Nói như vậy hai mươi lượng bạc của tú tài Diêu đã không
đòi lại được, mà là thu thêm 20 lượng từ chỗ Trương Đại Xuân , Trương
Đại Xuân không đáng thương hại, còn Diêu Tú Tài thì càng đáng giận, gã
đã giật dây cho Trương Đại Xuân, vu cáo gia chủ nhưng lại không bị trừng phạt, cũng không đưa lại tiền nhận viết cao trạng, lý nào là vậy, thật
đáng căm hận!
Trương Nguyên biết rõ Diêu tú tài muốn nộp tụng trạng suôn sẻ, chắc
chắn y phải cấu kết với nha dịch trong Huyện, cho nên những tên sai dịch này đã không đi thu tiền của Diệp tú tài mà đi cưỡng bức đòi tiền của
Trương Đại Xuân nói:
- Hai vị công sai cực khổ rồi, vốn tại hạ định đưa mấy lượng bạc cho hai vị uống trà, nhưng nếu tiền của Diêu Phục vẫn chưa đòi lại được,
vậy thì mời hai vị công sai vất vả một chuyến nữa, đi lấy hai mươi lượng bạc kia về xem như đó là tiền thưởng cho sự vất vả của hai vị công sai.
Hai mươi lượng bạc không phải con số nhỏ, bình thường Diêu tú tài
thưởng cho các công sai chắc chắn không nhiều đến vậy, Trương Nguyên
dùng lợi ích để dụ Lưu sai dịch đi đòi lại tiền, chắn hẳn vì tiền y sẽ
trở mặt với Diêu Phục thôi.
Lưu sai dịch cúi đầu khom lưng nói:
- Dạ dạ dạ chắc chắn sẽ thu hồi, đa tạ Giới tử thiếu gia.
Trương Nguyên thấy giọng điệu của Lưu sai dịch có vẻ miễn cưỡng, chẳng lẽ là sợ tên xúi bẩy Diêu Phục sao, hắn bèn nói:
- Huyện tôn đã nói phải cách chức tên tú tài Diêu Phục, nên hai vị
công sai không cần phải kiêng kị anh ta làm gì, cứ tìm gã mà đòi.
Tính tình Trương Ngạc nóng nảy kêu lên:
- Tên xúi bẩy Diêu Phục kia dám tố cáo người của Trương gia, không
được, bây giờ ta sẽ đến đó đòi lại tiền, Lưu sai dịch dẫn đường đi.
Vẻ mặt của tên Lưu sai dịch vai rộng eo thon kia trở nên tối sầm lại, trông rất khó coi, gã thở dài nói:
- Không giấu gì hai vị công tử, đích thực tiểu nhân không dám thu
hồi tiền của Diêu tú tài, nếu một ngày nào đó thật sự cách chức được anh ta thì tiểu nhân sẽ vì Giới tử thiếu gia đi lấy bạc của anh ta.
Trương Ngạc giận tím mặt nói:
- Buồn cười! Buồn cười! Lý nào là vậy?
Trương Nguyên nhíu mày, nếu y là cử nhân thì Lưu sai dịch sợ anh ta
cũng phải lẽ thôi, vì cử nhân là có thể làm quan, còn đằng này Diêu Phục chẳng qua chỉ là một tú tài, sao Lưu sai nha lại sợ gã đến thế, Trương
Nguyên ra hiệu cho Trương Ngạc không cần nổi nóng, quay sang Lưu nha
dịch hỏi:
- Lưu công sai, ý của ngươi nói là Huyện tôn đại nhân không thể cách chức của Diêu Phục?
Lưu sai dịch thầm nghĩ:
“Đầu óc của Trương Nguyên đúng là nhạy bén, tức thì đã nhìn thấu tâm tư của ta.”
Khẩn trương lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không dám nói như vậy ---
Giọng nói trầm xuống cúi đầu nói:
- Nhưng mà tiểu nhân nghe nói đường huynh của Diêu tú tài làm quan
trong kinh thành, hình như là Lại khoa Cấp Sự Trung, ba năm trước đã
từng hồi hương một lần, các đại lão gia ở Triết Giang cũng đều sợ đường
huynh của Diêu Phục, chỉ sợ Huyện lệnh Hầu không dám động đến Diêu Phục
thôi?
Lục khoa cấp sự trung là quan thất phẩm, vào đời Minh tuy bậc quan
phẩm của quan ngôn không cao nhưng quyền lực rất lớn, giám sát các loại
quan lại ở Lục bộ chư ti, tất nhiên các quan lại này đã ăn hối lộ rất
nhiều, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân cũng không ít.
Trương Nguyên gật gật đầu nói:
- Quả nhiên là có hậu đài chống lưng, nếu không huyện Sơn Âm có bao
nhiêu sinh đồ, làm sao Diêu Phục có thể giữ chức tố tụng được.
Trương Ngạc đứng một bên nói:
- Tổ phụ chính vì bị các ngôn quan buộc tội nên mới từ quan, chẳng
trách tên Diêu Phục xúi bẩy lại kiêu ngạo như thế, ta không tin không
thể trị được tên Diêu xúi bẩy kia.
Lưu sai dịch lấy ra một tờ công văn nói:
- Giới tử thiếu gia không còn gì dặn dò thì ký tên vào đây, để biểu
thị đã nhận đủ ngân lượng, tiểu nhân phải về nha môn bẩm báo.
Trương Nguyên ký tên, lệnh Vũ Lăng đưa 20 lượng bạc cho hai người
Lưu sai dịch uống rượu, hai tên sai dịch liền nói là không dám.
Trương Ngạc reo lên:
- Không thể lấy lại bạc của tên Diêu xúi bẩy còn đưa bạc cho bọn họ làm gì, một phân cũng không cho!
Trương Nguyên nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện của Diêu Phục không thể trách
Lưu công sai --- hai vị cứ việc nhận đi, nếu ngày sau có thể cách chức
Diêu Phục, đến lúc đó còn phải nhờ đến hai vị ra tay một phen.
Lưu sai dịch thoái thác không được đành phải bái tạ nhận lấy, ra đến cửa trúc ở hàng rào của Trương gia, bọn chúng nói với nhau:
- Vị Giới Tử thiếu gia này chẳng những thông minh, hơn nữa còn điềm
đạm, tuổi nhỏ mà đã biết cách đối nhân xử thế như vậy, đúng là không tầm thường.
Người đi cùng Lưu sai nha nói:
- Diệu miệng thép đã đắc tội người Trương gia, chỉ e là không có kết quả tốt.
Lưu sai dịch nói:
- Ta chỉ là phận tôi tớ, nghe theo lệnh mà làm việc cho cả hai bên,
nhưng thiếu gia Giới Tử của Trương gia này mai này hẳn có tiền đồ rộng
lớn, không phải đồ bất tài Trương tam công tử kia có thể sánh kịp, tên
bất tài kia chỉ biết kêu la quấy phá---
Quả nhiên Trương Ngạc còn đang đứng đó kêu la í é, nói là không thể
nuốt trôi cơn giận này, gã còn muốn dẫn theo vài người hầu đánh đến tận
cửa.
Trương Nguyên nói:
- Tam huynh, chuyện này không cần lỗ mãng, nếu làm lớn chuyện này
không có kết quả tốt . Chắc chắn Thúc tổ sẽ trách phạt chúng ta, hiện
tại Diêu Phục đang có công danh nên không dễ dàng gì động đến hắn ta
đâu.
Trương Ngạc trừng con mắt ra nói:
- Vậy bỏ qua dễ dàng như vậy sao, không được, tuyệt đối không được!
Trương Nguyên nói:
- Đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy rồi, nhất định phải
trừng trị Diêu Phục thích đáng, ta tự có biện pháp, huynh hãy chờ xem.
Trương Ngạc đang tức giận, nghe vậy lập tức trở nên vui vẻ hỏi:
- Giới Tử có diệu kế gì sao, nói mau nói mau.
Trương Nguyên nói:
- Đừng vội, chúng ta đến Đại Thiện Tự trước --- a, trời mưa.
******
Khí trời cuối tháng bảy vẫn còn rất nóng bức,nhưng trận mưa này rơi
xuống nên đã có chút gió lạnh thổi đến, một trận mưa thu cùng trận gió
mát, thật là dễ chịu.
Trương Nguyên thấy trận mưa này tí ta tí tách, cứ chậm rãi rơi
xuống, không nhanh không chậm ngấm xuống mặt đất, xem ra trận mưa này
cũng sẽ kéo dài một lúc đây, không muốn trì hoãn nữa, cậu ta cùng Trương Ngạc bọn họ che dù đi đến Đại Thiện Tự.
Từ nhà của Trương Nguyên đến Đại Thiện Tự khoảng chừng năm dặm
đường, ngoại trừ một đoạn đường lát đá thạch ngắn ngủi ra, còn lại đều
là đoạn đường bằng cát đất, trời mới mưa không lâu mà đường còn chưa bắt đầu lầy lội, nhưng chỉ sợ khi trở về đường bùn lầy trơn trượt không dễ
đi đâu, Trương Ngạc và Trương Nguyên mang giày da màu trắng còn bọn Vũ
Lăng chỉ là giày rơm, Trương Nguyên tự mình che dù, còn Trương Ngạc chỉ
lo đi người không, còn người nô dịch vạm vỡ kia đang duỗi dài cánh tay
che dù cho y, còn bản thân mình thì chỉ đeo mỗi cái nón lá vành trúc để
che mưa.
Trương Ngạc hỏi:
- Giới Tử, ngươi nói cho ta biết đi, huynh đệ ta phải làm sao để trừng trị tên Diêu xúi bẩy đây?
Trương Nguyên nói:
- Tên Diêu xúi bẩy kia vẫn còn chưa bị cách chức, nếu công khai
trừng trị thì không hay, chắc chắn phải dùng mưu mẹo trị hắn, trước tiên phải nghe ngóng xem tên Diêu xúi bẩy đam mê trò gì , coi hắn đã làm
những chuyện ác nhân thất đức nào, đã từng đắc tội với ai, chỉ cần là
chuyện của hắn, chúng ta phải dốc sức tìm hiểu, biết càng nhiều càng tốt huynh à.
Trương Ngạc thông suốt nói:
- Hiểu rồi, cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hi hi… à, sau đó thì sao?
Trương Nguyên cười nói:
- Trước tiên phải nắm được điểm yếu của hắn đã, rồi mới tính bước tiếp theo.
Trương Ngạc nói:
- Được, chuyện này giao cho ta, ta sẽ kêu bọn thuộc hạ đi dò la.
Nhớ đến một chuyện khác nói:
- Cái kính viễn vọng kia huynh đã cho người đem đến Hàng Châu sửa
rồi, Hàng Châu có rất nhiều người tay nghể giỏi --- Giới Tử, mắt kính
huynh tặng đệ đâu?
Trương Nguyên nói:
- Tiểu Vũ để trong túiđấy.
Trương Ngạc nói:
- Sao không đeo đi để cho Lưu Tông Chu thấy được cái mới lạ.
Trương Nguyên nói:
- Vậy ta đưa cho huynh đeo nhé, huynh đeo mắt kính lên, chắc Khải
Đông tiên sinh cũng không nhận ra huynh đâu, lúc đó huynh có thể cùng ta đi bái ông ấy làm thầy rồi.
Trương Ngạc bật cười nói:
- Chẳng lẽ đệ muốn ta bị ông ấy đuổi lần hai ư? Mắt kính kia ta đeo không được, đeo vào thì đầu óc choáng váng….