Có đến hơn ba mươi người con cháu Tề Vương tụ tập ở trước cửa Tương Chân quán, mười tên trước đó bị bọn Tiết Đồng, Phùng Hổ đánh cho mặt mũi bầm dập cũng có trong số đó. Đám phế vương thứ dân và lưu manh vô lại này đã chuẩn bị đầy đủ, mỗi tên tay cầm côn bổng, nổi giận đùng đùng, không ngừng dùng côn gõ, dùng chân đá, đập phá cửa để chui vào. Danh sĩ Huy Châu Uông Nhữ Khiêm không màng toàn thân đau đớn, được hai người hầu dìu lấy, đứng ở dưới một gốc cây mai quan sát. Y muốn nhìn thấy vận xui của ba huynh đệ Trương thị. Chỉ cần Trương Nguyên thê thảm hơn y thì trong lòng hắn sẽ được an ủi, cảm thấy lần này bị đánh cũng đáng.
- Rầm rầm rầm
Mấy tên phế vương thứ dân cầm đầu vừa phá cửa vừa hét:
- Mở cửa, mở cửa!
- Còn không mở cửa ta sẽ thiêu chết các người!
Cửa chính mở toang, một tên đang đá tới tấp vào cửa bị hụt chân, ngã nhào vào bên trong, ngực đập xuống đất, giãy dụa không đứng dậy được. Ngoài cửa mấy tên phế vương thứ dân chỉ nghe thấy tiếng “nhao nhao”. Đó là tiếng rút đao ra khỏi vỏ, tức thì lưỡi đao sáng lóa lên, rồi có tiếng quát:
- Hung đồ từ đâu đến, dám phóng hỏa hành hung ở Nam Đô!
Đám phế vương thứ dân ở trước cửa Tương Chân quán đều kinh sợ: Y phục Phi Ngư thêu Xuân Đao, đây là cẩm y vệ!
Mũ nhọn, y phục màu nâu, giày da trắng, đây là sai dịch Đông Xưởng!
Trong chốc lát, trước cửa lặng ngắt như tờ.
Uông Nhữ Khiêm đứng một bên cũng trợn tròn mắt, không hiểu là chuyện gì, tại sao Tương Chân quán lại xuất hiện nhiều cẩm y vệ và sai dịch đến thế?
Liễu Cao Nhai đi ra, giọng nói không cao không thấp, vừa đủ để mọi người có mặt ở đây nghe thấy:
- Không cho bất cứ người nào rời khỏi đây, báo tên lên đây!
Mười lực sĩ cẩm y vệ và mười sai dịch Đông Xưởng nhanh chóng chặn ở hai đầu, lưỡi đao sắc bén trong tay phản chiếu ánh đèn sáng lóa lên, bọn phế vương thứ dân luôn bắt nạt kẻ yếu lập tức hoang mang, tên cầm đầu liên tục chắp tay thi lễ:
- Đại nhân, là tiểu nhân đợi Tề Vương tông thất, việc này...
- Im miệng!
Liễu Cao Nhai quát:
- Tôn phủ có lũ vô dụng các ngươi sao? Hai trăm năm trước đã bị phế làm thứ dân còn dám tự xưng là hoàng tộc tôn thất!
Hai trăm năm nay, nhánh con cháu hậu bối này của Tề Vương bị phế ngày càng sa đọa, sau đó không còn được mấy người biết chữ, ngay cả đặt tên cũng không theo tôn ti vai vế. Bây giờ những tên này chỉ biết bọn chúng là thế hệ sau của người con thứ bảy của thái tổ cao hoàng đế, còn nữa, cũng biết rằng đặt tên phải mang theo bộ thủ ngũ hành, còn lại là không hề biết gì cả. Bọn chúng sống lâu dài với tầng đáy xã hội nhưng lại ham ăn biếng làm, ngoài việc ỷ thế tổ tông ức hiếp người lương thiện, gian xảo vơ vét tài sản ra thì không có bản lĩnh nào khác. Lúc này bị Liễu Cao Nhai lớn tiếng quát mắng thì cả đám trợn mắt há mồm, hoảng sợ nhìn nhau, hèn hạ bỉ ổi bị rơi vào đường cùng, nên đâu có thể nói cứ con vua thì được làm vua. Liễu Cao Nhai nói:
- Từng người báo tên lên đây, bắt đầu từ ngươi.
Ông ta nói rồi chỉ vào tên cầm đầu, ngay lập tức tên này liền chắp tay trước ngực mà báo danh:
- Tiểu nhân Chu Do Giáo.
Liễu Cao Nhai trước đây đã nghe Trương Nguyên nhắc nhở qua, mấy tên phế vương thứ dân này đặt tên phạm húy. Bách tính thường dân e là thực sự không biết Chu Do Giáo là ai, nhưng Liễu Cao Nhai là trưởng ban thất phẩm của Đông Xưởng, lại từng được Trương Nguyên nhắc qua, há lại không biết Chu Do Giáo chính là tên gọi của đương kim Hoàng trưởng tôn, ông cười lạnh rồi ra lệnh cho Cẩm y vệ bắt lấy “Chu Do Giáo”. Chu Do Giáo kêu lên:
- Tiểu nhân phạm phải vương pháp gì!
Liễu Cao Nhai nói:
- Đợi lát nữa đến phủ nha Ứng Yêu ngươi sẽ rõ. Lôi đi!
“Chu Do Giáo” đành bó tay chịu trói, những phế vương thứ dân còn lại thì nơm nớp lo sợ, lần lượt tiến lên trước báo danh. Liễu Cao Nhai lần lượt trói mấy tên “Chu Hậu Chiếu”, “Chu Đại Quân”, “Chu Tuyên Trấn” này lại, những người còn lại đều bị đuổi đi. Những tên phế vương thế dân lúc đến vô cùng hùng hổ nhưng lúc này thì lại mặt xám mày tro mà đi.
Thị lực của Trương Ngạc rất tốt nên sớm đã nhìn thấy Uông Nhữ Khiêm ở dưới gốc mai. Thấy Uông Nhữ Khiêm muốn đi liền vội tiến lên phía trước ngăn lại:
- Uông đại danh sĩ, sao lại đi rồi, không vào trong uống chén trà sao?
Thần sắc Uông Nhữ Khiêm xám xịt, đầu tiên là y mất hết khả năng chống đỡ, chỉ cảm giác toàn thân đau đớn, đứng cũng không vững mà phải nhờ hai người đầy tớ đỡ lấy, cúi đầu không rên một tiếng, khập khiễng đi đến phố Sao Khố, trong lòng vô cùng uể oải. Nữ lang và nô tỳ của các nhà gần đấy vây xem rất nhiều. Trương Ngạc nói với Liễu Cao Nhai:
- Đây chính là đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở Huy Châu, muốn nhân cơ hội người khác gặp nguy nan nạp Vương Vi cô làm thiếp, vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp khó khăn, loại tri thức bất lương như vậy đúng là vô sỉ.
Trương Đại nói:
- Chuyện hôm nay sẽ lan truyền rất nhanh, để xem đại danh sĩ Huy Châu còn mặt mũi nào mà học đòi văn vẻ không!
Các nữ lang đứng xem bên cạnh lúc này cũng lần lượt đến hỏi thăm Lý Tuyết và Vương Vi, nhất thời í éo tố cáo với Cẩm y vệ những việc vơ vét tài sản phế vương thế dân xảo trá làm thường ngày, thỉnh cầu nghiêm trị giúp cho. Liễu Cao Nhai cung kính nói với Trương Nguyên:
- Trương công tử, tại hạ muốn đến Ứng Yêu phủ nha một chuyến, công tử yên tâm, bọn này có ăn gan hùm cũng không dám lại đến quấy rối đâu.
Trương Nguyên đáp lễ:
- Đa tạ Liễu đại nhân, hôm nay tại hạ sẽ đến Nội thủ bị phủ để cảm tạ Hình công công, cảm tạ Liễu chưởng ban.
Liễu Cao Nhai cảm thấy rất vui mừng, vị Trương công tử này rất giỏi hiểu ý người khác, y biết Hình công công và Trương Nguyên khá là hợp nhau, nếu Trương Nguyên chịu vì y mà nói tốt vài câu trước mặt Hình công công hẳn là còn hơn y cần cù chăm chỉ cả ngàn năm. Liễu Cao Nhai dẫn một đám Cẩm y vệ và sai dịch áp giải mấy tên phế vương thứ dân đến nha môn Ứng Yêu phủ. Lúc này đã là cuối giờ Hợi, Trương Nguyên nói với Trương Đại và Trương Ngạc:
- Đại huynh, tam huynh, đêm đã khuya, chúng ta cũng nên cáo từ thôi.
Trương Đại gật đầu nói:
- Ừ, nên về thôi.
Lý Tuyết Y ngước mắt nhìn Vương Vi. Vương Vi mặt phấn đỏ bừng, im lặng không nói tiếng nào.
Lý Tuyết Y cũng biết đêm nay không phải lúc, bèn chào ba huynh đệ Trương thị:
- Ba vị Trương tướng công, hôm nay đã trễ, ngày khác sẽ đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc để tiếp đón ba vị tướng công.
Trương Ngạc thấy Lý Tuyết Y dáng vẻ dịu dàng quyến rũ liền không ngừng nói:
- Nhất định đến, nhất định đến.
Vương Vi im lặng vén áo thi lễ với ba huynh đệ Trương Nguyên, gương mặt thanh lịch xinh đẹp lạ thường như nguồn sáng giữa âm ty và trần gian, khiến cho Lý Tuyết Y cũng phải kinh ngạc, không biết tại sao Vương Vi đã trải qua khó khăn mà ngược lại dung mạo càng tỏa sáng như vậy.
Vị cao thủ trà đạo chỉ mới có năm mươi mà tóc đã bạc trắng Mẫn Vấn Thủy kia trước giờ cứ ngồi buồn lặng lẽ trong phòng, cũng không buồn nghe ngóng chuyện gì xảy ra ở nhà đối diện, chắc có lẽ cảm thấy bản thân mình bất lực không giúp được gì nên thà ngồi một chỗ tịnh dưỡng còn hơn là sốt ruột lo lắng, lúc này mới cầm cây roi mây đi ra ngoài, cùng với đám người Trương Nguyên bước lên thuyền ở bến tàu trên phố Sao Khố. Vương Vi và nô tỳ Huệ Tương đứng ở trên bờ tiễn, gió đêm khá mạnh, làm cho váy áo nàng lệch sang một bên, bộ ngực mềm mại cùng vòng eo thon thả cùng đón gió, đường cong gợi cảm, nổi bật lên giữa cảnh đêm và ngọn đèn đường. Trương Nguyên và mấy người nữa lên được thuyền rồi ngẩng đầu nhìn, dáng vẻ nữ lang Vương Vi trước gió giống như nhân vật trong bức họa thần tiên của Nhược Ngô đạo tử. Thuyền đã xa bờ nhưng Vương Vi vẫn đứng trên bờ Tần Hoài. Trương Ngạc thở dài:
- Giới Tử kết giao với thái giám thì ra là vì mỹ nhân, thật là mưu tính sâu xa, cái này ta và đại huynh cũng phải thua đệ, không thể nào tranh giành Vương Vi với đệ được rồi, nhìn thấy ánh mắt tình tứ đó của Vương Vi cứ như là muốn bổ nhào vào trong lòng Giới Tử vậy.
Trương Nguyên lắc đầu cười nói:
- Nhãn lực của tam huynh như vậy, đã đeo kính viễn vọng chưa thế.
Trương Đại nghĩ đến việc ở Tương Thực quán lúc nãy bèn vỗ vào mép thuyền nói:
- Sự việc vừa rồi thật là một biến đổi bất ngờ, thật giống như tạp kịch Quan Hán Khanh vậy, đặc biệt là tên Uông Nhữ Khiêm đó, thay đổi bộ mặt vô số lần, danh sĩ này diễn thật sự vô cùng ngoạn mục.
Trương Nguyên cười to.
Vũ Lăng cười nói:
- Uông danh sĩ bị đánh không nhẹ đâu, bị đánh đến vỡ cả trán.
Trương Đại nói:
- Điều khiến người khác phải ôm bụng cười chính là bộ dạng của Uông Nhữ Khiêm cùng với đám lạt hổ đến gây chuyện, y trông chờ đám lạt hổ đó đánh chúng ta nhưng lại bị thất vọng rồi, màn kịch đó chưa diễn được, thật có lỗi quá.
Trương Nguyên nói:
- Đệ chỉ muốn trừng trị tên phế vương thứ dân đó thôi, Uông Nhữ Khiêm là tự y tìm đến, đêm nay vốn không có màn kịch của y.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Đây chỉ là một phế vương thứ dân mà đã có thể hoành hàng ngang ngược ức hiếp người lương thiện không ai dám quản như thế thì con cháu được phân phong của Chu Nguyên Chương bây giờ sinh sôi đến mấy chục vạn người, cả người nhà lẫn nô bộc cũng đã đến trăm vạn người (triệu người), tầng lớp kí sinh khổng lồ này chiếm một lượng lớn các trang ấp, là khối u ác tính của xã hội Vãn Minh”.
Trương Ngạc đương nhiên không biết Trương Nguyên nghĩ nhiều như thế nên trợn mắt nói:
- Đáng tiếc bây giờ tiệc vui đã chóng tàn, mỹ nhân thì xa cách mất rồi.
Trương Đại hỏi:
- Thế đệ còn muốn gì nữa?
Trương Ngạc nói:
- Đương nhiên là muốn nam nữ ân ái với Lý Tuyết Y rồi. Đại huynh, không cần phải giả tạo nói rằng huynh không muốn...Giới Tử, đệ thì sao?
Mẫn Vấn Thủy nghe thấy ngôn ngữ phóng đãng của huynh đệ Trương thị, những kẻ thiếu niên thật quá hoang đường, liền cầm cây roi mây gõ “soạt soạt” vào boong thuyền, nói to:
- Dừng lại ở Đào Diệp Độ một lát.
Khi Mẫn Vấn Thủy xuống thuyền ở Đào Diệp Độ, Trương Đại nói:
- Vấn lão, ngày mai tiểu sinh sẽ đến thăm Vấn lão.
Mẫn Vấn Thủy ậm ừ qua loa rồi lên bờ mà đi.
Trương Ngạc nói:
- Ông lão này là một quái nhân, hình như rất khó lường.
Trương Đại cười nói:
- Ta thích cái sự quái đản đó của ông ta. Người không có đam mê thì không thể kết bạn, cũng không thể có tình cảm sâu đậm; người không có khiếm khuyết thì không thể kết bạn, cũng không thể có chân khí.
Trương Nguyên vỗ tay nói:
- Đại huynh lời lẽ tuyệt diệu, Viên Thạch Công cũng đã từng nói những lời giống như thế: ‘trên đời này những người mặt mũi khó ưa ngôn ngữ vô vị đều là người không có đam mê’…. chỉ có điều là ông ta nói không được sâu sắc bằng đại huynh mà thôi.
Trương Ngạc vui vẻ nói:
- Như vậy há chẳng phải là đang khen ngợi ta sao, ta đam mê nhiều khiếm khuyết cũng nhiều, đại huynh và Giới Tử đều không bằng ta.
Trương Đại và Trương Ngạc nhìn nhau cười:
- Anh chàng Trương Yến Khách này, cảm giác bản thân thật sự là cực tốt.
Thuyền cập bến ở cầu Thông Tế. Đoàn người Trương Nguyên gồm mười người lên bờ đi bộ về đến Thính Thiện Cư ở dưới núi Kê Minh. Lúc này đã đánh ba hồi trống, Lục Mai và Tố Chi vẫn còn đang đợi, sau khi hỏi thăm và biết không có chuyện gì thì đều rất vui mừng.
Đầu bếp nữ đã ngủ, gọi mãi không dậy, Mục Chân Chân bèn phải xuống bếp nấu nước cho ba vị thiếu gia tắm. Ba tiểu lầu xếp theo hình chữ phẩm (品), Trương Nguyên sống ở tiểu lầu bên phải, gồm hai tầng lầu, phòng tắm ở tầng dưới. Trương Nguyên thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt ngửa đầu, nhớ lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi của ngày hôm nay mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế, từ Quốc Tử Giám đến Khúc Trung Nhất Nhật Viện, sự xuất hiện của các nhân vật giống như đèn kéo quân, những sắc mặt rất khác nhau, thật giống như đang diễn một vở kịch như đại huynh nói. Một đôi bàn tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay này thô ráp, mạnh mẽ, dùng hết sức để vuốt ve xoa bóp nhưng lại rất mềm mại dịu dàng. Trương Nguyên trở tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai phải, mu bàn tay rất trắng trẻo mịn mà. Chàng nói:
- Chân Chân, cùng tắm với ta nhé.
Mục Chân Chân cười “ha ha” nói:
- Thiếu gia, không được đâu ạ.
Trương Nguyên nói:
- Cùng tắm chung cho tiện, đến đây nào.
Mục Chân Chân không dám, cười nói:
- Đợi một lát nữa nước đầy thêm đã, với lại cái này hơi chật.
Trương Nguyên cười nói:
- Chật chơi mới vui.
Mục Chân Chân lắc đầu không chịu. Trương Nguyên thấy nàng không chịu nên đành bỏ qua, không ép nàng nữa, xấu hổ thẹn thùng cũng là một phẩm chất tốt, rồi nói:
- Vậy lần sau bảo Lai Phúc đi chợ mua một cái thùng tắm lớn hơn, thế nào?
Mục Chân Chân không trả lời, một lúc sau chuyển đề tài hỏi:
- Thiếu gia, người luyện bắn tên, cánh tay có bị đau nhức không?
Trương Nguyên đáp:
- Sao lại không đau, gần như trong một tháng cánh tay phải bị sưng đến viết chữ cũng thấy đau.
Mục Chân Chân nhẹ nhàng thở dài, xoa bóp vai và cánh tay phải cho Trương Nguyên, nói:
- Thiếu gia, quan trong Giám đối xử với thiếu gia không tốt, thiếu gia thà xuất Giám còn hơn, không phải Tiêu lão gia có học vấn hơn sao, là trạng nguyên cơ mà.
Trương Nguyên cười nói:
- Không sao, ôn quan họ Mao đã bị bắt rồi. Nếu ta xuất Giám thì mấy ngày nữa phụ thân đến Kim Lăng ta giải thích thế nào đây, há chẳng phải sẽ bị mắng sao.
Mục Chân Chân “Ừ” một tiếng:
- Lão gia nhà ta sắp đến rồi, cần chuẩn bị những gì hả thiếu gia?
Trương Nguyên trả lời:
- Không vội, đợi phụ thân đến rồi hãy nói.
Tắm rửa xong, Trương Nguyên lên lầu nghỉ ngơi. Trời lại bắt đầu mưa liên miên, chỉ mới đầu tháng tám mà đêm đã có không khí lạnh rồi, khí hậu của tiểu băng hà, thời tiết chuyển lạnh sớm thật.
Mục Chân Chân cùng theo lên lầu chuẩn bị giường chiếu cho Trương Nguyên. Đây là phòng ngủ của Trương Nguyên, tuy trước đây Trương Nguyên chưa từng ngủ ở đây đêm nào nhưng Mục Chân Chân mỗi ngày vẫn dọn dẹp rất sạch sẽ:
- Thiếu gia nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ còn có việc.
Trương Nguyên biết nàng muốn đi rửa mặt liền nói:
- Chân Chân, rửa mặt xong thì nhanh lên đây, đồ để mai giặt, ta đợi nàng.
Ánh mắt u lam của Mục Chân Chân có chút ngại ngùng, cúi đầu vâng một tiếng rồi nhanh chóng xuống lầu.
Trương Nguyên lên giường nằm, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, cảm thấy hôm nay thật sự rất mệt, không muốn cử động thêm nữa, không chỉ có thân thể mỏi mệt mà tâm cũng mệt. Cái nơi Quốc Tử Giám này cứ đấu đá lẫn nhau, gặp danh sĩ Huy Châu liền châm chọc khiêu khích hắn, sau này hắn đi vào chốn quan trường, có chí giúp dân cứu đời, không chịu chìm nổi theo thế tục, thế thì những khó khăn gặp phải và các nhân vật đắc tội sẽ ngày càng nhiều. Bên ngoài trong cơn mưa gió có tiếng nói cười mơ hồ truyền đến, đó có lẽ là đại huynh Trương Đại đang thổi khèn. Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Đại huynh thật hăng hái, muộn thế này mà vẫn còn thổi khèn vui đùa, tam huynh lại càng hoan hỉ, vô cùng hưng phấn, cảm giác tự thân cực tốt, tại sao mình không thể phóng túng giống như họ, ba mươi năm sau khi nước mất nhà tan, không phải phần lớn mọi người đều tiếp tục sống như thế sao? Đại huynh có thể, tam huynh có thể, nhưng mình lại không thể, những nhà tiên tri trong các câu chuyện thần thoại Hy Lạp cổ đều phải chịu sự thống khổ tâm linh cực lớn, những nhà tiên tri biết Bạch Chước thành và đất nước sẽ gặp nạn diệt vong nhưng lại không thể nói rõ ràng, bất lực cứu vớt, mở to mắt bi thương đau xót rồi cuối cùng cùng bị rơi vào hủy diệt, mình tuyệt đối không thể như thế, trong khoảng thời gian ba mươi năm mình có thể làm được rất nhiều việc, dần dần chuyển biến, cuối cùng sẽ thay đổi được vận mệnh.
Không khỏi nhớ lại khi mới đến Kim Lăng, nghe Vương Vi đứng ở mũi thuyền nói về phong cảnh ở Tần Hoài, lúc bàn chuyện văn thơ hắn có câu:
-...Muốn lúc ta đầu bạc mắt kém lại được đi du chơi Tần Hoài, phong cảnh vẫn như ngày nào.
Trương Nguyên nghĩ thầm:
- Ừ, đây có lẽ là chí hướng của mình.
Trải qua việc tự giải áp lực cho mình, niềm tin thoáng dao động một lần nữa lại cứng rắn như đá. Trương Nguyên định tâm lại, vặn nhỏ ngọn đèn ở đầu giường lại một chút nhưng Mục Chân Chân vẫn chưa lên lầu, Trương Nguyên buồn ngủ bèn úp người lại chìm vào giấc mộng trong màn mưa thu.
Thiếu nữ đọa dân Mục Chân Chân mười sáu tuổi bưng một chậu nước lên lầu, bước chân rất khẽ nhưng trong màn đêm tĩnh lặng vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân trên cầu thang, lên đến hành lang lầu hai chỉ thấy còn mỗi phòng của thiếu gia là sáng đèn, thiếu gia vẫn còn đang đợi nàng.
Mục Chân Chân cảm thấy hai gò má nóng đỏ cả lên, tim đập loạn xạ, bèn thả chậm bước chân. Thiếu gia vừa mới bảo nàng quần áo để mai giặt nhưng nàng vẫn cứ giặt sạch sẽ trước, nàng không có thói quen ngâm đồ qua đêm, còn có một nguyên nhân nữa đó là nàng quá xấu hổ nên muốn kéo dài thời gian. Tuy đã từng tiếp xúc thân mật với thiếu gia nhưng lần đó là ở trên thuyền còn lần này là ở trên giường trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã mặt đỏ tai hồng, tim đập không ngừng.
Cửa đang khép, Mục Chân Chân dùng chân đẩy cửa ra, để chậu nước lên kệ, không nghe thấy thiếu gia có động tĩnh gì, nàng bèn quay đầu nhìn, thì ra thiếu gia đã ngủ, một mình trong chiếc chăn bằng tơ màu đỏ thẫm, màn ngủ vẫn chưa buông xuống. Thiếu gia ngủ rất say, gối thêu nghiêng sang một bên.
Một bên hành lang của phòng ngủ có một chiếc giường nhỏ, bình thường Mục Chân Chân ngủ một mình trên chiếc giường đó nhưng đêm nay đã làm khó thiếu nữ đọa dân này rồi, đứng trước giường nhìn tướng ngủ của thiếu gia, thiếu gia thường ngày luôn mang khuôn mặt với nụ cười rất ôn hòa nhưng lúc này ngủ lại đang mím môi, dường như rất nghiêm túc.
Mục Chân Chân quay người khóa cửa lại, thổi tắt đèn, lặng lẽ đứng trong bóng tối một lúc rồi nhẹ nhàng cởi guốc gỗ, trèo lên giường thiếu gia, ngượng ngùng ngủ cùng thiếu gia, cũng không dám động vào chiếc chăn sợ sẽ đánh thức thiếu gia, cứ như thế cuộn tròn người ngủ bên chân thiếu gia, lúc đầu là tim đập loạn không thể ngủ được nhưng không biết qua bao lâu cuối cùng cũng ngủ thật say.
Bên ngoài mưa đã sớm tạnh, thỉnh thoảng nước mưa rơi từ mái hiên rơi xuống vũng nước trước bậc thềm “tõm” một tiếng, cho thấy sự yên tĩnh cực độ của đêm tối.
Tuy ban đêm ngủ muộn nhưng khi sắc trời chưa rõ Trương Nguyên vẫn có thói quen như trước đã tỉnh dậy rồi, hai chân đạp vào nhau, duỗi cái lưng mỏi ra, chân phải đạp phải một vật gì đó mềm mềm, tức thì nghe thấy tiếng “a” của Mục Chân Chân.
Trương Nguyên ngồi dậy xem thử, trong bóng tối mờ mờ Mục Chân Chân cũng ngồi dậy, kêu lên:
-Thiếu gia!
Rồi dựa vào giường. Trương Nguyên dùng một tay túm lấy nàng về phái mình, ấn nàng xuống giường, cách lớp y phục xoa bóp hai đỉnh vú, khẽ cười nói:
-Xem nàng trốn đi đâu.
Mục Chân Chân bị thiếu gia đánh thức khỏi giấc mộng, cơ thể vẫn còn rất mềm mại, bị thiếu gia áp sát như thế, lại còn nắm lấy hai nơi yếu vị, cả người không còn chút sức lực nào, hông dưới bị vật cương cứng của thiếu gia chạm vào, Mục Chân Chân hô hấp trở nên dồn dập, có chút khó thở, nói:
-Thiếu gia, trời sáng rồi.