Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 333: Chương 333: Lưỡng nan .




Tiền Khiêm Ích nói:

- Chắc là lấy khăn vuông áo xếp đến giả mạo thí sinh bản khoa, nhằm bịa đặt mê hoặc các thí sinh.

Vương Đề Học ra lệnh chi tùy tùng tả hữu, trước tiên đem tên giả mạo sinh đồ này tháo khăn trùm đầu, lột áo xếp, đánh hai mươi roi rồi tra hỏi, hai quan sai của học đạo nha môn tiến lên đem học trò trung niên này giải đi, dùng thước ngũ dài, trúc phiến rộng bằng bàn tay hung hăng quật, lúc này mới kêu thảm thiết thật là dọa người.

Sau khi đánh hai mươi roi, dựng lên tra hỏi, cái gì cũng khai, người này họ Uông, tên Uông Lý Trực, là đồng tộc họ hàng xa của Uông Nhữ Khiêm, ở Hàng Châu quản lý thôn trà cho Uông Nhữ Khiêm, phụng lệnh Uông Nhữ Khiêm tung lời đồn ý đồ hãm hại Trương Nguyên và mọi người ở Hàn Xã.

Uông Nhữ Khiêm mặc dù chỉ là một kẻ Huy Châu tú tài, danh khí cũng không nhỏ. Tiền Khiêm Ích, Vương Biên đều nghe nói qua, biết người này có phần tài danh, tranh vẽ vần thơ phong lưu, hơn nữa còn có gia tài bạc triệu.

Tiền Khiêm Ích hỏi Trương Nguyên:

- Uông Nhữ Khiêm này vì sao phải bịa đặt hãm hại các ngươi?

Trương Nguyên tự biết nguyên nhân, thứ nhất là vì xung đột ở U Lan Quán trên sông Tần Hoài năm trước, thứ hai là vì Lục Thiên quán thư cục của Uông Nhữ Khiêm với Hàn Xã thư cục cạnh tranh kịch liệt, hai tháng trước Tô Châu Phạm Văn Nhược đã gửi thư đến nói với hắn việc này, đương nhiên, việc này không cần nói với Tiền Khiêm Ích .

Trương Nguyên nói:

- Tiền lão sư, lời đồn này không phải chỉ nhằm vào Hàn Xã, mà còn bôi xấu danh dự của hai vị giáo sư, này Uông Lý Trực còn có một việc chưa nói, phía sau màn làm chủ ngoài Uông Nhữ Khiêm còn có một người nữa.

Uông Lý Trực kia không đợi Tiền Khiêm Ích hỏi, y vội vàng khai :

- Dạ dạ dạ, còn có một người nữa chính là Đổng công tử Đổng Tổ Nguyên, con của Đổng Huyền Tể.

Nghe tên "Đổng Tổ Nguyên, Đổng Huyền Tể", Tiền Khiêm Ích và Vương Biên lập tức hiểu ra, Vương Biên biết Đổng Kỳ Xương và Trương Nguyên có mối thù truyền kiếp, trước khi thi diễn ra kì thi, Đổng Kỳ Xương còn viết thư tới yêu cầu họ truất Trương Nguyên, đừng bổ nhiệm Trương Nguyên làm sinh viên.

Tiền Khiêm Ích càng hiểu rõ, đồng thời cũng cực kỳ tức giận, Đổng Tổ Nguyên làm như vậy đương nhiên là do phụ thân Đổng Kỳ Xương này bày mưu đặt kế, Đổng Kỳ Xương vì hãm hại Trương Nguyên, nhưng lại muốn kéo theo Tiền Khiêm Ích xuống nước, vu y nhận hối lộ một vạn tám ngàn hai, đây là tội sung quân rồi, nghĩ ngày ấy Đổng Kỳ Xương tươi cười đến nhà tặng thi họa, Tiền Khiêm Ích liền cảm thấy thật căm ghét.

Sự việc liên quan tới Đổng Kỳ Xương, còn có điểm khó giải quyết, Vương Biên nói với Tiền Khiêm Ích:

- Tiền tổng tài, việc này phải do ngươi làm chủ rồi, có lẽ phải cùng Hà Phương Bá, Diệp Ngự sử cùng nhau bàn bạc nên xử trí như thế nào cho ổn thỏa.

Tiền Khiêm Ích gật gật đầu, sai người bắt lấy Uông Lý Trực giải tới nha môn của Bố chính Sứ ti, còn y và Vương Biên đi theo phía sau.

Phong ba chốn trường thi tạm dứt, Hàn Xã xã viên tản đi, lúc Trương Nguyên ngồi kiệu trở lại Vạn Tiên kiều thì cũng đã sắp hết ngày, bầu trời tối đen, một mình cho nên phải ngồi kiệu, Vũ Lăng đứng ở trước cửa lớn của cửa hiệu Thịnh Mỹ nhìn xung quanh, thấy Trương Nguyên hạ kiệu, vội vàng cầm theo đèn lồng chạy xuống bậc thang hỏi:

- Thiếu gia, không sao chứ?

Trương Nguyên nói:

- Không sao, ngươi trở về lúc nào vậy?

Hôm nay Vũ Lăng phụng mệnh Trương Nguyên mua đầu heo lớn và hương khói tế phẩm mang đến miếu Chung Thị ở Bảo Thạch sơn lễ tạ, còn đặc biệt kêu một đoàn cổ xuý, khuếch trương thanh thế, diễn tấu sáo và trống lên núi .

Vũ Lăng cười hì hì nói:

- Trước khi trời tối con đã trở về rồi, đạo nhân trông coi mgôi đền đó hỏi là tướng công nào đậu Cử nhân rồi, tiểu nhân đã nói là khoa chính quy giải Nguyên, đường huynh của giải Nguyên cũng là một trong sáu mươi lăm cử nhân. Nói vậy không sao chứ, thiếu gia?

Trương Nguyên cười cười:

- Không sao, coi như là điêu khắc tượng gỗ cho Chung công công.

Vũ Lăng cầm đèn lồng soi đường, qua tiền sảnh, tiến vào sảnh thứ hai, vừa đi vừa nói chuyện:

- Thiếu gia, đạo nhân kia nói đã đem những lời thiếu gia nói ngày hôm trước báo cho mấy địa chủ biết, mấy địa chủ đó đã nói đợi sau khi miếu ở Tê Hà sơn xây xong sẽ nghênh đón tượng thần Ngưu tướng quân trở về.

Trương Nguyên nói:

- Như vậy là tốt nhất, đợi ta vào kinh khi đi ngang qua lại đến đốc thúc một chút, Chung công công coi trọng nhất là cái này, cuối cùng ta đã cho Chung công công một câu trả lời thỏa đáng.

Vũ Lăng lại cười không ngừng, nói:

- Thiếu gia, trước kia tiểu nhân nhìn thấy có đầu heo lớn, còn có gà, vịt, cá, trái cây bày trên hương án trước tượng gỗ Chung công công, hương khói phảng phất, tượng gỗ Chung công công vẫn không nhúc nhích, nói thật tiểu nhân rất muốn cười.

Trương Nguyên cũng không nhịn được, nói:

- Chỉ lợi cho đạo nhân kia, bỗng dưng được hưởng ngũ sinh.

Vũ Lăng hỏi:

- Thiếu gia, Chung công công ở kinh thành, ban đêm có nằm mơ thấy ở Hàng Châu ăn thịt đầu heo không?

Trương Nguyên cười to.

Trương Nhược Hi và Vương Vi, Mục Chân Chân mấy người đều đang đợi hắn. Nghe được tiếng cười của Trương Nguyên, Trương Nhược Hi lập tức từ trong sảnh đi ra, Vương Vi, Mục Chân Chân, còn có mấy người tỳ nữ đều đi theo ra.

- Tiểu Nguyên, chuyện gì mà vui vậy?

Trương Nhược Hi lúc trước nghe nói sinh đồ thi rớt tụ lại gây rối bịa đặt Hàn Xã làm rối kỉ cương, Trương Nguyên đệ đệ liền đến đó, nàng có chút lo lắng. Lúc này nghe được đệ đệ sang sảng cười to như vậy, nàng yên tâm rồi.

Vũ Lăng dừng bước, Trương Nguyên vừa theo Trương Nhược Hi tỷ tỷ và mấy người kia đi vào, vừa kể chuyện cười của Tiểu Vũ, Trương Nhược Hi cũng cười không ngừng.

Vương Vi hỏi:

- Giới Tử tướng công, chuyện trường thi thế nào rồi?

Trương Nguyên nghiêng đầu nhìn Vương Vi, mới phát hiện cô gái này đã thay đổi kiểu tóc. Tóc dài vén lên, kết thành búi lớn cài trâm sau đầu, đây là đọa mã kế, còn đội tán hoa, răng trắng môi đỏ, xinh đẹp động lòng người, ồ, đây là sơ long sao?

Vương Vi thấy ánh mắt Trương Nguyên sáng lên, không khỏi có chút ngượng ngùng, lại hỏi một câu:

- Giới Tử tướng công, thí sinh thi rớt gây rối như thế nào?

Trương Nguyên nói:

- Đã bắt được người tung lời đồn rồi, phía sau chủ mưu chính là người con cả của Đổng Kỳ Xương và Uông Nhữ Khiêm người Huy Châu.

Đôi mi thanh tú của Vương Vi nhăn lại.

Trương Nhược Hi "Ồ" một tiếng, hỏi:

- Uông Nhữ Khiêm là người phương nào?

Trương Nguyên nói:

- Là người Huy Châu, có chút thù cũ với đệ, lại cực kỳ bất mãn vì chuyện thư cục cạnh tranh với Hàn Xã ta, cho nên cùng với Đổng Tổ Nguyên kết hợp với nhau để đối phó với đệ. Đệ trúng cử bằng thực lực, Đổng, Uông giằng co, bịa đặt chuyện này, chỉ chứng minh bọn chúng ngu xuẩn.

Trương Nhược Hi lại hỏi kĩ tình huống lúc ấy, giờ mới yên tâm. Tự đi nghỉ.

Trương Nguyên đến tiền viện tắm rửa, sau khi tắm xong đang lúc mặc quần áo, chợt nghe được Diêu thúc bên ngoài kêu:

- Trương tướng công, bọn Hoàng Tam Cao đã trở về, bắt một người đến.

Hoàng Tam Cao là người hầu của Hoàng Tôn Tố, khôn khéo, có khả năng. Lúc trước cùng nguười hầu của Trương Đại, Chu Mặc Nông ba người đến Bất Hệ Viên của Uông thị chớp thời cơ bắt người, cuối cùng trước khi đóng cửa thành cũng kịp quay về.

Trương Nguyên để nguyên tóc mái rối bước ra xem, người bị bắt chính là tên hầu phụ trách thu mua nô bộc của Uông Nhữ Khiêm ở Bất Hệ Viên, Trương Nguyên hỏi vài câu, liền viết một phong thư, sai Hoàng Tam Cao ngay cả phải đi suốt đêm cũng phải áp giải tên người hầu Uông thị này tới nha môn Bố chính ti phủ giao cho Tiền tổng tài hoặc Vương Đề Học. Trương Nguyên giờ là cử nhân, có tư cách mời yết quan giải quyết tranh cãi.

Xử lý xong việc này, Trương Nguyên trở lại nội viện, chỉ có phòng Vương Vi ở lầu hai vẫn còn sáng đèn.

Dưới đèn, Vương Vi đang học làm sổ sách của Long Môn, thấy Trương Nguyên tiến vào, xấu hổ đứng dậy, thái độ thoáng xấu hổ kia cũng thật là động lòng người, nói:

- Mới vừa rồi Chân Chân còn ở lại chỗ này, nghe được tiếng bước chân Giới Tử tướng công lên lầu, liền chạy sang phòng bên cạnh rồi, Huệ Tương cũng ở bên đó.

Dừng một chút, lại nói:

- Chân Chân dễ thương đến nỗi làm người ta thương xót, làm tiểu nữ khó xử.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Thê thiếp nhiều phiền não cũng nhiều, người như Chân Chân đúng là có một không hai, ta giờ có một vợ hai thiếp, cũng nên hài lòng.”

Nghĩ như vậy, hình ảnh Anh Tư sư muội thoáng chốc hiện lên trong lòng, khiến vẻ mặt hắn nhất thời thẫn thờ, không nói gì.

- Giới Tử tướng công, Giới Tử tướng công .

Vương Vi kỳ lạ nhìn Trương Nguyên, xua xua tay trước mặt Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên phục hồi tinh thần lại, hỏi:

- Giới Tử tướng công nghĩ cái gì vậy?

Trương Nguyên quay người đóng cửa lại, hỏi:

- Tu Vi có biết Uông Nhữ Khiêm có một tộc huynh tên là Uông Lý Trực không?

- Chưa từng nghe nói tới.

Vương Vi lắc đầu, lông mi buông thấp xuống, hạ giọng nói:

- Năm trước ở chỗ Từ An Sinh tỷ tỷ, thiếp chỉ gặp Uông Nhữ Khiêm kia hai lần, cũng không…cũng không phải thâm giao.

Trương Nguyên kéo tay nàng, sóng vai ngồi vào mép giường, nói:

- Ta còn không biết nàng ư.

Ngâm nói:

- Tuyệt bích huyền nhai phún dị hương, thùy dịch không nhạ lộ nhân mang.

Vương Vi mặt như hoa đào, thẹn thùng chân thành, đặt một ngón trỏ lên môi Trương Nguyên, không cho Trương Nguyên đọc tiếp, nói:

- Canh ba rồi, tướng công nghỉ ngơi sớm đi.

Trương Nguyên bắt lấy tay kia, hôn lên mu bàn tay nói:

- Tu Vi nói đúng, lương tiêu khổ đoản (đêm đẹp thường ngắn ngủi).

Vương Vi cười ha ha, lên tiếng nói:

- Tiểu nữ không phải là ý đó.

Trương Nguyên cười hỏi:

- Vậy là có ý gì?

- Tướng công trêu người, ta không nói nữa.

Vương Vi cởi nhanh giày lụa, eo nhỏ quay ngoắt, nằm nghiêng vào trong giường, búi tóc tán hoa chưa xõa ra, váy cũng không cởi, dường như đang chờ.

Trương Nguyên cười thầm, cởi giày cởi áo lên giường, khi buông màn lụa đỏ, Vương Vi lại ngồi dậy, nói:

- Tiểu nữ đi tắt đèn.

Trương Nguyên ngăn lại nói:

- Ta thích đốt đèn ngủ, nến này tắt thì dễ đốt lửa thì khó.

Đây cũng không phải là cái bật lửa "BA~" một tiếng có thể châm được, châm lửa rất phiền toái.

Vương Vi khẽ cười nói:

- Xa xỉ.

Xoay người hướng vào phía trong ngồi xổm xuống . Bắt đầu tháo trâm búi tóc, một loại mùi thơm bay ra trong màn lụa đỏ.

Trương Nguyên lắc đầu cười nói:

- Suốt đêm thắp nến mà đã kêu xa xỉ ư, vậy sau này ta muốn làm thanh quan cũng khó.

Vương Vi hai tay đưa lên tháo tán hoa, váy dài chảy xuống, cổ tay trắng như tuyết, nói:

- Nến có thể còn đắt hơn dầu thơm, hộ dân bình thường đều là thắp đèn bằng dầu hôi. Bình thường bầu trời tối đen cũng sẽ lên giường, đèn dầu hôi còn không nỡ thắp.

Trương Nguyên nói:

- Cảnh tối lửa tắt đèn ta không quen, con người ta phải xa xỉ tới cùng.

Vương Vi cười, bóng lưng đang run, Trương Nguyên từ phía sau ôm lấy nàng, cách lớp áo sờ được một bên ngực mềm mại, thân mình Vương Vi liền mềm nhũn. Dịu dàng nói:

- Tướng công, sao có thể hàng đêm đều như vậy, tiểu nữ còn có chút … có chút không khỏe.

Trương Nguyên nói:

- Vậy ngủ, ừ, ngủ.

Hai người mặt đối mặt nằm nghiêng , tay của Trương Nguyên tất nhiên sẽ không yên phận như vậy, Vương Vi xoay nhẹ mình nói:

- Tướng công không phải nói muốn ngủ ư, thế này thì người ta làm sao ngủ được.

Trương Nguyên bật cười:

- Được được, nằm im. Ngủ.

Nói xong, ôm thân thể nữ lang xinh đẹp mặc nội y mỏng vào trong ngực, vai kề vai, nhắm mắt lại.

Thân thể mười tám tuổi huyết khí tàn trề, ôm một báu vật như vậy mà có thể ngủ được thật là chuyện lạ rồi, “độc cột buồm” giương cao, không chịu phục. Vương Vi dùng đầu gối nhẹ nhàng đụng đụng, thấp giọng nói:

- Đã lâu như vậy rồi, vẫn còn không chịu hành quân lặng lẽ à.

Trương Nguyên nói:

- Ta không biết, không quản được nó. Cái này quả thực bất đắc dĩ.

Vương Vi úp mặt lên hõm vai Trương Nguyên cười nói:

- Giới Tử tướng công, tướng công thật đáng ghét.

Vừa nói, một tay trượt, cầm, ấn, một lát sau, cả người đều trượt xuống, lúc đầu trúc trắc, sau dần thành thục, hết sức nuốt vào nhả ra, Trương Nguyên vô cùng vui sướng, giật mình xuân cung đồ lên người.

...

Sáng sớm hôm sau, Trương Nguyên vẫn như vậy dậy thật sớm, đang rửa mặt, Tiết Đồng từ sân trước gõ cửa tiến vào, đứng ở sảnh ngửa đầu kêu:

- Vi cô, Nhạc Vương miếu Từ cô cô muốn gặp người, đã ở phía trước sân.

Vương Vi đang ngồi trước gương bên bàn trang điểm, nghe vậy lập tức đứng lên, kêu một tiếng:

- Giới Tử tướng công.

Thần sắc có chút căng thẳng.

Trương Nguyên gật đầu nói:

- Tu Vi đoán đúng, nữ tử họ Từ này sáng sớm như vậy đã từ bờ tây Tây Hồ tới rồi, chắc là vì Uông Nhữ Khiêm đến cầu tình đấy, Tu Vi muốn gặp ả ta sao?

Vương Vi nhìn Trương Nguyên, nói:

- Chuyện này dường như không phải chuyện tiểu nữ nên tham dự.

Trương Nguyên nói:

- Đừng ngại gặp một chút, cứ xem ả ta vì Uông Nhữ Khiêm nói cái gì.

Vương Vi nói:

- Tướng công đi gặp đi, tiểu nữ đã quyết định không tham dự thì sẽ không gặp nàng ta, tránh khỏi nói những lời trái lương tâm, tiểu nữ không thể giúp nàng ta, lại cũng không có thể trêu đùa nàng ta, tướng công và nàng ta không có bất kỳ tình cảm nào, nên làm như thế nào thì làm như vậy.

Trương Nguyên cười, sự tinh xảo sắc bén của cô gái này đi đâu rồi, "Ừ" một tiếng đi xuống lầu, theo Tiết Đồng vào tiền viện, chỉ thấy một mỹ phụ mặc váy xanh nhạt đang được một tiểu tỳ đứng ở sảnh hành lang đỡ dậy, Trương Nguyên nói:

- Tu Vi chưa dậy, không biết cô nương tìm Tu Vi có chuyện gì?

Mắt mỹ phụ mặc quần lục này chuyển ánh mắt sang Trương Nguyên, cười đáp:

- Là Sơn Âm Trương công tử đó ư, thiếp thân họ Từ, nhiều lần nghe Tu Vi nói đến công tử, hôm nay mới được diện kiến, quả nhiên giải Nguyên lang là phong lưu phóng khoáng, Tu Vi thực sự có phúc đó.

Trương Nguyên thản nhiên nói:

- Từ cô nương ngồi đi.

Nữ tử này bó chân, để cô ta đứng cũng như là chịu tội.

Mỹ phụ Từ An Sinh cảm ơn, như gió lay cành liễu ngồi vào chỗ của mình, nói:

- Trương công tử nói vậy cũng dự đoán được ý đồ tiểu nữ đích thân đến đây, như công tử đã biết, tiểu nữ đích thân đến chính là vì việc của Uông tú tài

Vừa nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt Trương Nguyên.

Trương Nguyên đanh mặt, nói:

- Cô nương nói đi.

Lúc này Trương Nhược Hi từ trong sân đi ra, nhìn thấy mỹ phụ quần lục này và Trương Nguyên ngồi đối diện nói chuyện, rất kinh ngạc, Trương Nguyên giải thích nói:

- Tỷ tỷ, đây là bạn của Tu Vi.

Mỹ phụ Từ An Sinh vội vàng đứng dậy hành lễ với Trương Nhược Hi, Trương Nhược Hi trả lễ, hơi hơi nhíu mày, nhìn vẻ ngoài của mỹ phụ này chính là người trong chốn phong trần, Tu Vi giờ là người Trương gia rồi, nên đoạn tuyệt qua lại với những người này, nói với Trương Nguyên:

- Hôm nay giờ Tỵ sơ khắc, vải bố trang khai trương, đệ tới giúp ta.

Nói xong dẫn theo vài tỳ nữ, vú già tới trước cửa tiệm.

Trương Nguyên nói với mỹ phụ này:

- Từ cô nương xin hãy nói đi.

Mỹ phụ Từ An Sinh thấy ngôn ngữ của Trương Nguyên ôn hòa, can đảm hơn một chút, nói:

- Uông tú tài nhờ tiểu nữ nói rằng huynh ấy nhất thời hồ đồ, giờ đã biết hối hận, mong Trương công tử khoan thứ, chỉ cần Trương công tử đồng ý tha thứ, điều kiện gì huynh ấy cũng chấp nhận.

Trương Nguyên nói:

- Nếu không có Uông Lý Trực rơi thẳng vào lưới, Uông Nhữ Khiêm sao có thể biết hối hận, ta chỉ sợ đã là tội phạm làm rối kỉ cương khoa trường rồi, làm sao còn có thể ngồi ở đây cùng cô nương nói chuyện.

Mỹ phụ Từ An Sinh cười nói:

- Loại lời đồn vụng về này làm sao có thể tổn hại đến Trương công tử được, là Uông tú tài bị ma quỷ ám mới hại người không thành thành ra hại mình như vậy, khẩn cầu Trương công tử tha thứ cho huynh ấy lần này, huynh ấy sẽ đội ơn công tử suốt đời.

Trương Nguyên khẽ mỉm cười, dò hỏi:

- Đây không phải chuyện riêng của mình ta, Uông Lý Trực kia đã được đưa tới Bố chính sử ti rồi.

Quả nhiên, chợt nghe mỹ phụ này nói:

- Chỉ cần Trương công tử không để bụng hiềm khích lúc trước đồng ý khoan thứ cho Uông tú tài, không truy cứu, chuyện ở nha môn Uông tú tài tự lo liệu, chỉ cần Trương công tử gật đầu một cái, sẽ có năm ngàn lượng bạc ròng đưa đến đây.

Trương Nguyên trong lòng cười lạnh: "Huy Châu đại thương gia Uông Nhữ Khiêm thật sự là hào phú nhỉ, ra tay là năm ngàn lượng, năm ngàn lượng bạc ròng này khoảng bằng ba, bốn triệu nhân dân tệ đời sau, không phải chỉ là muốn ta không truy cứu, y còn phải đánh vào Bố chính sứ Hà Như Thân, Án sát sử Trương Kỳ Liêm, vậy hẳn là lần này phải ném ra một vạn lạng đi.”

Trương Nguyên thản nhiên nói:

- Đây dường như không phải chuyện riêng của Uông tú tài, Đổng Tổ Nguyên thì sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ phụ Từ An Sinh biến sắc, chần chờ một chút, nói:

- Nếu như Trương công tử không truy cứu, Uông tú tài nguyện lấy vạn lượng bạc ròng tạ tội.

Tốt lắm, bạc của Uông Nhữ Khiêm nhiều đến nỗi không kiên nhẫn được nữa ấy ư, chớp mắt liền thêm đến vạn lượng!

Trương Nguyên nói:

- Việc này để ta suy nghĩ một chút, trưa sẽ trả lời Từ cô nương, thế nào?

Mỹ phụ Từ An Sinh vội nói:

- Được, Trương công tử suy xét đi.

Lại hỏi:

- Có thể để tiểu nữ đi gặp Tu Vi được không?

Trương Nguyên nói:

- Từ cô nương bây giờ là thuyết khách của Uông Nhữ Khiêm, vẫn là không nên gặp Tu Vi thì tốt hơn, tránh khó xử.

Mỹ phụ này có vẻ hơi xấu hổ, luôn miệng nói:

- Vâng vâng, vậy tiểu nữ xin cáo từ, tiểu nữ sẽ ở ngoài Dũng Kim Môn trên thuyền chờ câu trả lời của Trương công tử.

Trương Nguyên gật đầu nói:

- Ta sẽ cho cô nương một câu trả lời.

Sau khi mỹ phụ quần lục Từ An Sinh rời đi, Trương Nguyên lập tức sai Hoàng Tam Cao tới bên kênh đào mời Trương Đại và Hoàng Tôn Tố tới đây. Nửa canh giờ trôi qua, Trương Đại và Hoàng Tôn Tố đi kiệu tới, nghe Trương Nguyên nói Uông Nhữ Khiêm phải lấy tiền bạc cầu khoan thứ, Trương Đại cười lạnh nói:

- Y ỷ vào mình là người có tiền, làm như chúng ta thấy tiền là sáng mắt đấy, từ chối y, tố cáo y, cho y bị xét nhà, sung quân.

Trương Nguyên nói:

- Theo luật Đại Minh, vu cáo hãm hại là tội sung quân, nhưng sẽ không tịch thu nhà và tiền của y vì đó đều là tài sản của Uông thị.

Thầm nghĩ: "Luật pháp Đại Minh không khắc nghiệt bằng luật pháp Thanh triều, nhất là đối với quan viên, có thể nói là khá khoan dung. Ở Thanh triều, thủ phạm làm rối kỉ cương khoa trường đều bị chém đầu, thậm chí đã từng giết một vị quan to nhất phẩm, mà Minh triều, chưa từng giết người vì làm rối kỉ cương khoa trường, cùng lắm là miễn chức, lưu đày, sung quân, cũng như vậy, tội vu cáo hãm hại người khác làm rối kỉ cương cũng sẽ không nặng. Đây cũng là nguyên nhân Uông Nhữ Khiêm, Đổng Tổ Nguyên dám bịa đặt.

Hoàng Tôn Tố nói:

- Uông Nhữ Khiêm giao du rộng lớn, gia tài bạc triệu, thật là có thủ đoạn giao tiếp đấy, Giới Tử từ chối y, y chỉ có nước liều mạng tiêu tiền cho các nha môn, mà chúng ta lại không thể ở đây thúc giục kết án, tháng mười chúng ta sẽ khởi hành đến kinh thành. Nếu nghe theo lời y nói không truy cứu, lại có vẻ Giới Tử bị tiền của y mua chuộc, khí tiết sẽ bị hủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.