Ở cách đó 100km, Lam Vũ và Lam Kết Y thở dốc, vừa rồi thật là quá nguy hiểm, chậm vài giây là “đếm số” cả đời rồi, tuy Lam Vũ vẫn tin rằng cho dù mình đen đủi chạy không kịp thì cũng không chết được, anh vẫn còn vài kỹ xảo chưa đụng tới, muốn làm cho bọn họ lơ là vài giây để dùng cổng không gian không phải là không được. Lam Vũ nén đau nói:
- Lúc nãy, trước khi chết A Nhị kia có nói 1 câu:“Thật không ngờ là Võ Chiến Đạo!”, có nghĩa gì? - Anh vẫn thắc mắc, trong tí ký ức nhạt nhẽo của tên áo đen định chiếm cơ thể anh chẳng có lý giải về Võ Chiến Đạo.
- Ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết? Thật không biết những thứ ngươi chém gió với ta có thực hiện được hay không? - Ngay cả tí kiến thức cơ bản này mà cũng không biết, nàng thật sự nghi ngờ những lời hứa của Lam Vũ lúc nãy.
- Thôi được rồi! Tính sau, tính sau hết! Lam gia ở hướng nào, khoảng cách bao nhiêu! Mau, ta sắp thoát lực! - Cứ để thanh kiếm này cắm trong ngực lâu dài thì đúng là thoát lực thật, nhưng mà rút ra tại đây thì phải ngay lập tức khôi phục nhưng khôi phục sẽ lộ nhiều thứ, hiện giờ đang bị phong ấn nên anh cũng không dám cho người khác biết quá nhiều thứ thần kỳ của mình, anh cũng biết tu linh giả nơi này mạnh hơn cái cao thủ võ lâm ở Võ Lâm cảnh kia nhiều, có khả năng thông thiên triệt địa, phá núi đảo sông nhưng mà cấp thấp dưới Linh giả đừng hòng có khả năng khôi phục bá đạo như Lam Vũ, thế giới này manh được yếu thua, tình cảm con người nhạt như nước ốc, ai khẳng định con nhỏ này thấy mình khôi phục nhanh như vậy có động tâm với công pháp của mình hay không, mặc dù anh thừa biết cho dù người khác có biết được khẩu quyết của cũng đừng hòng tu luyện được, vì căn bản nhất là phải có quyển sách kia, mới là gốc rễ của việc tu thành công pháp này, còn không có thì chịu.
- Hướng tây bắc, đại khái chừng 800km(Có thể hiểu là bên thế giới này người ta không sài đơn vi Kilo-mét như trái đất nhưng người ta kể lại thì cứ dùng vậy cho dễ hình dung! Kai cũng không nghĩ ở 1 thế giới nào đó người ta dùng đơn vị dặm của Trung Quốc đâu)! - Lam Kết Y cũng cho là Lam Vũ không ổn, nên tìm một chỗ để tránh nạn hơn là cứ chạy lông bông hết máu mà chết.
Chỉnh hướng xong Lam Vũ yếu ớt nói(thực ra là do thở không ra hơi, đau điếng):
- Ôm ta chạy thẳng về phía trước, tự nhiên sẽ tới Lam gia, cho..cho ta 1 chỗ yên tĩnh chửa thương. - Lòng thì luôn hối thúc, nhanh lên bà nội, để tôi còn rút cái cây kiếm ra, mỗi lần cử động nhẹ là đau nhói, thật muốn hư hóa bản thân tại chỗ, chữa lành luôn vết thương này.
Lam Kết Y nhìn Lam Vũ, ngại ngùng 1 chút rồi cũng cắn răng ôm Lam Vũ đặt lên vai, né phần thanh kiếm vẫn còn đang nóng hồng ra rồi chạy như bay về phía trước....
====== Nửa tiếng sau ở chỗ mà đám người của nhị phu nhân tập hợp
Gã cao thủ Địa Linh trung kỳ kia đang đứng giữa không trung đưa mắt nhìn quét khắp nơi với hi vọng nhìn ra được động tĩnh gì đó, cách suy nghĩ cũng hắn cũng rất hay, hắn lệnh cho thuộc hạ phân nhau ra tìm, nếu đối phương có thể giải quyết được Địa Linh sơ kỳ cao thủ thì trong nhóm người có những tên chỉ là Nguyên Linh kỳ sẽ gặp nguy hiểm, sẽ không bắt được đối phương, nếu vậy thì không cần kỳ kèo gì cho tốn sức, hắn bảo đám thuộc hạ rằng nếu có gặp đối phương thì cứ dùng linh lực mà bắn ra 1 tia sáng lên trời, hắn nhìn thấy thì sẽ bay tới ngay. Nhưng mà chờ nửa tiếng rồi vẫn không có động tĩnh gì cả làm hắn cũng sốt ruột, thì đám thuộc hạ bay lại báo cáo:
- Thưa tổng quản! Chúng tôi đã phân chia ra tìm bốn phương tám hướng, dùng mọi biện pháp truy tìm dấu vết nhưng lại không thể tìm được đối tượng. Chỉ là có 1 điều kỳ lạ. - Hắn nói tới đây thì ngước lên nhìn xem sắc mặt của tổng quản thế nào!
Mặt gã tổng quản hầm hầm:
- Điều gì? - Gã không hầm mới lạ, về nhà mà không có kết quả gì thì tránh không được bị nhị phu nhân mắng chửi, ai mà dễ chịu được.
- Là cách đây 100km có 1 đám máu tươi còn nóng, khẳng định là bị thương do Nhất Kiếm Phần Thiên của A Nhị, nhưng vết máu cũng chỉ xuất hiện ở chỗ đó, hiện trường y hệt chỗ này, cứ như là tự dưng biến mất vậy, không để lại 1 dấu vết nào khác.
- Vô dụng! Các ngươi tiếp tục chia người ra tìm, ta về bẩm báo với nhị phu nhân. - Hắn có bực dọc hay gì thì cuối cùng cũng phải đi báo cáo cho nhị phu nhân 1 tiếng.
Đám người lại lật đật đi tìm, dù đều biết khả năng tìm được lại rất nhỏ...
======== Ở trong Lam phủ.
Theo sự chỉ dẫn của Lam Kết Y, Lam Vũ thiết đặt cổng không gian bay thẳng vào phòng của nàng:
- Đây là phòng riêng của ta, ngươi ở trong này đừng có lên tiếng, cũng đừng đi ra ngoài, ta xuất hiện ở Lam gia thì không sao nhưng nếu ngươi xuất hiện, đám người nhị phu nhân nhất định không tha cho ngươi. Chờ một chút, ta đi kiếm đan dược chữa thương, ngươi cứ nghĩ ngơi đi. - Nàng thấy vết thương của Lam Vũ đã rất nghiêm trọng rồi, mặt dù chỉ bị đâm 1 kiếm, nhưng đó là kiếm toàn lực của Địa Linh cảnh cao thủ nha, nàng bị dính đòn này chắc chắn chết ngay tại chỗ, thế mà người này vẫn chưa chết, thật là trâu.
- Không cần, cô cứ đi ra đi! Cô cứ mang tới đây vài miếng băng để băng vết thương lại là được, sau đó trong vòng 1 ngày đừng vào đây. Nhớ điều kiện của ta đó, mau ra ngoài đi. - Đau lắm rồi nha, ức chế lắm rồi đó! Nhói đau tới tận xương tủy, vì sao ức chế? Không phải vì quá đau mà vì mình có thể ngay lập tức chấm dứt cơn đau này mà bị người khác ngăn cản, khiến nó kéo dài, cứ như kẻ phá đám ý. Để dễ hình dung thì bạn hãy tưởng tượng bạn với người yêu đang ở trong trọ mình, đang hôn hít và chuẩn bị làm gì gì đó thì đột nhiên thằng bạn cờ hó tới chơi, quýnh quá bạn kêu người yêu mình đi nấp trong tủ hay dưới gầm giường gì đó, sau đó thằng bạn cờ hó đó mãi chưa chịu về cho mình hành sự, chả nhẽ phải đuổi nó đi, ức chế chứ sao, mặc dù tình huống không giống nhau nhưng cảm xúc đại loại cũng giống nhau.
- Điều này không được! Không nên cậy mạnh, dù ngươi có là thần tiên chuyển thế nhưng vẫn đang là tiểu Chân Linh cảnh, ăn 1 kiếm toàn lực của Địa Linh cảnh hơn 2 cảnh giới lớn, làm sao có thể vô sự được! Ta... - Chưa nói hết câu thì đã bị giọng nói nghiên nghiến của Lam Vũ cắt ngang.
- Mau..đi ra!
Nhìn thấy thái độ của đối phương y như đuổi mình ra khỏi phòng. Lam Kết Y hậm hực đi ra ngoài:
- Ta có ý tốt, ngươi không nhận thì thôi, còn làm gắt với ta! Hừ, để cho kiếm khí Phần Thiên đốt chết ngươi đi! Ta đi, nhớ có chết cũng đừng có gọi ta đó! - Nhưng ra khỏi phòng nàng mới nhớ hình như đây là phòng nàng mà, sao lại bị hắn đuổi ra chứ? Nhưng cuối cùng nàng cũng không bước vào, chỉ nói thầm 1 câu: “Thấy ngươi đang trọng thương! Bổn tiểu thư không chấp nhặt với ngươi“.
Lam Vũ không kịp đợi nữa, Lam Kết Y vừa đống cửa lại là anh nén đau rút kiếm ra ngay luôn. Thở dốc, mô hôi đầy người, nhưng miệng lại mỉm cười:
- Phù, phù! Cuối cùng cũng rút ra, tranh thủ giúp cô nàng lấy đồ về! Cả đời ta sao có thể chôn chân ở Lam Thiên Vực này. - Vùng ngực bị kiếm nướng chính của anh bốc khói đen, lập tức cả cơ thể như hư hóa, do đây là vết thương của cường giả mạnh hơn 2 cảnh giới lớn nên mất tới 15 phút sau vết thương mới dần được làn khói đen bù đắp trở thành như lúc bình thường, hoàn mỹ không tỳ vết.
Lam Vũ thở phào tiến tới trước gương soi vùng ngực của mình, sau đó thử vận động 1 chút, quả nhiên có phong ấn bằng trời cũng không phong ấn được sự bá đạo của Hắc Ám Tinh Thần Lực, chỉ là giới hạn đi số lượng và chất lượng của nó thôi...
Tuy rằng nói không thèm để ý nhưng chừng 2 tiếng sau Lam Kết Y quăng vào 1 dải băng sạch và 3 chai thuốc cùng với 1 tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Lam Vũ đọc lên thấy buồn cười, nhưng mà cô nàng này coi cũng không tệ, thôi chỉ cần nàng giúp ta phá ấn, sau này giúp nàng lên Linh cảnh cũng có là gì. Lam Vũ cũng không biết nên làm gì bây giờ, tính ra ngoài chơi (đây là lão nhị) nhưng nghĩ lại đang thời kỳ đám người nhị phu nhân giới nghiêm, ra ngoài chọc phá thì mình khẳng định không sao nhưng không khéo lại họa đến cô nàng, tuy lão nhị ham chơi tâm địa có chút đểu giả nhưng anh không hiểu sao lại không muốn gây tai họa cho cô nàng này.
Hai ngày sau, Lam Kết Y mới về, trước khi vào nàng ta gõ cửa:
- Ngươi thế nào rồi? Ta vào được không?
- Vào tự nhiên! - Giọng nói có vẻ điềm tĩnh hơn, hiển nhiên đây là lão đại, lão nhị sợ nhất là buồn chán không có gì làm, đã đổi chỗ cho lão đại, trong hồn giới 4 người đều có khả năng làm thời gian trôi qua nhanh, cũng có thể chậm lại, ý định của lão nhị rất rõ ràng, tua thật nhanh qua giai đoạn nhàm chán này.
Nàng bước vào, sau đó ngơ mặt ra, kinh ngạc vô cùng, trước mặt nàng là ai đây! Nàng quay lưng lại với Lam Vũ, mặt hơi đỏ, nàng không hiểu cái gì đang xảy ra nữa, tại sao! Mình đã lập chí tu đạo, sao có thể? Vội lắc đầu, điều chỉnh lại tâm tình, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại, cố tránh né nhìn vào đối phương. Đúng vậy, lão đại sau khi đi ra, cũng gạt luôn âm mưu để dành trạng thái Hạ Cửu Vĩ để đi hù thiên hạ, trực tiếp hóa giải áo choàng quần áo cũ, chuyển thành 1 bộ quần áo trắng tinh tươm giả vờ bó 1 chút quanh vết thương, đơn giản mà sạch sẽ, thêm mái tóc trắng, vẻ yêu dị của tộc cửu vĩ hồ chưa bao giờ kém, đó là sự tự nhiên, không phải là Lam Vũ cố ý(có khi cố ý khoe đẹp trai thật).
- Ngươi..ngươi là ai?
- Là ta! Trước kia cũng là ta, chỉ khác về bản chất 1 chút thôi. Giờ nói về điều kiện được chứ? - Có cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nghĩa đen: đây là trạng thái 2, khi ở trạng thái này anh không phải là con người nữa rồi, tuy giống yêu tộc hơn nhưng khẳng định cũng không phải yêu tộc, theo như ký ức của Hư Không chủ thì đây chính là 1 dạng sinh linh cao cấp đã siêu việt chủng tộc, không còn thuộc bất cứ chủng tộc nào nữa, là thành quả khi hắn ta tu luyện thành chúa tể của 1 thế giới, vẫn là ta nhưng không còn là người nữa, bản chất ở đây là chủng tộc. Nghĩa bóng: trước kia nói chuyện tiếp xúc với nàng đa số là lão nhị, nay ta là lão đại, tuy cũng là ta nhưng khác về bản chất rồi, bản chất ở đây là tâm linh.
- Mệt quá! Ta mặc kệ, nói lại điều kiện đi! Nể tình ngươi cứu ta 1 mạng, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi!
- Cấm khí tôn giả! Ta đoán như thế! Đó là vật mà 1 hộ vệ các ngươi thu được ở Thế Giới Hỗn Loạn cống hiến lên. Giúp ta lấy nó, ta chỉ mượn thôi, sẽ trả lại.
Nàng lườm 1 cái, xem ra cũng không quá để ý cái cấm khí này:
- Nhưng mà cấp độ của ta vẫn chưa đủ để tiếp xúc với bảo khố gia tộc!
- Vậy cô có cách nào, không ngại nói ra! Ta sẽ giúp.
- Đó là ta đạt được quán quân của Lam Thiên Thiên Tài Võ Hội cứ 10 năm tổ chức 1 lần ở Lam Thiên Vực vào tháng tới! Do Lam gia và 4 gia tộc lớn yếu hơn 1 chút tổ chức!
- Đó không phải dễ sao? - Lam Vũ thấy qua nàng ta 1 cước đá bay đầu 1 tên Địa Linh cảnh sơ kỳ nha, mặc dù hắn chỉ là nô tài của Lam gia, học nghệ thì không tinh, có là sói thì cũng là 1 con sói què, nhưng Địa Linh cảnh vẫn mạnh hơn Nguyên Linh cảnh nhiều lắm.
- Trước kia là dễ thật nhưng giờ thì ta không nắm chắc! Gia tộc họ Đặng ở Lam Thiên Vực có 1 Đặng Kim Mai, 50 tuổi Nguyên Linh đỉnh phong, vốn ta không để vào mắt nhưng cách đây vài ngày có 1 ngoại môn trưởng lão của Linh Thụ Tông, 1 môn phái lớn Mộc Tiên Lục, ngao du tứ phương thì vô tình đi ngang qua Lam Thiên Vực ta, hắn nhìn trúng ta và Đặng Kim Mai, cô ta đã đồng ý gia nhập, còn ta thì không. Ta chỉ sợ sau này Đặng Kim Mai gia nhập Linh Thụ Tông, dù chỉ là ngoại môn đệ tử thì địa vị Lam Gia ta sẽ bị ép xuống mất.
- Nên cô lo lắng?
- Đúng vậy! Mộc Tiên Lục là 1 trong ngũ hành tiên lục, tình trạng tu linh ở nơi đó mạnh hơn Lam Thiên Vực không biết bao nhiêu lần, nếu như bọn họ chịu đưa cho ả ta 1 chút linh đan diệu dược hoặc truyền 1 ít pháp môn thì ta không nắm chắc.
- Vậy sao cô từ chối gia nhập Linh Thụ Tông?
- Ta có nguyên do của ta, ngươi không cần hỏi. Chỉ sợ điều kiện của ngươi ta khó có thể thực hiện rồi, xin lỗi! Ta cũng sợ trong lúc quyết đấu ả ta sẽ ra độc thủ với ta, thay chấp sự Linh Thụ Tông trút giận vì ta đã từ chối hắn.
- Thế Linh Thụ Tông đó so với Thanh Hoa Thiên thì thế nào?
- Như kiến với voi, không thể so sánh. Tuy nhiên Thanh Hoa Thiên là môn phái đỉnh cấp trong thiên hạ, muôn đời xưng danh đệ nhất đại phái Mộc Tiên Lục, có Thanh Liên Tiên Tử một trong Ngũ Hành Đại Tiên bảo hộ, nhân tài vô số, tôn giả có tới mấy người. Linh Thụ Tông mạnh nhất là 1 vị lão tổ tôn giả, làm sao mà so sánh được. Thông tin của Thanh Hoa Thiên thì thiên hạ đều biết, Linh Thụ Tông thì tên chấp sự kia lúc mời chào đã kể lể với ta, chắc không sai bao nhiêu.
- Thế thì cô cứ yên tâm, chỉ là một Linh Thụ Tông mà thôi. Ta cho cô ít đồ, giúp cô đảm bảo thắng lợi, cũng sẽ bảo vệ cô trước khi ta hoàn thành lời hứa giúp cô thành Thiên Linh cảnh. - Nói xong Lam Vũ quăng ra 1 đống đan dược, và vài món vũ khí. Anh chả quan tâm đó là thứ gì, chỉ giữ lại những đồ vật mà anh đánh giá là cấp Thiên Linh trở lên thôi, anh cũng chả biết đống đan dược đó tên gì luôn ấy.
Lam Kết Y trố mắt nhìn đống đồ được Lam Vũ quăng ra như rác, nàng học rộng hiểu nhiều, đọc qua nhiều cổ thư tất nhiên sẽ biết cái đống này:
- Đây là... - Chưa kịp báo tên đống đồ làm nàng kinh ngạc ra thì Lam Vũ cắt ngang.
- Ngưng! Ta không quan tâm, đem hết đi đi! Tận dụng như thế nào là việc của cô, chắc không cần ta hướng dẫn chứ? Lên võ hội cứ thẳng tay mà đánh, ta bảo kê. Mau ra ngoài đi ta muốn nghỉ ngơi, ây da, ngực lại đau. - Thật ra anh có biết éo gì đâu mà hướng dẫn. Ra lệnh đuổi khách.
Lam Kết Y lần này nhìn Lam Vũ bằng con mắt khác, tên này lấy đâu ra nhiều hàng quý thế này? Lại có vẻ không thèm quan tâm đến đống này, bộ dạng cao nhân đắc đạo, không nhiễm bụi trần. Lần này nàng không đôi co nữa mà nhanh chóng ôm hết đống đồ đó bỏ vào nhẫn không gian rồi nhanh chóng rời đi, coi như lần này là kính nể. Cô nàng đi chừng 5 phút rồi Lam Vũ mới thì thào:
- Chà, bây giờ tranh thủ luyện thử Thời Gian chi đạo mới thu được trong xem thế nào. - Uy lực thời gian bá đạo thế nào, Lam Vũ là người hiểu rõ nhất, trải qua vài lần bị nó tác động là tởm rồi.