Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 116: Chương 116: Bây giờ không đánh thì đợi lúc nào nữa




Thương Chu Đức thản nhiên nói:

-Được Đổng công tử ưu ái rồi, nhưng gia đình Thương Thị ta vốn là nhà nho gia giáo, làm sao có thể làm ra chuyện hủy hôn này được.

Ông ta chắp tay rồi xoay người muốn bỏ đi.

Đổng Tổ Thường vội nói:

-Thương tiên sinh xin dừng bước, vãn sinh còn có điều muốn nói.

Thương Chu Đức cố kiên nhẫn, xoay người lại nghe xem con trai của gã Đổng Kỳ Xương còn gì nói nữa, tên Đổng Tổ Thường chắp tay nói:

-Xin Thương tiên sinh lượng thứ, vãn sinh thật sự hơi thất lễ, nhưng quả thật vãn sinh đối với lệnh muội là tình sâu nghĩa nặng, mong tiên sinh rộng lòng thông cảm, tiếc thay “Giai nhân dĩ quy Sa Trá Lợi” (Đây câu thơ nằm trong bài “Thơ Liễu Thị”, khi chồng Liễu Thị đi xa, Sa Trá Lợi đã cướp nàng về làm vợ), vãn sinh đau lòng khôn xiết.

Thương Chu Đức thầm nghĩa:

“Giai nhân dĩ quy Sa Trá Lợi”, thơ này miêu tả chẳng đúng ngữ cảnh gì cả, rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, Đổng Kỳ Xương nổi tiếng tinh thông thi văn thư họa, sao lại có loại con trai như thế nào nhỉ? Có khi nào là hàng giả không đây?”

Thương Chu Đức cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm đến, liền nói:

-Đổng công tử không cần nhiều lời, thưởng đèn thì xin cứ tự nhiên.

Đổng Tổ Thường lại nói:

-Thương tiên sinh hãy khoan, vãn bối còn một lời này, nếu vãn bối và lệnh muội không duyên phu thê, thế thì vãn bối cũng chẳng dám làm phiền, vãn bối chỉ xin Thương tiên sinh một chuyện, có thể bán Hồ tỳ đó cho vãn bối không ạ?

Thương Chu Đức nghe không rõ, hỏi lại:

-Cái gì?

Đổng Tổ Thường chỉ về hướng thiếu nữ đọa dân Mục Chân Chân :

-Dạ chính là đứa tỳ nữ này, vãn bối rất thích làn da trắng trẻo của cô bé này, trông rất thú vị, Thương tiên sinh có thể cho vãn bối được toại nguyện không ạ? Bao nhiêu ngân lượng xin cứ ra giá.

Ở đây không phải phủ Tùng Giang, thôi thì khiêm tốn chút vậy, lấy tạm tỳ nữ xinh đẹp kia cũng được.

Người Tấn nói về Hồ tỳ, chính là đang nói đến mỹ nữ tộc Tiên Ti, tóc của Mục Chân Chân tuy có màu vàng nhạt, nhưng ban ngày nếu không chút ý kỹ sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra, lúc này trên núi thắp đầy ánh đèn sáng trưng, dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa, mái tóc óng vàng mượt mà của nàng lóng lánh, đi cùng làn da trắng tươi nõn nà, toát lên vẻ đẹp của một nàng người Hồ da trắng xinh đẹp.

Thương Chu Đức tức giận vô cùng nhưng ngược lại ông vẫn nở nụ cười, thầm nghĩ tên Đổng Tổ Thường này hay thật, phút trước còn bán sống bán chết nói yêu lệnh muội ta, đau khổ khôn xiết ư, giờ chớp mắt đã xin mua mỹ tỳ Mục Chân Chân rồi, phẩm hạnh gã này ra sao, không cần nghĩ cũng biết rồi, ông bèn kiềm nén cơn giận, nói:

- Đó không phải tỳ nữ của Thương Thị, cô ấy bên nhà Trương Thị Sơn Âm, cũng là tỳ nữ của em rể tương lại ta, muốn mua muốn bán gì, cứ đi tìm đệ ấy mà nói.

Bụng nghĩ:

“Cứ để Trương Nguyên đối phó với tên Đổng công tử vớ vẩn này xem sao.

Đổng Tổ Thường hỏi:

-Cho hỏi có phải gã thiếu niên áo xanh gặp qua trên núi không ạ?

Thương Chu Đức nói:

-Đúng thế.

Vũ Lăng đứng bên cạnh mặt mày đỏ bừng lên, nhịn đến không kiềm nổi nữa rồi, điên máu lên nói:

-Không bán, thiếu gia nhà ta tuyệt đối không bán tỳ nữ đâu.

Đổng Tổ Thường quát lớn :

-Chủ nhân đang nói chuyện ở đây, ngươi là tiểu nô tài sao lại chen miệng vào, khiến đánh phải không?

Thương Chu Đức lạnh lùng nói:

-Đổng công tử có phải hơi quá đà rồi không?

Đổng Tổ Thường thấy nếu y đã chẳng thể xin cưới lệnh muội của Thương Chu Đức nữa, vậy hà cớ gì phải khách khí làm chi, liền trở mặt cười lạnh lùng nói:

-Đây mà gọi là nhà có gia giáo lễ nghi ư, chủ nhân đang nói chuyện, gia nô đứng bên sủa lung tung thế kia, vậy mà cũng được à?

Thương Chu Đức nhất thời tức giận, không nói nên lời, sau một lúc nghẹn ngào mới nói:

-Tri huyện Sơn Âm, Tri phủ Thiệu Hưng, còn có cả Án Sát Ti Trương Phân Thủ nữa, họ đang dùng tiệc bên lầu các, ngươi đi với ta qua đó nhờ họ nói câu công bằng.

Đổng Tổ Thường trái lại hỏi tới:

-Án sát sứ Hàng Châu Trương Kỳ Liêm, Trương Thế Bá chứ gì? Hô hô…Trương đại nhân đó là bạn hữu gia phụ, hội đèn lồng Sơn Âm là do Trương Thế Bá đấy cố tình gửi thư mời cha ta đến chung vui, do đường xa lầy lội, thời tiết lạnh giá, cha ta không thèm đến, thành ra ta mới đến thay đây này, thưa Thương tiên sinh, ngài còn muốn lên lầu các tìm Trương Phân Thủ nói lý nữa không?

Nói xong gã dương dương tự đắc nhìn Thương Chu Đức, bất thình lình gã bước tới bên Vũ Lăng, giáng cho Vũ Lăng một cái bạt tai, nói:

-Ta dạy dỗ ngươi thay chủ nhân ngươi.

Vũ Lăng khóc òa lên.

Mục Chân Chân vội vã chạy tới, hỏi:

-Tiểu Vũ đệ có sao không?

Vừa hỏi han Tiểu Vũ, nàng ta vừa trừng mắt nhìn Đổng Tổ Thường, nàng đã trông thấy Đổng Tổ Thường đánh Vũ Lăng.

Vũ Lăng cùng tuổi Mục Chân Chân, năm mới này cũng 15 tuổi cả, Vũ Lăng chỉ nhỏ tháng hơn so với Mục Chân Chân thôi, hơn nữa dáng người thấp bé, bình thường đều bắt chước Thạch Đầu ca ca gọi Mục Chân Chân là Chân Chân tỷ tỷ, lúc này bị tát một cái, y liền khóc òa lên nói:

-Chân tỷ tỷ, gã họ Đổng này nói đòi mua tỷ, đệ bảo thiếu gia tuyệt đối không bán, thế là gã liền đánh đệ, hu hu ….Chân Chân tỷ giúp đệ với.

Vũ Lăng biết Mục Chân Chân có võ, muốn nàng ta trả thù dùm đây mà.

Mục Chân Chân thấy trên đầu Đổng Tổ Thường có đội khăn tú tài, không dám động thủ, chỉ đành bảo vệ Vũ Lăng bằng cách đứng chắn phía trước, cô bé đọa dân này xưa nay vốn nhát gan, trước kia bị Lạt Hổ ăn hiếp cũng chỉ biết trốn chạy, giờ thì dạn hơn nhiều rồi, nếu đối phương là gia nô, cô nàng sẽ thẳng tay không kiêng nể, chỉ có điều nếu là tú tài thì thật sự không dám liều, sợ rằng bản thân lại gây phiền toái cho thiếu gia nữa.

Thương Chu Đức tức điên người, chỉ vào mặt Đổng Tổ Thường nói:

-Hiếp người quá đáng mà, đi, đi tìm Trương Phân Thủ nói lý ngay.

Thương Đạm Nhiên đi đến thấy vậy kinh ngạc hỏi:

-Nhị huynh, xảy ra chuyện gì vậy?

Trước đó Đổng Tổ Thường chưa có dịp nhìn rõ dung mạo của cô gái này, giờ được trông thấy vẻ đẹp như tiên giáng trần của cô, liền lập tức cười nói:

-Thương tiểu thư đừng sợ, không liên quan gì đến Thương tiên sinh cả, chẳng qua tiểu nô tài này vô lễ không biết phép tắc, tiểu sinh ra tay dạy dỗ chút ấy mà.

Vũ Lăng thấy Mục Chân Chân không dám động thủ, liền kêu to:

-Thiếu gia ơi, thiếu gia ơi.

Chỉ có thiếu gia mới làm chủ cho hắn được thôi.

Trương Nguyên đang trên Tinh Tú các nghe thấy tiếng kêu bi thảm của Vũ Lăng. Từ Tri phủ, Hầu tri huyện đang bước đi một cách dõng dạc từ tốn, Trương Nguyên đợi không được, liền chạy tới bên hai người, thưa một tiếng:

-Học trò lên trước xem sao ạ.

Vũ Lăng vừa trông thấy thiếu gia, liền khóc lóc nói:

-Hu hu…thiếu gia, Gã họ Đổng này nói đòi cưới Đạm Nhiên đại tiểu thư, còn bảo muốn mua Chân Chân tỷ nữa. Tiểu Vũ nói lại có mỗi một câu, mà gã đánh Tiểu Vũ ra thế này nè. Hu hu hu ….

Trương Nguyên vừa nhìn, quả nhiên là vị công tử mặt mày lấm lét mà họ đã gặp ở đồi Bồng Lai, lại trông thấy bộ dạng tức không chịu nổi của Thương nhị huynh.

Còn gã công tử đó thì đang phủi phủi tay, làm như đánh Vũ Lăng một cái làm dơ tay của hắn vậy, hắn nói:

-Tiểu nô tài ăn nói ngông cuồng, sinh đồ ta dạy dỗ nó một chút thì đã sao nào?

Trương Nguyên tiến lên trước chắp tay nói:

-Không sao không sao, xin hỏi cao danh quý tánh của vị nhân huynh đây?

Đổng Tổ Thường thấy Trương Nguyên vẻ mặt tươi cười, liền chắp tay nói:

-Gia phụ Đổng Huyền Tể.

“Bịch” một tiếng vang lên, thắt lưng của Đổng Tổ Thường bị trúng một cước thật mạnh, đau đến không đứng thẳng nổi, ngẩng đầu lên lớn tiếng quát:

-Ngươi dám đánh ta à!

Đá một cước xong, Trương Nguyên đã nhảy ra xa tên Đổng Tổ Thường đó, Từ tri phủ và Hầu tri huyện vừa đúng lúc xuất hiện, không đánh trước đợi chút nữa là không đánh được, trút giận thì cách thực tế nhất là đánh người, Trương Nguyên hắn đâu phải chỉ biết đóng vai thánh hiền làm văn bát cổ, lúc cần thiết hắn cũng sẽ động thủ đánh người.

Đám gia nô bảo vệ của Đổng Tổ Thường liền “ hự” tiếng ùa tới, Mục Chân Chân cùng bốn gia nô Thương gia bên này cũng đồng loạt tấn tới, hai bên kình với nhau.

Đổng Tổ Thường ẹo lưng tức giận nói:

-Đánh cho ta, đánh tên tiểu tử ấy!

-Ai dám động thủ đánh người ở đây hả?

Huyện lệnh Sơn Âm Hầu Chi Hàn nhanh chân bước vào, sau lưng là nha sai Lưu Tất Cường.

Từ Thời Tiến cũng đến, các quan thân trong Tinh Tú lâu lần lượt kéo tới.

Lúc này Trương Nguyên mới thấp giọng hỏi Thương Chu Đức:

-Thương nhị huynh, Đổng Huyền Tể là ai ạ?

Thương Chu Đức có chút ngạc nhiên bởi Trương Nguyên không biết tới Đổng Huyền Tể này, y bèn nói:

-Đó chính là Đổng Kỳ Xương Đổng Hàn Lâm đó, danh tiếng trong sĩ lâm không nhỏ đâu.

Trương Nguyên “ồ” lên một tiếng nói:

-Thì ra Đổng Huyền Tể là Đổng Kỳ Xương, Đổng Kỳ Xương thì đệ biết, không chỉ vào thời vãn minh, ngay cả các sách sử Trung Quốc đều có tên ông ta, là nhân vật khá nổi tiếng, tộc thúc tổ cũng có chút giao tình với vị Đổng Kỳ Hưng này, lần trước ở thư phòng Bắc viện trông thấy thiệp tự của Đổng Kỳ Hưng, còn đây là con trai của Đổng Kỳ Hưng (hay còn gọi là Đổng Kỳ Xương) ư, sao lại quá quắc đến nhường này, còn mở miệng ra cứ “Gia phụ Đổng Huyền Tể”, Đổng Huyền Tể thì đã sao, đứa con như vậy không đánh cũng uổng.

Thương Chu Đức thấy Trương Nguyên đá cho Đổng Tổ Thường một cước, tuy cảm thấy hơi khác so với tư cách nho nhã điềm đạm bình thường của Trương Nguyên, nhưng trong lòng thì khoan khoái hả dạ lắm, vừa rồi y bị tên Đổng Tổ Thường này chọc tức, nhất là đoạn gã nói Trương Phân Thủ có giao tình với cha gã, vẻ mặt đắc ý đáng khinh biết bao, y cũng thật muốn cho gã một cước, đánh cho gã một trận, Trương Nguyên làm vậy vừa hay trúng ý y rồi, sảng khoái, sảng khoái quá!

Đổng Tổ Thường bị trúng một đạp, đau đớn khó lòng nhịn được, thấy quan thân đều có mặt, gã liền lên tiếng tố cáo nói:

- Chư vị đại nhân, gia phụ Đổng Huyền Tể….

Gã Đổng Tổ Thường này có cái tật, sau khi nói xong năm chữ “Gia phụ Đổng Huyền Tể” thì liền ngưng đọng vài giây….mắt thấy đám quan thân này không khiến gã thất vọng, ai nấy đều “oa”,”hở”….rõ ràng ai cũng đều biết đến đại danh của Đổng Kỳ Hưng, Đổng Tổ Thường lúc này mới nổi giận lên nói:

-Vãn bối Đổng Tổ Thường, là con thứ của gia phụ….

Hắn tiếp tục cao giọng nói:

-Vãn bối được mời bởi Án sát sử Trương Thế Bá nên đến Sơn Âm đây thưởng đèn, thế mà ai ngờ bị người ta đánh đập, đây là đạo lý gì đây, cầu mong chư vị đại nhân làm chủ cho vãn bối, nghiêm trị hung thủ ạ.

Trương Kỳ Liêm từng gặp qua Đổng Tổ Thường tại đình hoa của Đổng Kỳ Hưng ở Chiết Giang, mơ hồ cũng có chút ấn tượng, ông ta sải bước qua hỏi:

-Ngươi là Đổng Tổ Thường à?

Đổng Tổ Thường vừa nhìn qua, thấy ra đây là Trương thế bá đây mà, vội vàng chắp tay thi lễ nói:

-Vãn bối Đổng Tổ Thường, xin ra mắt thế bá, gia phụ Đổng Huyền Tể….

Trương Kỳ Liêm hỏi:

-Ai đánh ngươi vậy? Tại sao lại đánh ngươi?

Lúc này những người vây xung quanh hiện trường đã chất thành ba bốn lớp người rồi, chỉ có bên quan thân là hơi thưa chút, vì có sai nha cản lại, Đổng Tổ Thường nhìn ngó xung quanh tìm kiếm đám người Trương Nguyên, Thương Chu Đức…người thì nhiều mà bóng đèn lại mờ ảo, nhìn gương mặt nào cũng hao hao giống nhau, mắt nhìn muốn hoa cả lên, Đổng Tổ Thường quay người lại đang lúc muốn nói với Trương Kỳ Liêm người đánh hắn là em rể tương lại của Thương Thị Hội Kê, thì bỗng chốc hắn phát hiện ra Trương Nguyên không biết từ lúc nào, đã đứng ngay sau lưng Trương Kỳ Liêm, đang nhịn cười nhìn hắn, hắn thấy vậy liền sôi máu hét lên:

-Chính là nó, chính là nó!

Giương nanh múa vuốt nhào qua phía Trương Nguyên.

Hai sai nha cản ngăn Đổng Tổ Thường lại, quát lớn nói:

-Không được vô lễ!

Đổng Tổ Thường chỉ mặt Trương Nguyên nói:

-Chính là nó, chính tiểu tử này đã đánh ta.

Trương Kỳ Liêm quay đầu lại nhìn, người Đổng Tổ Thường chỉ là Trương Nguyên, vậy thì kỳ lạ thiệt, Trương Nguyên vừa mới uống rượu chung vui cùng bọn họ ở Tinh Tú lâu, sao giờ lại có thể đánh con trai của Đổng Kỳ Hưng được chứ, hỏi:

-Đổng Tổ Thường, ngươi có nhìn nhầm không?

Đổng Tổ Thường nói:

-Không sai, chính tiểu tử này đã đánh ta, xin thế bá làm chủ cho ta.

Đổng Tổ Thường lúc này cũng ý thức được gã Trương Nguyên này không phải nhân vật tầm thường, nếu không sao lại có thể đứng sau lưng bọn quan thân được chứ?

Ngay lúc này Trương Nguyên khẽ lên tiếng nói:

-Trương đại nhân, vị Đổng công tử này có phải uống say rồi không?

Trương Kỳ Liêm thấy Đổng Tổ Thường da vẻ tím tái, gân xanh gân đỏ nổi cả lên, hình như có chút bất bình thường, bèn hỏi:

-Đổng Tổ Thường, ngươi uống say rồi à?

Đổng Tổ Thường tức giận nói:

-Vãn sinh không có uống say.

Trương Nguyên bước lên trước một bước nói:

-Nếu không say, chẳng lẽ bị bệnh hoang tưởng, tại hạ đang đi cùng chư vị đại nhân uống rượu nhâm nhi trên lầu các, người lại ăn nói lớn tiếng, bảo ta đánh người, thế không phải bị bệnh hoang tưởng là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.