- Cầm lấy cái này rồi đọc đi, đây là quyển sách kể về những thứ đặc trưng khi muốn rời khỏi một vực để đi tới vực khác, cha ta bảo nó rất có ích. - Lam Kết Y đưa cho Lam Vũ một cuốn sách tên là “Con đường của Gió“. Lam Vũ cầm lên mở ra coi...
Cuốn sách này sở dĩ có tên là Con đường của Gió vì nó ví những người ưa mạo hiểm băng qua một con đường dài nguy hiểm và đầy trắc trở như những cơn gió, cơn gió đi khắp nơi trên thế giới này. Cuốn sách này được viết bao hàm 5 vực gần đây là Lam Thiên Vực, Ngọc Thiên Vực, Hỏa Thành Vực, Thánh Hoàng Vực, Hoàng Linh Vực và con đường lưu thông lui tới 5 vực này. Trên đường nào có yêu thú nào, tinh quái loại nào hay các quán trọ, tiệm đa dụng, tiệm vũ khí hoặc thị trấn giữa đường đi ở vị trí nào đều có mô tả sơ bộ. Những địa danh nguy hiểm, những lời khuyên cũng có ghi vào, đúng là một cuốn sách hữu dụng.
- Còn thiếu gì nữa không, chuẩn bị luôn đi rồi chúng ta đi!
- Đợi chút ta che mặt lại, ra ngoài thế này đem lại nhiều phiền phức không đáng tới. - Nàng biết dung mạo mình xinh đẹp, không che đi thì đi đường khó tránh mấy tên hái hoa đạo tặc dòm ngó gây phiền phức. Nàng lấy ra một chiếc mũ vành có treo 1 phiến lụa mỏng xung quanh đội lên.
Lam Vũ thấy bộ đồ nàng mặc thật trẻ trung năng động làm sao tự dưng đội cái mũ đó lên mất thẫm mỹ value, vả lại anh đâu có sợ phiền phức, chỉ mới mấy hạ vực mà thôi, phiền phức tới càng tốt, anh đang cần sức mạnh. Nghĩ là làm, trên tay anh xuất hiện một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, anh cố khắc thêm vài cái “tha thu” trên mũ cho đẹp:
- Đợi tí, đừng đội cái đó để ta đội cho cô cái này, sẽ rất đẹp đó! - Lam Vũ bước tới tháo mũ của Lam Kết Y xuống, nắm lấy mái tóc mềm mại của nàng cho qua sau mũ rồi đội vào. Hmm một tiếng anh lấy ra thêm một cái kính cận đeo vào cho nàng, khoảng cách khá gần khiến Lam Kết Y vốn là một đả nữ băng giá cũng muốn tan chảy, nhưng nghĩ tới hắn là phận bán yêu giống mình, lại là người sẽ giúp mình tu luyện nên nhịn không đá cho mấy đá. Làm xong Lam Vũ lại hóa ra một cái gương đưa cho nàng soi:
- Đẹp không? Ta rất thích nàng như thế này. - Cười hì hì. Đối với lão đại thì quan niệm vẽ đẹp vẫn là thời hiện đại, tuy thế giới này cũng có nét riêng nhưng anh thấy không bằng, tất nhiên đó là quan điểm thẫm mỹ của riêng anh thôi, người khác có lẽ có cái nhìn khác.
- Đẹp... nhưng...nhưng mà những thứ này lạ thế, ta chưa thấy bao giờ. - Nàng thấy những phụ kiện này thật lạ, người ta đeo vòng tay vòng cổ, lẽ nào lại có cả trang sức đeo vào mắt nữa ư? Nhìn nàng có vẻ văn nhược khả ái hơn hẳn so với hình tượng lạnh giá đầy bạo lực thường ngày.
- Đương nhiên là không thấy rồi, những thứ này đều là vật dụng thường ngày ở quê hương ta, có muốn mua cũng không mua được đâu! Haha, đợi tí, còn 1 cái nữa. - Lam Vũ đang hứng thú tưởng nhớ cuộc sống và thú vui ngày xưa của mình thì nhớ một thứ rất cao sang trong đời sống ngày đó, anh ngay lập tức ảo hóa ra một chiếc Bugatti Veyron màu đen, tất nhiên là chỉ có cái vỏ, còn động cơ bên trong anh lúc trước không có cơ hội nghiên cứu nên không biết thế nào, nhưng không sao vẫn chạy tốt bằng tinh thần lực. Anh chạy tới mở cửa xe ra, đưa tay làm hiệu mời:
- Lady first! Cô ngồi lên đây đi!
Lam Kết Y kinh ngạc:
- Đây là loại cơ quan gì? Sao lại chiến xa của đế quốc vậy?
- Đây là một phương tiện di chuyển ở quê hương ta, ở đó mà có được thứ này thì không phú cũng là quý, khó có được. Nếu ngày xưa mà ta có tiền mua được chiếc xe này chạy thì thật là oách haha. Đi thôi! - Lão đại hào hứng phóng xe như bay, tất nhiên ai đâu rảnh mà chạy theo địa hình, xe bay trên địa hình 20m. Cái xe cũng chỉ là hình thức mà thôi, chả có tí động cơ nào.
- Nhầm đường rồi, bên kia mới đúng. - Đang high thì bị Lam Kết Y cắt ngang, đường tới Vực tiếp theo quả nhiên là một hướng khác. - Ok, ok. Sorry!
- Ngươi vừa nói cái gì?....
.........
........
Hai người trên chiếc phi thuyền hình xe băng băng mất mấy ngày với tốc độ bàn thờ mới chạy tới sát biên giới Lam Thiên Vực, tốc độ gần như ngang với một cường giả Địa Linh cảnh đồng thời thỉnh thoảng còn dùng cổng không gian nên cũng không có gặp phiền phức trên đường. Lam Kết Y cũng đã có thể tự bay được vả lại nhà giàu đi phi thuyền thường xuyên nên không hề cảm giác gì hưng phấn, nhưng đúng là có chút hiếu kỳ với cái cầm lái vô lăng và đạp phanh đạp ga, ở thế giới Tam Thiên này phi thuyền thường dùng linh ngọc làm năng lượng, có trận pháp để lái, thường có tới mấy người đồng thời điều khiển mới tránh xảy ra sai sót, không đơn giản như thứ này, nếu có công cụ thế này thật tiện lợi, không biết là mức độ tiêu hao linh ngọc của nó như thế nào, nếu ít thì cũng hỏi tên kia mua vài chiếc sau này tiện di chuyển. Lúc này cũng biên giới, trước mặt đã là vô hạn rừng rậm nối tiếp 2 vực, Lam Kết Y nhắc nhở:
- Khoan đã, hiện tại nên giảm tốc độ, tốt nhất là thấp xuống, trong rừng sâu có rất nhiều yêu thú, độc vật, ngoài ra còn có cướp đường, tốt hơn là hạn chế sự hiện diện của chúng ta, nghe các tiền bối đã từng trải thì thậm chí ngẫu nhiên trên con đường Gió ở hạ vực này đôi khi có tồn tại Địa Linh cảnh đỉnh phong cấp yêu thú, mà đồng cấp thì yêu thú thường mạnh hơn nhận loại chúng ta. Cẩn thận một chút không sai.
- Vậy cũng được! Tuy giờ ta không sợ phiền phức nhưng dây dưa với đám yêu thú này cũng không phải điều vui gì. Cao nhất chỉ có đỉnh phong Địa Linh sao?
- Đúng vậy, ngươi tưởng đây là con đường thông tới trung vực hay thượng vực siêu cấp đại vực à? Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, đạo lý này chỗ nào cũng đúng. Hạ vực linh khí eo hẹp, tài nguyên nghèo nàn, cao thủ và yêu thú trên Địa Linh làm gì còn có hứng thú ở lại nơi khỉ ho cò gáy này làm gì. Sao ngươi cái gì cũng không biết thế? - Lam Kết Y thấy Lam Vũ cuối cũng có nhiều thứ không rành, cứ như loại nhân sĩ mới ra đời, còn lơ ngơ bỡ ngỡ khiến nàng lấy lại chút ưu việt tự tin, không khỏi có chút hào hứng giảng giải.
- Haha, không phải nói là ta không phải người nơi này sao, tìm hiểu mấy cái này làm gì. Ta cũng không muốn sống cả đời ở nơi này, nhưng ta vẫn phải xông pha một đoạn đường này. - Cuối câu, giọng điệu của Lam Vũ càng kiên định, anh không muốn sống mãi ở nơi này nhưng có vài chuyện không thể lùi bước. Khó khăn ngập trời nhưng anh vẫn tự tin, tự tin tuyệt đối về bản thân mình một cách vô điều kiện, một con dao hai lưỡi....
- Ngươi... quê hương của ngươi ở đâu, nếu sau này một ngày nào đó ta rảnh rỗi sẽ tới thăm...thăm ngươi. - Đây là lần đầu tiên Lam Kết Y hỏi thăm một người con trai khiên nàng bị ngập ngừng đôi chút, nhưng không hỏi lỡ sau này có chuyện gì rời xa thì muốn tìm hắn biết đi nơi nào tìm?
- Cái này...đợi ta làm xong việc cần làm ta nhất định sẽ mời cô đến nhà tôi chơi, chắc chắn. Thôi chúng ta tiếp tục tiến tới đi. - Sao mà nói được, nói rồi cũng vô ích, cô nàng sao mà biết cách vượt qua thế giới tinh thần chứ, thế giới chẳng tồn tại 1 giác quan nào.
Lam Kết Y tuy không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng biết chả thể nào làm được gì nữa nên thôi. Hai người tiếp tục lấn vào rừng sâu.
==== Lúc này ở Thanh Hoa Thiên, Mộc Tiên Lục tại một căn viện nhỏ.
Hai cô gái một trước một sau đối diện với 2 thanh niên tài tuấn. Một người nói:
- Nguyễn sư muội, nàng nói xem, giữa ta và tên mãng phu này ai xứng với ngươi hơn? - Hai thanh niên này 4 mắt đối với nhau như gà chọi.
- Hừ, Hoa Thanh Hàn đừng tưởng có một khuôn mặt ẻo lả biết chút văn chương thì hơn người, sư muội là người thế nào? Còn cần cái bình hoa di dộng như ngươi ở bên sao? Sư muội là người thông minh, cần một đấng trượng phu đỉnh thiên lập địa, tương lai có thể che chở bảo vệ nàng, ngươi coi lại bản thân đi, hại đời qua biết bao nhiêu thiếu nữ rồi.
- Giang Chiến!!!!!!!! Ngươi còn nói ta, thứ thô lỗ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như ngươi nữ nhân ai mà thích, bằng chứng tới giờ ngươi vẫn một thân một mình chả ai thèm thích. Nữ nhân khác còn không thích, đừng nói tới sư muội. Sư muội, nàng nói xem, yên tâm, nếu Giang gia hắn muốn gia hại muội thì ta sẽ bảo vệ.
Mỹ Hương đau đầu, trán đầy mồ hôi. Hai người này mặc dù đúng là thiên tài của Mộc Tiên Lục, càng là gia thế hiển hách nhưng dây dưa không ngớt, đã viện cớ từ chối nhiều lần vẫn không chịu buông tha, ngoài ra xem bộ cách tán gái của bọn họ còn lỗi thời, cô nghĩ chắc hẳn mấy tên này xưa nay dùng tiền tán gái quen rồi. Cô ngày xưa cũng là nhà giàu tỷ phú, lạ gì đám công tử này nữa, là người hiện đại nên cô không tin có tình yêu gì là bất diệt và vĩnh cửu, nhưng đồng thời cô cũng không ham mê gì quyền thế ở đây, càng không có ý chí muốn nắm giữ lực lượng như Lam Kết Y, cho nên 2 tên này tán kiểu gì cô cũng không có tí cảm động, ngược lại càng thấy phiền phức, mà mấy tên này dựa vào thế lực gia tộc lớn nên đuổi hoài không đi, lại càng không có biện pháp nào ngăn chặn bọn hắn ngoài cửa. Chuyện này thật khó cho nàng.
- Hai vị công tử đều là thiên tài hiếm có của Mộc Tiên Lục chúng ta, việc gì phải gây chuyện với nhau như thế. Ta đây sao dám đánh giá hai vị, chi bằng chúng ta dừng lại ở đây, tiểu nữ có chút mệt, muốn nghỉ ngơi, mời hai vị hôm khác lại đến. - Cô sợ nói thật ra sẽ đắc tội 2 tên này, cô sống ở đây rất biết điều, chưa từng tranh dành quyền thế hay tài nguyên gì cả, hoàn toàn an phận, chính vì điều đó nên cô mới có thể bình yên tới ngày hôm nay, một cô gái nhỏ vốn mang trái tim yếu đuối của một cô gái hiện đại lại sinh sống được ở thế giới mạng người như cỏ rác thế này đúng là một kỳ tích. Chính vì Mỹ Hương còn tin tưởng và chờ đợi Lam Vũ nên cô mới không thay đổi, cô mới giữ cho mình tư tưởng trong sáng của thế giới văn mình, tránh bị máu và sự huyền ảo của thế giới này xâm phạm. Nếu một ngày cô không chờ được nữa cô sẽ là một Lam Kết Y khác, ngày ngày tìm cách tăng cường thực lực bản thân, dốc lòng tu linh.
- Nguyễn sư muội, tại sao nàng lại cách người ngàn dặm như thế? Nàng cũng hiểm tấm lòng của ta mà, thế gian này ngoài ta ra ai xứng với nàng nữa? - Hoa Thanh Hàn vẻ mặt đau khổ.
- Hừ, ngươi giả vờ cái gì. Đừng tưởng ta không rõ, chiêu này người lừa không ít cô gái rồi, sư muội, nàng có biết tại sao đến giờ ta vẫn ở một mình không. Vì chờ nàng đấy. - Giang Chiến tuy tính tình thô kệch nhưng giây phút này cũng biết chen vào một ít câu sến súa.
- Ngươi, cái thứ ngụy quân tử. Chờ đợi gì chứ, rõ ràng là bản thân không có sức hút với nữ nhân....
- Còn ngươi, Hoa Hoa công tử, thê thiếp thành đàn thì hay ho lắm sao?
......... Hai tên đôi co gay gắt, trong quá khứ lúc theo đuổi Mỹ Hương bọn họ cũng đánh nhau qua nhiều lần rồi nhưng đều bất phân thắng bại nên giờ chỉ biết đánh võ mồm thôi. Mỹ hương đau đầu, tình huống ngày càng khó xử, xé rách da mặt thì sau này lỡ lại lọt vào vòng xoáy giao tranh danh vọng tài nguyên của mấy gia tộc lớn bọn họ thì sao? Tin tưởng rằng bản thân mà bị cuốn vào thì nhất định hôn sự của mình sẽ được bề trên quyết định ngay, như thế không được... Ngay lúc đấy thì có một đường kiếm màu xanh lá chen ngang dưới 2 người khiến 2 tên phản xạ tách nhau ra 2 bên. Một thanh niên tuấn lãng, cầm một thanh trường kiềm màu xanh lá đáp xuống:
- Hoa Thanh Hàn, Giang Chiến! cút! Ta không có kiên nhẫn đâu, nếu lần sau còn để ta thấy ngươi làm phiền sư muội nữa thì đừng trách ta ra tay độc ác. - Hắn múa thanh kiếm trên tay một cách nhẹ nhàng.
- Ngọc Thanh, ngươi... đợi đó. - Hai tên công tử thiên tài kia thấy thanh niên kia thì vô cùng e ngại, buông một câu ngoan thoại rồi cũng bỏ đi.
Ngọc Thanh kia cười cười:
- Đám cóc ghẻ này, lại còn dám đánh chủ ý lên sư muội nhất mạch chúng ta. Không biết lượng sức mình. Nguyễn sư muội, ngươi không sao chứ? - Ngọc Thanh không tiến tới gần mà giữ khoảng cách, bộ dáng lơ đễnh hỏi thăm một câu.
- A! Ta không sao! Đa tạ Ngọc Thanh sư huynh, nếu huynh không chê thì vào hàn xá uống ly trà rồi đi. - Mỹ Hương thật lòng cảm tạ Ngọc Thanh sư huynh này, hắn 2 lần giải cứu nàng trong trường hợp bị đu bám thế này rồi, lại là một người biết khuông phép, không đường đột, lại biết giữ khoảng cách giữa mối quan hệ, khiến nàng an tâm khi giao tiếp hơn.
- Thật tiếc quá! Ta cũng rất muốn uống trà sư muội pha nhưng mà ta có việc trong người, hôm khác lại đến! Haha! Bọn họ mà tìm nàng kiếm phiền phức cứ gửi tín hiệu cho ta, nếu ta ở gần thì nhất định sẽ giúp một hai. Hẹn gặp lại. - Nói xong Ngọc Thanh cũng không lưu luyến mà cưỡi mây bay đi ngay.
Nha hoàn nãy giờ đứng ở đằng sau Mỹ Hương vốn sợ sệt dâm uy của 2 tên công tử Hoa, Giang nay thấy đi hết rồi mới thở phào cười nói:
- Tiểu thư, ta thấy Ngọc công tử anh vũ thần tuấn, đương thời hiếm thấy. Lại đối xử tốt với tiểu thư, lần này đừng bỏ qua nha. Ngọc công tử cũng có danh tiếng rất tốt trong tông môn, hay giúp người khác làm niềm vui.
- A Loan! Em bớt nói đi, ta làm sao mà lọt vào mắt xanh của Ngọc Thanh sư huynh chứ. Đừng nói nhiều nữa, mau vào trong dọn đồ đi. - Mỹ Hương vột ngắt lời, nàng đúng là có thiện cảm với Ngọc Thanh nhưng đó kiểu như đồng nghiệp, đàn anh thôi. Ngọc Thah là thiên tài số một của một mạch của nàng trong Thanh Hoa Thiên, cảnh giới cao hơn 1 bậc so với đám Hoa, Giang nên bọn họ thấy Ngọc Thanh đều kiên dè.
Ngọc Thanh bay đi một đoạn rồi quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười hiền lành đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười nửa miệng, đôi mắt xa xăm nhìn về phía Mỹ Hương....
==== Ở con đường Gió thông tới Thánh Hoàng Vực...
- Cửu! Phía trước hình như có một bầy yêu thú Khỉ Một Sừng, lực công kích vật lý rất mạnh. Con đầu đàn có tu vi Nguyên Linh đỉnh phong, chúng ta có cần đi vòng không? - Lam Kết Y nhìn phía trước nhắc nhở Lam Vũ. Trong lúc trò chuyện Lam Vũ bảo Kết Y cứ gọi anh là Cửu hoặc Hạ Cửu Vĩ là được. Tên thật không cần gọi, anh chưa muốn lưu thanh thiên cổ ở thế giới này đâu, dù sao cũng là một ngôi sao băng lóe qua mà thôi.
- Sao phải đi vòng, không phải ta hứa giúp cô tấn thăng Thiên Linh cảnh trong 10 năm sao? Bây giờ bắt đầu luôn đi, nếu đám khỉ này không chặn thì coi như tốt, chặn thì cô xuống giải quyết hết đi, ta tuy không tu luyện giống các cô nhưng ta nghĩ chiến đấu mang lại lợi ích không nhỏ đâu.
- Một mình ta?
- Đương nhiên một mình cô, từ giờ trở đi cô chính là bảo tiêu của ta, phiền phức cô một mình giải quyết, đây là rèn luyện! Nếu có bất ngờ xảy ra, ta sẽ ra mặt giải quyết, nên cô yên tâm mà khảo nghiệm, chỉ có sinh không có tử. - Anh đọc sách thì nghe nói khảo nghiệm sinh tử thì dễ đột phá hơn nhưng anh không muốn Lam Kết Y mạo hiểm, chỉ cần trong tầm kiểm xoát của anh thì anh sẽ để nàng động tay chân coi như thực chiến.
- Được rồi, thỏa mái một lần đi, có bao nhiêu bản lĩnh cứ xuất hết ra cho ta, để ta xem trình độ của cô tới đâu. - Anh không rành hệ thống tuy luyện của thế giới này lắm nhưng nếu đánh giá năng lực chắc cũng có thể chứ?
Quả nhiên đám yêu thú là động vật có ý thức chủ quyền nặng, đi vào phạm vi lãnh thổ của bầy đàn khiến chúng tức giận, 8 con đực hung hăn vỗ ngực kêu to một tiếng, con nào con nấy cao 6-8 mét, chúng nhảy lên cây rồi lao lên tấn công chiếc xe của Lam Vũ đang băng băng bay tới. Lam Kết Y đã được Lam Vũ bảo sẳn sàng, nàng lập tức kiên định:
- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng. - Thực ra nàng đối với chiến đấu cũng có một sự ham muốn không hề nhẹ.