy rồi còn khóc nhè, mất mặt không!”
Dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Thật vất cả hai mẹ con mới ngừng khóc, Cảnh Tình lại nổ xe, chạy về hướng nhà mình.
“Cảnh tổng, đây không phải đường về nhà tôi...”
“Đồ đạc nhà em tôi ban nãy cho người dọn rồi, trực tiếp mang thẳng tới nhà tôi.”
Cảnh Tình trả lời.
Hả? Tổng giám đốc dọn dồ nhà cô cũng thật hay... hơi nhanh gọn lẹ quá luôn đi.
Thời điểm nhìn thấy căn biệt thự nhà Cảnh Tình, Tư Minh Vi há to miệng, một hồi lâu mới nói.
“Cảnh tổng... nhà này một mình chị ở?”
“Ừ.”
Cảnh Tình sớm đã dự liệu bộ dạng này của tiểu đà tiểu, lại nói tiếp.
“Khép miệng em lại, sắp rớt cái cằm rồi kìa.”
Tư Minh Vi xấu hổ khôi phục lại bộ dạng bình thường, vẫn là không nhịn được nói.
“Nhưng mà vẫn lớn quá... người có tiền quả nhiên không giống với người khác.”
Lời này làm sao nghe xong cứ thấy không thoải mái.
“Làm sao, em có ý kiến với người có tiền.”
“Dạ không, dạ không... em chính là cảm khái thôi...”
Tư Minh Vi không nói gì thêm, cô sợ mình lại nhỡ lời, chọc cho Cảnh Tình tức giận.
Mở cửa, đèn trong nhà sáng trưng. Cảnh Tình nhìn vào trong. Không cần suy nghĩ, Nghiêm Yên đang hai chân tiêu sái, uống rượu ngon, cắn hạt dưa.
“Tiểu Thử?”
Cảnh Tình đầu tiên thử dò xét kêu lên. Giờ phút này, Nghiêm Yên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chẹp chẹp, rượu nhà Lang nữ vương đúng là có khác.
“Nghiêm Yên!”
Lần này cơ hồ là cô phải quát lên, Nghiêm Yên phản xạ có điều điện té từ trên sô pha xuống, quay đầu cười haha nói.
“Hello.”
Khi nhìn thấy theo sau lưng Lang nữ vương còn có người khác, Nghiêm Yên phủi phủi quần áo, đứng dậy nói.
“Cảnh mỹ nhân, cậu về rồi à! Ai nha, vị này chính là chị dâu đi! Còn có đây là...”
Ánh mắt Nghiêm Yên chuyển qua đứa nhỏ trong ngực Tư Minh Vi.
Oh my God! Quả thật là đã có con. Tốc độ này... cũng không đúng a... cả hai đều là nữ...
Có điều. Dường như ở yêu giới nữ nữ cũng có thể sinh con được.
Ánh mắt Cảnh Tình ngày càng lạnh, hay cho cậu Hoàng Thử Lang, ngây ngô trộm rượu trong nhà mình.
“Xin chào, vị mỹ nữ này, tôi tên Nghiêm Yên, là bạn của Cảnh mỹ nữ, bộ dạng lệnh ái thật là dễ thương a!”
Tật cũ khó đổi, nhìn thấy con gái chính là một bộ háo sắc.
Cảnh Tình đánh vào vai cô một phát, ai da!! Đau quá a! Nghiên Yên trong lòng kêu la thảm thiết, Lang nữ vương tức giận rồi, bả vai của mình a.
“Trễ vậy rồi, cậu có phải nên cút về nhà rồi không!”
Là giọng khẳng định, không cho một tia nghi ngờ.
Nghiêm Yên suy nghĩ trong đầu tương lai còn dài, bỏ lại một câu, sau đó chuồn mất, so với chuột còn nhanh hơn.
Tư Minh Vi có chút khó hiểu, vừa rồi người nọ hình như gọi mình là chị dâu, đoán chừng chắc là mình đã nghe lầm.
“Em không cần để ý tới người vừa rồi! Tôi đưa em về phòng mình.”
Cảnh Tình kéo tay cô liền đi lên lầu.
Quả nhiên vô cùng rộng lớn... căn nhà này, nếu quét dọn cũng phải mất một ngày. Tư Minh Vi suy nghĩ, bất tri bất giác đã theo Cảnh Tình tới trước cánh cửa một căn phòng.
“Sau này em liền ở đây, Lang Lang ở phòng cách vách với em, ngày mai tôi sẽ cho người dọn dẹp lại, tối nay em cứ ngủ lại phòng tôi.”
“Tôi vốn ngủ chung với em bé... không cần phải phiền toái như vậy...”
Lại lộ ra bộ dạng yếu ớt, vừa nhìn liền muốn khi dễ
“Nó là con gái nuôi của tôi, dĩ nhiên tôi sẽ cho nó những điều tốt nhất, thu xếp ổn thỏa cho Lang Lang xong, tôi đi lấy thuốc cho em!”
Không cho Tư Minh Vi cự tuyệt.
Thời điểm tiến vào phòng, trái tim nhỏ bé của Tư Minh Vi vẫn còn đập “thình thịch” liên hồi, quả thật quá lớn... căn nhà trước kia của cô cũng chưa bằng một nửa căn phòng này, cái giường sang trọng như vậy. Tư Minh Vi ôm đứa bé ngồi lên giường, lại thuận thế ngã xuống, cô cảm thấy mọi thứ cô trải qua ngày hôm nay như một giấc mộng.
Cô cho rằng đều nhờ phúc của đứa bé này, ôm lấy bé con, ánh mắt nhu hòa nhìn nó.
“Bảo bảo, bảo bảo, mẹ một chút cũng chưa từng hối hận đã sinh ra con, con phải lớn lên thật nhanh, mẹ sẽ dành hết tất cả để nuôi dạy con, cho nên con phải ngoan ngoãn nha! Say này Cảnh tổng sẽ là mẹ nuôi của con, con không thể làm cô ấy thấy phiền lòng đâu nghe chưa.”
Nói xong, lại dùng mũi cọ lên mặt bảo bảo.
“Mẹ... mẹ...”
Đứa nhỏ lại kêu lên, lần này là để đáp lại lời của mẹ mình.
Nhìn Tư Minh Vi uống thuốc xong, Cảnh Tình mới yên tâm nói.
“Em nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ cho em nghỉ một ngày, ngày mốt chúng ta sẽ tới công ty làm.”
“Cảnh tổng... tôi...”
“Ừm?”
Cảnh Tình dừng bước, nhìn cô.
“Cảm ơn chị...”
Cảnh Tình mỉm cười, nụ cười kia chọc cho Tư Minh Vi đỏ mặt, tổng giám đốc cười lên thật xinh đẹp.
“Từ khi chúng ta gặp mặt, em đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, xem như tôi vì con gái nuôi bảo bối mà đối tốt với mẹ ruột của nó, sau này ít nói hai chữ này.”
“Ah... vâng....”
Cánh cửa rốt cuộc đóng lại. Ôm đứa bé, Tư Minh Vi cười chúm chím rơi vào giấc ngủ.
Sáng nay vừa vào công ty, mọi người đều cảm thấy được tổng giám đốc của họ hình như đang có chuyện vui. Đặc biệt là Hoa Linh, cô đã bên cạnh Cảnh Tình từ khi cô ấy thành lập công ty tới nay.
Đặt ly cà phê xuống, cô cười hỏi.
“Cảnh tổng, hôm qua chị gặp phải chuyện vui gì sao, trông chị tâm tình rất tốt.”
Cảnh Tình xoay cây viết trên tay, nở nụ cười bí ẩn.
“Chuyện gì cũng không gạt được Tiểu Linh Linh, là có chút chuyện tốt.”
Vừa nhớ lại buổi sáng lúc rời cửa, cô tới cửa phòng mình nhìn bóng người một lớn một nhỏ bên trong, cảm thấy dạt dào cảm xúc.
“Cảnh tổng, không thể tiết lộ sao? Cho cấp dưới chúng tôi cùng vui thay cho chị.”
Trong đầu cô thoáng qua ý nghĩ, lẽ nào Cảnh tổng đang yêu. Xem mọi chuyện, với tình hình gần đây, thấy cũng không giống lắm. Cô âm thầm lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ này.
“Tiểu Linh Linh, không còn những chuyện khác để làm sao?”
Hoa Linh nghĩ đến mình vừa hỏi quá nhiều.
“Cảnh tổng, Từ đổng công ty 3K mời chị thứ sáu tuần này tham dự tiệc birthday của hắn.”
“Con heo mập đó??”
Trên mặt Cảnh Tình thoáng qua một tia mờ mịt.
Tử Thế Kiệt của 3K, đã thèm thuồng cô từ lâu, sớm mượn đủ loại danh nghĩa để hẹn với cô, đều bị cô từ chối, lần này vẫn tới.
“Đúng vậy. Cân nhắc mối quan hệ hợp tác gần đây giữ công ty mình với hắn, Cảnh tổng...”
Thật ra trong lòng Hoa Linh không muốn Cảnh Tình sẽ đi, tên Tử Thế Kiệt lòng dạ Tư Mã Chiêu đó ai cũng đều biết, ngắm trúng tổng giám đốc đã rất lâu rồi. Cô dĩ nhiên không muốn tổng giám đốc có bất kỳ dây mơ rễ má nào với hắn.
Từ trước đây rất lâu, Hoa Linh đã thầm thương Cảnh Tình rồi.
- ---- ----- -----
Happy New Year mọi người *rắc hoa rắc hoa*