Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 97: Chương 97: Bụng no nhớ mỹ nhân




Huyện lệnh Sơn Âm Hầu Chi Hàn mở một bữa tiệc tẩy trần cho Vương Đề Học ở đại sảnh của huyện nha, hai người một bàn tiệc, tổng cộng có 8 bàn tiệc, món ăn phong phú, các đĩa thức ăn bày đầy trên bàn. Hai huynh đệ Trương Đại và Trương Nguyên được xếp ở cuối bàn tiệc, sau khi nâng chén cung kính, chúc thọ các bậc trưởng bối, họ liền bắt đầu dùng tiệc. Trên bàn có một đĩa ngỗng hấp cách thủy, mùi hương rất hấp dẫn, nhưng Trương Nguyên ăn một miếng thấy thật nhạt nhẽo. Trương Đại thì giống tổ phụ Trương Nhữ Lâm, là một nhà ẩm thực đích thực, vừa cầm đũa chọn chọn lựa lựa, vừa thì thầm giảng giải với Trương Nguyên, bình luận về tài nghệ của đầu bếp ở huyện nha, chỉ nói đầu bếp này có sở trường về món ngỗng hấp, còn lại các món khác chỉ có thể miễn cưỡng cho vào miệng mà thôi. Trương Nguyên thật bái phục đại huynh Trương Đại. Hắn vừa ăn vừa nghe đại huynh nói về những món ăn nổi tiếng ở các nơi, như là món: dạ dày dê Sơn Đông, quả Quan Văn, đào Nam Kinh, măng hốc, rau nhút Tiêu Sơn và cá diếc xanh, gà hạt đậu Hàng Châu, thịt chân giò hun khói Phổ Giang…Trương Nguyên miệng ăn không ngừng, nghe thôi cũng chảy cả nước miếng, ăn bữa cơm mà cũng có thể mở mang được nhiều kiến thức, học vấn như vậy. Thật sự là không chê vào đâu được . Trương Đại mải nói chuyện, cầm đũa gắp thức ăn cũng chậm, sau đó vừa nhìn thấy đĩa ngỗng trên bàn đã bị Trương Nguyên ăn hết hơn phân nửa rồi, mới vội vàng ngậm miệng không nói nữa để chuyên tâm ăn ngỗng, hai người đều đang ở tuổi đang lớn nên sức ăn rất khỏe. Nhìn họ không khỏi khiến Đề học đại nhân ngồi ở phía xa kia phải ngưỡng mộ, nói với Từ tri phủ ngồi cùng:

- Ta thấy hai đứa cháu này của Túc ông, đúng là hậu sinh khả úy.

- Một lời nói này của đại tông sư mà có hai ý nghĩa, vừa có ý khen Trương Đại và Trương Nguyên tuổi trẻ tài cao, lại thầm ngưỡng mộ tuổi trẻ sung sức, có thể ăn nhiều như vậy.

Từ tri phủ cười nói:

- Hai huynh đệ bọn chúng còn phải nhờ vào sự dẫn dắt chỉ bảo của đại nhân nhiều.

Tuy rằng trong cuộc thi đấu hôm nay việc Trương Nguyên thắng Diêu Phục khiến cho Từ Thời Tiến không hài lòng. Nhưng thời thế đã như vậy, hắn lẽ nào sẽ vì chuyện của Diêu Phục mà đối nghịch với Trương Nguyên, có cần thiết phải như vậy không, Diêu Phục cũng không phải là họ hàng thân thích gì với gã, mà cho dù có là thân thích đi chăng nữa cũng phải nhìn vào sự việc có thể giúp được hay không chứ, là người thì phải biết thuận theo thời thế mà hành động, thiếu niên Trương Nguyên này là một nhân tài, xuất thân từ nhà họ Trương ở Sơn Âm, lại là học trò của Vương Quý Trọng, nói không chừng sẽ thi đỗ khoa thi mấy năm tới. Từ Thời Tiến đâu có ngu xuẩn đến mức trở thành kẻ địch của cái “cây đại thụ” này, đương nhiên lúc này phải ra sức nói tốt rồi. Trên bàn tiệc có một đĩa cá, thịt mềm rất ngon, khi ăn cá Trương Nguyên chợt nghĩ đến lần trước trong bữa tiệc ở huyện nha, ngồi cùng với Vương Anh Tư cũng rất thích ăn cá. Lúc này nhìn khắp bàn tiệc trong phòng khách, Vương Anh Tư lại không có ở đây.Hước Am tiên sinh và thúc tổ của hắn là Trương Nhữ Lâm ngồi cùng bàn với nhau, chắc là Hước Am tiên sinh cảm thấy Vương Anh Tư ở trong này không tiện, lần trước xem như là tiệc rượu riêng của Hầu huyện lệnh, còn lần này có nhiều người, ngộ nhỡ bị lộ ra chuyện nàng giả trai thì sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất. Trương Nguyên đã uống hai chén rượu Đổng, ăn hơn nửa đĩa ngỗng hấp cách thủy, bụng gần như đã no rồi, có thể nhàn nhã mà nghĩ một số việc, ăn uống no nê nghĩ đến mỹ nhân chính là như thế này đây. Hắn với thúc phụ Thương Chu Đức của Thương Đạm Nhiên không hề thân quen, lần đầu tiên gặp mặt đã liền mời hắn đến phủ ngắm hoa cúc, ý tứ đó không cần nói cũng hiểu. Như vậy ngày mai sau khi đến viếng thăm Thương phủ, hắn phải mau chóng xin mẫu thân cho người đến Thương phủ làm mai thôi. Nghĩ đến việc vừa rồi ở bên cầu Quang Tương, Thương thị nữ lang ở trong xe ngựa nhìn hắn chăm chú, trong lòng Trương Nguyên liền nóng lên, lần đó ở Thương Đào viên là cuộc gặp gỡ tình cờ, một trận mưa, một ván cờ, một bài thơ, thật sự là duyên phận, lần gặp gỡ ở hòn đảo giữa hồ đó trong nháy mắt hiện lên rõ mồn một như vừa chỉ xảy ra mới đây thôi, khi đó Thương Đạm Nhiên nhẹ nhàng nhảy lên bờ, nàng mặc bộ y phục màu xanh nhạt, ống tay áo hẹp được làm bằng vải bồi đế giấy, chân mang giày thêu đế bằng, không nhìn thấy hắn và Vũ Lăng ngay bên cạnh, hai tay nàng nâng lên quá đỉnh đầu, lộ ra cổ tay trắng nõn, đôi chân trần chạm xuống đất nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, hắn cảm thấy hành động đó thật là duyên dáng yêu kiều giống như một tiên nữ giáng trần vậy.

- Giới tử!

Trương Đại nhắc nhở:

- Đại tông sư gọi hai chúng ta qua đó kìa!

Trương Nguyên phục hồi lại tinh thần, theo đại huynh Trương Tông Tử đi đến trước bàn tiệc của Vương Đề Học và Từ tri phủ, rồi cùng thi lễ.

Vương Đề Học tóc đã bạc, lúc này tính tình đang hòa nhã dễ gần, đâu còn cái uy như hung thần như lúc ở Minh Luân đường ban nãy, làm cho các chư sinh phải hết mực kinh sợ nữa, lão nói với Trương Đại:

- Năm ngoái Trần Mi Công đến Võ Lâm, còn nói với ta, lúc ngươi còn nhỏ đã có thể làm câu đối để đối lại việc bị gã trêu ghẹo, ha ha, “Mi Công giao lộc, huyện Tiền Đường lý tống tiền (Mi Công cưỡi hươu, tống tiền huyện Tiền Đường) nhanh nhẹn làm sao.

Lại hỏi Trương Đại trong kỳ thi hương tháng tám phá đề thế nào. Vương Đề Học là phó quan chủ khảo kì thi hương ở Hàng Châu. Trương Đại liền đọc lại khổ đầu tiên của bài bát cổ trong kì thi hương cho Vương Đề Học nghe. Vương Đề Học ngẫm nghĩ một hồi, rồi lắc đầu cười nói:

- Không nhớ được, bài Chế nghệ này của ngươi cũng được ca tụng là tinh thông phong phú, có điều tài văn chương hơn người, chín quá hóa nẫu, bài làm thiếu mất một chút dư vị gì đó, thành ra chấm cho y qua cũng được mà không qua cũng đúng. Gã ở khoảng giữa được qua và không qua, thôi thì coi như là thiếu một chút may mắn, rèn luyện thêm 3 năm nữa, thì kì thi lần sau sẽ đỗ.

Trương Nhữ Lâm quát khẽ:

-Đại tông sư chỉ dạy ngươi còn không mau tạ ơn.

Trương Đại nhanh chóng cúi người thi lễ.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

- Đại tông sư đúng là gừng càng già càng cay, có con mắt đánh giá cực chuẩn, bệnh văn chương của Đại huynh chính là có thể thả mà không thể thu về, tức là mở ra rồi nhưng không tài bào kết lại được, viết ra rất lưu loát, có một vài câu tự mình cho rằng rất hay nên không đành lòng xóa bỏ, có lúc khó tránh khỏi việc làm cho bài văn phức tạp thêm.

Vương Đề Học quay ra hỏi Trương Nguyên:

- Trương Nguyên, ta thấy bài Chế nghệ của ngươi viết rất trôi chảy, lập luận tinh tế, không phải nhiều năm vất vả đọc sách suy nghĩ sâu xa thì không thể được như vậy, ngươi mới mười lăm tuổi, có thể làm được bài bát cổ như vậy thật sự khiến lão phu ngạc nhiên và thán phục. Ngày thường ngươi hay đọc sách gì?

Trương Nguyên kể tên những cuốn sách mà mình đã đọc qua, Vương Đề Học nói:

- Những quyển sách này hầu hết các sĩ tử tham gia khoa cử đều đã đọc, nhưng chỉ có mình ngươi lĩnh ngộ được sâu sắc như vậy, thông minh như thế thật sự là hiếm có. Mong rằng ngươi sẽ khiêm tốn mà chịu khó rèn luyện nhiều hơn thì tốt.

Lúc này là đang khéo léo phê bình việc Trương Nguyên và Diêu Phục đấu bát cổ.

Trương Nguyên khom người nói:

- Đa tạ đại tông sư khích lệ, học trò nhất định sẽ cẩn trọng, nỗ lực tiến lên.

Vương Đề Học gật gật đầu, nói với Trương Đại và Trương Nguyên:

- Nếu huynh đệ các ngươi tới Hàng Châu, có thể đến học quán gặp ta.

Trương Đại và Trương Nguyên cùng khom người nói:

- Vâng ạ!

Trương Đại thầm nghĩ;

- Người mà Đại tông sư thật sự muốn gặp là đệ đệ Giới Tử kia, Đại tông sư muốn làm tọa sư của Giới Tử.

Thời nhà Minh kì thi chọn người làm quan luôn bị vướng vào trong các loại quan hệ chằng chịt giữa thầy trò, bằng hữu, có nghiệp sư, tọa sư, phòng sư, mỗi thầy giáo lại có thầy giáo của mình nữa, các mối quan hệ đan xen khó gỡ, phức tạp vô cùng. Những mạng lưới quan hệ này lại dựa vào quyền lợi, lợi ích của từng tập đoàn, từ triều đình đến địa phương, cản trở lẫn nhau, tranh đấu gay gắt.

Tiệc ở đại sảnh đã xong là đến phần thưởng thức trà. Vương Đề Học rất giỏi trà đạo, cùng thảo luận với Trương Nhữ Lâm về những chuyên gia trà đạo từ bắc chí nam. Vương Đề Học rất tôn sùng Đào Diệp Độ ở Nam Kinh, tấm tắc khen nghệ thuật trà đạo của người này là tuyệt vời nhất, mấy vị quan thân nàyVương Đề Học nhắc đến không sót một ai, từ trời nam đến biển bắc, dần dần nhắc đến cả một vài chuyện bí mật của Hoàng đế và Đông cung Thái Tử trong triều. Trương Nguyên tập trung lắng nghe, tuy rằng hiện tại hắn không có sức ảnh hưởng với triều đình, nhưng hiểu rõ hơn một chút tình hình thời sự cũng tốt. Trương Nhữ Lâm quay đầu lại nhìn, thấy hai hậu bối ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe, liền nói:

- Trương Đại, Trương Nguyên, hai ngươi về trước đi.

Trương Nguyên và Trương Đại đành phải cáo từ, hai người ra khỏi công đường thì đã có mấy nô bộc trẻ tuổi đứng chờ Trương Đại ở đình Giới Thạch. Vũ Lăng - thư đồng của Trương Nguyên cũng chờ ở đấy, liền cùng nhau trở về.

Trương mẫu Lã thị thấy con trai trở về, vui mừng nói:

- Con ngồi xuống đây, mau kể cho mẫu thân nghe chuyện ở học thự hôm nay thế nào? . Tiểu Vũ kể không rõ ràng.

Vũ Lăng không phục nói:

- Thái thái, Tiểu Vũ chỉ đứng ngoài cửa lớn, không được vào trong, dù sao thì đại khái câu chuyện chính là như vậy, thiếu gia thắng, tên họ Diêu cò môi bị thua, Dương tú tài có họ hàng thân thích với gã cũng bị nhốt vào nhà lao của huyện.

Trương mẫu Lã thị cười nói:

- Bây giờ ngồi xuống kể lại chi tiết đầu đuôi ta nghe xem chuyện ở học thự rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Hai nha đầu Y Đình, Thỏ Đình cũng đều chạy qua dỏng tai nghe kể chuyện, Trương Nguyên liền đem việc thi đấu bát cổ ở Minh Luân đường ra sao, rồi việc tất cả mọi người đều tỏ ý khinh thường Diêu Phục ra sao, Diêu Phục là tên tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ, không từ một thủ đoạn xấu xa như thế nào. Đại tông sư đã trừng trị cậu cháu họ Diêu như thế nào, tất cả đều kể hết. Trương mẫu Lã thị cười nói:

- Con quả thực là may mắn, đại tông sư kia sớm không đến, muộn không đến, mà lại đến đúng lúc này. Cuối cùng Diêu Phục vẫn là không thoát được.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Không phải Đại tông sư đến đúng lúc, mà là con tính toán khéo léo, vả lại, cho dù Đại tông sư tới muộn vài ngày cũng không sao. Diêu Phục luôn chạy không thoát cửa ải này đâu. Nói:

- Đúng vậy ạ, Đại tông sư đến xử lý nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, Diêu phục đúng là xui xẻo rồi.

Nhớ tới việc Thương Chu Đức mời hắn ngày mai đến Hội Kê ngắm hoa cúc, chuyện này nhất định phải báo cho mẫu thân biết, Trương Nguyên liền bảo ba người Vũ Lăng, Y Đình, Thỏ Đình lui xuống trước, rồi mới nói:

- Con có chuyện này muốn nói với mẫu thân.

Trương mẫu Lã thị cười nói:

- Chuyện gì, chuyện gì mà trịnh trọng như vậy?

Trương Nguyên liền kể lại chuyện gặp Thương Chu Đức bên cầu cho mẫu thân nghe, Trương mẫu Lã thị có chút giật mình nói:

- Mời con ngắm hoa cúc, đây là có ý gì?

Trương nguyên mỉm cười, nói:

- Mẫu thân vẫn chưa rõ sao?

Trương mẫu Lã thị trừng to mắt, vừa mừng vừa sợ nói:

- Nói như vậy, Thương thị là có ý với con, Thương thị có ý gả nữ nhi của họ cho con rồi?

Trương Nguyên chỉ cười không nói.

Trương mẫu Lã thị nói:

- Việc này tất nhiên là tốt, trước kia ta còn lo nhà họ Thương là nhà quan lại sẽ không coi dòng họ Đông Trương chúng ta ra gì, đúng rồi, vài ngày trước mẫu thân có sai người hỏi thăm một chút xem nữ nhi Thương thị kia là người như thế nào, cô gái này không bó chân đấy, như vậy không được tốt lắm.

Trương Nguyên nói:

- Con không thích người phụ nữ bó chân, con đã nói rồi, con sẽ không lấy cô gái nào bó chân đâu.

Trương mẫu Lã thị cười nói:

- Con đã nói khi nào, sao ta chưa từng nghe con nói qua vậy? Vi nương biết, con ta là một người tài đức vẹn toàn nên có tình ý với nữ nhi Thương thị nhà người ta rồi nên, cho dù nàng ta không bó chân cũng không sao.

Trương Nguyên nói:

- Con thường nghe mẫu thân kêu đau chân, trong lòng cảm thấy rất chua xót, cho nên mới nghĩ như vậy.

Trương mẫu Lã thị cúi đầu nhìn đôi chân bị bó của mình, khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Tất cả mọi người đều bó chân, không bó sẽ bị người khác chê cười, sợ bị người khác xem thường.

Trương Nguyên nói:

-Chân lớn hơn một chút thì có làm sao, chỉ cần con thích, mẫu thân không ghét bỏ, vậy thì mọi việc đều đại cát.

Trương mẫu Lã thị nghe con nói vậy cười rộ lên:

-Con ta nóng lòng cưới vợ như vậy sao?

Trương Nguyên vội hỏi:

- Đâu có đâu có, con chỉ nói vậy thôi, phong tục là do thói quen mà thành, hà cớ gì phải làm theo phong tục, chỉ cần mình thích là được rồi.

Trương mẫu Lã thị gật đầu nói:

- Con nói đúng, vậy khi nào thì chúng ta mời bà mối đến cầu hôn?

Trương Nguyên nói:

- Đợi ngày mai sau khi con ngắm hoa cúc về sẽ quyết định sau.

Trương mẫu Lã thị lại nói:

- Chung thân đại sự của con, vẫn phải viết thư báo cho phụ thân con biết mới được.

Trương Nguyên nói:

- Ngày mai trở về con sẽ viết thư cho phụ thân.

Trương mẫu Lã thị nghe con nói như vậy, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: “Xem ra con mình rất thích nữ nhi nhà họ Thương kia, quả thật là gấp không thể chờ được nữa rồi.”

Vũ Lăng tới báo Lỗ Vân Cốc tiên sinh đã đến đây. Trương Nguyên liền đi tới tiền sảnh, trông thấy Lỗ Vân Cốc và cháu gã là Lỗ Vân Bằng cũng đang đi tới. Lỗ Vân Bằng vừa nhìn thấy Trương Nguyên liền cúi người bái lạy, luôn miệng nói suốt đời không quên ân đức của Trương thiếu gia. Trương Nguyên vội vàng đỡ dậy, mời họ ngồi xuống nói chuyện.

Chú cháu Lỗ Vân Cốc đến mời Trương Nguyên tới dự tiệc, Trương Nguyên liền đồng ý ngay, lần trước đã nhận lời với Lỗ Vân Cốc, nếu thắng Diêu Phục thì phải cùng gã uống một trận thỏa thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.