Lam Vũ nhanh chóng tiến tới vị trí âm thanh phát ra, nó ngày càng rõ ràng, còn có thêm những tiếng cười dâm đãng nữa. Nghĩ một chút Lam Vũ liền tự tạo cho mình một lý do chính đáng một chút, không thể nào là “anh hùng cứu mỹ nhân” được, mình còn không muốn quen quá nhiều người đâu đấy, anh sắp phải rời xa nơi này rồi, tuy rằng sẽ trở lại nhưng ai biết bao lâu, anh không muốn người khác buồn vì mình, cũng không muốn mình đi mà còn để lại tiếc nuối gì, còn về gia đình mình, mình sẽ gặp họ sớm thôi.... Thế là Lam Vũ bèn định giả vờ là người đi ngang qua, bọn kia chắc chắn là những kẻ hung ác, làm việc xấu, có người nhìn thấy mình làm việc xấu tự nhiên là không tha cho người đó, liền lao vào định đánh Lam Vũ, lúc đó anh sẽ giả vờ hứa sẽ không tiết lộ này nọ rồi co vòi một chút, cho người được cứu kia khinh một chút, anh từng đọc tâm lý tội phạm, tất nhiên là có hứa gì thì bọn kia nhất định không tha cho Lam Vũ, rồi anh sẽ có cớ là các ngươi đánh ta, ta đánh lại cho huề, thế là xong, vừa được phát tiết mà không cần phải nhận lời cảm ơn của người khác.
Nghĩ xong anh liền cười khoái chí, chạy gần tới chỗ phát ra âm thanh thì anh giảm tốc độ lại, điều chỉnh lại nhịp thở rồi chỉnh lại cây Vọng Nguyệt cồng kềnh trên lưng một chút. Rồi đi bộ từ từ tới làm như thư sinh ngao du sơn hà, anh từ từ như vậy vì anh nghe được bọn kia đang đùa giữa cô thiếu nữ chứ chưa làm gì cả, ruốc cuộc thấy được bọn họ, là 5 nam 1 nữ. 5 tên đàn ông thì tên nào tên nấy to con, người có nhiều sẹo, xăm mình mãnh hổ, người nhếch nhác, đồ rách nát như mới đi ăn mày về vậy, tên nào tên nấy cười toe toét. Còn nữ là một thiếu nữ trẻ tuổi, chắc cỡ 14 tuổi đấy trông thế nào cũng thấy lớn tuổi hơn “tiểu công tử” kia một chút, quần áo có chút xộc xệch, nhãn tình hoảng sợ, khóc thét. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lam Vũ định tí nữa sẽ “chăm sóc” 5 thằng “dê” kia thật kỹ vào, nam giới ai chả thích cái đẹp, nhất là những người con gái đẹp, nhưng mà thích thì phải thể hiện sự yêu thích của mình bằng cách khác, có thể nâng niu chiều chuộng, có thể yêu thương, có thể che chở, có thể quan tâm... nhưng tuyệt đối không được dù những thủ đoạn đen tối, không vì điều gì cả, chỉ là Lam Vũ căm ghét kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu thôi, anh từng bị bắt nạt, không biết là sai lầm thế nào mà Lam Vũ lại định nghĩa những cô gái là những người yếu đuối...
Lam Vũ từ từ bước về phía bọn kia, vì bước từ phía sau lưng bọn nó nên bọn nó không biết. Cô gái kia thấy Lam Vũ đang tiếng tới thì đưa ra một ánh mắt cầu xin, nhưng cô lại không hét hay kêu cứu, trong lòng cô gái chỉ nghĩ Lam Vũ là người đi ngang qua, nhìn thấy cây đàn thì cho anh chỉ là văn nhân, người như vậy thì rất yếu đuối, sẽ không dám cứu mình đâu mà có muốn cứu cũng cứu không được, có khí mình hại chết anh ta nữa, nên cô không kêu lên. Nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của cô gái kia, Lam Vũ liền không chần chừ thực hiện kế hoạch của mình, anh bắt đầu tỏ ra hơi hoảng sợ:
- Này này, mấy người kia, đang làm gì đấy? Các ngươi không biết ăn hiếp con gái nhà lành là phi đạo đức à? Mau thả cô ấy ra... - Chỉ trỏ lung tung, trong lòng thì Lam Vũ đang tự khen mình, haha, các ngươi cứ tới đây khử ta đi....
Bọn kia giật mình quay lại, thằng nào thằng nấy thấp thỏm không yên, ai làm chuyện xấu mà bị người phát hiện cũng vậy cả, nhưng rồi cả bọn cười ồ lên, chỉ có một tên không cười, hắn nhìn như đang đăm chiêu suy nghĩ về một điều gì đó. Lam Vũ thấy phản ứng của bọn hắn thì thầm mừng:“Haha, đúng rồi, cười đi, lại đây, haha“. Rồi giả vờ bước lùi một bước, như rằng lo sợ lắm... Bọn kia thấy vậy thì cười to hơn nữa, gã đang đăm chiêu thì thở phào ra một hơi, điều này lọt ngay vào mắt Lam Vũ, không xong, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì.
- Haha, nhãi con. Ngươi thấy con nhóc này có được không? Nhìn cho kỹ xem, ôi khuôn mặt xinh đẹp này, chỉ tiếc một chút là ngực chưa nở, mông cũng chưa cong a.v.v(một đống từ dâm đãng), ngươi có muốn nếm thử một chút không hả? Ahaha, nhìn ngươi là ta biết ngươi còn chưa nếm qua người nào? Haha, huynh đệ, lại đây nào.
- Haha, này lão Hoạt Kê, ngươi có thôi kích thích tiểu huynh đệ không hả? Không khéo tí nữa hắn làm hết rồi tới lượt chúng ta nàng tã ra mất.
- Ahaha, xin lỗi! Ta chỉ cho tiểu huynh đệ ngươi 1 lần thôi đấy.
- Hahaahahha.
Gã đăm chiêu kia vẫn tiếp tục đăm chiêu quan sát thật kỹ Lam Vũ mà không cười nói gì cả. Cô gái kia nghe vậy thì sợ hết hồn, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, rồi cô cố gắng hét lên:
- Ngươi chạy mau đi! Bọn hắn không tha cho ngươi đâu...
Lam Vũ thì trố mắt ra không hiểu cái gì đang xảy ra, tự dưng tụi lưu manh ất ơ kia mời mình lại “ăn chung mâm” là thế nào? Chúng ta quen nhau à? Không hề nha, lẽ nào mình tính toán sai cái gì, hay là nói sai điều gì làm cho bọn chúng không muốn lên đánh mình? Còn cô bé kia sao lại bảo mình chạy đi? Sợ mình nhập bọn à? Trong một giây mà hàng chục câu hỏi được đặt ra trong đầu Lam Vũ. Xem ra hôm nay có khi phải chủ động ra tay rồi, anh cố kéo thêm một câu nữa, nếu bọn chúng không lên thì mình lên:
- Các ngươi nói nhăng nói cuội gì thế? Sách đạo đức dạy chúng ta không được làm như vậy, nếu các ngươi có thích nàng thì phải tự thân theo đuổi nàng chứ, nếu nàng đồng ý thì các ngươi mới được phép, hiểu chưa? Ta là người đọc sách nên ta không thể bại hoại giống các ngươi được, ta cũng khuyên các ngươi nên tích đức cho mình đi thì hơn, nếu không sẽ nhận quả báo đó. - Lời lẽ hết sức hùng hồn chính nghĩa, chỉ toàn là lời giả dối mà thooi nhưng lời khuyên cuối cùng là thật, bọn hắn sẽ nhận quả báo rất đắt.
Tưởng đâu chàng trai kia sẽ bỏ chạy, nhưng mà không ngờ anh ta vẫn còn đứng đó lý sự với lũ mất nhân tính này, lẽ nào anh ta là một ngốc tử, trong lòng cô gái kia đang thầm nghĩ như thế. Con người thật lạ, mình đang trong lúc nguy hiểm mà lại suy nghĩ cho người khác, còn Lam Vũ thì chỉ đang niệm chú:“Lên đi, lên đi...lên đi,nào lên đi, đánh ta đi....“. Bọn kia đâu có đi học bao giờ nên nghe không biết gì ráo, nhưng mà có nghe thấy từ “học” là bọn nó ghét rồi, 4 thằng lao rút kiếm, đao trên hông ra lao lên, Lam Vũ thì nở một nụ cười nhẹ, tới hay lắm. Tự dưng đang khúc hay thì gã còn lại trong 5 tên hét lên:
- Các đệ, cẩn thận, lui lại mau!
4 tên kia mặc dù không muốn nhưng mà lệnh đại ca là phải nghe, bọn chúng liền lùi lại, có tên không phục hỏi:
- Chuyện gì vậy đại ca, sao không cho em xử đẹp thằng này rồi chúng ta cùng nhau vui vẻ?
- Ngươi nhớ gã đã tàn sát liên minh sơn đạo chúng ta chứ?
4 gã nghe vậy liền biến sắc mặt, rồi ấp úng:
- Nhớ...đại ca..đại ca nhắc tới..tới tên sát tinh đó..đó làm gì?
- Nhớ..nhớ lý do hắn tàn sát chúng ta chứ?
4 đứa kia nhất thời ngẫm nghĩ một chút rồi mới hoảng sợ, sau đó tên đại ca mới nói:
- Thà nhẫm lẫn còn hơn là... - Sau đó bọn nó cong đít lên chạy hết.
Lam Vũ ngơ mặt ra, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào lời mình vừa nói đáng sợ quá? Hay là mình có động tay chân gì khiến chúng hoảng sợ không nhỉ? Kế hoạch hay như vậy, vắt óc mới nghĩ mà sao lại thành thế này? Trời ơi, Lam Vũ chỉ biết đập mặt mình, sao mà làm quá vậy, bình thường không được sao? Cứ thấy là lao vào đập không hơn à, dạo này mình bị sao thế nhỉ, có lúc thích màu mè, có lúc thì chém giết, có lúc lại như một đứa trẻ ham chơi? Điên mất thôi. Aizz, thôi bỏ qua đi, bọn hắn cũng đã chạy rồi, từ nay bắt đầu tu luyện thôi, mình cần sức mạnh, sức mạnh thật sự, không nên đa sự với lằng nhằng thế này nữa. Sau đó mới nhìn để ý là cô gái kia đang ôm mình khóc lớn, tuy trải qua có 13 năm nhưng Lam Vũ khá cao, cũng gần 1m7, cao hơn cô gái kia khá nhiều, nên nhìn vô cứ tưởng tượng cô ta nhỏ tuổi hơn mình, à mà nhỏ hơn thật. Lam Vũ mới đẩy nhẹ cô gái ra:
- Cô nương không sao chứ? Có cần ta giúp đỡ gì không? - Hỏi thăm một chút, chỉ là xã giao thôi.
- Ta..ta, đa tạ! Đa ta ngươi đã cứu ta, không thì ta đã không xong rồi. Ta gọi ngươi đại ca nhé! Đại ca, ngươi tên gì vậy? - Cô gái có vẽ rất ngại ngùng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nàng hỏi tên con trai.
- À, không cần tạ ơn đâu! Ta chỉ là người qua đường, gặp chuyện bất bình nên giúp đỡ một chút thôi, chỉ là người qua đường thì hỏi tên cũng chả để làm gì, nếu cô nương thật sự muốn biết thì cứ gọi ta là Cửu được rồi. Thế nhé, giờ cô nương nên về nhà đi để gia đình lo lắng, cô nương có thể tự về được chứ? - Phủi...phủi gấp, dính vào gái là rất khó ra, mình đã có người yêu rồi.
- Vậy...Cửu ca nhé! Ta có thể tự về nhưng..nhưng mà...ta không thể về nhà trong bộ dạng này được! - Thấy đối phương không muốn làm quen với mình, cô gái liền thay đổi mục đích, nhưng vấn đề vẫn còn đó, quần áo cô xộc xệch, có vài chỗ bị xé nát ra, không thể về nhà được, cái thế giới này rất quan trọng vấn đề trinh tiết của người phụ nữ, có vấn đề đồn thổi một cái là ở giá cả đời ngay.
- À à, được rồi! - Lam Vũ suy nghĩ một chút, tính tháo tấm vãi bọc đàn Vọng Nguyệt ra khoác lên người cô gái để che, nhưng mà nghĩ lại thấy như thế keo kiệt quá vả lại đó khác gì lấy rỗ hứng nước, người ta sẽ phát hiện ra liền, có gái nào quần áo không mang mà khoác tấm vãi lên người không? Cuối cùng đành cởi áo mình ra, cởi trần cũng được, không sao cả? Con trai mà vả lại mình cũng đâu phải người bình thường, cũng không cần mang áo để chống nắng chống rét gì cả.
Cô gái được khoác chiếc áo lên, ngượng đỏ cả mặt, chưa dám nói gì. Lam Vũ biết còn ở lại nữa là không xong bèn nói:
- Thế nhé, giờ cô nên về đi, tôi cũng phải đi rồi, đi thẳng hướng này là ra thành lớn, có đường mòn, nhiều người đi cho an toàn. - Nói xong cất bước đi luôn.
Nhìn Lam Vũ bước đi, cô gái cũng có suy nghĩ một chút, sau đó cũng đi. Lúc này, đang có một người mang áo trùm màu đen quan sát từ xa mà Lam Vũ không hề biết gì cả, ánh mắt hắn lúc này có chút không tin, không thú vị chút nào! Sau đó hắn lặng lẽ hòa nhập vào rừng cây mà biến mất! Một lúc sau Lam Vũ đứng trước cổng Hoàng Thành, định bước vào thì có tiếng Quỳnh Vô Ưu hô lên:
- A, nhị đệ! Ngươi đi đâu nãy giờ, bọn ta tìm mệt chết! Cứ tưởng ngươi đi lạc chứ!
- Ahaha, đệ mà lạc sao? Không bao giờ, xin lỗi đã để mọi người đi tìm! Ta đi đâu bây giờ hả đại ca?
- Vào thành chứ sao! Tiểu cô nương kia tặng chúng ta một căn viện trông kha khá, ngại gì mà không ở! Mà nãy giờ đệ đi đâu vậy?
- Đệ có đi đâu đâu! Chỉ loanh quanh ngắm cảnh sắc thôi, gặp một chuyện khá kỳ lạ thôi. - Kỳ lạ vồn luôn ấy chứ, tự dưng tụi du côn ở nơi này hiền thế, chỉ cần thông não là chạy hết à? Nhất là Lam Vũ nhận ra mình đang có vấn đề gì đấy về thần kinh chăng?
- Chuyện gì?
- Không có gì đâu! Ta đi thôi, chút chuyện nhỏ thôi mà.
- Ừ, đi. - Tuy có chút nghi hoặc nhưng Quỳnh Vô Ưu không hỏi nữa, dẫn đường đi về căn viện kia.
Trông cũng khá khang trang, cũng có sân có vườn, xem con nhóc “tiểu công tử” này đúng là địa chủ rồi. Vừa về là Lam Vũ chọn phòng rồi đóng cửa lại, bắt đầu nghiên cứu , lấy lý do nghiên cứu một khúc nhạc mới, không muốn phân tâm nên nhờ Quỳnh Vô Ưu chỉ cần mỗi buổi sáng mang cho mình ít đồ ăn thôi, đồ ăn chỉ mang tính “minh họa” cho đỡ bớt nghi nghờ chứ Lam Vũ cũng không cần ăn. Một tháng liền anh ngồi lỳ trong phòng, tinh thần chìm vào trong hồn giới, đọc hiểu , quyển này còn phức tạp hơn nhiều, nhưng cũng xây dựng trên cơ sở . Không ngờ nó có thể cải thiện khuyết điểm của là hoàn toàn có thể chuyển đổi qua lại giữa dạng tinh thần và dạng vật chất, nghĩa là hoàn toàn tự do đóng mở các giác quan của mình để về trạng thái tinh thần hay trạng thái bình thường, không cần phải làm mất hẳn như .
Đã vậy nó còn thêm nhiều pháp quyết phụ trợ khác nữa, hình như là quyển sách màu đen kia cắn nuốt hết tất cả những thuật pháp hay võ kỹ trong ký ức của Hư Không Chủ mà nó cho là có ích, không riêng gì . Trong đó có vài loại như phụ trợ như là ở trang 35 của cuốn sách, có giải thích rằng con người thường không tránh khỏi có người nhút nhát, người dũng cảm, người hiền lành, người hung ác, cũng có người hay sợ hãi lo lắng, không quyết đoán .v.v những tâm tính như thế sẽ hạn chế tương lai của người tu luyện giả, không thể đi tới đỉnh cao được, thuật pháp này giúp người khác phân liệt tinh thần mình ra, chia cách những mặt không tốt với mặt tốt, lấy mặt tốt làm tinh thần chủ đạo mà không có ảnh hưởng gì đến người tu luyện cả, ví dụ đơn giản là có một người tuy rằng chăm chỉ, cầu tiến nhưng lại thiếu quyết đoán, thuật pháp này giúp người luyện phân chia tinh thần thành 2 người khác nhau, cùng ký ức, cùng tư duy nhưng khác nhau về tính cách, một người sẽ chăm chỉ cầu tiến, không do dự, còn người kia thì thiếu quyết đoán, chậm chạp suy nghĩ, tuy nhiên nó sẽ để người có mặt tốt kia chủ đạo, chỉ cần người chủ đạo không cho phép thì người phụ đạo không được phép xuất hiện. Đây là một công pháp mang tính chất thần kỳ, nếu mà xuất hiện ở bất kỳ một tu tiên giới nào cũng gây nên một phen tranh đoạt đẫm máu, vì đôi khi có nhiều người thông minh, thiên tư tuyệt đỉnh nhưng lại thiếu đi sự tự tin, đó cũng là khuyết điểm, nên họ tuyệt đối rất cần thuật pháp này.
Còn thì bị cắn nuốt chuyển hóa thành , bóng tối vốn lạnh lẽo, khắc phục nhược điểm hóa ma của giữ tâm trí bình tĩnh, lạnh lùng nhưng không hiếu sát, không cần lo lắng thay đổi hình dạng khi sử dụng nữa, không còn sợ ánh sáng mặt trời, còn được tăng phúc sức mạnh khi ở trong bóng tối. Kiểm tra thêm thì có rất nhiều thuật hữu dụng, thuật này nằm ở trang 50, tệ thật. Thế nhưng thuật pháp võ kỹ Lam Vũ tu luyện trừ ra thì không có cái nào được chọn cả, có nghĩa là đối với quyển sách chúng chỉ là rác rưởi, nó mới không thèm ăn. Xem ra đúng là chỉ là thuật pháp thuộc hàng thấp kém ở thế giới thần thoại kia, may mắn là mình luyện nó đầu tiên và nhiều nhất nên nó mới có thể lấy 10000 thắng 1, căn bằng với mình chả luyện bao giờ. Môn pháp chính của chính là nó dài từ trang 1 đến trang 30 lận, chiếm tới 30 trang là đủ biết nó hùng mạnh thế nào. Chứa đạo lý về thời gian và không gian, hóa thân thể mình thần một hỗn độn thời không, lý giải khá tương tự giống như một cổng thời không vậy và sử dụng năng lực của bóng tối(Hắc Ám), chỉ mô tả ngắn gọn là thiên hạ đệ nhất kỳ công, luyện thành thì vũ trụ hạo hãn mặc ta tung hoành, sánh ngang với nó chỉ có của nửa quyển sách 7 màu tách ra từ bản gốc (quyển sách này bị phân ra 2 quyển, một quyển 7 màu của Hỏa Diễm chi Chủ và một quyển màu đen do Hư Không chi chủ dành được) mà thôi, 2 nửa của quyển này như 2 thái cực đối đầu nhau, nửa kia là ánh sách, nửa mà Lam Vũ giữ lại là bóng tối.
Cuối cùng quyết định tu luyện , vì nơi này là Võ Lâm Cảnh, Lam Vũ biết đi đâu tìm đá lạnh để mà tu luyện đây. Cuối cùng cũng phân tích xong hết quyển sách màu đen, tâm trạng tốt hẳn lên, có hứng liền dành một ngày sáng tác một khúc nhạc epic music theo tưởng tượng của mình cho nó hoành tráng. Rồi mới bước ra khỏi phòng, hehe, vác theo cây vọng nguyệt tính đi khoe khoang một chút. Ra tới đại sảnh thì thấy tiểu cô nương kia và đại ca mình đang ngồi hàn huyên đánh đàn rất vui, mắt Lam Vũ lóe lên một cái, lẽ nào... Ngay lúc đó tiếng Quỳnh Vô Ưu vang lên:
- Nhị đệ, xong rồi à! Ngươi cũng thật là đam mê âm nhạc nha, ngồi lỳ trong phòng 2 tháng liền, chưa mọc rễ à?
- Haha, ngồi 10 năm cũng không mọc rễ, ủa mà đây là...là...đại tẩu tương lai hả? - Lam Vũ khó tin hỏi, xem hai người rất vui vẻ a.
- A há há... - Con nhóc kia nghe vậy thì ôm bụng cười toe toét.
- Tẩu cái đầu ngươi, khụ khụ.. không được nói bậy, đây là tam muội, chúng ta mới kết nghĩa.
- Đại caaaaaaaaaaaaaa, là nhị muội. - Con nhóc phản bác.
- Hai người...hai người kết nghĩa không hỏi ý kiến của ta?
- Chuyện này..chuyện này, tam muội cũng là rất thích âm nhạc đấy, muội ấy rất chân thành học hỏi nên cuối cùng đề nghị kết nghĩa nên ta không tiện từ chối.
- Vậy sao? - Nhìn qua con nhóc kia.
- Ừ thì sao, ngươi là tam đệ của ta đấy, mau mau lại đây bái kiến nhị tỷ. - Cô nhóc ra vẽ đàn chị.
Lam Vũ bĩu môi:
- Nếu huynh đã nói vậy thì đệ cũng không ý kiến, nhưng mà nhóc con này phải là cấp dưới của đệ. Tam muội, xin chào! - Quay qua chào.
- Ngươi mới là tam đệ! Dựa vào cái gì ngươi lại lớn hơn ta. - Không phục.
- Vì ta lớn hơn ngươi, cái gì cũng lơn hơn, được chưa! - Lam Vũ cao hơn, tài hơn, tuổi thật cũng lớn hơn nhiều, vì cái gì mà chịu nhỏ hơn nhóc chứ?
- Ngươi chỉ được cái to xác hơn thôi, làm việc thì nhút nhát, thích đùn đẩy, muốn làm sao không tự làm mà mượn tay người khác, ngụy quân tử! Tiểu Tam...
- Ta không biết, ngươi mới là tiểu tam. Ngươi thích nói gì cũng được, thôi ta đi đây! - Ngưng cãi lộn.
- Khoan đã tiểu tam, ngươi chỉ ta vẽ đi, tuy rằng ngươi cái gì cũng không tốt nhưng được một cái là vẽ đẹp, ta công nhận.
- Không chỉ! Ta đi đây! - Không chỉ đấy, làm sao!
- Đồ keo kiệt, thế ngươi muốn thế nào! - Nàng này đương nhiên không bao giờ từ bỏ cơ hội, nàng muốn kết nghĩa một là làm quen với đại ca, 2 là học vẽ, nàng mê vẽ từ nhỏ mà.
- Ta chỉ có thói quen thương yêu chiều chuộng những người nhỏ hơn mình, làm thế nào bây giờ nhi? - Than thở một câu.
Chờ một lát không thấy con nhỏ nói nữa, Lam Vũ nhún vai, bước đi. Vừa ra tới cửa thì nhỏ đã gọi í ới:
- Khoan, khoan đã! Chúng ta bàn điều kiện khác. - Lam Vũ vờ không nghe, vẫn đi tiếp “Chơi với anh à? Em còn nhỏ lắm“.
- Khoan..nè........Nhị ca!!!!! - Cuối cùng đành dương cờ trắng.
Lúc này Lam Vũ mới mỉm cười quay lại:
- Tam muội, muội tên gì? - Với một giọng hiền hòa, ấm áp của kẻ chiến thắng.
- Ta..ta..muội tên Tuyết Tiên Nhan.
- Tốt, sau này rảnh có việc cứ tìm ta, ta sẽ giúp. Giờ ta muốn chơi nhạc với đại ca một tí. - Haha, ca khúc khải hoàn.
Đôi khi thắng trong những cuộc ganh đua nhảm nhí vậy cũng vui lắm! Sau đó Quỳnh Vô Ưu đàn vài khúc nhạc, Tuyết Tiên Nhan đứng bên cạnh nghe say đắm, đó mới biết âm nhạc làm say đắm lòng người, nhất là âm thanh phát ra từ cây sáo ngọc của Lam Vũ. Ngày lại qua ngày, tháng qua tháng, cứ ban ngày Lam Vũ tùy tiện thổi vài khúc sáo, đàn vài bản nhạc, chỉ Tuyết Tiên Nhan vẽ vài bức tranh, tối về cần cù niệm chú, tu luyện .
Chớp mắt đã 2 năm trôi qua, thỉnh thoảng Lam Vũ vẫn nhờ Tuyết Tiên Nhan gửi quà với trợ giúp về cho gia đình Đại Ngưu, anh không muốn về đó, tính trước khi đi về gặp Tiểu Kim một lần thôi, anh sợ tình cảm càng sâu thì chia tay sẽ càng buồn đau hơn, chớp mắt thời hạn cũng còn cách ngày đó 3 năm, Lam Vũ mới luyện tới tầng 3 của , tính ra mới cảnh giới Chân Linh ở thế giới 7 màu. Thế nhưng ở thế giới này có lẽ cũng thuộc nhóm người mạnh nhất rồi, cũng hơi chậm, không biết khi nào lên lại được tầng 7 đây, tuy là nhanh hơn xưa nhiều nhưng mà thời hạn còn lại rất ít a. Đang suy ngẫm tính toán thì đột nhiên Tuyết Tiên Nhan chạy xộc vào phòng:
- Này nhị ca, hôm nay muội muốn mời huynh và đại ca tới Thi Âm Lâu, uống trà nghe nhạc được chứ, đại ca đồng ý đi rồi. Đi đi nào, mở mang kiếng thức, thể hiện tài năng một chút đi chứ, cứ lặng lẽ hoài, muội chờ ngoài cổng đấy, không ra thì coi chừng. - Mấy năm nay huynh muội bọn họ đã thân thiết hơn nhiều rồi, Lam Vũ và Tuyết Tiên Nhan hầu như ngày nào cũng gặp nhau, còn Quỳnh Vô Ưu thì thỉnh thoảng đi đâu đó thăm bạn bè.
Lam Vũ gật đầu, thôi thì đi chơi một chuyến cũng được! Ngồi suy nghĩ tu luyện hoài cũng nhức đầu, vô thay một bộ y phục trắng rồi đàng hoàng bước ra cửa, Tuyết Tiên Nhan đã chuẩn bị sẳn kiệu rồi, chỉ cần ngồi lên mà đi thôi, cô nàng là nhị tiểu thư của Tuyết gia, một trong hai gia tộc giàu có nhất cái võ lâm cảnh này, ngang hàng với Dương gia, thế nên từ nhỏ sống như công chúa, ưng gì có nấy. Lam Vũ tuy rằng không thích đi kiệu nhưng cũng hiểu mái tóc của mình nổi bật quá, không muốn nhiều người chú ý, lên kiệu hỏi thì mới biết Quỳnh Vô Ưu có bạn ở đó nên tới từ sớm rồi. Thi Âm Lâu, nhìn bên ngoài cũng khá khang trang, không cầu kỳ, không màu mè, trang trí cũng ưu nhã, thích hợp cho văn nhăn uống rượu ngâm thơ, chơi nhạc, kiệu vừa dừng xuống, Tuyết Tiên Nhan kéo Lam Vũ xuống, nhìn quanh một lượt rồi kêu lên:
- A, kia rồi! Nhị ca, chúng ta lại chào chủ nhân của Thi Âm Lâu nào, tỷ ấy là tỷ muội tốt của muội đó. - Nói xong kéo đi như xe máy luôn.
- Thiên Thiên tỷ, bên này. - Cô nàng vừa chạy vừa vẩy tay, cứ như con nít ấy, xem tình cảm giữa bọn họ rất tốt.
- Ca, đây là Thiên Thiên tỷ, chủ nhân đa tài của Thi Âm Lâu. - Cô nàng giới cho thiệu Lam Vũ cô gái tên Thiên Thiên kia.
- Tỷ tỷ đây là... - Định giới thiệu Lam Vũ luôn thì cô gái Thiên Thiên kia thốt lên.
- Cửu ca... - Lam Vũ vốn đang chuẩn bị chào hỏi thì ngạc nhiên, nhìn lại cô gái. Á chết, lại gặp rồi...