Nơi này là một hòn đảo nhỏ phong cảnh tràn ngập một màu xanh lá cây, toàn bộ cư dân sống trên đảo, đều lệ thuộc vào trang viên Khwar. Đúng vậy, nhiều năm về trước, trên hòn đảo cô lập này đã thành lập nên trang viên thậm chí còn là một trấn nhỏ thuộc gia tộc khan hiếm Khwar một quý sờ tộc Âu Châu.
Bọn họ mang đến nền thương mại phồn vinh cho cư dân địa phương nơi đây, cũng dạy cho họ rất nhiều thứ. Vì vậy, trên hòn đảo này ai ai cũng ái mộ vị lãnh chúa của họ.
Đã qua giữa trưa gió biển thổi vào bờ biển, hải âu tung cánh lướt trên mặt nước. Tiếng trực thăng “tạch tạch” từ xa tiến đến gần, cuối cùng vững vàng đáp xuống.
Một người con trai tóc vàng mặc âu phục trắng, khí chất sáng ngời được vệ sĩ đỡ chậm rãi xuống thực thăng.
Cây dù được bung ra, che nắng cho hắn.
“Thiếu gia, hoan nghênh về nhà!”
Tên con trai tóc vàng mỉm cười tỏ ý, giọng hiền hòa, cử chỉ luôn có một loại khí chất ung dung từ tốn.
Có điều mắt hắn lại màu nâu, hẳn là con lai giữa Trung và Tây.
Hắn chính là con trai trưởng gia tộc Khwar, Charlie Khwar.
Một tuần gần như ngày nào hắn cũng bay đi khắp các nước khác nhau để xử lý công việc, phạm vi kinh doanh của gia tộc trải rộng trên toàn cầu, liên quan trên mọi lĩnh vực.
Thế nhưng, dù hắn là một tên đàn ông tuổi mới chừng đôi mươi, nhưng hoàn toàn không hề mang vẻ mệt mỏi, ngược lại lại là vẻ muốn gì được nấy.
Hắn xuất sắc thậm chí còn tài hoa, là thành viên được toàn bộ gia tộc cùng công nhận.
Bỗng, một tên người hầu tới cạnh hắn, nói nhỏ bên tai gì đó.
Gương mặt hắn lộ ra thần sắc mừng rỡ.
“Mau dẫn tôi tới đó!”
Vệ sĩ bước nhanh theo sau, muôn vàn không thể để thiếu gia bị phơi dù chỉ một chút dưới ánh mặt trời.
Tiến vào phòng khách xa hoa, cởi âu phục, người hầu sớm đã tiến lên nhận lấy. Charlie Khwar không đợi kịp bước lên cầu thang.
Bên ngoài phòng khách, lão quản gia trung thành đợi đã lâu.
Cung kính thi lễ với hắn.
“Thiếu gia, ngài đã về, vất vả rồi!”
“Hughes, mau nói tình trạng cô ấy cho tôi!”
Lão quản gia thấy thiếu gia nhà mình hưng phấn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm, nghĩ tới thiếu gia cũng không còn nhỏ.
“Xin lỗi, thiếu gia, Angel mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn không chịu ăn cơm, còn giọng nói cô ấy!”
Thần sắc Charlie lo âu.
“Angel của tôi không được thoải mái sao?”
“Thiếu gia, đã liên lạc bác sĩ giỏi nhất, tin tưởng không bao lâu, tiểu thư Angel nhất định có thể bình phục!”
“Tôi có thể vào thăm cô ấy không?”
Không che giấu được vẻ hưng phấn.
“Cô ấy vừa nghỉ ngơi.”
Lão quản gia lưu lại những lời này, liền chuẩn bị rời đi, để lại không gian cho người trẻ tuổi.
Charlie đã hai mươi, nhưng chưa bao giờ quen ai. Nguyên nhân không nằm ngoài lịch trình một ngày của hắn đã được sắp xếp kín kẽ dày đặc, ngoài đi học ở Châu Âu ra, còn lại đều là học tư ở nhà.
Cha hắn rất nghiêm khắc, kỳ vọng ở hắn trở thành người kế nghiệp đời tiếp.
Có thể tưởng tượng được, thời gian hắn tiếp xúc nữ giới ít đến đáng thương, xem như trên phương diện qua lại làm ăn, trước mặt hay sau lưng đều có một đống vệ sĩ đi theo, đối với hắn dù có nữ giới nào đi nữa cũng sẽ thấy sợ mà chùn bước.
Cho nên lúc này hắn ngược lại giống như thiếu niên mới biết yêu vậy, tâm trạng phập phồng, lo âu. Hắn không biết nên sống cùng một cô gái thế nào, đặc biệt lại còn là một thiên sứ xinh đẹp mà trời cao đã ban cho hắn.
Cuối cùng, nhẹ nhàng chốt cửa lại.
Rón rén tiến vào, rất sợ sẽ đánh thức thiên sứ.
Lẳng lặng tiến tới mép giường, thiên sứ đang yên ổn nằm đó, như đang mộng mị vậy, giữa trưa ánh sáng ngập tràn khắp căn phòng, còn hắn tưởng tượng mình là hoàng tử sẽ hôn mỹ nhân tỉnh khỏi giấc ngủ.
Tình không đợi cảnh, đầu hơi cúi thấp, vốn chỉ muốn nhìn ngắm cô ấy đã thấy đủ.
Lại thấy sắc mặt thiên sứ tái nhợt, đôi môi tím tái, khiến hắn đau lòng, muốn phải thật tốt yêu thương.
Lại có xúc động muốn hôn.
Khoảng cách từ từ rút ngắn, chóp mũi hắn sắp sửa chạm vào gương mặt cô.
Thế nhưng, cặp mắt lại mở ra, hắn bị dọa sợ hối hả ngẩng đầu dậy.
Trong lòng thầm mắng bản thân không phong độ, sao lại làm ra hành vi khinh bạc phụ nữ như vậy!
Hai mắt mờ mịt nhìn Charlie, khi có được ý thức, liền vội vàng ngồi dậy, rúc vào một bên giường.
Charlie hốt hoảng không biết nên làm sao mới phải, là đã hiểu lầm hắn đi, nguy rồi nguy rồi!
Sốt ruột đến muốn sôi óc.
“A, tôi chỉ muốn xem thử cô đã tỉnh hay chưa thôi, không có ý gì khác đâu, thật đấy!!”
Angel hoài nghi nhìn hắn, hai tay ôm lấy thân thể rất chặt, che chắn trước người, ôm địch ý với Charlie.
Làm sao đây? Làm sao đây?
“Cái đó... là tôi đã cứu cô, tôi chính là muốn nhìn cô xíu thôi, cái đó... vừa rồi tôi làm xong công chuyện trở về, nghe nói cô đã tỉnh lại... cái đó... tôi thật sự không có ý muốn hôn cô đâu...”
Oái, vội vàng che miệng lại, tiêu rồi, tiêu rồi, đây còn không phải không đánh tự khai sao?
Chỉ thấy hắn hăng hái giải thích với Angel.
Angel từ từ thả lỏng hai tay, dùng tay ra dấu.
Là muốn lấy giấy bút sao?
“Tôi đi lấy, tốt quá rồi, cô nghe hiểu lời tôi giải thích rồi ư?”
Angel gật đầu, Charlie hết sức phấn khởi chạy ra ngoài cửa.
Nhìn thân ảnh đi xa, Angel cảm thấy buồn cười.
Cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
- --
Một giọt máu tươi nhỏ xuống mặt giấy vẽ. Cảnh Tình không phát hiện ra, khi phát hiện đã là lúc cô đang gọt bút chì, gọt luôn vào tay.
Cô ngơ ngác nhìn chấm đỏ kia, tim đau nhói khó hiểu, mấy ngày qua, cô thường xuyên hay thất thần, suy nghĩ lung tung, là ai đã cứu Tiểu đà điểu, Tiểu đà điểu sau khi được cứu, có còn...
*Nấc*, chị rất nhớ em...
Em có còn nhớ đến chị không...
---
Hoa Linh một mình đi tới nhà hàng Tây, chỗ ngồi cạnh cửa sổ sớm đã có người ngồi đợi ở đó.
Một tên đàn ông trung niên bụng phệ, ục ịch không chịu nổi.
Có thể tưởng tượng được dáng người hắn chỉ sợ vừa đi một hai bước liền sẽ chảy mồ hôi ròng ròng.
Hoa Linh sau khi vào cửa nhìn thấy hắn, bĩu môi, trong lòng không khỏi chán ghét.
Lúc đi tới trước mặt hắn, lại bày ra nụ cười nhà nghề.
“Từ tổng, lâu không gặp!”
Từ Thế Kiệt muốn đứng dậy, không hiểu sao thân người kệch cỡm, xém chút vấp ngã vào chân bàn, dáng vẻ khom người xống, dị thường mắc cười.
“Thư ký Hoa, khách khí! Quả là ngày càng xinh đẹp!”
Mặt mũi nham nhở hiện ra nguyên hình, trong phạm vi ai cũng đều biết Từ Thế Kiệt thấy mỹ nhân liền muốn trực tiếp kéo lên giường.
Cố nén cảm giác muốn ói, cô cười nói.
“Khách khí, là Từ tổng ngày càng anh tuấn mới đúng!”
“Hì hì, đâu có, cũng đã là trai bốn mươi có mùi rồi!”
“Ai nha, tiểu Linh a, nghe nói công ty cô gần đây xảy ra vài chuyện hả.”
Hoa Linh nghe thấy lời hắn, lập tức biết hắn muốn hỏi chuyện gì, cũng biết hắn muốn đẩy đưa chuyện gì.
Tuy nhiên biểu hiện cô lại rất tự nhiên.
“Haha, công ty từ trên xuống dưới đều bình thường, không biết trận gió ác ôn nào lại thổi tới tai ngài vậy.”
“Tiểu Linh, cô cũng đừng gạt tôi nữa, Cảnh tổng của các cô đã một tháng không tới công ty, nghe nói tìm đến thứ gì đâu để thay thế tổng tài, khôi hài thật!”
Từ Thế Kiệt cười một tiếng, trên gương mặt tràn đầy hung tợn chen chúc nhau, giống như bông vải bị lõm xuống vậy.
“Tôi nói, trong thương giới mà xảy ra chuyện gì, đều không chạy khỏi pháp nhãn của ngài!”
Hoa Linh bình tĩnh nói.