Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 233: Chương 233: Họa quạt xếp




Mười trong mười hai chiếc rương đã bị khóa, nhất thời không tiện mở ra. Nếu đã có một rương bạc thì Trương Nguyên cũng không vội gì mở rương khác, hắn chỉ đẩy rương đoán trọng lượng. Trong mười chiếc có tám chiếc khá nặng, hẳn là chứa vàng bạc gì đó, hai rương còn lại khá nhẹ, thiết nghĩ là thư họa sách cổ hoặc đồ vật quý hiếm, tạm thời không cần để ý đến.

Nhìn sang Trương Đại, bộ dạng của y giống hệt con khỉ bẻ ngô, lật xem tất cả các cuộn thư họa trong rương. Y mở một bức ra ngắm nghía một hồi, tán thưởng vài câu rồi quăng lên giường Trương Nguyên. Tiếp đến y lại mở cuộn khác xem, cuối cùng cười nói:

- Giới Tử, toàn bộ thư họa mà Đổng Kỳ Xương yêu thích nhất đều ở đây, mất đống này chắc chắn Đổng Kỳ Xương sẽ tức chết cho xem.

Trương Nguyên nói:

- Những danh tác của tiền bối đã nằm trong tay huynh đệ ta, chúng ta cứ cất giữ cẩn thận, ở trong tay họ Đổng hay trong tay chúng ta không có gì khác biệt. Còn chỗ bạc này là do Đổng thị bóc lột mồ hôi nước mắt của dân chúng, chúng ta có nó rồi thì dùng một phần làm việc thiện, có thể tạo chút danh tiếng.

Trương Đại nói:

- Giới Tử, lật đổ họ Đổng chủ yếu là công lao của đệ, ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Những thứ trong rương đều thuộc về đệ, do đệ xử trí, còn thư họa thì đưa ta mấy bức là được rồi.

Trương Nguyên liền thảo luận với Trương Đại, lấy danh nghĩa Sơn Âm Trương thị cứu tế những hộ dân bên bờ cầu Trường Sinh bị Đổng Tổ Nguyên ép đến bước đường cùng. Việc này có thể để Lai Phúc đi liên lạc, y cũng là hộ dân sống bên cầu Trường Sinh.

Thảo luận đã định, hai huynh đệ đến sảnh ăn khách điếm dùng bữa. Hiện tại đã là giờ Ngọ, cứ xem như bữa sáng cùng bữa trưa dùng chung một lần vậy, đám người Trương Ngạc, Dương Thạch Hương cũng đã thức, chỉ là không thấy Lục Thao đâu. Hỏi ra mới mới biết Lục Thao dẫn hai người hầu đến phủ nha rồi, tất tả nghĩ cách cứu viện đệ đệ Lục Dưỡng Phương. Lục Dưỡng Phương bị ngồi tù vì thủ hạ của Ngô Long vu cáo tội cưỡng hiếp con nhà lành, hiện tại Đổng Tổ Thường, Ngô Long đều bị bắt, vụ án của Lục Dưỡng Phương được xét lại. Lục Dưỡng Phương được phán vô tội ra tù hẳn là không thành vấn đề, đương nhiên cũng cần Lục Thao nỗ lực cứu giúp mới được.

Trương Ngạc nói:

- Cứu hạng người như Lục Dưỡng Phương làm gì, cứ để y ngồi trong ngục, ra rồi chỉ gây phiền toái cho Nhược Hi tỷ và Lục tỷ phu.

Trương Đại nói:

- Đây chỉ là cách nghĩ của chúng ta. Lục tỷ phu và Lục Dưỡng Phương là tình nghĩa huynh đệ, Lục Dưỡng Phương dù gây ra chuyện gì thì Lục tỷ phu đều cố hết sức giúp đỡ.

Trương Ngạc gật đầu nói:

- Nói cũng phải, nếu là đại huynh vào ngục, đệ nhất định sẽ liều mạng cứu huynh.

Trương Đại vừa có chút cảm động, đột nhiên trừng mắt hét lên:

- Nhảm nhí, sao ta phải vào ngục!

Trương Ngạc cười vang, bọn Dương Thạch Hương cũng bật cười ha hả.

Sau bữa trưa, Trương Nguyên gọi Lai Phúc đến, hỏi y sau này có dự định gì. Nếu nguyện ý lưu lại Hoa Đình, Trương Nguyên sẽ mua cho y một căn nhà để y theo nghề cũ là thợ chế tác trúc.

Lai Phúc quỳ xuống nói:

- Thiếu gia, thiếu gia hiện đã rõ lòng trung thành của tiểu nhân, tiểu nhân đương nhiên sẽ theo người.

Trương Nguyên nói:

- Vậy được, sau này cứ theo ta, ta cũng không cần ngươi ký khế ước nô lệ gì cả, xem như ta thuê ngươi hầu hạ.

Lai Phúc quỳ mãi không chịu đứng lên:

- Thiếu gia không chịu ký nô khế với tiểu nhân, vậy tiểu nhân không thể xem là người của thiếu gia, người không tin tưởng Lai Phúc sao?

Trương Nguyên nói:

- Không phải không tin, ngươi cứ nhìn chuyện ác của Hoa Đình Đổng thị, một nửa là do gia nô bên đó gây ra. Bọn đó cậy thế hiếp người, thật sự không ra gì, cho nên ta chỉ thuê chứ không thu nhận nô bộc nhập hộ tịch.

Lai Phúc hết lời thề thốt, quỳ mãi không đứng, khăng khăng muốn làm gia nô của nhà Trương Nguyên, bằng không y không yên tâm.

Trương Nguyên còn việc khác phải phân phó Lai Phúc, lười biếng dây dưa không rõ chuyện này, vì vậy hắn thuận miệng đáp ứng khiến Lai Phúc tức thì mừng rơn, dập đầu lia lịa.

Trương Nguyên nhờ Lai Phúc tìm tới các hộ dân dời đến sống bên cầu Trường Sinh, lấy danh nghĩa huynh đệ Sơn Âm Trương thị cứu tế những hộ dân nghèo khó đó, Lai Phúc nói:

- Họ đều là hàng xóm của tiểu nhân, lai lịch của họ tiểu nhân biết rất rõ, tiểu nhân sẽ đi tìm bọn họ.

Y đứng dậy định đi, Trương Nguyên vội nói:

- Ngươi sẵn tiện đi thăm mẫu thân Uông Đại Chùy hôm qua, ta nhớ Uông Đại Chùy có lòng hiếu thảo, đáp ứng chiếu cố mẹ y, không thể nuốt lời được, nếu ngươi cần thêm tiền thì gặp Vũ Lăng.

Lai Phúc nói:

- Tiểu nhân phải tìm hiểu kỹ tình hình trước đã, sau đó sẽ về bẩm báo với thiếu gia.

Dứt lời y hùng hổ rời đi, ra ngoài cửa thì bắt gặp chưởng quỹ của Vọng Hải lầu, chưởng quỹ hét lớn:

- Lai Phúc, ngươi chạy đi đâu vậy, không muốn làm việc ở tửu lầu của ta nữa à, hừ, trừ nửa tiền công tháng này!

Chưởng quỹ vốn nghĩ Lai Phúc sẽ kinh hoảng thất thố chạy đến cầu xin, nào ngờ Lai Phúc nói:

- Hiện giờ Lai Phúc ta là gia nhân của Trương thiếu gia, Sơn Âm Trương thiếu gia. Đúng đó, chính là Trương công tử lật đổ họ Đổng, thiếu gia phân phó ta làm việc, không rảnh nói chuyện với ông. Chưởng quỹ, công việc của ta ông tìm người khác làm đi.

Nói rồi y sải bước rời khỏi.

Sau khi Lai Phúc đi, Trương Ngạc và Hồng Đạo Thái đợi chư sinh Thanh Phổ đến phủ nha trợ uy cho Lục Thao, yêu cầu nghiêm phạt Đổng Tổ Nguyên, Đổng Tổ Thường cùng bọn đánh thuê Tùng Giang. Vụ án này nhất định phải theo sát, phải liên tục tạo áp lực cho quan phủ.

Trương Nguyên hiện tại không cần lộ diện, đại cục đã định, hắn vẫn còn rất nhiều việc khác phải làm. Hắn mời đại huynh Trương Đại và Dương Thạch Hương cùng hắn thẩm duyệt năm trăm bài văn bát cổ, đây là do Dương Thạch Hương nhờ hắn bình phẩm, y thấy Trương Nguyên không quên chuyện này thì lấy làm vui vẻ. Trương Nguyên của hôm nay không còn giống như năm ngoái, danh tiếng lật đổ Đổng thị nhanh chóng vượt qua cả những văn tập mà hắn phẩm bình, khẳng định sẽ bán đắt rồi, giấy Tùng Giang đắt tuyệt đối!

Thông qua lần đảo Đổng này, Dương Thạch Hương càng hiểu rõ tâm kế và năng lực của Trương Nguyên hơn. Trương Nguyên đâu chỉ làm tốt văn bát cổ, sẽ có ngày hắn vươn đến tận mây xanh với tâm kế và thủ đoạn đó. Không nói đến mặt khác, đơn cử như việc hắn chọn sách cho hiệu sách Thanh Phổ của y, Dương Thạch Hương y có thể kiếm lời lớn. Vì vậy Dương Thạch Hương quyết định, về sau sẽ chia tiền lời năm – năm đối với tập văn bát cổ mà Trương Nguyên biên soạn.

Năm trăm bài văn của chư sinh ba huyện Tùng Giang có gần hai trăm ngàn chữ, đòi hỏi không ít thời gian để xem hết từng bài, ba người xem đương nhiên sẽ nhanh hơn. Dương Thạch Hương cùng Trương Đại chia nhau mỗi người xem một trăm năm mươi bài, còn Trương Nguyên thỉnh bọn họ chọn ra một trăm bài từ ba trăm bài này, sau đó đích thân hắn sẽ tiến hành bình điểm.

Ba người chưa xem được bao nhiêu, Vũ Lăng tiến vào nói:

- Thiếu gia, Dực Thiện công tử đến rồi, còn có cha mẹ của công tử nữa.

Tông Dực Thiện từng ở lại mấy ngày tại nhà Trương Nguyên, Vũ Lăng luôn xưng y là Dực Thiện công tử. Hiện tại tuy Vũ Lăng biết cả hai cùng là nô tịch, song vì thiếu gia cùng Tông Dực Thiện trước giờ vẫn kính trọng nhau, cho nên Vũ Lăng và Mục Chân Chân vẫn luôn xưng là Dực Thiện công tử.

Cha mẹ của Tông Dực Thiện đã hơn năm mươi tuổi, sống lâu ngày trong cảnh hèn mọn. Vừa thấy Trương Nguyên ra đón, họ định quì xuống hành lễ, Trương Nguyên bước nhanh đến đỡ họ lên, hắn nói:

- Hai vị lão nhân gia, vãn bối cùng Dực Thiện tình như thủ túc, hai vị cũng là trưởng bối của ta, mời ngồi, mời ngồi.

Trương Nguyên để Mục Chân Chân nói chuyện với hai vị lão nhân, còn hắn thì kéo Tông Dực Thiện vào phòng khách, nói:

- Tông huynh, vì ta mà huynh đã chịu nhiều vất vả. Hiện giờ hẳn là thời khắc khổ tận cam lai rồi, Tông huynh yên tâm, ta nhất định sẽ làm hộ tịch khác để huynh thoát khỏi ràng buộc với Đổng thị, đương nhiên Tông huynh cần phải đổi tên, về sau huynh cũng có thể tham gia khoa cử.

Con cái nô bộc cuối thời Minh tham gia khoa cử rất nhiều, thậm chí còn đỗ cao thành tiến sĩ, lỗ hổng trên hộ tịch và phần báo danh có thể lấp liếm được. Theo Trương Nguyên thấy thì đây không phải gian lận, mà là tranh đoạt một cơ hội công bằng, hắn nguyện ý giúp Tông Dực Thiện giành lấy cơ hội này.

Nhưng Tông Dực Thiện lại nói:

- Giới Tử huynh, ta không nghĩ đến chuyện khoa cử, sinh thời chỉ muốn phụng dưỡng song thân là đủ rồi. Còn nữa, nếu Giới Tử huynh thấy ta kahông vô dụng, sau này Giới Tử huynh làm quan, ta nguyện làm phò tá.

Trương Nguyên nói:

- Khoan nói đến chuyện này, lần này Dực Thiện huynh cùng ta đi Nam Kinh, Tiêu Thái sử trông thấy huynh ắt sẽ rất vui. Cha mẹ của Dực Thiện huynh lưu lại nhà tỷ tỷ ta ở Thanh Phổ cũng được, nếu nguyện ý có thể dọn đến ngụ ở mịch phòng Sơn Âm, ta sẽ an bài thỏa đáng theo ý của hai vị lão nhân gia.

Tông Dực Thiện không nói lời nào, siết tay Trương Nguyên ra sức lắc lắc.

Trương Nguyên tiếp tục xem văn bát cổ, Tông Dực Thiện hiển nhiên cũng cùng tham gia. Tông Dực Thiện hiểu rõ “Cửu tự quyết”, y rành thể thức của văn bát cổ hơn cả Trương Nguyên, có y phụ giúp thì hắn đỡ được rất nhiều, hệt như được tỷ muội Vương Tĩnh Thục và Vương Anh Tư giúp đỡ vậy.

Sau buổi trưa, sinh đồ Hoa Đình, Thượng Hải lần lược đến bái phỏng Trương Nguyên, hắn phải gặp gỡ xã giao nên rất bận rộn, đành để Tông Dực Thiện phụ trách tuyển văn. Mới đầu Dương Thạch Hương có chút không yên tâm, nhưng xem qua những bài văn Tông Dực Thiện bình điểm quả thực không thua kém Trương Nguyên, lúc này y mới chuyển buồn thành vui. Dù sao cũng là mượn danh nghĩa của Trương Nguyên, do ai bình điểm chỉ là thứ yếu, huống chi Tông Dực Thiện bình điểm thực sự tinh diệu, Dương Thạch Hương thân là Lẫm sinh, hiển nhiên tầm nhìn không tồi.

Trời chập tối, ba mươi chư sinh Hoa Đình ra mặt thỉnh ba huynh đệ Trương thị đến Vọng Hải lầu dự yến tiệc. Trương Nguyên trổ tài giao tế, gặp và nghe tên người nào hắn cũng nhớ rõ, khiến những người tiếp xúc với hắn cảm thấy Trương Nguyên rất xem trọng mình. Đây không chỉ là khách sáo có lệ, ma lực giao tế của Trương Nguyên quả thực khuynh đảo người khác.

Ở tửu lầu, chư sinh đàm tiếu chuyện hôm nay, kể rằng buổi sáng có một lão sinh Thượng Hải đến Hoa Đình. Vị này vẫn chưa biết chuyện đảo Đổng, tay cầm phiến quạt giơ lên che nắng, trên mặt có đề tự của Đổng Kỳ Xương. Đột nhiên có kẻ đoạt đi rồi xé rách quạt, vị này nổi giận muốn tóm kẻ nọ đến gặp quan, kẻ nọ la hét sinh đồ Thượng Hải này là thân thích của Đổng Kỳ Xương, lập tức có người vây quanh vị này đánh tơi tả, còn xé nát cả y phục. Qua đó có thể thấy danh tiếng của Đổng Kỳ Xương thối đến mức nào, hiện nay cáo trạng phụ tử Đỏng thị ở phủ nha Tùng Giang và huyện nha Hoa Đình đã chất chồng thành đống, thù cũ hận mới phải cùng thanh toán triệt để.

Sinh đồ Thượng Hải Phan Nhược Phủ ngồi đó, bật cười nói:

- Thượng Hải hẻo lánh, còn đem cả chữ của Đổng Kỳ Xương làm bảo vật.

Phan Nhược Phủ mời bọn người Trương Nguyên đến Thượng Hải một chuyến, cùng gặp gỡ với chư sinh ở đó. Phan Nhược Phủ là con cháu danh môn, tổ phụ Phan Doãn Đoan của y từng nhậm chức Bố chính xứ Tứ Xuyên, sở hữu lâm viên “ Dự Viên” có tiếng nhất Tùng Giang. Trương Nguyên nghe thấy Dự Viên liền đáp ứng lời mời, hắn còn dò hỏi có thể mở một buổi nhã giao với chư sinh ở Dự Viên hay không, Phan Nhược Phủ vui vẻ đồng ý, hẹn ngày hai mươi ba tháng này tụ hội tại Dự Viên.

Sáng sớm ngày hai mươi mốt tháng năm, Trương Nguyên lệnh cho Lục Đại Hữu và Mục Kính Nham dùng thuyền chở mười chiếc hòm gỗ bị khóa đó trở về Thanh Phổ, giao cho tỷ tỷ Trương Nhược Hi bảo quản. Trương Nguyên đương nhiên không khách khí tự coi mười chiếc hòm bảo vật này là của riêng. Chẳng lẽ biết rõ ràng trong chiếc thuyền bị chìm đó có tiền của mà lại để mặc cho người khác vớt lấy hay đợi cho Đổng thị đến mà vớt lên mang về?

Trương Nguyên cũng để cho phụ mẫu của Tông Dực Thiện đi cùng với Lục Đại Hữu tới tạm trú ở Lục gia tại Thanh Phổ. Lục Thao còn có bức thư gửi cho phụ thân Lục Triệu Thân, nội dung chắc hẳn là thông báo cho lão phu biết rằng việc cứu nhị đệ Lục Dưỡng Phương đã có hy vọng, mong cao đường yên lòng.

Hai ngày hôm nay ở Tùng Giang phủ nha và Hoa Đình huyện nha cáo trạng ngút trời, những người tố cáo tội ác của Đổng thị ùn ùn kéo đến. Hoa Đình Đổng thị hiện giờ như con chuột chạy trên đường phố, đi đến đâu cũng bị người ta hò hét đánh đuổi, hoàn toàn không có bất cứ một biện pháp phản kháng nào. Bởi lẽ Đổng thị không có người tâm phúc. Đổng Tổ Thường và Đổng Tổ Nguyên bị bắt giam trong nhà lao bất lực chờ đợi phụ thân đến giải cứu. Hơn nữa theo như bọn nô bộc trốn thoát khỏi Đổng phủ nói, Đổng Kỳ Xương từ cái đêm bị ngã kiệu cho đến nay vẫn nằm bất động trên giường, vẫn đang mời thầy lang đến trị bệnh, có giữ được mạng sống hay không vẫn còn khó nói. Con trai thứ ba của Đổng Kỳ Xương là Đổng Tổ Hòa thì ru rú trong nhà, đóng cửa trốn tránh tai họa. Còn về những người họ hàng thân cận khác trong Đổng phủ, Đổng Kỳ Xương đã nằm liệt giường rồi, bọn họ còn có thể làm được trò trống gì nữa? Ngay cả bọn nô bộc trong nhà ra đường mua sắm đều bị người dân châm chọc khiêu khích, thậm chí còn bị đánh chửi. Điều này khiến cho đám nô bộc của Đổng thị cảm thấy vô cùng uất ức, mới có vài ngày mà khác biệt một trời một vực. Trước kia làm nô bộc của Đổng phủ thì diễu võ dương oai ỷ thế hiếp người, bây giờ thì giấu đầu thụt đuôi mặc cho người khác bắt nạt, thế này thì ai chịu được, bởi thế bọn nô bộc bỏ trốn ra ngoài rất nhiều...

Trương Nguyên hôm nay vẫn rất bận rộn, ban sáng cùng với chư sinh huyện Hoa Đình và Thanh Phổ tới Phạm phủ phúng viếng Phạm Sưởng. Buổi chiều phải đi gặp những hộ dân ở bên cầu Trường Sinh đã bị Đổng Tổ Nguyên chiếm nhà. Những hộ dân này mang theo con cái đến kể nghèo kể khổ. Trương Nguyên lệnh cho Lai Phúc và Vũ Lăng căn cứ theo mức độ nghèo khó của họ mà cấp phát mười lượng, hai mươi lượng bạc tiền cứu tế. Trong cuốn tiểu thuyết của Phùng Mộng Long “ Tỉnh Thế Hằng Ngôn “ có nhân vật người bán dầu tên là Tần Trọng, đã dùng ba lượng bạc làm vốn mà có thể xây dựng được một cơ ngơi bán dầu, cho nên những hộ dân này được phát cho mười lượng, hai mươi lượng bạc làm vốn là cũng đủ để buôn bán nhỏ nuôi sống cả nhà rồi.

Lai Phúc mua một ít lương thực và thịt, rau mang đến biếu mẫu thân của Uông Đại Chùy, còn để lại cho bà năm lượng bạc, hơn nữa còn nói với bà con láng giềng không được bắt nạt Uông mẫu, rằng đó là Sơn Âm Trương công tử nói vậy. Niệm tình Uông Đại Chùy hiếu thảo, nên muốn chăm sóc cho Uông mẫu một chút, bà con láng giềng xung quanh tất nhiên là liên tục nói: “Không dám, không dám”, trong lòng nghĩ Uông Đại Chùy đã thành thật khai báo chắc hẳn sẽ sớm được tha, bọn họ sao dám bắt nạt ức hiếp Uông mẫu.

Ban tối rỗi rãi, Trương Nguyên còn phải bình luận bát cổ văn. Trương Đại, Dương Thạch Hương và Tông Dực Thiện từ năm trăm quyển đã chọn ra được một trăm hai mươi quyển. Trương Nguyên mời Tông Dực Thiện cùng hắn mỗi người bình luận sáu mươi quyển. Trong lúc Trương Nguyên làm việc, liên tục có chư sinh đến thăm hỏi, Trương Nguyên tai thì nghe khách nói, tay thì tiếp tục viết bình luận, giao tiếp sôi nổi, không có một chút sai xót nào, điều này khiến cho đám Dương Thạch Hương vô cùng khâm phục.

Sáng ngày hai mươi ba tháng năm, ngoại trừ một số ít chư sinh như Lục Thao, Kim Lang Chi và Lục Điều Dương phải có mặt ở phủ nha để theo dõi việc thẩm án, còn lại hai mươi chín sinh đồ Thanh Phổ, bốn mươi chín sinh đồ Hoa Đình và ba huynh đệ Sơn Âm Trương thị, tính người hầu kẻ hạ nữa là hơn hai trăm người, lần lượt lên sáu chiếc thuyền đu tại bến tàu Nam thành Hoa Đình, thuận theo khúc ngoặt sông Đại Hoàng Phố xuôi xuống phía đông, cuối giờ mão xuất phát. Chưa đầy một canh giờ đã tới huyện Thượng Hải, cập bến bờ trái lên bờ. Chủ nhân của Dự Viên là Phan Nhược Phủ cùng với hơn hai mươi sinh đồ Thượng Hải đang đứng chờ ở đó. Hôm nay bến thuyền Thượng Hải Đại Hoàng Phố có thể nói là vô cùng nhộn nhịp, khăn vẫy cờ bay, ngoại trừ khi Huyện phủ nho học hoặc thi hương, rất ít khi thấy có nhiều sinh đồ tập trung đến như vậy.

Từng vò từng vò rượu trắng Tô Châu được mang từ dưới thuyền lên, lại còn cả số lượng lớn những hoa quả, thức ăn và hàng chục hoàn chiếu, những thứ này đều là do Trương Nguyên nhờ người chuẩn bị. Bởi lẽ hắn nghe nói rằng Phan Nhược Phủ mặc dù là con nhà thế gia danh môn, nhưng những năm gần đây gia cảnh suy tàn, phải sống dựa vào ngân lượng có được do bán đất. Hôm nay tổ chức Dự Viên thịnh hội, tính cả người hầu thì tổng số người tham dự lên tới hàng trăm người, chỉ đơn thuần ăn uống nghỉ ngơi thôi cũng là một khoản tiền lớn, sao lại có thể để cho Phan Nhược Phủ một mình gánh chịu. Trương Nguyên gần đây có được chiếc hòm đựng tiền bạc của Đổng thị, ngoài việc cứu tế cho người dân bên cầu Trường Sinh ở Hoa Đình hết mấy trăm lượng bạc ra, vẫn còn lại hơn nghìn lượng, hắn lấy ra ba mươi lượng để tổ chức cho buổi tiệc này. Cho nên nói rằng bữa tiệc tại Dự Viên lần này là do Đổng Kỳ Xương tài trợ, Đổng Kỳ Xương mà biết chuyện ắt hẳn sẽ lại thêm uất hận.

Dự Viên được bắt đầu xây dựng vào năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tám. Tổ phụ của Phan Nhược Phủ là Phan Doãn Đoan bị rớt thi hội, về quê xây dựng Dự Viên để chăm sóc vui vầy bên song thân. Khu vườn này mất hai mươi năm xây dựng, đến năm Vạn Lịch thứ mười mới coi như cơ bản xây dựng xong. Công trình này chiếm tổng diện tích là bảy mươi mẫu, đình đài lầu các, hành lang uốn khúc, kỳ phong sừng sững, có những hòn đá lạ kỳ xếp lởm chởm, ao suối róc rách cùng với hoa cỏ và cây cổ thụ thấp thoáng, quy mô rộng rãi, cảnh sắc quyến rũ. Dự Viên cùng với Chuyết Chính Viên của Vương Hiến Thần ở Tô Châu và Yểm Sơn Viên của Vương Thế Trinh ở Thái Thương được gọi là Đông Nam tam đại danh viện (ba khu vườn to đẹp và nổi tiếng ở Đông Nam).

Hơn một trăm chư sinh đi trên cây cầu gấp chín khúc, nhìn xuống dưới cầu hồ nước trong suốt và những bông sen nở sớm đầu tháng năm, nhìn bốn phía những đình đài lầu các mà khen ngợi không dứt. Trương Nguyên còn hơn vậy, tưởng tượng thời gian lùi về xưa bốn trăm năm, hắn mơ màng thấy mình đang dạo chơi Dự Viên, cảm giác ấy chẳng khác gì lúc này đây.

Phan Nhược Phủ dẫn chư sinh đi thăm quan xong, cuối cùng dừng chân ở Tam Tuệ Đường. Tam Tuệ Đường phía nam giáp với hồ lớn, trước mặt trồng cây tùng cối, gió ngoài hồ thổi vào mát mẻ. Nơi đây có năm phòng khách lớn, có thể chứa hàng trăm người trải chiếu ngồi, ngồi trong phòng có thể ngắm được ngôi đình ở giữa lòng hồ mịt mùng thoắt ẩn thoắt hiện như nổi bồng bềnh trên mặt hồ. Chư sinh đều khen không ngớt lời nói đây là một nơi lý tưởng để tổ chức những buổi tiệc như thế này. Bọn họ bàn bạc thời sự và văn bát cổ. Thời sự tất nhiên là nói về việc đánh đổ Đổng thị lần này. Chư sinh bàn bạc sôi nổi, đối với việc Trương Nguyên dự đoán được Đổng Kỳ Xương sẽ phóng hỏa đốt nhà hòng vu oan giáng họa cảm thấy hết sức kỳ diệu, thật đúng là tính toán nhiều thì thắng, tính toán ít thì thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.