Lặng Lẽ Thích Anh

Chương 11: Chương 11: Ngoại truyện 1




Có thể ở chung một chỗ với Tiếu Lam, Hứa Đình thật lòng cảm ơn Tiểu Hòa. Nếu không, dựa vào tính cách của cậu, nói không chừng cả đời sẽ làm con rùa rụt cổ.

Một ngày nào đó hai người nói chuyện phiếm.

[Tiểu Hòa]: nói coi, ngoại trừ tặng bức tranh đó ra, anh còn tặng cái gì nữa

[Giữa Trưa]: không thể nói cho em biết…

[Tiểu Hòa]: ây da, chẳng lẽ là chuyện không thể để người khác thấy 【beep beep——】

[Giữa Trưa]: phép khích tướng cũng vô ích ╮(╯╰)╭

[Tiểu Hòa]: Giữa Trưa, anh học thói xấu run rẩy

[Giữa Trưa]: có điều, là em tiếp cho anh dũng khí

[Tiểu Hòa]: hở?

[Giữa Trưa]: em nói, em tỏ tình bị từ chối ba lần, nhưng mà em vẫn vui vẻ thoải mái như vậy. Nếu như Phong Kỳ từ chối anh, vậy cũng chưa là gì. Ít nhất anh là đàn ông, phải mạnh mẽ hơn em mới đúng chứ

[Tiểu Hòa]: ớ…

[Tiểu Hòa]: được rồi, dù sao anh với Phong Kỳ cũng đã thành một đôi, em cũng không ngại nói cho anh biết. Bà đây trời sinh đoan chính mị lực vô biên chưa từng tỏ tình với kẻ nào, chỉ là khịa ra thôi, còn không phải để anh chạy đi thổ lộ nhanh một chút sao O(∩∩)O

[Giữa Trưa]: …

[Giữa Trưa]: em!

[Tiểu Hòa]: sự thật chứng minh em đi nước cờ này là đúng, loại người ngoài hành tinh thuộc tính rùa rụt cổ như anh, muốn thấy anh chủ động một lần là không thể nào ╮(╯╰)╭

[Giữa Trưa]: …

[Tiểu Hòa]: sao nào?

[Giữa Trưa]: em lừa gạt tình cảm của anh!! Hại anh đi thông cảm với em…

[Tiểu Hòa]: ấy, đừng đừng đừng, tuyệt đối không được nói như vậy, giờ anh đâu còn là Giữa Trưa ngây thơ hiền lành mặc em đùa giỡn nữa. Khụ khụ, anh là trai đã có chồng, để cho người khác nhìn thấy cũng không hay. Phong Kỳ biết sẽ dẫm đạp em mất!

[Giữa Trưa]: nếu anh bị từ chối thì sao 〒〒

[Tiểu Hòa]: không tồn tại nếu như. Có điều, em xin nhận lỗi, ai bảo Giữa Trưa đáng yêu vầy chứ, hại em lúc nào cũng bị ông chú bỉ ổi nhập vào thân ╮(‾▿‾)╭

[Giữa Trưa]: anh muốn tuyệt giao!

[Tiểu Hòa]: Gì?

[Giữa Trưa]: xóa QQ em, coi như anh kết bạn lầm người!

[Tiểu Hòa]: ấy ấy, đừng nha



Hứa Đình đang đắc ý, không phát hiện ra Tiếu Lam đã đứng ở ngay phía sau, hai cánh tay vòng qua cổ cậu chống lên bàn, đem Hứa Đình nhốt vào trong ***g ngực.

“Chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Giọng nói Tiếu Lam vang lên từ phía sau, Hứa Đình ngẩng đầu, cơ thể buông lỏng, dựa vào người anh, cười nói: “Em muốn tuyệt giao với Tiểu Hòa.”

“Ừ… chỉ cần không tuyệt giao với anh là tốt rồi.”

“Làm sao có thể chứ.”

Cho nên nói, Hứa Đình cậu đúng là cái đồ có sắc quên bạn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.