Theo lộ tuyến cũ trở về nơi xuất phát, mong mỏi chấm dứt hành trình nhàm chán hiện tại. Nhưng mà thế đéo nào... vừa ra khỏi đoạn đường cố định các gian nhà thì anh lại mơ hồ...cảnh vật lại hoàn toàn khác so với ban đầu, các what the fuck gì thế này. Anh lại thấy đám người ở Thánh Hoàng Vực cũng hoang mang, nguyên 8 đứa đang chỉ trích 1 đứa về vấn đề gì đó:
- Tại ngươi đấy, ngay từ đầu các vị trưởng lão đã căn dặn chúng ta sao? Ngoài mục tiêu nhiệm vụ ra thì không nên tham lam cái gì khác, đặc biệt là những thứ quá dễ tìm được. Giờ thì tốt rồi, ngươi thấy một chiến vòng cổ thì cho là bảo vật, sợ bọn ta tham, lén một mình tiến lên lấy đi, ai ngờ kích hoạt cơ quan truyền tống, truyền tống cả một khu này đi chỗ khác, giờ không biết đây là chỗ nào làm sao mà về. - Một tên hình như là người Hoàng gia đang chỉ trích 1 tên Ngọc gia.
- Ngọc Gia Nghĩa, tên thì có nghĩa mà lại thấy lợi quên nghĩa. Bây giờ ngươi bảo chúng ta phải tìm đường nào trở về đây! Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ! Cho dù bây giờ lấy ra đỉnh cấp dạ minh châu gia chủ đưa cho phạm vi phát sáng 30m cũng chưa chắc tìm được đường về! - Một người khác của Ngọc gia cũng trách mắng người nhà mình.
- Gia Tín huynh.. - Tên bị mắng nhìn về phía người Ngọc gia còn lại, cũng là huynh trưởng của 2 người, cũng nằm trong số 3 người mạnh nhất ở đây!
Tên Ngọc Gia Tín có vẻ trầm ổn hơn, hắn không có tỏ thái độ gì cả. Sau đó hít một hơi thật sâu:
- Chuyện đã lỡ rồi, về phần trách phạt hay gì đó thì đợi ra ngoài được hãy nói, bây giờ thời gian không phải là vấn đề của chúng ta, cho dù Lam gia có đóng cửa thần điện thì gia tộc chúng ta vẫn có thể mở được. Nhưng nếu vĩnh viễn không tìm được đường ra thì chỉ có con đường chết, bây giờ tình huống càng cần nhiều người càng tốt, không nên chia rẽ nội bộ hay nội đấu nữa! - Hắn nói không sai, bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho người khác. Chỉ sợ chính các ngươi trong tình huống của Ngọc Gia Nghĩa cũng làm như hắn mà thôi, ai mà chả muốn mình có được kỳ ngộ để tăng cao thực lực và địa vị chứ.
Bọn họ cũng không phải là người ngu, chẳng qua lúc nãy nhất thời nóng giận thôi, ngay lập tức gật đầu trở lại bình tĩnh! Lam Vũ ở cách đó 100m thì nghiến răng nghiến lợi, cái dm! Thế tao thì sao? Tao có liên hệ gì với bọn bây đâu mà phải chịu chung chứ! Nhưng cũng chịu, không thể nhảy ra trước mặt bọn chúng mà mắng người được! Thấy bọn họ bắt đầu đi “khám phá bản đồ”, Lam Vũ cũng lẽo đẽo theo sau! Chứ giờ anh cũng đang vô phương hướng, thôi thì đi chung với bọn này cho có bạn, có gì không tới kịp lúc Lam gia đóng cửa thì còn có gia quyến của bọn này mở cửa hộ cho ra ngoài. Đi hết 3 ngày 3 đêm rồi vẫn chưa thấy gì nhưng mà cả Lam Vũ và 9 người kia đều cảm thấy có cái gì đó đang tác động lên tất cả bọn họ, Lam Vũ thì thấy quen quen nhưng tạm thời chưa nhớ rõ, nhưng anh cũng chưa có thay đổi gì. Nhìn lại bọn người kia thì anh thấy bọn họ dường như đang dần lão hóa thì phải. Càng đi bọn họ càng thấy cơ thể mình mệt nhọc hẳn, nhưng 1 lúc sau lại khỏe mạnh như cũ, không biết là chuyện gì xảy ra nhưng tựa hồ trong đầu bọn họ đang đều có chung 1 ý nghĩ: “Đền Thời Gian“. Trên mặt bọn họ hiện ra rất nhiều cảm xúc trái chiều, vừa hồi hộp vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng sợ hãi... Cũng đúng thôi, Đền Thời Gian là một khu vực cấp độ kinh khủng tới mức nào, ngay cả đại tiên cao cao tại thượng cũng không dám chắc mình có thể an toàn sinh hoạt ở trong đó, đây có thể là tồn tại vượt qua Tiên Linh Cảnh, cụ thể là cảnh giới thì chả ai biết, có lẽ các đại tiên sẽ biết, nhưng bọn họ chả tiết lộ gì cả. Một khu vực cấp cao như thế này nguy hiểm luôn đồng hành với cơ duyên kỳ ngộ, chỉ cần may mắn có thể bước vào được đền thời gian, chỉ cần lấy được đại 1 vật nào trong đó ra cũng đủ dương danh thiên hạ, gây ra bão táp bên ngoài rồi. Từ ngàn xưa, người ta đúc kết lại 1 câu:“Muốn vào Đền Thời Gian thì phải dựa vào may mắn, không liên quan đến thực lực“.
- Có...có...có phải là chúng ta đang trong ngoại vi Đền Thời Gian không? - Một người của Thiên gia ấp úng hỏi.
- Ta thấy có thể lắm. - Cả bọn gật gù đồng ý.
Lam Vũ đứng như chết trân, nhắm mắt lại cảm ngộ một chút rồi thả lỏng người nhìn về phía thứ hùng vĩ đồ sộ cách anh 54km. Một ngôi đền...à không, phải nói là một đền thờ khổng lồ không thấy biên giới, treo đầu lối vào ngôi đền là hình một chiếc đồng hồ dây cót. Xung quanh 2 bên là những cái cột chống trời, cao xuyên qua những tầng mây, anh chả thấy đỉnh đâu cả. Con đường lát gạch trắng phau sạch sẽ... Anh mà nghe bọn họ bàn luận chắc sẽ thầm mắng:“Lũ ngu, ngôi đền phía trước tụi mày đấy“....
==============Do kai bị lầm lẫn một chút nên quên mất kịch bản là có cả ngôi đền thời gian trong thần điện nên cả chiều viết lộn phần ra về, đáng ra viết về khu vực Đền thời gian phải 2-3 chương. Sr nên mới bắt đâu viết lại nên chỉ 1 đoạn giới thiệu về đền thời gian mà đã hết giờ rồi phải post k ăn chửi:)!
============== Đây là nửa đầu
Theo đường trở về anh lại gặp đám người ở Thánh Hoàng Vực, cả đám đều một bộ dạng buồn thúi ruột, có lẽ vì nhiệm vụ mà người lớn trong nhà giao đều không thể hoàn thành, về có thể bị ăn chửi, maybe... Lam Vũ không biết!!! Đương nhiên anh sẽ không mủi lòng thương hại mà chạy lại bảo đồ các ngươi cần Lam gia lấy được từ 10 năm trước rồi, tới đó mà đòi đi! Sau chừng 2 tiếng đồng hồ, chỉ có 43 người tập hợp trước cổng số 3! Con số thật quá ít so với con số 100 người đi vào, còn chừng nửa tiếng nữa là vòng thi đấu này sẽ kết thúc, những người không tới kịp có lẽ sẽ...vĩnh viễn không tới! Hơn một nửa người không rõ sống chết trong thần điện này, đó là còn chưa kể 9 thằng Thánh Hoàng Vực và mấy người lưu vong từ cổng khác qua, con số sống sót thật thảm thương, những người còn sống mà không thể ra ngoài trong vòng nửa tiếng nữa có lẽ cũng sẽ chết già chết mòn trong đó. Thế giới này mạnh được yếu thua, đất đai quá rộng, nhân số thì khủng khiếp hơn so với trái đất nhiều, nếu nhân số ở trái đất như số lượng của loài Hổ Trắng thì nhân số ở Tam Thiên giới này như vi khuẩn vậy... nên sinh mạng trở nên mong manh như ngọn nến, chả ai quan tâm cả. Dần dần không biết tự bao giờ Lam Vũ cho dù là lão đại đi chăng nữa cũng chả quan tâm tới sự sống chết của những người không liên quan đến mình.
Nửa tiếng trôi qua nhưng chỉ có thêm được 1 người quay về kịp lúc, người này thì bộ dạng thảm thương thì thôi, quần áo rách bươm, mất 1 cánh tay trái, máu me rất nhiều, tuy thế nhưng hắn vẫn cười, cười rạng rỡ, bởi vì hắn đã chiến thắng, hắn đã sống sót, tương lai của hắn sẽ tốt đẹp hơn. Nhìn người này Lam Vũ nghĩ tới thằng này có thể gặp một thể loại sinh vật bóng tối nào đó, nhưng chắc chắn không phải là cái con “cá mập đất” anh đã gặp, con đó nó gớm bỏ mịe, đến anh có cái radar phát hiện rõ ràng hành tung của nó còn phải chật vật né tránh, đừng nói những con người mù đường tội nghiệp kia. Hết giờ, cánh cửa mở ra, một quản sự Lam gia trịnh trọng lên tiếng:
- Xin chúc mừng, các ngươi đã vượt qua tất cả thử thách, đã đủ điều kiện để gia nhập Lam Gia Hộ Vệ Đoàn! Các ngươi có thể bước ra khỏi cánh cổng này, trở về thu xếp, 3 ngày sau tập trung ở quảng trường Thiên Lam, chúng ta sẽ cho các ngươi rời khỏi địa vực hắc ám hỗn loạn này. - Giọng của hắn bất ngờ vang lên trong những viên dạ minh châu, có lẽ là một phương pháp đặc biệt nào đó để liên lạc trong thần điện bóng tối này, nơi mà không có thứ gì có thể truyền đi trong bóng tối đầy quỷ dị, kể cả âm thanh, giống như chân không vậy, tất cả có thể truyền ở những nơi có ánh sáng mà thôi.
Đám người đang vui mừng hân hoan, thì quản sự lại lên tiếng:
- Nhưng khoan, cuộc tuyển lần này khác với những lần khác! Lam gia quyết định bỏ ra một lượng lớn tài nguyên để đầu tư cho các hộ vệ để nâng cao sự an toàn cho những người các ngươi sẽ phải bảo vệ. Tuy nhiên chúng ta không thể chia đều phần tài nguyên này được, vì như thế sẽ không công bằng và lượng tài nguyên cũng không đủ mà chia, sau một thời gian tranh cãi bàn luận thì cao tầng Lam gia đã đưa ra quyết định về việc phân chia số tài nguyên này! Đó là chia theo cống hiến, 1 lần cho tất cả, ngay tại đây, các ngươi chỉ cần cống hiến những gì thu hoạch được trong thần điện mà các ngươi cho là vô ích, chúng ta sẽ lên danh sách và phân chia tài nguyên hợp lý, đảm bảo tương lai các ngươi thăng tiến so với hiện tại mới thôi. - Sau sự kiện 10 năm trước khiến Lam gia ý thức ra vấn đề những vật phẩm trong thần điện đôi khi quá sức hoang đường, từ ăn hối lộ sau lưng trở thành công khai rồi.
Lam Vũ không ngờ năm nay bọn họ lại có thể đưa ra vấn đề “tham những” một cách quang minh chính đại như vậy! Kiểu như “Nói rõ ràng với các ngươi luôn, chúng ta tài nguyên dồi dào! Nhưng không phải vào làm thuộc hạ cho Lam gia cũng được phân chia tài nguyên, nhưng chỉ cần các ngươi hối lộ những thứu lấy được trong thần điện thì chúng ta sẽ cân nhắc cung cấp cho các ngươi đầy đủ, không có hả, vậy thì xin mời đồng chí ráng làm việc không thưởng dài dài! Chỉ tối đa có 1 số lương ít ỏi cố định!“. Sau đó có vài người tiến lên phía trước “hối lộ” trước hàng chục ánh mắt hâm mộ còn lại, nào là thảo dược, vũ khí đến tàn phiến cũng có... Lam Vũ xúc động muốn lên đánh đám người này một trận quá, dám câu thời gian của bố... Nhưng rất tiếc, anh không thể làm lúc này hỏng đại kế hết, mà có thể làm cũng không dám làm, anh hiện tại chỉ là 1 tên Chân Linh nhỏ nhỏ mà thôi...
Mẹ tụi nó! Mãi 4 tiếng đồng hồ sau mới xong vụ này, mặc dù người ít nhưng không ít người do dự không dám nộp, Lam gia cũng biết nên cho bọn hắn thời gian suy nghĩ. Hại một người thiếu kiên nhẫn như anh cả ngày như đứng trên tổ kiến! Kết thúc lễ “tặng quà” đối với Lam Vũ cứ như là mưa trên đất cạn, tử tù được phóng thích. Nhanh chóng hóa thân quỷ đầu bạc đi kiếm trò vui mới....
Ba ngày sau, những người sống sót sau vụ thí luyện đều tập trung ở quảng trường Thiên Lam. Tất cả có hơn 97 người, con số này quá nhỏ bé so với con số thiên văn hàng chục tỷ người tham gia thí luyện ban đầu, giờ Lam Vũ cứ thấy nó trống trải thế nào ấy, đúng là ở dị giới này sinh mạng thật không đáng một đồng, sáng cười chưa đã trưa đã chết, không ai biết được liệu 1 phút sau mình còn sống hay không? Sau khi mọi người đã tập hợp đầy đủ thành hàng. Một tên quản sự khác của Lam gia lên tiếng:
- Tốt lắm, khá đầy đủ, chỉ thiếu 12 người, đã không đến xem như bọn họ đã bị loại(12 thằng kia nó thèm vào, nó về nhà rồi)! Các ngươi chú ý nhìn trên bầu trời, sắp tới rồi, mới thủ tục thử thách đã xong, chúng ta cũng không muốn nhiều lời với các người nữa! - Hắn ngẩn đầu lên cao, trên trời từng đám mây tách ra! Một con thuyền bay khổng lồ đang bay xuống, Lam Vũ ngẩn ngơ, cứ có cảm giác như anh đang sống trong cổ tích vậy “Peter Pan” hay là “Doraemon ở vương quốc gió” vậy, con tàu bay cao như vậy lần đầu tiên Lam Vũ nhìn thấy. Con tàu đáp xuống gần mặt đất, trên tàu nhảy xuống 1 đám người. Đám này đều là những người trẻ tuổi, phong độ phi phàm, ăn mặc đẹp đẽ không giống như đám người đến từ cái nơi hỗn loạn này.
Một quản sự khác vừa từ trên thuyền lớn nhảy xuống cất cao giọng:
- Chào các ngươi! Bọn ta là người đến từ Lam Thiên Vực! Những vị anh tài tuổi trẻ trước mặt có lẽ tương lai sẽ là cố chủ của các ngươi! Bọn họ đều là dòng chính của Lam gia hoặc thiên tài của gia tộc phụ thuộc Lam gia. Bọn họ được quyền ưu tiên lựa chọn hộ vệ cho riêng mình! Tư liệu ngoài Thần Điện Bóng Tối
========phía trên là bản đồ của đền thời gian nhé:O:) Kai rất thích MS nên kai sẽ dựa vào các bản đồ ở đây.
***
Theo lộ tuyến cũ trở về nơi xuất phát, mong mỏi chấm dứt hành trình nhàm chán hiện tại. Nhưng mà thế đéo nào... vừa ra khỏi đoạn đường cố định các gian nhà thì anh lại mơ hồ...cảnh vật lại hoàn toàn khác so với ban đầu, các what the fuck gì thế này. Anh lại thấy đám người ở Thánh Hoàng Vực cũng hoang mang, nguyên 8 đứa đang chỉ trích 1 đứa về vấn đề gì đó:
- Tại ngươi đấy, ngay từ đầu các vị trưởng lão đã căn dặn chúng ta sao? Ngoài mục tiêu nhiệm vụ ra thì không nên tham lam cái gì khác, đặc biệt là những thứ quá dễ tìm được. Giờ thì tốt rồi, ngươi thấy một chiến vòng cổ thì cho là bảo vật, sợ bọn ta tham, lén một mình tiến lên lấy đi, ai ngờ kích hoạt cơ quan truyền tống, truyền tống cả một khu này đi chỗ khác, giờ không biết đây là chỗ nào làm sao mà về. - Một tên hình như là người Hoàng gia đang chỉ trích 1 tên Ngọc gia.
- Ngọc Gia Nghĩa, tên thì có nghĩa mà lại thấy lợi quên nghĩa. Bây giờ ngươi bảo chúng ta phải tìm đường nào trở về đây! Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ! Cho dù bây giờ lấy ra đỉnh cấp dạ minh châu gia chủ đưa cho phạm vi phát sáng 30m cũng chưa chắc tìm được đường về! - Một người khác của Ngọc gia cũng trách mắng người nhà mình.
- Gia Tín huynh.. - Tên bị mắng nhìn về phía người Ngọc gia còn lại, cũng là huynh trưởng của 2 người, cũng nằm trong số 3 người mạnh nhất ở đây!
Tên Ngọc Gia Tín có vẻ trầm ổn hơn, hắn không có tỏ thái độ gì cả. Sau đó hít một hơi thật sâu:
- Chuyện đã lỡ rồi, về phần trách phạt hay gì đó thì đợi ra ngoài được hãy nói, bây giờ thời gian không phải là vấn đề của chúng ta, cho dù Lam gia có đóng cửa thần điện thì gia tộc chúng ta vẫn có thể mở được. Nhưng nếu vĩnh viễn không tìm được đường ra thì chỉ có con đường chết, bây giờ tình huống càng cần nhiều người càng tốt, không nên chia rẽ nội bộ hay nội đấu nữa! - Hắn nói không sai, bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho người khác. Chỉ sợ chính các ngươi trong tình huống của Ngọc Gia Nghĩa cũng làm như hắn mà thôi, ai mà chả muốn mình có được kỳ ngộ để tăng cao thực lực và địa vị chứ.
Bọn họ cũng không phải là người ngu, chẳng qua lúc nãy nhất thời nóng giận thôi, ngay lập tức gật đầu trở lại bình tĩnh! Lam Vũ ở cách đó 100m thì nghiến răng nghiến lợi, cái dm! Thế tao thì sao? Tao có liên hệ gì với bọn bây đâu mà phải chịu chung chứ! Nhưng cũng chịu, không thể nhảy ra trước mặt bọn chúng mà mắng người được! Thấy bọn họ bắt đầu đi “khám phá bản đồ”, Lam Vũ cũng lẽo đẽo theo sau! Chứ giờ anh cũng đang vô phương hướng, thôi thì đi chung với bọn này cho có bạn, có gì không tới kịp lúc Lam gia đóng cửa thì còn có gia quyến của bọn này mở cửa hộ cho ra ngoài. Đi hết 3 ngày 3 đêm rồi vẫn chưa thấy gì nhưng mà cả Lam Vũ và 9 người kia đều cảm thấy có cái gì đó đang tác động lên tất cả bọn họ, Lam Vũ thì thấy quen quen nhưng tạm thời chưa nhớ rõ, nhưng anh cũng chưa có thay đổi gì. Nhìn lại bọn người kia thì anh thấy bọn họ dường như đang dần lão hóa thì phải. Càng đi bọn họ càng thấy cơ thể mình mệt nhọc hẳn, nhưng 1 lúc sau lại khỏe mạnh như cũ, không biết là chuyện gì xảy ra nhưng tựa hồ trong đầu bọn họ đang đều có chung 1 ý nghĩ: “Đền Thời Gian“. Trên mặt bọn họ hiện ra rất nhiều cảm xúc trái chiều, vừa hồi hộp vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng sợ hãi... Cũng đúng thôi, Đền Thời Gian là một khu vực cấp độ kinh khủng tới mức nào, ngay cả đại tiên cao cao tại thượng cũng không dám chắc mình có thể an toàn sinh hoạt ở trong đó, đây có thể là tồn tại vượt qua Tiên Linh Cảnh, cụ thể là cảnh giới thì chả ai biết, có lẽ các đại tiên sẽ biết, nhưng bọn họ chả tiết lộ gì cả. Một khu vực cấp cao như thế này nguy hiểm luôn đồng hành với cơ duyên kỳ ngộ, chỉ cần may mắn có thể bước vào được đền thời gian, chỉ cần lấy được đại 1 vật nào trong đó ra cũng đủ dương danh thiên hạ, gây ra bão táp bên ngoài rồi. Từ ngàn xưa, người ta đúc kết lại 1 câu:“Muốn vào Đền Thời Gian thì phải dựa vào may mắn, không liên quan đến thực lực“.
- Có...có...có phải là chúng ta đang trong ngoại vi Đền Thời Gian không? - Một người của Thiên gia ấp úng hỏi.
- Ta thấy có thể lắm. - Cả bọn gật gù đồng ý.
Lam Vũ đứng như chết trân, nhắm mắt lại cảm ngộ một chút rồi thả lỏng người nhìn về phía thứ hùng vĩ đồ sộ cách anh 54km. Một ngôi đền...à không, phải nói là một đền thờ khổng lồ không thấy biên giới, treo đầu lối vào ngôi đền là hình một chiếc đồng hồ dây cót. Xung quanh 2 bên là những cái cột chống trời, cao xuyên qua những tầng mây, anh chả thấy đỉnh đâu cả. Con đường lát gạch trắng phau sạch sẽ... Anh mà nghe bọn họ bàn luận chắc sẽ thầm mắng:“Lũ ngu, ngôi đền phía trước tụi mày đấy“....
Số bọn này và Lam Vũ đúng xui xẻo, vì ngay sau khi bọn họ rời khỏi phạm vi của khu vực chứa bảo vật thì tòa nhà và con đường kia đã biến mất, một lần nữa trở về vị trí cũ, có lẽ là nó có pháp trận cảm ứng được đám người này đã ra khỏi phạm vi của nó. Bọn cuối cùng cũng quyết chí tiến về phía trước, tiến về phía nơi thời gian hỗn loạn hơn, cũng là nơi bọn họ tỏa sáng hoặc nơi chôn thân bọn họ...
Lam Vũ đi theo sau bọn họ, anh không muốn đi trước vì anh không biết cái gì sẽ xảy ra nên cứ lấy bọn họ làm gương mà soi cái đã. Nhưng mà Lam Vũ quá cẩn thận rồi, phụ cận đền thời gian không hề có bất cứ một sinh vật sống nào, kể cả thực vật, đều không thể tồn tại trong môi trường khắc nghiệt này. Cả một đoạn đường an toàn mãi cho tới khi bọn họ nhìn thấy ngôi đền, cả bọn càng quyết tâm hơn, đồng thời ai nấy cũng vô cùng kinh ngạc, ngay khi bước vào phạm vi bên ngoài ngôi đền 10km thì bọn họ lại có tầm nhìn trở lại, bóng tối đáng sợ của thần điện đã tan biến, có thể chỉ có một cách giải thích đó là quy tắc của thần điện không thể nào áp đặt lên ngôi đền thời gian và ngoại vi được, nên bóng tối không lan được tới đây. Cả bọn đồng thời bước về phía trước, chính lúc này dị biến xảy ra tên Ngọc Gia Nghĩa bỗng dưng đau khổ kêu cứu:
- Cứu ta, cứu ta...aaaaaaaaaa.- Hắn đang biến hóa từ trung niên bỗng dưng lão hóa ngày càng nhanh cho tới khi già khọm, da thịt nhanh chóng nhăn nheo rồi thối rửa trở thành một bộ xương trắng, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đống bụi hình người... Anh ấy đã... chính thức trở về cát bụi.
Tám người còn lại vô cùng sợ hãi, mặc dù nãy giờ bọn họ bị thời gian làm hỗn loạn liên tục nhưng mà ai nấy đều bị ảnh hưởng lão hóa tới trung niên là cùng, bị trẻ hóa cũng tới nhi đồng 10 tuổi là sẽ bị đẩy lên lại, không ngờ Ngọc Gia Nghĩa lại bị 1 lần lão hóa tới chết. Trong lòng mỗi người đều hoảng sợ, có chút lo lắng về bản thân, nhìn cơ thể liên tục biến đổi bọn họ chẳng biết nên làm gì, cuối cùng vẫn là Ngọc Gia Tín nhanh trí:
- Không cần lo sợ! Cái gì tới sẽ tới, các ngươi có biết vì cái gì Đền Thời Gian đã tồn tại từ rất rất lâu rồi, việc nó tọa lạc trong thần điện bóng tối không phải là một điều bí mật, để Tam Thiên Ký cũng ghi chép về sự tồn tại của nó... Vậy vì cái gì qua bao nhiêu năm tháng như vậy chẳng có ai, chẳng có thế lực nào có thể độc chiếm được nó? Kể cả những vị Đại Tiên cao cao tại thượng kia nữa, đơn giản vì bọn họ kém may mắn, muốn vào Đền Thời Gian cần may mắn, cho dù cường đại như Đại Tiên mà thiếu may mắn cũng bỏ mình như ai, còn cho dù là Hư Linh tiểu nhân vật mà may mắn thì có khi lại nắm được truyền thừa của ngôi đền. Bất quá đó chỉ là dân gian đồn đại, không chính xác lắm vì chưa từng có vị Đại Tiên nào dám bước vào thần điện, vì tính mạng của bọn họ quá vĩ đại, bọn họ không thể nào chết oan trong bất kỳ trường hợp nào được, nghe nói ngoài Tam Thiên Giới chúng ta ra còn có giới nữa, bọn chính là những kẻ xâm lăng, chúng ta cần các vị Đại Tiên để bảo vệ hòa bình. Còn một điều nữa mà chưa ai xác nhận là Hắc Ám Đại Tiên chết trong Ngôi Đền Thời Gian, nhưng mà cũng có nhiều cường giả đang đứng trên đỉnh thiên hạ từng trải qua 1 lần lột xác ở Đền Thời Gian. - Trong giọng điệu của hắn còn mang một chút ảo vọng, không..hoặc nói là hi vọng cho cả hắn và đồng bọn lúc này.
- Nói đúng lắm, đã tới đây thì kiểu gì cũng chết già, không bằng tiến về phía trước còn có hi vọng sống sót và biến cường. - Hoàng Văn Khánh, một trong 3 người mạnh nhất nhóm thuộc Hoàng gia.
Cả bọn gật gù, mặc dù biết có thể sẽ phải chết nhưng lúc này không ai lộ ra vẻ khiếp sợ hay đau buồn cả! Vốn bọn hắn chẳng bao giờ tin tưởng lẫn nhau, trong đầu ai cũng từng có suy nghĩ lừa gạt hay chơi đối phương 1 phen để dành lợi ích cho mình nhưng bây giờ bọn họ bỏ hết những thứ sau lưng, bọn họ đang đối mặt với một vấn đề lớn hơn cả nhiệm vụ đó là cái chết, vì thế giờ chẳng còn gì để mất nữa, không tin tưởng lẫn nhau thì làm được gì...
Đi thêm 1 đoạn nữa thì lại có một người chết, lần này không phải là lão hóa mà bị trẻ hóa, từ một người lớn trẻ dần cho tới khi thành trẻ sơ sinh rồi thành thai nhi rồi thoái hóa dần đến lúc biến mất luôn, Lam Vũ nghĩ chắc nó thành tinh trùng cmnr. Chỉ để lại cho người đồng bọn đã chết 1 ánh mắt cầu siêu rồi tiếp tục tiến bước. Một đoạn nữa lại có người chết vì lão hóa...
Chính Lam Vũ cũng bị nguyên tố thời gian ảnh hưởng, nhưng không ngờ tinh thần lực hắc ám ngăn cản được 1 phần, anh chỉ bị chênh lệch vài tuổi thôi, không đi xa nên không vấn đề gì, chứ không như ngày trước chưa có cái gì bị làm 1 phát thành em bé nữa thì khổ nhưng mà cảm giác cơ thể thay đổi liên tục cũng khó chịu lắm. Tuy nhiên mức độ tiêu hao tinh thần lực thì không nhỏ, nhưng không đáng ngại lắm nhưng lại nói khi tiến vào khu vực ngoại vi ngôi đền thì bóng tối đã hết, Lam Vũ đành phải chi thêm tinh thần lực để ẩn thân, cách sử dụng đơn giản, tưởng tượng cơ thể mình thành 1 làn khói màu đen là được, quanh đây đầy ra, ai mà phát hiện.
Đứng cái cổng đá không lồ của ngôi đền, con người trở nên nhỏ như con kiến vậy. Dấu tích thời gian trên chiếc đồng hồ dây cót khổng lồ như vĩnh hẳng, ngay dưới nó, thời gian như chậm lại từng phút giây. Ba người..à không 4 người, kể cả Lam Vũ đều đứng đực dưới chiếc đồng hồ dây cót chừng 5s, trong 5s đó trong đầu mỗi người đều hiện nhưng hình ảnh quen thuộc của đời mình...
Lam Vũ... không phải, mà là cả 4 người đều có chung một trải nghiệm trong 5s đó... Hình ảnh một thanh niêm da ngăm đen cao chỉ chừng 1m6 đeo kính cận......con đường đầy lá quen thuộc, tiệm internet mà thanh niên đó hằng ngày vẫn lén lút sau lưng bố mẹ cùng đám “chó” tiến vào...những hình ảnh bị bắt nạt...những khao khát thuở ấy...ngôi nhà đầy hơi ấm đó...bố mẹ, em trai...cuộc sống từng ngày qua ngày thật bình dị, yên tĩnh, những niềm vui thật nhỏ nhặt...rồi hình ảnh về đêm mưa gió định mệnh ấy, người thanh niên dần thay đổi về cả tinh thần lẫn thể xác....những tình cảm đầu tiên nở rộ....những người bạn xa rời...cuộc gặp gỡ “duyên“...những sóng gió đầu tiên trong cuộc đời...khi có được người con gái đầu tiên của cuộc đời...khi ngắm nhìn cô ấy không “chướng ngại vật” lần đầu tiên...cả hai phải chia xa...rồi qua một thế giới mới, chàng thanh niên đã trở thành 4 người khác nhau...từng con người trải qua cuộc đời họ...lại một thế giới mới.............
Sau khi những hình ảnh trôi qua hết thì có một bóng đen xuất hiện trong đầu Lam Vũ, đó là một bóng đen đúng nghĩa, đen thui từ đầu tới chân, cất tiếng hỏi:
- Chào mừng ngươi đến với ngôi đền Thời Gian! Nơi tôn thờ nữ thần Thời Gian, mặc dù thời đại của các vị thần đã qua quá lâu rồi! Ta là hình chiếu của người giám hộ ngôi đền, đừng nói gì cả! Những câu trả lời của ngươi sẽ quyết định sự sống chết của bản thân, hãy suy nghĩ thật cẩn trọng.
Bốn người Lam Vũ trợn mắt:“Dm, bố đã nói câu nào đâu?”! Cái gì nữ thần thời gian đó nghe có vẽ ghê nhưng thằng này chỉ là 1 thằng giữ đền, lại còn là 1 hình chiếu, khấu khí ghê vcl. Ban đầu mấy người cũng hơi lo vì lực lượng thời gian của ngôi đền có thể ảnh hưởng tới anh, nhưng tới khi anh ý thức được thằng này đang ở trong Hồn Giới của bản thân thì cười xòa, để im xem hắn nói gì:
- Ngươi sinh ra vì cái gì? Lý tưởng nhân sinh của ngươi là gì? Mục tiêu của cuộc đời ngươi là gì? Trả lời 3 câu hỏi hợp với ý nghĩa của thời gian ngươi sẽ sống sót. - Lời nói không mang chút cảm tình nào, rất lạnh lẽo...cũng đúng thôi, hắn chỉ là một cái hình chiếu để lại từ thời xa xưa, chẳng phải sinh vật sống thì lấy đâu ra tình cảm.
Cuối cùng Lam Vũ cũng hiểu ý nghĩa của cái đồng hồ dây cót ở trước cổng đền, chính là cho người ta 1 lần nữa quan sát cuộc đời của mình, xác định lại mục tiêu! Giúp người tới được ngôi đền có 1 cơ duyên luyện tâm tuyệt hảo, có thể đi xa hơn trong tương lai. Nhưng cũng có người vì thì mà nội tâm rối loạn, những thứ đã được chôn vùi trong ký ức từ lâu lại 1 lần nữa trở lại khiến bọn họ táng thân tại chỗ, hoặc sau khi trải qua luyện tâm mà vẫn không tìm ra được ý nghĩa của cuộc đời thì vẫn phải chết. Anh thì chẳng có lo lắng gì, cũng phải cảm ơn thằng này 1 phen, một lần nữa cũng cố thêm quyết tâm,...nhắc lại chuyện cũ khiến anh tự dưng nhớ nhà, nhớ người thân vl ra.
- Ta sinh ra vì được sống! Lý tưởng của ta là cùng người ta yêu trở lại nơi yên bình xưa kia làm 1 con người bình thường! Mục tiêu của ta hiện tại là đủ mạnh mẽ để mang nàng trở về(tự do)(thiên hạ đệ nhất)(tự do) - Ba người đồng loạt xuất hiện, nói ra mục tiêu của đời mình, bất ngờ hơn cả là lão nhị cùng lão tứ đều có cùng mục tiêu là tự do, lão nhị thích đùa giỡn, thích làm gì làm nấy thì tự do không khó hiểu, lão tứ mà cũng chọn tự do làm 3 người còn lại không hiểu lắm.
Bóng hình kia im lặng một lúc rồi thở dài một hơi:
- Lại một người nữa lầm đường lạc lối,haizz! Để ta đưa ngươi 1 đoạn đường về với cát bụi. - Hiển nhiên là câu trả lời của Lam Vũ không phù hợp với tiêu chí của thời gian, hay nói rõ là tiêu chí về ý nghĩa cuộc đời của ngôi đền này, ngôi đền chỉ đem lại cơ duyên những người có chí hướng phù hợp với những gì mà những năm tháng xa xưa trước kia nữ thần Thời Gian đã để lại.
Hình bóng đó phất tay một cái, bên ngoài hồn giới lực lượng thời gian cuồng bạo đang lao về phía anh... Nhận thấy nguy hiểm, Lam Vũ nhanh chóng tạo ra hố đen nuốt chửng bóng đen trong hồn giới, nhưng mà chỉ có thể đình chỉ cường độ hỗn loạn của thời gian, không thể làm tản thời gian bạo động ra được....
Trong khi đó ở bên kia đã có 2 người hóa thành tro bụi và người cuối cùng còn sống sót là Ngọc Gia Tín. Có lẽ gã là người có ý nghĩa nhân sinh phù hợp với tiêu chí của Thời Gian..... Gã tiếp tục bước vào ngôi đền, nét mặt cười đầy ý vị, không hề đau buồn vì cái chết của đồng bọn.