Người người xung quanh đi theo ngắm mỹ nữ đông như kiến, cản trở đám người vệ thành quân đi chấp pháp, khiến bọn hắn rất bực mình, có vài người trong vệ thành quân tức giận đá vài người cản đường lăng mấy vòng thì hiện tượng chen chúc mới tan dần, dù sao thì bản thân mình quan trọng hơn ngắm mỹ nữ, nhỡ đâu bị quan gia đá vài cái thì không gãy chân cũng trọng thương, tu luyện giả ra tay không thể lấy thường nhân sát thương đo đạt.
Tuy người đã tản ra gần hết nhưng vẫn có không ít người tự nhận bản thân mình thực lực không tồi muốn ở lại xem náo nhiệt. Vệ thành quân một tên độ trưởng hét lớn:
- Người đâu! Bao vây nhà hàng này lại!!!!!!! - Tiếng hét làm không ít khách nhân đang ăn uống nhậu nhẹt trong nhà hàng hết hồn, có người vội trốn ra nhưng đều bị cản lại, lý do tất nhiên là để tra thủ phạm.
Không ít khách nhân trong nhà hàng là người có thế lực hoặc ít hơn là người có nhân mạch trong thành Hắc Thiết, bọn họ ai cũng có một ít kẻ thù cạnh tranh, không muốn bản thân dính vào một số rắc rối khiến mình dính phốt, dù là nhỏ nhất nên không ngừng gọi:
- A! Trần thủ vệ, ta là Hoắc Lâm của Nguyên Linh Phường nè, ngươi còn nhớ lúc trước ngươi qua chỗ ta mua vũ khí không? Ta làm sao có thể là trộm bảo vật, ngươi mau cho ta ra ngoài đi, hiện tại ta có việc gấp.
- Trần thủ vệ, Lâm Đại Dương ta là người thế nào chắc ngươi cũng rõ, chúng ta không thể nào ăn trộm được, ta ra trước nhé..
- Trần thủ vệ...
Nhìn thấy đám người có quan hệ dây mơ rễ má trong thành thì Trần Văn Hà, tên thật của Trần thủ vệ, cảm thấy vô cùng đau đầu, đám người này nếu tính ra thì thế lực cũng không to, nhưng quan hệ đủ loại lợi ích với các người quyền lực ở thành, hắn không tiện đắc tội, nhưng mà hành động này là lệnh của thiếu gia phủ thành chủ, hắn càng không thể đắc tội, vì tròn chưc trách hắn đàng ôm quyền với thái độ xin lỗi:
- Các vị!! Xin hãy bình tĩnh. Ta đây chỉ làm theo thủ tục, phủ thành chủ mất trọng bảo, nghe có người báo thủ phạm trốn vào nhà hàng này ta liền mang người đến đây tróc nã, chỉ cần hung phạm bị bắt, các vị liền tự do, không liên quan gì cả. Chỉ vì tránh hung phạm trà trộn hoặc bỏ trốn mà thôi, xin thông cảm. - Hắn nói thật ra, tin tưởng rằng bọn người này biết là lệnh của phủ thành chủ thì cũng không dám làm quá.
Nói với đám khách quan xong hắn lớn giọng:
- Người đâu lục xoát.
Đám vệ thành quân thành thục chạy vào nhà hàng....
Lam Kết Y thấy một màn này, thầm hô không tốt, là người trong giang hồ nàng đương nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, không ngờ mới đắc tội người thì đã bị gài đến nơi, Lam Vũ ở đâu còn chưa tới. Tranh thủ nhắc nhở thiếu nữ còn đang nghiền ngẫm ngắm viên ngọc:
- Tiểu muội muội, đây chính là có người gãi bẫy chúng ta, mau quăng viên ngọc này đi.
- Gài bẫy gì cơ? Đây chính là thứ tiểu nhị thúc thúc đánh rơi, tí nữa ta ra ngoài sẽ đem trả lại hắn. Tỷ tỷ đừng lo lắng, ta sẽ không lấy luôn đâu, hì hì. - Thiếu nữ dường như vô ưu vô lo đáp.
Lam Kết Y đau đầu, không ngờ lại là một đứa bé ngây thơ chưa hiểu sự đời. Quả nhiên như dự đoán của nàng, đám người kia là gài bẫy mà tới, không hề kiểm tra các bàn khác mà hướng tới 2 người các nàng tiến tới. Vừa bước vào một tên thủ vệ hét lớn:
- Báo cáo thủ lĩnh, đã tìm thấy tang vật, bắt được ngay thủ phạm. - Hắn cũng kinh ngạc không ngờ mọi chuyện xảy ra dễ dàng đến như vậy.
Trần thủ vệ như đã đoán trước được tình huống nhanh chóng nghiêm nghị:
- Đã tra ra thủ phạm, các vị có thể ra về! - Nói xong hắn không nhiều lời bước lên lầu hiên ngang tróc nã tội phạm.
Lên lầu thấy Lam Kết Y vẻ mặt ngưng trọng đề phòng, còn thiếu nữ kia cầm “tang vật” thì vui vẻ vui đùa hứng thú nhìn bọn họ khiến hắn khó hiểu. Nhưng trong đầu hắn còn một nghi vấn là nam tử bình thường kia đâu rồi? La thiếu gia bảo trọng điểm là nữ nhân nhưng nam nhân kia tốt nhất diệt khẩu để tránh sau này phiền phức, hắn sợ bỏ sót nam tử kia thì sẽ bị thiếu gia trách mắng. Nhưng ngay phút hắn nhìn thẳng mặt thiếu nữ đang cầm tang vật thì sửng sờ, chuyến này...lời rồi. Không bắt được nam tử kia để diệt hậu hoạn cũng không sao, chỉ cần thêm thiếu nữ này thì chắc chắn địa vị của mình ở thành Hắc Thiết này lên như diều gặp gió, vì hắn thấy một số gia tộc phụ thuộc cống hiến nữ nhân cho La Tâm thiếu gia đều nhận lợi ích không hề nhỏ.
- Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau mời hai vị cô nương này về phủ làm việc, tra vì sao trộm đồ của phủ thành chủ. - Tuy là tróc nã hung phạm nhưng mà sau này có thể 2 cô gái này sẽ được La Tâm thiếu gia sủng ái, ôn hòa một chút cũng tốt, tránh bị 2 người ghi hận bên cạnh giường thiếu gia to nhỏ, hắn công lao cũng sợ không bù được vài lời nói của người đẹp.
Đám lính chuẩn bị hành động, Lam Kết Y chuẩn bị bùng nổ thì thiếu nữ kia vô cùng vô tội:
- Ngươi nói gì, cái gì mà trộm đồ chứ. Cái này là lúc nãy vị tiểu nhị thúc thúc đánh rơi, ta lượm lên kêu hắn lại lấy mà hắn không quay lại, còn bỏ chạy nên ta nghĩ hắn tính cho ta. Thế nào không phải sao? Nếu là đồ ăn trộm chắc chắn là do tiểu nhị kia lấy, không phải ta! - Vừa nói vừa chuyền viên ngọc qua tay phải rồi lại về tay trái.
Lam Kết Y và Trần thủ vệ không ngờ có người ngây thơ đến như vậy, tới giờ phút này rồi mà còn không nhận ra điều gì sẽ xảy ra với mình sao? Lam Kết Y không còn cách nào phải hùa theo:
- Nàng nói đúng! Chúng ta không phải là trộm.
Trần thủ vệ tất nhiên là theo lệnh tới đây, bắt người là chính, trộm hay không không quan trọng! Hắn không muốn nhiều lời:
- Các ngươi còn chờ gì nữa, tiến lên mời 2 vị cô nương về phủ giải trình.
Đám thủ vệ định tiến lên thì thiếu nữ đưa 2 tay lên quát:
- Khoan đã!
Bọn họ liền vô thức dừng lại.
- Ta khuyên các ngươi không nên động thủ, ta với vị tỷ tỷ này không phải là trộm đâu, tốt nhất bây giờ dừng tay đi. Nếu không các ngươi nhất định chịu nhân quả báo ứng. - Thiếu nữ làm bộ cây ngay không sợ chết đứng.
Vừa nói xong thì dưới lầu có tiến bước chân vang lên cùng giọng cười:
- Tiểu cô nương, ngươi nói nhân quả báo ứng là thứ gì? Ta cô văn quả lậu quả thật không biết, có thể cho ta biết không? - Bước lên là một thanh niên nho nhã cầm quạt phẩy phẩy.
Trần thủ vệ cùng đám thủ hạ nghe vậy thì liền cung kính cúi đầu:
- La Tâm thiếu gia!
Lam Kết Y hiểu rõ rằng giờ có nói gì nhiều đối phương chắc chắn vì 2 người mình mà đến nên không giải thích cũng như thanh mình, nàng 2 tay để gần nhẫn không gian, tùy thời rút vũ khí ra chống trả. Còn thiếu nữ kia như không sợ cười như hoa nói:
- Nhân quả báo ứng sẽ không đến nếu như ngươi không làm gì sai. Ta cũng không nói rõ được nhưng mà nếu ngươi làm sai thì sẽ ngay lập tức thấy rõ. - Nụ cười mê người càng khiến La Tâm vốn tham hoa háo sắc chịu không nổi, hận không thể đem thiếu nữ này đẩy lên giường.
- Việc trộm bảo này có thể là một hồi hiểu lầm, xin hai vị theo ta về phủ thành chủ để điều tra thêm một chút, chỉ là thủ tục thôi, nếu 2 vị trong sạch, tất nhiên ta ngay lập tức thả người, ta còn muốn kết giao bằng hữu với 2 vị mỹ nữ nữa. - Miệng hắn nói đúng là rất điềm đạm, phong phạm văn gia tử, nếu như không rõ mục đích còn tưởng hắn là người tốt.
Lam Kết Y biết người này bắt đầu xòe móng vuốt ra rồi, nàng nhận ra đối phương tu vi thế mà cao hơn mình, hẳn là Địa Linh sơ kỳ đỉnh phong cảnh giới, Trần thủ vệ còn mạnh hơn, nàng xét không được. Trong lúc này không thể không tìm cách tránh né:
- Đường tưởng ai cũng ngây thơ! Ngươi muốn bắt tỷ muội bọn ta, nói cho ngươi rõ, biết điều thì cho người rời đi, chuyện hôm nay ta không tính đến. Nếu bạn của ta biết ngươi hành động như vậy, ngươi chết chắc. - Nàng trước giờ chưa biết mượn thế dọa người boa giờ nên không biết nói sao cho nghe ghê nhất, chỉ biết hăm dọa đơn sơ như thế.
Lộ rồi nên thôi, La Tâm không cần dấu diếm nữa, đại khái hắn dấu diếm cũng chỉ để nếu thuận tay thu được phương tâm người đẹp để nàng chủ động phục vụ thì dễ dàng hơn, còn nếu không thì đành bạo lực hấp vậy, kiểu nào hắn cũng thích, nhưng kiểu đầu tiên hắn từ khi mang ác danh đến giờ chưa từng hưởng thụ qua người khác thật tâm.
- Các ngươi mau bắt đi, giải về phủ, hahaha! Ta nhất định phải tự tay tra khảo các nàng vì sao trộm đồ. Còn về nhân quả, haha, nhân quả thuộc về cường giả, về báo ứng, báo ứng thuộc về kẻ yếu, chỉ có kẻ yếu mới bị báo ứng hahaha. - Ra lệnh xong thì lơ đễnh nhìn thiếu nữ kia nói một câu rồi quay đầu bỏ đi.
Đám vệ thành nghe vậy liền không do dự lao lên, đúng lúc này có một giọng nói dễ nghe vang lên:
- Ngươi nói đúng, nhân quả thuộc về kẻ mạnh, kẻ yếu thì nhận báo ứng. Hì hì, ta là kẻ mạnh, các ngươi là kẻ yếu, các ngươi nhận báo ứng đi, uổng công ta diễn một hồi, trò chơi không theo ý muốn nha. - Vừa dứt lời một thanh lục bảo trường côn như một mũi thương với tốc độ khó tin xuyên thủng đầu một lúc 4 tên vệ thành binh đứng thành hàng rồi lôi theo bọn hắn bay ra xa.
La Tâm kinh sợ quay người lại thì thấy thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế hắn cho là dễ bắt nạt kia một bộ tiếu dung mê người đầy ý chết chóc nhìn hắn và thủ hạ như hồ nhìn bầy dê. Lại thấy 4 tên thủ hạ chết đi đều là Nguyên Linh kỳ trung kỳ trở lên, vậy mà một nháy mắt chết không kịp ngáp, hắn tin rằng mình cũng làm được nhưng tuyệt đối không nhanh và nhẹ nhàng như thế.
- Trần thủ vệ, mau cho người thông báo cầu viện, ngươi mau lên tấn công ác tặc nham hiểm cho ta. La Tâm tuy tham hoa háo sức nhưng không ngu, biết người này mạnh hơn mình, tuy không biết so với Trần thủ vệ Nguyên Linh trung kỳ thì thế nào nhưng mà để cho chắc, hắn gọi thêm người, cùng lắm thì chuyện nhỏ xé ra to một chút, bị mắng một chút, cũng không sao, còn hơn vạn nhất chọc cao thủ. Hắn luôn luôn như thế, cẩn thẩn sống được vạn năm.
Chưa kịp trần thủ vệ ra lệnh, lập tức có 3 - 4 vệ thành binh chạy ra ngoài, tất nhiên mục đích là đi cầu viện là phụ, chính là thoát khỏi vùng chết chóc này, 4 huynh đệ mới vừa chết còn có người mạnh hơn bọn họ. Thiếu nữ cười lớn, trên tay xuất hiện một cục đá tựa như lượm ngoài đường thoải mái ném một cái vô tình toát đầu 2 tên đi cầu viện. Lúc đó trên tay thiếu nữ cây lục bảo trường côn trở về trên tay, múa may quay cuồng vài đường rồi cắm xuống đất như kim cô bổng của Ngộ Không, nhìn lục bảo côn có 6 lỗ nhìn giống một cây sao hơn.... Đúng vậy, đó là Lam Vũ, nói chính xác hơn là lão nhị, anh tính toán biến hóa một chút để dụ thêm nhiều người háo sắc cùng tham gia một trò chơi, nhưng ai ngờ thế lực La Tâm kia lại có lực chấn nhiếp , chỉ có mình hắn tham gia, uổng công anh diễn kịch lâu như vậy, lại còn phải ký một hiệp định bất lợi với lão đại để được chơi, vậy mà tràng diện kém kích thích thế này làm sao anh cam lòng, thế nên quyết định quấy ra cho to chuyện, bất chấp hậu quả, nhất định trò chơi này phải trở nên kích thích hơn.
Trần thủ vệ thấy đối phương giết người trước mặt mình thì nổi giận, tự tôn tổn thương, chưa cần lệnh của La thiếu đã gầm lên:
- Dám coi thường ta, chết!!!! Yaaaaaaaaaaa! Liệt Hỏa Nhất Kích!! - Hắn cầm thương dũng mãnh bộc phát linh lực của Địa Linh trung kỳ đâm tới, tốc độ cực kỳ nhanh, mũi thương nóng bỏng dọa người.
Nhưng chưa kịp đâm tới thì đã bị Lam Vũ không biết lúc nào xuất hiện bên cạnh quất một côn ngang hông bay hẳn ra ngoài nhà hàng phá vỡ không ít kiến trúc, hộc máu, nội tạng tổn thương không ít. Nhất thời lực chiến chưa trở lại. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho La Tâm và Lam Kết Y não 2 người không suy nghĩ theo kịp, sao có thể, một người trẻ tuổi như thế sao lại mạnh như vậy, lẽ nào là một tiểu công chúa của thế lực lớn nào đó ham chơi bỏ nhà đi, nếu thế thì xong rồi. Lam Kết Y càng sửng sờ hơn, thế nào vị muội muội ngây thơ giờ lại trở nên hung bạo thế, đang định hỏi thì gã họ La nhanh mồm xin lỗi trước:
- Vị tiểu thư này! Chuyện này chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Ta cũng chỉ mời các người tham quan phủ thành chủ, không có ác ý, thật không có ác ý! Ta chân thành... - Chưa nó xong thì hắn thấy một vật xanh lục bay vút cắm ngay dưới chân mình, nhích một ly nữa là xuyên bàn chân rồi, khiến hắn chảy mồ hôi hột.
- Kết Y! Ngươi nói xem nên xử lý tên dâm tặc này thế nào! - Lam Vũ cười cười liếc Lam Kết Y.
Lam Kết Y nghe giọng điệu như vậy thì kinh sợ, gì cơ? Đây là giọng điệu của tên kia, nhưng tại sao? Trước mặt nàng là một thiếu nữ mà. Nhận ra khuôn mặt kinh sợ của nàng Lam Vũ đang trong cơn tính toán chợt ngộ, thì ra mình đang giả trang, cười lớn:
- Haha! Xin lỗi, xin lỗi! Ngươi nhìn không quen a! Cái này sau tí nói! Đợi ta một tí! - Trò chơi chưa xong, cần phải tiếp tục. Rồi anh liếc qua La Tâm mỉm cười:
- Cho ngươi 5 giây, à không 5 phút! Để gọi người có thể bảo vệ ngươi ra đây! Nếu không giết không tha, độ kiên nhẫn của ta không tốt.
Thấy nụ cười tuy khuynh thành của bộ dạng Lam Vũ giả trang nhưng La Tâm lâm vào say đắm trong khoảng khắc nhưng ngay lập tức bị tử vong uy hiếp làm tỉnh lại, hắn ngay lập tức dùng lệnh bài truyền tin cho cha mình ngay:
- Cha!! Mau cứu con, cứu con! - Ý niệm cầu cứu của hắn ngay lập tức truyền về phủ thành chủ. Sau đó hắn nhanh chóng dùng lời lẽ để câu:
- Tiểu thư, ngươi suy nghĩ cho kỹ, ta nói chỉ là một hồi hiểu lầm! Cha ta là cường giả Địa Linh cảnh đỉnh phong đã tham ngộ địa tâm! Dưới Thiên Linh cảnh hiếm có địch thủ. Biệt hiệu Thiết Thủ Truy Mệnh chắc tiểu thư có nghe qua, hay là chúng ta bỏ qua gươm đao nói chuyện đàng hoàng! - Hắn nói ra sự lợi hại của cha mình, hắn nói thật không giả. Hắc Thiết Thành trở thành một ngôi thành cỡ trung không phải vì có một Địa Linh cảnh đỉnh phong cường giả tọa trấn, nếu chỉ là một địa linh đỉnh phong cường giả bình thường thì tối đá tính là một hạ vị thành mạnh mẽ mà thôi. Vì cha hắn đã linh ngộ địa tâm, tham ngộ Dung Nham chi Tâm. Mạnh hơn cường giả địa linh cảnh đỉnh phong bình thường không biết bao nhiêu.
- Nói vậy tức là mạnh hơn Địa Linh cảnh đỉnh phong bình thường ?? - Lam Vũ hứng thú hỏi lại.
- Đúng vậy, cô nương biết điều thì đừng nên tổn thương hòa khí, mau chóng cất côn đi. - Hắn nói tới đây ngược lại tự tin trở lại, ông già nhà mình mạnh thế cơ mà, việc gì phải sợ.
Lam Kết Y đang trong hoang mang không biết nói gì, hắn...hắn sao lại như thế? Còn Lam Vũ như cảm nhận được cái gì đang đến ngay lập tức trên tay xuất hiện một viên đá ném thẳng vào mặt La Tâm, nhưng cũng lúc đó một nam tử trung niên khỏe mạnh chắn trước người hắn một tay đỏ như sắt nung chặn đứng viên đá lại, lực gió do viên đá tạo ra hất văng bàn ghế xung quanh đi nhưng nam tử kia vẫn vững vàng đứng tại chỗ. La Tâm mừng rỡ kêu lên:
- Cha!!!
Nam tử trung niên uy nghiêm, sát khí đằng đằng hỏi:
- Tiểu nữ hài, ngươi là con gái nhà ai, dám tới đây ăn hiếp con ta.
Từ bàn tay hắn Lam Kết Y và Lam Vũ đều cảm thấy độ nóng kinh khủng, chính con trai hắn cũng nhận ra điều đó và tránh ra xa ngay. Lam Vũ không sợ hãi cười lớn:
- Ta là người hiền lành chỉ thích bắt nạt người khác, không thích đánh đấm vô vị, ngươi dành cho lão tam! Kết Y, nàng mau rời xa nơi này một chút! - Một tay múa sáo ngọc, khói đen trên người bốc lên cuồn cuộn, bao phủ anh bên trong, người bên ngoài nhìn vào không thấy gì cả. Đồng thời Lam Kết Y và La Tâm thấy sự việc dường như đang lên cao trào, biết điều tránh ra thật xa, sợ lây lan.