Trương Ngạc đọc sách cực nhanh, đọc một mạch đến trang
thứ hai mươi quyển thứ mười một của “Xuân Thu tập giải”, “Phịch” một
tiếng, đem sách vứt trên bàn, thở hổn hển nói:
- Mệt quá, nóng quá.
Trương Nguyên nói:
- Tam huynh nghỉ ngơi chút đi, uống ngụm trà này.
Trương Ngạc uống hai hớp trà, phe phẩy cây quạt nói:
- Cứ xem mãi có một quyển sách chẳng thú vị gì cả, hôm nay ta có mang đến một quyển, bảo đảm ngươi nghe sẽ mê ngay.
Trương Nguyên khẽ mỉm cười, hỏi:
- Sách gì, do ai viết ?
Trương Ngạc không đáp, lại hỏi:
- Ngươi có còn nhớ Viên Thạch Công hay không, lão Nhị trong tam Viên
công án (chuyên về các vụ án), ba năm trước đây đi ngang qua Sơn Âm có
tới thăm hỏi tổ phụ của ta, ngươi tuổi còn nhỏ, chắc không nhớ rõ.
Trương Nguyên nói:
- Ta nhớ, Viên trung lang, đại danh sĩ.
Xuyên không đến cuối đời Minh mà không biết Viên Hồng Đạo,chẳng khác nào không biết tới Trần Cận Nam trong quyển " Lộc Đỉnh ký ".
Trương Ngạc "A" một tiếng:
- Đúng là ngươi vẫn còn nhớ à, vậy ta cho ngươi biết, sách này là do Viên Trung Lang viết đấy.
Trương Nguyên nhớ Viên Hồng Đạo khoảng bốn mươi tuổi đã qua đời, liền hỏi:
- Viên Trung Lang có còn sống không?
Trương Ngạc nói:
- Chết rồi, mới chết năm rồi, thọ vẻn vẹn bốn mươi ba tuổi, thuở nhỏ thì ăn chơi đàng điếm cho nên thân thể suy nhược, vì vậy yểu thọ.
Trương Ngạc mới mười sáu tuổi đánh giá Viên Hồng Đạo như vậy, lại không
nghĩ chính y cũng thích trai đẹp yêu tỳ nữ xinh, phung phí tuổi thiếu
niên, so với Viên Hồng Đạo còn phóng đãng hơn.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Tiếc thật, Viên Hồng Đạo chết rồi, ta còn định nhờ y chỉ dẫn một phen.
Trong số những tác phẩm của Viên Trung Lang, theo tính cách của Trương
Ngạc chắc là thích quyển“ Thương Chính” hoặc " Bình Sử " của Viên Trung
Lang.
" Thương Chính " thì bàn về rượu chè, " Bình Sử " thì nói về cắm hoa, ,
hai quyển sách này Trương Nguyên đã từng xem sơ qua, nếu có thể nghe
Trương Ngạc đọc lại một lần nữa, hẳn hắn có thể nhớ hết, nếu phải đi
theo con đường khoa cử, vậy thì những thú tao nhã của văn nhân đều phải
học, nếu không sẽ không hòa nhập được với mọi người, muốn thay đổi,
trước tiên phải hòa nhập đã…
Trương Nguyên nói:
- Vậy thì nhờ Tam huynh đọc cho ta nghe danh tác của Viên Trung Lang.
- Quyển sách này nhiều từ quá, ta chọn một đoạn đọc cho ngươi nghe
trước, vểnh tai lên nghe kỹ nhé, quyển này không phải người bình thường
có thể được xem đâu.
Trương Ngạc ho khan một tiếng, lật sách nhè nhẹ, bắt đầu đọc:
- Qua hai ngày, cũng là một ngày đầu tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng
bức. Lúc đó là buổi trưa, vầng thái dương ở trên cao, không một áng mây, đến đá hay vàng cũng phải bị nung chảy. Có một đoạn miêu tả cái nóng
này:
Chúc Dung (hỏa thần) nam sang trị hỏa long
Hỏa vân bừng bừng thiêu trời xanh
Bánh xe lửa dừng ngay giữa trưa
Vạn quốc như trong lò lửa đỏ
Ngũ Nhạc thôi xanh mây tan màu (núi Ngũ Nhạc)
Dương Hầu (thủy thần) dưới biển sầu khát sóng.
Ngọn gió mùa thu khi nào đến
Thay ta quét cái nóng thiên hạ.
Tây Môn Khánh này gần đây thấy trời nóng, chưa từng ra khỏi cửa …
Trương Nguyên nghe đến ba chữ "Tây Môn Khánh", không khỏi khẽ "A" một tiếng.
Trương Ngạc liền hỏi:
- Sao thế?
Trương Nguyên nói:
- Không sao cả, Tam huynh cứ tiếp tục.
Trương Ngạc lại đọc tiếp:
- Tây Môn Khánh gần đây thấy trời nóng, chưa từng ra ngoài, ở nhà xõa
tóc khoác áo ngủ tránh nóngngồi trong hiên phỉ thúy bên trong hoa viên,
nhìn người hầu nam trẻ tuổi múc nước tưới hoa, chỉ thấy trước cửa hiên
Phỉ Thúy có trồng một chậu hoa Thụy Hương, hoa nở thật là rực rỡ. Tây
Môn Khánh lệnh cho An Nhi cầm cái bình tưới nhỏ đến, xem tưới hoa. Chỉ
thấy Phan Kim Liên và Lý Bình Nhi ở nhà đều mặc áo mỏng màu trắng bạc,
kết hợp chặt chẽ với váy viền kim tuyến, Lý Bình Nhi thì móng tay đỏ
thẫm, Kim Liên thì trắng hồng, chỉ có Kim Liên không mang nón, ……,để lộ
ra làn tóc mai, trên trán dán ba đóa hoa, càng hiện ra mặt phấn trơn
bóng, môi son răng trắng …
Đọc đến đây, Trương Ngạc giương mắt nhìn Trương Nguyên nói:
- Thế nào Giới Tử, miêu tả thế này có thể xem như ở ngay trước mắt không?
Trương Nguyên nói:
- Quả nhiên câu từ rất cặn kẽ, viết rất hay.
Trương Ngạc nói:
- Ta lại chọn một đoạn nóng đọc cho ngươi nghe, chính là Tây Môn Khánh và Lý Bình Nhi kia….
Rồi hạ giọng thì thầm:
- Tây Môn Khánh thấy bên trong váy lụa mỏng của nàng bao phủ quần lót
màu đỏ thẫm bên trong, dưới ánh sáng lung linh, lộ ra làn da trắng nõn
nà, bất giác dâm tâm trỗi dậy, thấy trái phải không người, gã lại chưa
chải đầu, liền đè Lý Bình Nhi xuống một cái ghế, vạch váy ra, cởi quần
lót đến chân, chiêu lấy lửa cách núi sử dụng hồi lâu, thế mà vẫn chưa
xuất tinh. Hai người đang lúc cuồng loạn, không ngờ Kim Liên đi từ cửa
sau mang hoa tặng cho Ngọc Lâu,đi đến góc cửa hoa viên, ngẫm nghĩ một
hồi, bèn đưa hoa cho Xuân Mai đem đi, lặng lẽ quay trở về, đứng bên
ngoài hiên Phỉ Thúy nghe ngóng. Nghe được một lúc, thấy hai người ở bên
trong đang làm say mê, lại nghe Tây Môn Khánh nói với Lý Bình Nhi: "Tâm
can của ta, ta nói cho nàng biết, ta không yêu chỗ nào khác, chỉ yêu
nhất là cái cặp mông trắng trẽo này…"
Trương Nguyên gõ ngón tay xuống bàn gỗ lim:
- Được rồi, không cần đọc nữa.
Ả nữ thư đồng cười ha ha.
Trương Ngạc còn cười to hơn, nói:
- Thế nào, có phải cả người nóng ran, không kiềm chế được hay không?
Những thiếu niên ở thời đại này, thấy miêu tả hơi rõ ràng chuyện trai
gái một chút liền kích động, cũng bởi vì không có lão sư dạy dỗ cho,
cũng có nguyên nhân, cũng có nguyên nhân…
Trương Nguyên cười nói:
- Vẫn ổn, còn có thể kiềm chế được.
Trương Ngạc thần bí nói:
- Giới Tử, ngươi có biết đây là sách gì không? Nếu như ngươi nói đúng tên sách, ta thua ngươi một mỹ tỳ.
- A!
Ả nữ thư đồng kia kêu lên:
- Không nên, không nên, công tử đừng như vậy …
- Câm miệng.
Trương Ngạc quát, giọng điệu hung ác:
- Muốn ăn đòn có phải không?
Mỹ tỳ ăn mặc như thư đồng kia lập tức câm như hến, cũng không dám thở
mạnh, Trương Ngạc bạo ngược vô cùng, cư xử tùy hứng, người hầu hơi làm
trái ý của y, y liền dùng quyền cước, đánh cho bò lê dưới đất, không ai
dám khuyên giải.
Trương Nguyên lắc lắc đầu, hắn không muốn lại cùng Trương Ngạc đánh
cuộc, đều là huynh đệ đồng tông (cùng họ), không cần phải như thế, thắng cũng không hay lắm, lần trước thắng Trương Ngạc là vì muốn có người đọc sách cho hắn nghe, trong khoản thời gian chữa trị mắt hắn chỉ muốn được yên ổn mà nghe đọc sách, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Trương Ngạc lại tới tận cửa tìm tai vạ, cũng đành cho y được toại nguyện thôi…
Chợt nghe Trương Ngạc cười gian xảo nói:
- Ả tỳ nữ này năm nay vừa mới mười bảy, trắng trẽo thon thả, có vài phần nhan sắc, giống như vừa rồi ta mới đọc hai câu 'Mặt phấn trơn bóng, môi son răng trắng' … thế nào, Giới Tử, đánh cuộc hay không? Ngươi nói đúng tên sách, ta sẽ tặng nó cho ngươi, để nó làm tỳ nữ bên cạnh ngươi,
ngươi cũng mười lăm tuổi rồi, cũng hiểu được câu “quả nhân có tật, quả
nhân háo sắc” chứ (đây là câu Tề Tuyên Vương nói với Mạnh Tử) , ha hả,
ẩn ý bên trong khó mà nói thành lời, thử xem sẽ biết liền.
Trương Nguyên không kìm nổi muốn bật cười, thật chẳng khác nào một học sinh trung học khoe khoang ở trước mặt của hắn, nói:
- Ngươi muốn đánh cuộc với ta, chỉ cần nói ngươi muốn ta làm gì, về phần ta thắng muốn cái gì, cái đó hẳn phải là do ta nói.
- Được.
Trương Ngạc thu quạt xếp lại, đánh vào lòng bàn tay trái một cái nói:
- Ngươi cứ việc nói, chỉ cần là đồ của ta, tùy ngươi muốn gì cũng được.
Trương Ngạc tuyệt đối không tin Trương Nguyên sẽ biết tên loại sách này, trên thị trường cũng không có bản sao chép, quyển sách này trong tay
hắn chính là bản gốc chép tay của Viên Trung Lang, Viên Trung Lang tặng
cho Nam Kinh công bộ chủ quản Tạ Tại Hàng, Tạ Tại Hàng lại tặng cho tổ
phụ Trương Nhữ Lâm của y, chính là y đã lén lấy xem từ dưới gối của tổ
phụ, Trương Nguyên xem qua sách gì y biết rất rõ, tuyệt đối không thể
biết bộ sách này…
Trong lòng Trương Ngạc đắc ý nghĩ :“Trương Giới Tử nhất định sẽ nói đây
là " Trung Nghĩa Thủy Hử Truyện ", bởi vì " Trung nghĩa Thủy Hử Truyện
"cũng có Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên, Giới Tử cũng không đọc toàn bộ
Thủy Hử, nhất định lúc này sẽ lọt vào bẫy của ta, ha ha.
Trương Nguyên nói:
- Tam huynh trước tiên nói xem nếu thắng thì muốn gì của ta?
Nắm chắc thắng lợi trong tay cảm giác thật tuyệt.
Trương Ngạc nói:
- Hai chuyện, một là đem quyển bí kíp cờ tướng mà ngươi lấy được tặng
lại cho ta, hai là sau này ở trước mặt ta không được mang bịt mắt nữa …
Trương Ngạc đánh cờ tướng thua Trương Nguyên, y vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho rằng Trương Nguyên có được bí phổ cờ tướng đó, nên kỳ nghệ
mới tiến bộ nhanh như vậy …
- Đúng rồi,…
Trương Ngạc bổ sung thêm nói:
- Còn một điều nữa, Giới Tử, ta không thích giọng điệu ngươi nói chuyện
với ta như vậy, điểm này ngươi phải sửa, bằng không ta sẽ nổi giận đấy.
Trương Nguyên vốn là đứa bám đuôi sau lưng gã , giọng điệu nịnh bợ và
ngưỡng mộ, còn giờ thì sao, mang bịt mắt, giọng điệu lúc nói chuyện
không nhanh không chậm, không hề có ý tôn kính với gã, vậy không được,
phải sửa đi.
- Được.
Trương Nguyên đáp lời:
- Ta thua, bí phổ cờ tướng chắc chắn sẽ giao ra, từ đây sẽ không mang
bịt mắt nữa, về phần thần thái giọng điệu nếu như có chỗ nào không đúng, Tam huynh có thể trách mắng ta bất cứ lúc nào.
Trương Ngạc mừng rỡ:
- Tốt lắm tốt lắm, chính là cái thái độ này. Bây giờ đến lượt ngươi nói đi, ngươi thắng thì muốn gì ở ta?
Trong lòng nghĩ: “Giới tử này ngu xuẩn, chắc hắn cho rằng quyển sách này là >, còn làm vẻ chắc thắng
như vậy, làm như thần tiên trí tuệ cao thâm không bằng, ha hả, rất nhanh sẽ có trò hay để xem rồi, sảng khoái, sảng khoái.”