- Lão tam, việc nên làm thì làm, ta còn có mục đích cuối cùng, đừng dây dưa với đám người này. Từ bây giờ chúng ta không ngại phiền phức, nhưng cũng không thể cái gì cũng có thể vướng vào. Đuổi hết đám người kia đi, từ giây phút này những điều thú vị sẽ không ngừng xuất hiện, trò chơi của anh em ta...bắt đầu!! - Lão đại hưng phấn dặn dò, theo anh thì đám người quan sát kia thật phiền phức, bình luận cái “con cún”, lỡ tên bay lạc đạn thì mình lại thành kẻ ác nhân sao? Mặc dù thế giới này không hề lên án mấy vụ này nhưng anh cũng không thích, càng không thích có người bình luận việc mình làm, trừ phi khen thôi...
Ở ngoài Lam Vũ gật đầu, 5 chiếc đuôi thu lại, tinh thần lực hội tụ quanh người tạo thành 1 bộ chiến giáp mỏng, tóc ngắn tự động buộc lên (Các bạn khó tưởng tượng thì cứ tưởng tượng nó giống mái tóc của Shikamaru trong Naruto nhé, tuy nhiên cái đuôi ngắn hơn 1 chút và màu trắng, mình rất thích kiểu tóc này), cả người phát ra khí thế cuồng dại bất cần của tuổi trẻ thay thế cho khí tức giết chóc vừa rồi. Anh hết lớn:
- Tất cả các người ngoài kia, cho các người 10 phút để rời khỏi nơi này trước khi ta động thủ. - Nói xong dùng tinh thần lực tạo ra trên bầu trời 2 bàn tay cực lớn vươn xuống rồi dừng giữa không trung như đang chờ đợi cái gì đó, việc này cũng tiêu hao kha khá tinh thần lực nhưng không sao, anh chỉ muốn dọa bọn họ thôi, không giống lão tứ khát khao được thể hiện sự khát máu, anh chỉ cần được đánh 1 trận đã đời với đối thủ mạnh mẽ là được, 2 con người này như chỉ cần chiến đấu là hạnh phúc.
Nhìn 2 bàn tay như tay của chúa xuất hiện trên bầu trời đen ngòm kia, mọi người không khỏi cảm thấy thấp thỏm, mặc dù nó không có bao nhiêu uy thế về mặt sức mạnh, chỉ tầm vừa Địa Linh cảnh trung kỳ thôi nhưng cũng đủ làm hầu hết 80% mọi người ở đây sợ hãi, 19% còn lại đều là các cao thủ Địa Linh cảnh của các thế lực thì lại bị chấn động với độ bao quát của 2 bàn tay, bọn họ tự hỏi mình dồn hết linh lực liệu có thể tạo ra 1 chiêu thức có tầm ảnh hưởng lớn như vậy không? Điều này yêu cần linh lực khổng lồ để duy trì. Lần lượt có 1 số người cảm thấy không thơm nên kéo bè bỏ đi, tuy rằng cuộc chiến giữa các cao thủ Địa Linh lúc nào cũng hấp dẫn nhưng so với mạng mình thì vẫn kém một chút.
Nhìn kết quả khiến Lam Vũ khá hài lòng, cười cười nhìn Lâm chấp sự đang ngưng trọng nhìn mình chằm chằm chưa nói gì. Một số cao thủ Địa Linh vẫn kiên trì ở lại xem. Lam Vũ liếc nhìn bọn họ, khá mất kiên nhẫn, bỗng dưng lão đại nói:
- Đổi vai đi lão tam, tao muốn ra ngoài một lát. Yên tâm, chuyện này là của mày, hiện tại tao không ham. - Tự tin trở lại, lão đại anh cũng muốn làm chủ tình thế 1 chút, tuy rằng tình huống 1 phân 4 này lão đại cảm thấy vô cùng bất tiện nhưng vẫn chưa có biện pháp gì, hiện tại anh chỉ thấy có lão nhị là có ích 1 tí còn 2 tên kia hình như toàn gây sự chuốc oán là giỏi, nhất định tìm cách hạn chế bọn nó mới được.
Lam Vũ sau khi đổi vai thì thoát cái xuất hiện trước mặt cha con Lam Kết Y, cười chân thành:
- Hai người sao thế? Đừng lo lắng, tránh xa nơi này 1 tý nhé! - Thấy 2 cha con bọn họ có vẻ cảnh giác nhìn mình, Lam Vũ muốn bật cười, nhưng không muốn giải thích làm gì, bảo sao, bảo mình bị tâm thần phân liệt chăng? Mình nhất định hoàn thành lời hứa giúp cô nàng đạt cảnh giới Thiên Linh, còn sau đó muốn gì là chuyện của bọn họ.
Chưa đợi bọn họ có thời gian suy nghĩ Lam Vũ đẩy Lam Kết Y vào cổng không gian ra khỏi nơi này 1 vạn km, còn Lam gia chủ quả thật mạnh, anh không thể làm được điều đó nếu họ phản kháng và anh không dùng hết sức. Lam gia chủ mãi suy nghĩ quên mất con gái bên cạnh, định trở mặt:
- Ngươi...
Lam Vũ ngắt lời:
- Bác trai à! Bác yên tâm, ta chỉ đưa nàng ra khỏi trận chiến sắp xảy ra thôi mà, ta muốn thử xem mình mạnh tới mức nào, ở đây qua thật không tiện. Bác nên đi theo nàng, đừng phản khán, tin tưởng ta đi. - Lời nói của Lam Vũ tự dưng khiến Lam gia chủ cảm giác rất đáng tin, cứ nhưng chàng trai hàng xóm.
Lam gia chủ ngạc nhiên, chuyện gì thế này? Người đã bước vào giới tu luyện sao còn giữ được tâm cảnh của người phàm thế này? Trước kia ông không thấy Lam Vũ giống như bây giờ, cứ như 1 người phàm chưa từng trải qua sự cay nghiệt thân bất do kỷ của 1 tu linh giả. Tâm cảnh, là 1 thứ định nghĩa khá mơ hồ mà người tu luyện đề ra, không ai biết nó thật sự là như thế nào, họ chỉ định nghĩa đó là cách nhìn cuộc đời của một người. Do vụ chia 4 nên lão đại hiện tại vẫn giữ tầm nhìn của 1 thanh niên thế kỷ 21 pha 1 chút cách nhìn về sinh mạng của thế giới này, ở thế giới này tâm cảnh rất quan trọng trong việc tu luyện, thế nhưng Lam Vũ không quan tâm điều này, cũng không biết và không cần biêt. Lam gia chủ ngạc nhiên vì sao 1 tên giết người không lý do vừa rồi lại có tâm cảnh chưa bị ảnh hưởng bởi con đường tu luyện đầy máu tanh này? Nhưng vì lo cho con gái nên giờ ông cũng không hỏi nhiều, không chống cự để Lam Vũ đẩy vào cổng không gian.
Lam Vũ làm xong thì nhìn đám người đang cảnh giác mình xung quanh, bọn họ đang truyền âm liên tục, nhưng anh không hứng thú với cuộc trò truyện của bọn họ, anh mỉm cười:
- Các người không định chào đón sự trở lại của ta bằng cái chết của các người chứ? Sắp hết 10 phút rồi đấy, riêng họ Lâm, ta chờ 1 trận chiến với ngươi. - Lời muốn nói cũng đã nói hết, nếu không đi thì...kệ bọn thôi, để lão tam xử lý, chắn lão tam không từ chối đâu.
Họ Lâm trầm mặc suy nghĩ nãy giờ, gã tuy có chút không nỡ nhưng cũng không buồn gì vì cái chết của Đặng Kim Mai cả! Gã lên tiếng:
- Các hạ là người của Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc? Vì sao lại chen 1 chân vào chuyện của nhân tộc chúng ta? - Gã cũng có rất nhiều lo lắng.
Nghe Lâm chấp sự nói vậy có vài Địa Linh cảnh cường giả vốn tính coi chuyện hay thì biến sắc, bọn họ tuy kiến thức hạn hẹp nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ yêu tộc nổi danh tam giới Yêu Tiên Ma không ai không biết. Bọn họ không biết tộc này mạnh mẽ ra sao nhưng họ biết Cửu Thiên Đại Thánh đại danh đỉnh đỉnh tam giới là thuộc tộc này. Thế là lại có thêm vài người nữa tự biết thân biết phận quay đầu ra đi.
- Haha, ngươi đừng lo, cứ yên tâm đánh 1 trận hết sức với ta. Ta không phải người của bất cứ thế lực nào cả, à mà các người sắp hết thời gian rồi đấy, không đi thì ở lại chung phe với tên họ Lâm này luôn nhé. Chết tiệt, hôm nay vì lão đại mà ta phải nói rất nhiều rồi đấy. - Lão tam đã trở lại, anh không thích mấy nói cái đạo lý vớ vẩn, nhưng lão đại yêu cầu thì chấp nhận thôi.
- Hừ, đồ tiểu bối ngông cuồng không biết lượng sức mình! Nếu như ngươi đã xác nhận mình không phải là người của bất cứ thế lực nào thì chết tại đây đi. - Gã cũng có chút e ngại nhưng đối phương đã thừa nhận không thuộc thế lực nào thì cho dù nói dối cũng có người làm chứng, chuyện sau này lỡ có khui ra thì lão vẫn có lý do để bào chữa. Tuy rằng đối phương khí thế đang rất thịnh nhưng gã cũng cảm nhận được hình như đối phương cũng chỉ mới tiến lên cảnh giới Địa Linh thì phải, tuổi trẻ thế này đã tiến cấp Địa Linh cường giả chắc chắn là một thiên tài, chỉ mong đối phương không có ngưng tụ Địa Tâm. (Về phần Địa Tâm là cái gì thì Kai không giải thích tại chap này, tránh các thánh kêu lan man, khó hiểu ráng chịu haha).
- Khá lắm, đã muộn rồi các người đứng có đi nữa. Đến đây đi, đến đây đi! - Chờ nãy giờ đã bấn lắm rồi, Lam Vũ chủ động khiêu khích, đồng thời bộ chiến giáp mỏng màu đen trước mặt càng lúc càng rõ rệt hơn, mọi người có cảm giác có 1 hấp lực nhè nhẹ từ bộ chiến giáp này.
- Tiểu bối người dám... - Một cao thủ Địa Linh trung kỳ cường giả tức giận quát lên, chưa kịp nói hết câu thì đã ăn trọn 1 đấm như búa giữa mặt, nát đầu, thân vẫn đạo tiêu. Chết không kịp ngáp... Không phải do hắn yếu mà hắn là 1 tu linh giả, không phải võ chiến giả, không phải yêu tộc, muốn chiến đấu phải vận linh lực để bảo vệ toàn thân, đằng này chưa kịp làm gì đã bị đấm phát chết luôn. Đừng hỏi tại sao ở thế giới người ăn thịt người này tu lên Địa Linh cảnh mà còn bất cẩn như thế, thực ra không phải như vậy, vì cùng cảnh giới Địa Linh nên cho dù là Địa Linh cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc ra tay bất ngờ mà người khác không kịp phản ứng, vì thế nên có một số người vì để tiết kiệm tiêu hao linh lực để dành cho trận chiến sẽ không phát động linh lực trước khi trận chiến diễn ra, đôi lúc điều đó sẽ giúp họ thắng vào phút chót nhưng cũng...đôi lúc làm họ chết phút đầu mà không kịp phản ứng. Lam Vũ có cổng không gian nên tấn công không khác gì tốc biến cả, người này không kịp phản ứng.
Lam Vũ lắc đầu thở than:
- Quá yếu! Bớt nói nhảm đi, tiếp theo là các ngươi. - Lão tam hiện tại chiến đấu chỉ hoàn toàn dựa vào thân thể hùng mạnh của Hồ Ly 5 đuôi chưa yêu hóa và sự cứng cáp của chiến giáp tinh thần tưởng tượng ra(hình tượng khá giống VI trong LOL nhưng tay không to thế đâu.) Cộng thêm các môn võ thuật học được ở trái đất, thuần túy đánh đấm như lưu manh.
Chỉ còn lại 8 người và Lâm chấp sự, bọn họ ngay lập tức trở nên ngưng trọng, không coi Lam Vũ là 1 tên tiểu bối mới đột phá nữa, xung quanh mỗi người đều xuất hiện nhưng quầng sáng có màu thuộc tính mà bọn họ tu luyện, Lâm chấp sự tất nhiên là màu xanh lá cây. Không biết ai hét lên:
- Ra tay, đừng ngại mặt mũi nữa! Nếu không sẽ còn người trong chúng ta nằm xuống.
Rồi một đường đao quang đỏ chói chém về phía Lam Vũ. Tiếp theo đó là 7 chùm sáng đủ hình dạng xếp hàng lao tới, bọn họ đã vứt bỏ mặt mũi mà liên thủ thật rồi, chỉ có Lâm chấp sự là không ra tay, hắn muốn tìm khoảnh khắc Lam Vũ lộ sơ hở để ra 1 đòn chí mạng, hơn nữa trong tay hắn đang ngưng tụ 1 chiêu thức nào đó...
Mặt Lam Vũ hiện lên nét cười gằn thích thú, mặc dù có thể né đi nhưng anh không muốn tinh thần lực tạo thành 1 quang cầu màu đen bao bọc bản thân rồi lao thẳng vào 8 nguồn sáng kia. *Uỳnh* Một vụ nổ lớn, Lam Vũ bị đánh bay ngược lại về phía sau, thở hồng hộc nhưng nhưng lại không có tí xây xát nào.
- Không thể nào? Sao có thể như vậy được. Hắn là vũ khí hình người à?
Trong khoảnh khắc Lam Vũ bị bật lại thì bất ngờ có có hư ảnh 1 con giao long màu xanh lá quất đuôi xuống. Vì không cần niệm chú thi triển nên ngay lập tức trước mặt Lam Vũ hiện ra 1 tấm khiên hình tam giác đỡ lấy. Lập tức khiên vỡ đuôi giao long đập trúng người Lam Vũ khiến anh rơi như sao băng xuống nền đất.
- Độc Long Tiên? - Một trong 8 cường giả còn trụ lại ở đây kinh ngạc thốt. Mọi người ở đây đều chú ý, Độc Long Tiên là vũ khí đặc trưng của môn phái Linh Thụ Tông, là của nhất mạch Độc Linh của Linh Thụ Tông, một nhánh này chuyên tu độc, Độc Long Tiên được luyện từ túi độc của Độc Giao Long và một số thực vật ưa độc đặc thù, tùy vào sở thích và sở trường của người sử dụng.
- Thì ra Lâm chấp sự xuất thân từ nhất mạch Độc Linh, thất kính, thất kính rồi. - Bọn họ ngay lập tức thay đổi thái độ, Độc Linh nhất mạch là một nhánh tu luyện ác độc chuyên lấy người làm vật thí nghiệm và khá bao che khuyết điểm trong Linh Thụ Tông, ngược lại với nhánh Ngọc Thụ chuyên luyện đan dược, ôn hòa hơn, cứ như trong viện nghiên cứu y học, có 1 nhóm người lấy người sống thí nghiệm thuốc còn 1 nhóm chuyên chữa bệnh vậy. Bao che khuyết điểm là gì? Bao che khuyết điểm nói đơn giản là dù đúng hay sai thì cứ đánh trẻ là già sẽ ra mặt.
- Các vị hà tất khách sao, giúp ta giết người này, ta sẽ không bạc đãi các vị. - Gã không được nhẹ nhõm như bọn họ, gã từng thấy thằng này trâu thế nào, gã không tin 1 đòn này có thể giết được đối phương, gã vẫn hết sức đề phòng.
Bọn họ sau khi nhận ra tình hình lập tức dùng thần thức kiểm tra bên dưới, ngay lúc đó 1 bóng người xuất hiện ngay phía sau cường giả đã ra 1 đao đầu tiên bắt đầu cuộc chiến, 1 cùi trỏ như 1 thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống phá tan lá chắn linh lực màu đỏ của đối phương rồi kích ngay ót khiến tên này chết ngay tại chỗ, thân hình từ trên không rơi xuống 1 cách ảm đạm. Bảy người còn lại và Lâm chấp sự hoảng sợ, mặc dù gã vừa chết chỉ là Địa Linh trung kỳ nhưng không phải là kẻ yếu, vậy mà hộ thân linh quang tan vỡ như thủy tinh, nói như vậy nếu bọn họ bất cẩn thì cũng sẽ chết 1 cách dễ dàng như vậy, bọn dường như không phải thấy một pháp bảo hình người hay yêu tộc nữa mà là 1 hung thú, chúa tể sơn lâm đang gầm gừ trước mặt. Đây là một tính cách ẩn tiêu cực của Lam Vũ, chính xác hơn là lão tam, tàn bạo, khác với khát máu của lão tứ. Hai tính cách tiêu cực này ẩn mình dưới sự thẳng thắn của lão tam và lạnh lùng của lão tứ. Lão nhị thì xảo trá dưới lớp vỏ trẻ con ham chơi, các tính cách này rất dễ bị kích động ra, bởi vậy bọn họ mới là phân thần mà không phải là chủ thần, vì bọn họ không làm chủ được cảm xúc của bản thân. Lão đại không có vấn đề như vậy.
Có 3 người trong số 7 cường giả Lam Thiên Vực còn sót lại lập tức hối hận, hình như mình đã chọc lộn người rồi:
- Vừa rồi ta có lỗ mãng, đắc tội gì mong công tử bỏ qua cho, ta nguyện ý bồi thường... - Bọn họ lập tức quay đầu dùng tốc độc nhanh nhất của mình chia ra 3 hướng khác nhau bay đi.
Nhưng đáp lại là 1 tiếng thét lớn:
- Cơ hội ta đã cho các ngươi không quý trọng thì hối hận đã muộn, ở lại đây đấu với ta, thắng thì sống, thua chết. - Dứt lời Lam Vũ biến mất tại chỗ.
Ba người vốn từ 3 hướng lập tức bị dội ngược lại về chỗ cũ, mỗi người phụt ra một ngum máu lớn, nội thương không nhẹ. Lúc này kể cả Lâm chấp sự lẫn 4 người còn lại đều lạnh sống lưng, gần như 3 người kia đều bị tấn công cùng 1 lúc, chỉ chênh có chút thời gian... Tên quái thai này...tốc độ này... Làm sao bọn họ có cơ hội nữa. Hơn nữa bọn họ còn nhận ra một điều là mỗi lần hắn ta giết 1 người thì càng mạnh lên chút thì phải... Lúc mới phá phong ấn khí thế chỉ vừa mới đạt ngưỡng Địa Linh cảnh sơ kỳ mà giờ đã gần như sơ kỳ đỉnh phong rồi. Chuyện này quá quái dị rồi.
Thấy sắc mặt bọn họ, Lam Vũ mỉm cười:
- Không cần nói gì hết! Ta không cần thương lượng, ta cũng không cần tài nguyên gì cả! Ta chỉ cần đối thủ mà thôi! Đánh thắng ta rồi nói gì thì nói.
Bỗng dưng Lâm chấp sự thốt lên:
- Ngươi ngưng tụ được Địa Tâm hay sao? Nếu không sao có thể mạnh như vậy.
Nghe tới từ Địa Tâm thì đám người còn lại đều hết sức hoảng sợ, cường giả Địa Linh cảnh mà ngưng tụ Địa Tâm thì sẽ vượt qua hầu hết các Địa Linh cảnh khác. Lam Vũ lắc đầu:
- Không phải! Haizz, sao hỏi nhiều vậy, mau mau ra chiêu thức mạnh nhất của các người đi, ta sắp dùng 1 chiêu thức chưa bao giờ dùng rồi đấy. - Bây giờ lại cảm giác anh rất thẳng thắn chính trực. Lam Vũ sắp test skill thời gian chi đạo.
Như đột nhiên nhớ cái gì đó rất khủng khiếp, Lâm chấp sự hoảng sợ thực sự:
- Ngươi...ngươi vừa rồi dùng không gian chi đạo. Đúng vậy, không thể nào một Địa Linh sơ kỳ có thể có tốc độ như vậy được, trừ đám người tu không gian chi đạo. Ngươi là người của Hư Không Môn... Ngươi...- Chưa kịp nói hết câu thì gã thấy trước mặt mình hiện ra 1 nắm đấm, bản lĩnh kinh nghiệm của một cường giả Địa Linh đỉnh phong mấy ngàn năm của gã trỗi dậy, lập tức Độc Long Tiên quấn tròn lại hình xoắn ốc rồi chắn trước người gã, nhưng gã vẫn bị đẩy lui 50m, khí huyết trong cơ thể như muốn xốc ra ngoài vậy.
Lam Vũ nghiến răng tức giận:
- Lại dám tự xưng Hư Không, đáng chết! Sẽ có ngày ta đập nát cái tông môn này.... - Như 1 chấp niệm nào đó đã bị khơi dậy, anh gằn từng chữ một...