Lang Hoặc

Chương 20: Chương 20: Nổi điên




“Tổng giám đốc, chị muốn làm gì?”

Tư Minh Vi lui từng bước về sau, cô ý thức được nguy hiểm, nhưng người cho cô cảm giác này rốt cuộc lại là người trước mặt.

Cảnh Tình từ từ đi về hướng Tư Minh Vi, nhân lúc cô ấy không kịp chuẩn bị, đẩy cô ngã xuống sô pha, sau đó áp lên.

“Đợi đã! Dừng tay! Chị đang làm gì vậy?”

Hai tay Tư Minh Vi đẩy đẩy, bởi vì Cảnh Tình đang xé banh áo cô ra.

“Làm gì hả? Làm chuyện mà em đã từng làm. Đừng từ chối tôi! Tôi muốn em!”

Vừa nói, vừa không chút thương hoa tiếc ngọc kéo áo ngực cô ra, đi đôi là tiếng áo ngực bị rách toạt, Cảnh Tình tập kích lên bộ ngực trắng như tuyết.

“A! Cầu xin chị, dừng tay a!”

Thanh âm Tư Minh Vi mang theo tiếng nức nở, cô không thể tin người trước mặt cô là vị tổng giám đốc trước nay đều luôn đối xử ôn nhu với cô, cô ấy nói muốn cô. Vậy nghĩ là sao!

Hai tay cô bảo vệ chặt lấy bộ ngực, không cho Cảnh Tình được như ý.

Hành vi này đã chọc giận Cảnh Tình, cô nắm chặt tay dời về phía mép quần, duỗi vào.

Tư Minh Vi rút một tay ra, vội vàng nắm lại cánh tay kia.

“Tha cho tôi! Cầu xin chị, không được, không thể vậy được!”

Tư Minh Vi cầu khẩn, cô hy vọng người trước mặt có thể buông tay.

“Dừng tay, tại sao không thể? Với tôi thì không thể, với tên đàn ông đó liền có thể? Tôi luôn cho rằng em không phải có Lang Lang dưới tình huống tự nguyện, xem ra bây giờ, là tôi đã đánh giá thấp em. Haha, em cho hắn liền có thể, cho tôi lại không được? Trải qua mấy ngày tôi chiếu cố cho em, lẽ nào không có chút báo đáp nào cho tôi sao?”

Nói những lời tồi tệ, tay cô không chút thương hoa tiếc ngọc đưa vào trong quần lót, đè ép lên nơi nào đó, Tư Minh Vi bị tập kích phát ra tiếng rên rỉ.

Nghe thấy lời này của Cảnh Tình, Tư Minh Vi cảm thấy ngực đau dữ dội, tại sao ngay cả tổng giám đốc cũng đối xử cô như vậy! Thì ra, cô ấy cũng chỉ muốn thân thể của cô..., báo đáp ư? Vì để báo đáp, cô có thể giao thân cho cô ấy. Nhưng tại sao, trong tim cô lại đau thắt như vậy. Thực ra cũng tốt, nếu trao thân cho cô ấy, xem như giữa các cô đã thanh toán sòng phẳng.

Tư Minh Vi buông tha giãy giụa, hai mắt trống rỗng nhìn về trước.

Tay Cảnh Tình không cảm giác được một tia ướt át, trong lúc vô tình nhìn về đôi mắt của cô. Cứ vậy từ chối tôi sao? Cứ vậy kháng cự tôi? Ngay cả thân thể cũng bài xích tôi đụng chạm. Biểu cảm kia là biểu cảm gì? Tiểu đà điểu trước mặt cô giờ đây giống như người máy không có linh hồn, để mặc cô định đoạt. Cô muốn không phải kết quả này? Nhưng cô giận tím người, cô tức giận gã đó có được cô ấy! A!!!!!!

Cảnh Tình đứng dậy, hai tay điên cuồng nện lên vách tường, vốn con ngươi xanh thẳng chuyển sang đục ngầu, nhàn nhạt lóe lên hồng quang.

“A!!!!!”

Một cỗ khí lưu chuyển dữ dội trong cơ thể, Cảnh Tình ý thức được thân thể cô sắp biến hóa, đó là dấu hiệu cô sắp hiện về nguyên hình.

Tư Minh Vi bấp chấp bản thân, lúc cô nhìn thấy Cảnh Tình bất thường, cô bắt đầu tự trách, cô cho rằng bản thân đã khiến Cảnh Tình đau khổ.

“Tổng giám đốc, chị làm sao vậy! Đừng đánh nữa! Tay chảy máu rồi!”

Cảnh Tình dùng sức hất Tư Minh Vi ra, cô sợ cô sẽ không khắc chế được, làm cô ấy bị thương.

“Biến! Đừng để tôi lại nhìn thấy cô, lập tức biến đi cho tôi!”

“Đừng để tôi phải thấy lại gương mặt của cô!”

Mấy chữ này vang sâu vào đầu Tư Minh Vi, cô chỉ biết trái mình đập rất mạnh, cô không thể tin những lời này là xuất phát từ miệng Cảnh Tình.

Cảnh Tình mạnh mẽ khắc chế.

“Tại sao còn chưa đi!” Hung ác trợn mắt nhìn một cái.

Tư Minh Vi ôm lấy một thân áo quần bị tàn phá mở cửa, kết quả đụng phải Cơ Nhị. Từ lúc bắt đầu, Cơ Nhị đã cảm thấy tình huống bên trong sẽ không tốt, cả hai hình như đang cãi vã, Tiểu Vi làm sao lại ra bộ dạng này? A? Lẽ nào tổng giám đốc cường bạo cô ấy...

Liếc thấy sắc mặt lúc này của Tư Minh Vi, Cơ Nhị vội vàng kéo cô chạy về hướng WC, may mà lúc này không có ai, bằng không nhìn thấy cô ấy như vậy, sau này nhất định sẽ nháo một trận rất lớn!

Nghe thấy bước chân đi xa dần. Cảnh Tình quỳ xuống, cô hết sức khắc chết cổ năng lượng muốn xông ra khỏi cơ thể, thế nhưng càng áp chế, năng lượng càng bùng lên lợi hại. Đúng vậy, Lang tộc các cô xưa nay có thể chiếm được địa vị tại yêu giới, là vì tộc cô là một bộ tộc rất mạnh.

Chính vì vậy, từ nhỏ các cô đã phải tu luyện tâm pháp, điều hòa cỗ ác khí, nhưng nếu dưới tình huống tức giận hoặc bi thương cực độ, dưới tình huống tâm trạng dao động mãnh liệt, rất có thể cỗ năng lượng kia sẽ thoát khỏi khống chế, Cảnh Tình vốn mang huyết thống hoàng thất Lang tộc, cỗ năng lượng lớn cỡ nào không cần bàn tới. Hầu như ở nhân giới cô đều không để lộ thân phận thật của mình, nhưng hôm nay, bởi vì Tiểu đà điểu, cô hoàn toàn mất đi khống chế.

Tình huống lúc này là cực kỳ tồi tệ, nếu cô bùng phát ở đây, như vậy bản năng hoang dã của cô cũng sẽ bùng phát theo, coi như là phạm luật, người của gia tộc Âu Dương có đầy đủ quyền lực để áp giải cô về lại Lang tộc, hoặc sẽ tạm giam. Đáng sợ hơn, cô sẽ mất đi thần trí, lúc đó sẽ tổn thương loài người.

Cô bây giờ có thể cảm nhận được móng tay mình đang dài ra, tình trạng cơ thể đều sẽ biến hình tùy lúc. Không được, không thể được... nếu cô để bị bắt, sẽ không còn cơ hội được gặp lại Tiểu đà điểu...

Haha, quả là buồn cười, đến giờ phút này, người cô tâm niệm vẫn luôn là cô ấy.

Hình dạng con người của Cảnh Tình từ từ biến mất, cô biến đổi không ngừng sang dạng sói.

“Ai da, Lang nữ vương!”

Nghiêm Yên kịp thời hiện thân, đỡ cô dậy, lắc người một cái, cả hai đồng thời biến mất.

Trở lại trong biệt thự, đầu tiên Nghiêm Yên truyền linh lực vào cho cô, áp chế năng lượng đang chạy tán loạn trong cơ thể. Sau đó lấy một viên thuốc, đút cho cô ăn. Cảnh Tình đang trong trạng thái hôn mê, Nghiêm Yên mới đặt được mông xuống đất.

“Cũng may tớ tới kịp lúc, Lang nữ vương, tớ thấy kiếp trước tớ đúng là nợ cậu mà, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng theo sau chùi mông cho cậu.” Nghiêm Yên lau mồ hôi trên trán, than thở.

“Tiểu đà điểu... đừng đi!”

Lúc ngủ mê, Cảnh Tình luôn lặp lại mấy câu này.

Nghiêm Yên lắc đầu, xem ra là thật lòng rồi, Cảnh Tình đột nhiên bùng phát, chuyện này khó tránh khỏi có liên quan Tư Minh Vi.

Bên kia, tình trạng của Tư Minh Vi cũng không khá hơn là bao. Cơ Nhị cho cô mượn quần áo của mình.

Sau đó rót cho cô ly trà nóng, chẳng qua sau khi uống trà, cô ấy liền cũng không nói câu nào.

“Tiểu Vi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gây gỗ với tổng giám đốc phải không?”

Cơ Nhị ngại ngùng mở miệng, chỉ có thể đoán gần đoán xa.

Trong đầu Tư Minh Vi nhớ lại từng hình ảnh về cuộc sống chung đụng của những ngày qua, bất tri bất giác lệ rơi, lần này, rốt cuộc phải rời đi sao?

Cơ Nhị nóng nảy.

“Tiểu Vi, đừng khóc! Có chuyện cứ nói, nếu tổng giám đốc hà hiếp cậu, tớ sẽ làm chủ cho cậu, mặc kệ cô ấy có phải bà chủ hay không. Cùng lắm, công việc này tớ không cần nữa, chỉ nghe thấy mấy ông chủ cường bạo nữ nhân viên, không thể ngờ, phụ nữ cũng cường bạo a!”

Cơ Nhị dũng cảm hào khí, nhất định muốn tìm Cảnh Tình tính sổ.

“Cơ tỷ, tớ có thể tới chỗ cậu không...” Nức nở, Tư Minh Vi nói.

“Không thành vấn đề a, nhà tớ tuy có hơi chật chội, nhưng hai người vẫn có thể chen chút được.”

“Cơ tỷ... tớ còn một việc nhỏ...”

“Việc nhỏ càng không thành vấn đề, chuyện gì?”

Cơ Nhị lúc này mới để ý thấy vấn đề nhỏ này là vấn đề gì.

Trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Minh Vi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.