Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 130: Chương 130: Làm nũng cũng cứng nhắc




Trương Nguyên nghe nói là Khâu Thừa Vân lão gia cũng đang ở Dư Hàng, bèn mừng rỡ nói:

- Nếu Khâu thái giám đã yêu cầu Hàng Châu, vậy thì xin nhờ Chung công công chịu khó cứu vãn vậy. Công công, để ta đi gọi em vợ của Mã Thiên Tập là Tần Dân Bình đến, để công công đích thân hỏi chuyện hắn, công công thấy sao?

Chung thái giám cười nói:

- Tốt lắm, gọi hắn vào đi.

Đoạn để một tên tiểu thái giám đi cùng với Trương Nguyên ra. Tên tiểu thái giám này cũng không phải là một thái giám hợp pháp, mà là thái giam tự cung rồi xin vào hầu, tiểu thái giám họ Cao, chừng mười hai mười ba tuổi, gọi Chung thái giám là cha nuôi.

Trương Nguyên và tiểu thái giám đi ra cửa phòng dệt, bọn Tần Dân Bình, Mục Kính Nham, Mục Chân Chân, Vũ Lăng cùng với hai tên thổ binh Thạch Trụ đều đứng đợi cả ở đó.

Trương Nguyên nói với Tần Dân Bình:

- Tần huynh, Chung công công cho mời.

Tần Dân Bình vừa nghe thấy vậy, lộ rõ vẻ vui mừng, Chung thái giám chịu gặp hắn, vậy chắc hẳn ông ra sẽ đồng ý đứng ra nói giúp. Hắn cảm kích Trương Nguyên không biết bao nhiêu mà nói, hướng sang phía Trương Nguyên vái dài một cái, đoạn theo hai người bọn họ đi vào.

Đến Thiện đường, chỉ thấy Chung thái giám đứng trên bậc cấp, tay chắp sau lưng, ông ta nói với Trương Nguyên:

- Trương công tử cứ tự nhiên dùng cơm, ta ăn no rồi.

Rồi nhìn sang Tần Dân Bình, nói:

- Ngươi chính là em vợ của Thạch Trụ Tuyên phủ sứ, ra dáng nam tử hán lắm!

Tần Dân Bình chắp tay đáp dạ:

- Thổ dân Tần Dân Bình tham kiến Chung công công.

Chung thái giám nói:

- Ngươi theo ta vào phòng khách nhỏ nói chuyện…

Nói đoạn xoay người cất bước đi về phía căn phòng nhỏ phía tay trái.

Tần Dân Bình nhìn sang phía Trương Nguyên, Trương Nguyên nói:

- Chung công công là bậc hiếu nghĩa, có tác phong của bậc cổ hiền nhân, Tần huynh đệ cứ có sao đáp vậy là được.

Tần Dân Bình gật gật đầu, bước theo Chung thái giám vào phòng khách nhỏ.

Trương Nguyên đứng lại ở bậc cấp thêm một lát, Chung thái giám không cho hắn đi cùng, chắc là có chuyện muốn hỏi riêng Tần Dân Bình, hắn đương nhiên là không tiện đi theo, thôi thì cứ dùng cơm trước vậy. Hồi nãy quả thật là chỉ lo nói chuyện, chẳng ăn được mấy miếng.

Trương Nguyên đi vào thiện đường, hai nữ tỳ xinh đẹp nọ vội bước tới đón, hỏi:

- Trương công tử, có cần nhà bếp làm lại đồ ăn không, những món ăn này đã nguội cả rồi.

Trương Nguyên nói:

- Không cần phiền phức vậy đâu, ta ăn tạm thêm chút nữa là được rồi.

Nói đoạn ngồi lại vào vị trí hồi nãy, một thị tỳ bèn dùng lò hâm nóng lại rượu, người còn lại cầm chén rượu thừa của Trương Nguyên đổ đi, châm lại chén khác, rồi lui sang một bên. Phía sau tấm rèm xanh, tiếng tiêu réo rắt lại vang lên.

Trương Nguyên nghĩ thầm trong bụng “ Chung thái giám này thật biết hưởng thụ, vừa dùng cơm lại còn vừa thưởng thức tiếng tiêu”.

Nghe một hồi, nói:

- Đừng thổi tiêu nữa, thổi lâu như vậy cũng mỏi miệng lắm đó.

Sau rèm bèn im bặt.

Trương Nguyên một mình uống cạn một ngụm ngự tửu cung đình Hàn Đàm Xuân âm ấm, ăn thêm một chút mỳ Trọng La, đoạn bỏ bát đũa xuống, đã nghe nữ tỳ xinh đẹp bên cạnh nói:

- Trương công tử còn muốn dùng thêm món gì nữa xin cứ dặn dò.

Trương Nguyên nói:

- Ta ăn no rồi, ở lại đây đợi công công truyền gọi.

Nữ tỳ còn lại nhanh chóng bưng lên một chung trà nóng, còn có cả một số đồ dùng kèm với trà như trái cây và bánh đen trắng, bánh cam lộ.

Trương Nguyên nhấp một ngụm trà, tán thưởng:

- Đây là trà cống phẩm từ Kiến Ninh, nấu ngon lắm.

Tỳ nữ có hai lúm đồng tiền đứng bên trái nói:

- Công tử quả là người biết thưởng thức, đây chính là trà cống phẩm từ Kiến Ninh, có tên “Long Uyển báo xuân”.

Trương Nguyên “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm. Tính tình thái giám thường quái dị, đặc biệt là đối với nữ nhân, thường có dục vọng chiếm hữu tương đối cao, cho nên hắn phải cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng có gây chuyện thị phi.

Chung trà đã uống cạn, vẫn chưa thấy Chung thái giám đến, Trương Nguyên hơi cảm thấy sốt ruột. Không dám làm phiền hai nữ tỳ xinh đẹp này, bèn đi ra sảnh ngoài, thấy tên tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh phòng khách nhỏ, bèn gọi:

- Tiểu Cao công công…

Tên tiểu thái giám bước tới, miệng nở nụ cười, hỏi:

- Trương công tử có gì dạy bảo?

Trương Nguyên nhờ tiểu thái giám đưa hắn đi tiểu, đoạn quay trở lại đã thấy Tần Dân Bình liên tục cúi mình vái lạy, vừa vái vừa lui ra khỏi phòng khách nhỏ, bèn hỏi trước:

- Tần huynh, ngọn nguồn sự việc đều đã bẩm rõ cả với Chung công công rồi chứ?

Tần Dân Bình nói:

- Đều đã bẩm rõ cả rồi. Chung công công đại nhân đại nghĩa, đã đồng ý nhận lời đi nói giúp với Khâu thái giám rồi.

Trương Nguyên nói Tần Dân Bình đợi một lát, đoạn hắn bước vào phòng khách nhỏ, thi lễ với Chung thái giám, nói:

- Đa tạ công công khoản đãi món ngon, tiểu tử xin cáo lui trước.

Chung thái giám nói:

- Ta nhận lời sẽ đi nói lý lẽ với Khâu Thừa Vân, chỉ có điều người này tham làm, hắn làm thế này là vì muốn một mình nuốt trọn năm mươi ngàn lượng bạc khoáng sản, rồi mượn cớ đổ tội lên đầu Mã Thiên Thừa, giờ muốn hắn nôn ra không phải là chuyện dễ.

Trương Nguyên nói:

- Nếu cha của Khâu công công ở Dư Hàng, thì có thể để Tần thị đi cầu xin ông ta. Bên này có Chung công công lo liệu, chắc có thể thuyết phục Khâu thái giám vụ này.

Chung thái giám gật đầu, nói:

- Ta sẽ cố hết sức vậy, người nhà Mã gia đều đã đến Hàng Châu rồi, chắc là Khâu Thừa Vân cũng sắp đến rồi. Ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó người hãy cùng ta đi thuyết phục Khâu Thừa Vân.

Trương Nguyên nghĩ một lát, thấy cách mùng bảy tháng ba vẫn còn một quãng thời gian, với lại sự việc của Tần Lương Ngọc bên này quan trọng hơn, nên cúi mình nói:

- Vâng.

Chung thái giám còn bảo hắn chuyển vào xưởng dệt ở, Trương Nguyên từ chối khéo, nói anh vợ Thương Chu Đức còn đang đợi hắn.

Trương Nguyên và Tần Dân Bình cáo từ với Chung thái giám, ra ngoài, rồi cùng với cha con Mục Kính Nham, Vũ Lăng và hai thổ sỹ Thạch Trụ vào thành qua cổng Dũng Kim, kiếm một tửu điếm ăn cơm. Trương Nguyên ăn qua rồi, nên giờ chỉ ăn qua loa một chút, khi bọn họ về đến cửa kênh đào đã là giờ Hợi.

Trương Nguyên lên thuyền Ngũ Minh Ngõa trước, thuật lại một lượt sự việc hồi nãy đi gặp Chung thái giám cho Thương Chu Đức nghe. Thương Chu Đức thấy sự tình tiến triển có vẻ thuận lợi, cũng có vẻ vui mừng, nói:

- Vậy ngày mai chúng ta sẽ du ngoạn Tây Hồ, ngày mốt sẽ phải khởi hành rồi, còn đệ hãy ở lại đây thêm vài ngày nữa xem sao…

Trương Nguyên vừa mới về đến thuyền buồm trắng Tam Minh Ngõa, còn chưa kịp ngồi xuống, Tần Dân Bình đã đến mời hắn qua thuyền Hồng Đầu Chương bàn bạc. Mẹ con Tần Lương Ngọc đều quỳ mọp hành đại lễ với hắn, Trương Nguyên sao mà dám nhận, hắn cũng quỳ mọp xuống đáp lễ, đoạn mọi người cùng đứng lên bàn bạc việc thuyết phục Khâu Thừa Vân.

Trương Nguyên phân công Tần Dân Bình ngày mai đem theo vài binh sĩ đi Dư Hàng tìm kiếm người nhà của Khâu Thừa Vân. Tần Dân Bình nên tỏ ra khách sáo một chút, còn binh lính thì có thể tỏ ra ngang tàng, vừa đấm vừa xoa, vừa cầu xin vừa đe dọa. Tần Lương Ngọc tán thưởng nói:

- Trương công tử thật cơ trí, nhìn thấu lòng người, lần này có thể gặp được Trương công tử quả đúng là phước phần của thổ dân Thạch Trụ ta.

Bàn bạc thêm một lát, Tần Dân Bình tiễn Trương Nguyên về thuyền. Ánh đèn dầu hắt ánh sáng vàng mờ trong khoang thuyền nhỏ, thấy Vũ Lăng không cưỡng nổi cơn buồn ngủ nữa, Mục Chân Chân nói:

- Có tỷ ở đây, Tiểu Vũ đệ đi ngủ trước đi, thiếu gia về ta sẽ hầu hạ người.

Trương Nguyên về đến, thấy Mục Chân Chân đang nửa ngồi nửa quỳ trên chiếu thảm xem bài Tiểu khải tự mà hắn viết hôm qua. Đó là bài “Tiền xuất sư biểu” mà hắn viết khi đứng trước cảnh hoàng hôn ở núi Chúc Chi.

- Chân Chân nàng cũng biết chữ sao?

Trương Nguyên cúi người bước vào khoang thuyền, cười hỏi.

Trước đó Mục Chân Chân đã tắm gội qua, búi tóc cao của dân nữ người Đọa đã được thả xuống, mái tóc dài được buộc bằng một chiếc khăn bông xanh, thành một bó to buông dài sau ót.

Do nàng đang nửa ngồi nửa quỳ, nên bó tóc dài chạm đến chiếu thảm, giống như đám mây lơ đãng xà xuống đất. Mục Chân Chân vội đặt lại mấy trang Tiểu khải tự, hai má thoáng ửng hồng, nói:

- Nô tỳ chỉ biết tên của mình, với tên của cha, còn những chữ khác đều không biết. À, còn biết ba chữ Đại thiện tự nữa, còn có những chữ như Đại hùng bảo điện, Dược sư điện, Quan Âm đường, Thành hoàng miếu đều biết.

Trương Nguyên cởi giày ngồi xếp bằng xuống, cười nói:

- Nói như vậy là những chữ thường gặp nàng đều biết cả, vậy là cũng không ít rồi. Nếu như cái chữ nào cũng to bằng quả quýt thì cũng đựng được đầy một gùi rồi đấy.

Mục Chân Chân mấp máy môi, vừa xấu hổ vừa e sợ, nói:

- Công tử giễu cợt nô tỳ.

Nghe có vẻ giống như đang làm nũng, chỉ có điều thiếu nữ người Đọa này từ nhỏ đã mất mẹ, chưa từng được yêu chiều qua, cho nên làm nũng cũng không biết cách, hết sức cứng nhắc, giống như con báo giương vuốt ra dò thám, có thể rụt về bất cứ lúc nào.

Nhưng chính sự nũng nịu cứng nhắc đấy, lại khiến cho Trương Nguyên thoáng chút rung động, hắn hỏi:

- Vậy vừa rồi xem mấy bài Tiểu Khải của ta, nàng nhận biết được mấy chữ?

Đoạn đột nhiên hắn đưa tay huơ huơ trước mũi, cười nói:

- Chân Chân, đi lấy nước đến cho ta rửa chân, hôi quá rồi.

Mục Chân Chân khẽ cười “híc” một tiếng, đoạn nhanh nhẹn đứng dậy, chui ra khỏi cửa. Rất nhanh sau đó nàng bưng vào một chậu gỗ đựng đầy nước nóng, đặt dưới chân Trương Nguyên. Nàng ngồi xổm xuống, dùng tay thử qua độ nóng của nước trước, đoạn ngẩng đầu lên nói:

- Thiếu gia hãy đợi một lát, nước vẫn còn hơi nóng.

Nói rồi dùng đầu ngón tay thò vào chậu nước, khẽ khoáy theo vòng tròn, cho nước mau nguội.

Trương Nguyên thấy đầu ngón tay Mục Chân Chân chẳng mấy đã bị nóng đến đỏ cả lên, hắn cũng thử thò tay vào chậu nước xem sao. Ôi, nóng thật, phải nói là nóng bỏng luôn ấy. Lại nhìn sang phía Mục Chân Chân, thấy nàng vẫn dùng tay khoáy nước như không.

Thiếu nữ người Đọa này có thể đi chân trần trên tuyết, có thể lấy quả trứng gà từ trong nồi nước đang sôi, đúng là băng hỏa không xâm phạm được. Được như thế cũng chẳng phải là do nàng ấy luyện võ công mà nên, mà là do chân tay đã chai sạn cả, cho nên sức chịu đựng tốt.

- Thiếu gia, được rồi, bây giờ cậu có thể thử rồi.

Mục Chân Chân rụt tay về, định lau vào vạt áo, nhưng cúi đầu nhìn xuống thấy là áo mới, nên đành để vậy cho khô.

Trương Nguyên thả chân vào chậu nước, nước vẫn nóng giãy, nhưng cố nhịn không rụt chân về, mới đầu hơi khó chịu, nhưng một lúc sau cũng quen. Nóng đến nỗi vã mồ hôi trán, nhưng toàn thân thư thái. Mục Chân Chân rụt rè nói:

- Thiếu gia, có cần nô tỳ rửa chân cho cậu không?

Theo như nàng biết, thì thiếu gia của những nhà quyền quý đều yêu cầu tỳ nữ hoặc người hầu hầu hạ như thế.

Trương Nguyên cười cười nhìn Mục Chân Chân, hôm nay hắn gặp Tần Lương Ngọc, rồi tốn nhiều công sức đi thuyết phục Chung thái giám, để tạo tiền đề cho nhiều năm về sau, việc này hết sức mệt mỏi. Hiện giờ có trêu chọc cô nữ tỳ thân thiết này một chút cũng không sao, thì cứ đùa vui một tí cho thoái mái, nghĩ đoạn hắn hỏi:

- Nàng có bằng lòng không?

Gò má trắng như tuyết của Mục Chân Chân đỏ ửng cả lên, thấp giọng nói:

- Nô tỳ bằng lòng.

Đoạn nàng chực xích đến. Trương Nguyên vội nói:

- Không cần, không cần, ta tự làm lấy, ta nói đùa vậy thôi.

Chỉ thấy Mục Chân Chân nhìn vào đôi bàn tay thô ráp của mình, gương mặt lại trắng trở lại. Hắn biết là mình đã khiến cho thiếu nữ người Đọa này hiểu lầm mất rồi. Thiếu nữ này vừa mẫn cảm lại tự ti, từ nhỏ lớn lên từ khu phố của người Đọa, chịu bao nhiêu ức hiếp, cảm giác thấp kém hơn người mấy bậc đã khắc sâu trong tâm khảm từ lúc chào đời.

Trương Nguyên cười nói:

- Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta không có ý chê tay nàng thô ráp. Ta sợ nhột. Lát nữa tay nàng đụng đến lòng bàn chân của ta, ta sẽ cười đến đá đổ cả chậu nước mất.

Mục Chân Chân lập tức hoạt bát trở lại, nói:

- Tiểu tỳ sẽ hết sức cẩn thận, không đụng vào lòng bàn chân của thiếu gia đâu.

Trương Nguyên cười nói:

- Không dám đâu, tay của Chân Chân là tay để thi triển Tiểu Bàn Long côn, không phải tay để rửa chân cho người khác. Cũng giống như cha nàng vậy, một thân võ nghệ, đâu thể suốt đời làm kiệu phu được. Ta nhất định sẽ giúp cha nàng tìm kiếm cơ hội vào phục vụ trong quân đội, trong quân đội cha nàng nhất định sẽ lập được công lao hơn người. Còn về phần Chân Chân nàng…

Ánh mắt Mục Chân Chân ánh lên nét dịu dàng, nói:

- Nô tỳ sẽ đi theo thiếu gia, bảo vệ…

Rồi như cảm thấy mình không có khả năng lớn đến vậy, nên ngượng ngùng không thốt ra là bảo vệ thiếu gia được.

Trương Nguyên nói:

- Ừ, đi theo ta, bảo vệ ta.

Mục Chân Chân vui sướng tột độ, lúc mang nước đi đổ thiếu chút nữa là ném luôn chậu xuống sông. Lúc quay trở vào khoang thuyền, thấy thiếu gia đã ngủ, nàng bèn thổi tắt đèn, rúc vào trong chăn nới dây lưng cởi bớt quần áo. Sau khi cởi chỉ còn lại đồ lót, chui ra khỏi chăn, nhìn sang hướng thiếu gia, thấy hai con mắt cậu ta đã sáng như sao, nhìn về phía nàng. Nàng xấu hổ đến mức kêu không thành tiếng, trái tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, toàn thân mềm nhũn, thì thấy thiếu gia nói:

- Ngủ đi, ngủ đi, ngày mai đi du ngoạn Tây Hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.