Trương Nguyên chỉ tay về phía đỉnh núi, nói:
- Chạy lên trên đó rồi.
Rồi hai gã lập tức nhanh chóng chạy lên trên, một tên nói:
- Con tiện nhân kia chạy khỏe thật, thoắt cái đã chả thấy đâu rồi.
Tên còn lại nói:
- Nó có chạy đằng trời, ông đã thấy nó một lần ở gần ngõ Chỉ Thủy , chắc nhà nó chỉ ở đâu đó trên phố Tam Đại vịnh Ngưu Giác thôi. Hôm nay mà
không tìm ra nó, ngày mai tao sẽ tới tận đó tìm. Dù có phải lật tung
từng nhà một cũng phải tìm cho ra con tiện nhân này....
Khi hai gã đàn ông chạy qua gò núi thì không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Trương Nguyên nhíu mày. Cậu biết phố Tam Đại, nằm tại chân núi Vương
gia, phía đông bắc huyện thành, cách Đại Thiện Tự chừng hơn một dặm
đường. Phố Tam Đại còn có tên gọi khác là phố Đọa Dân, bởi số đọa dân
của huyện Sơn Âm tập trung nhiều nhất ở đây. Trước đây mỗi lần cùng
Trương Ngạc đi ra ngoài chơi, mẫu thân họ Lã bao giờ cũng dặn một câu:
- Phố Đọa Dân có nhiều kẻ xấu lắm, con không được tới đó chơi đâu.
Còn Trương Ngạc thì bảo nơi đó vừa bẩn vừa hôi, chẳng có gì hay ho cả.
Khi đó Trương Nguyên chỉ biết rằng, người sống trong phố Đọa Dân toàn là những tên ăn mày, dân chài, kỹ nữ, nô tì....những người như vậy đời đời kiếp kiếp làm đọa dân. Còn những người có học vấn cao quý không bao giờ chịu sống chung với đọa dân, trừ khi trong nhà có hiếu hỷ mới cho gọi
đám kỹ nữ tới thổi kèn gõ trống và một đám tạp vụ thấp hèn khác cũng là
đọa dân tới giúp việc.
Bây giờ Trương Nguyên đã biết rõ xuất thân của những người đọa dân, một
bộ phận là bộ hạ của Trương Sĩ Thành, xưa kia đã tranh giành thiên hạ
với Minh tổ Chu Nguyên Chương, một bộ phận nữa là quan lại triều Nguyên
và quý tộc Mông Cổ vẫn chưa thể trở về Bắc Mạc được. Còn một bộ phận
khác danh phận không rõ ràng, nghe nói đã có từ đời Tống. Đọa dân phần
lớn tập trung ở tám huyện của Thiệu Hưng phủ, trong đó đông đảo nhất
chính là ở huyện Sơn Âm.
- Đừng ra vội. Ta lên trên đó xem xem, nếu chúng đã đi hẳn rồi thì cô hãy ra.
Trương Nguyên nói.
Cô gái kia không đáp, ngồi trong bụi cỏ không chút động tĩnh. Nếu không
phải Trương Nguyên biết cô ta đang ẩn nấp trong đó thì lướt mắt qua cũng thật chẳng thể phát hiện ra được.
Trương Nguyên bước nhanh lên núi, còn chưa tới đỉnh thì hai gã kia đã quay lại. Miệng phun ra một tràng những câu tục tĩu:
- Mẹ kiếp, đếch thấy đâu cả. Khốn nạn thật, loáng cái mà đã chả thấy đâu cả, đúng là kì lạ. Ngọn núi bé tí thế này, mẹ, chả lẽ nó bay lên trời,
hay là chui xuống đất rồi?
Một tên khác nói:
- Tiếp tục tìm, tìm không được thì tới phố Tam Đại lục soát.
“Hồng hộc”, triền núi bên kia có một gã đàn ông chạy tới, có lẽ tên này là Lục Hổ. Gã Lục Hổ nói:
- Không thấy nó chạy xuống đâu. Nhất định là vẫn ở trên này.
Một tên khác nói:
- Ngọn núi này không lớn nhưng cây cối um tùm rậm rạp, không dễ tìm đâu. Tốt nhất để ngày mai tới phố Tam Đại tìm nó vậy.
Lục Hổ nói:
- Đám đọa dân đó cũng đồng lòng lắm đấy. Còn có cả bọn biết võ nữa cơ,
Nhị Hổ ca muốn tới đó bắt người chỉ sợ không dễ dàng thôi.
Gã tên là Nhị Hổ nói:
- Tiện nhân kia dám lấy hàng giả lừa ông, không cho nó một bài học sao
được. Tưởng ông mày chưa ăn quýt Đường Tê bao giờ hay sao? Bọn con gái
trong phố Đọa Dân ấy toàn là kỹ nữ cả thôi. Ông cho nó lên giường cùng
là xem trọng nó lắm rồi. Biết võ thì được cái chó gì, dám đánh ông mày
á, chỉ cần kêu Lưu bổ đầu tới đảm bảo bọn chúng sợ tè cả ra quần.
Lục Hổ cười dâm:
- Ha hả, tiện nhân kia trông vẫn còn non lắm, nói không chừng còn trinh đấy, da nó trắng nõn à....Hê hê...
Trương Nguyên gần như đã hiểu rõ sự tình. Cô gái kia chắc là bán quýt ở
Đại Thiện Tự, nói quýt bản địa thành quýt đường Hàng Châu, chẳng ngờ lại gặp phải mấy gã lưu manh Nhị Hổ, Lục Hổ này.
Sơn Âm huyện còn có môt tên côn đồ nữa tên Thập Hổ. Mấy tên này bình
thường chẳng có việc gì cũng đi lang thang gây sự, mà giờ đối tượng gây
sự của chúng lại là cô gái có thân phận thấp kém, hơn nữa trong chuyện
này cô lại cô lại là người có lỗi.
Ba tên vô lại chạy lên gò núi. Thấy Trương Nguyên đi tới, một tên trừng mắt nói:
- Tiểu tử kia, ban nãy mày nói thấy tiện nhân đó chạy lên núi. Sao chẳng thấy đâu cả? Hay là mày giấu nó đi trốn đâu rồi?
Một tên vô lại khác hùng hổ quát:
- Thằng nhãi này dám lừa bọn ông. Cứ cho nó một trận rồi tính sau.
Mấy tên đầu trâu mặt ngựa này, có giở Tứ thư Ngũ kinh ra với chúng cũng
vô dụng. Có lý cũng thành vô lý. Cách xử lý nhanh nhất là dùng quả đấm,
đánh cho bọn chúng một trận.
Thế nhưng trong trường hợp của Trương Nguyên bây giờ thì không ổn, cậu
mới mười lăm tuổi, hồi trước cũng đã luyện võ nhưng cũng chỉ là mấy bài
Thái Cực Quyền đơn giản để rèn luyện sức khỏe mà thôi. Bây giờ chỉ còn
cách mượn uy kẻ khác thôi. .
Trương Nguyên chắp tay nói:
- Mấy vị hảo hán đây quen biết Lưu bổ đầu ư?
Ba tên côn đồ ngơ ngác nhìn nhau, một tên lên tiếng:
- Sao, chẳng lẽ ngươi cũng biết Lưu bổ đầu?
Lục hổ bên cạnh cười lạnh nói:
- Ban nãy Nhị Hổ ca đã nhắc tới Lưu bổ đầu, tiểu tử này là qua lời của
chúng ta mà biết đó thôi. Hỏi nó xem Lưu bổ đầu tướng tá ra sao?
Trương Nguyên điềm tĩnh đáp:
- Hôm đó ta cùng thúc tổ tới huyện nha dự tiệc, trời đã tối, huyện tôn
huyện lệnh lệnh cho một nha dịch đưa ta hồi phủ, tên đó họ Lưu, không
biết có phải là Lưu bổ đầu mà các người đang nói tới hay không?
Tên đứng giữa là Nhị Hổ. Gã nghiêng đầu nhíu mắt quan sát một lượt
Trương Nguyên từ trên xuống dưới. Thấy Trương Nguyên không đeo khăn trùm đầu của sinh đồ, chỉ là một dân đen bình thường, mà tuổi cũng chỉ tầm
15 16 thôi. Huyện tôn đại nhân có lẽ nào lại mời một thằng nhãi con đến
dự tiệc chứ?
Nhị Hổ hỏi:
- Thế thúc tổ của mày là ai?
Trương Nguyên dõng dạc đáp:
- Chính là Trạng Nguyên Trương Túc Chi tiên sinh.
Cả ba tên bất giác giật mình, không hẹn mà cùng kêu lên:
- Tây Trương Trương Nhữ Lâm?
Trương Nguyên "Hừ" một tiếng, không đáp, bọn này dám cả gan gọi thẳng tên của người bề trên như vậy, thật là vô lễ hết sức.
Nhị Hổ quay sang hỏi Lục Hổ:
- Trương Nhữ Lâm tự là Túc Chi ư?
Lục Hổ nói:
- Hình như bọn dân đen gọi lão là Túc ông.
Nhị Hổ lại nhìn Trương Nguyên một lượt, hỏi:
- Ngươi biết Thất Bàn không?
- Đó là tứ thúc của ta, hiệu là Nhĩ Uẩn. Thế nào, các ngươi cũng nhận ra Tây Trương tứ thúc của ta ư?
Con trai thứ tư của Trương Nhữ Lâm là Trương Diệp Phương, tự Nhĩ Uẩn,
hiệu Thất Bàn. Năm nay hai mươi sáu tuổi, đã đỗ sinh đồ, năm kia cũng
với phụ thân của Trương Ngạc là Trương Bảo Sinh tới kinh thành. Trương
Thất Bàn này trước hai mươi tuổi, ở Sơn Âm nổi danh là một đứa trẻ hư,
còn ngông cuồng hơn cả Trương Ngạc bây giờ, suốt ngày cùng một đám thiếu niên côn đồ đi gây rối, còn tự xưng là thủ lĩnh đám côn đồ ấy.
Sau hai mươi tuổi y lại cải tà quy chính, trong ba năm đã đọc xong mọi
sách thánh hiền, thi đỗ sinh đồ, công thành danh toại. Có thể thấy y là
một người cực kì thông mình.
Nhị Hổ cũng không biết Trương Thất Bàn tự là Nhĩ Uẩn, chỉ biết y là lão
Tứ nhà Tây Trương. Thấy Trương Nguyên phong thái điềm tĩnh đường hoàng,
không có vẻ gì là con một nhà dân đen tầm thường cả. Con cháu Trương gia tốt nhất là không nên dây vào, nghĩ vậy, gã chắp tay nói:
- Hóa ra là Trương công tử. Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Chẳng hay Trương công tử tới đây có việc gì?
- Ta đến Đại Thiện Tự thăm bạn nhưng không gặp, bèn lên núi ngắm cảnh. Ba vị huynh đài, mời.
Ba tên côn đồ tránh qua một bên, ngó đông ngó tây, bước từng bước chậm rãi xuống núi.Bất ngờ, một tên kêu lên:
- Á à, con tiện nhân này, hóa ra là mày nấp ở đây à?
Cuối cùng cô gái đọa dân nấp trong bụi cỏ đã bị chúng phát hiện.
*****
- Con lừa trọc đầu ngu ngốc, dám cướp sư thái của bần đạo à? Con lừa đầu trọc! Con lừa đầu trọc!
(Con lừa đầu trọc: có một số hòa thương giả danh, hay dẫn theo con lừa
đi hóa duyên, nhưng thật ra là ác bá cướp giật của dân, mọi người quen
gọi là lừa trọc đầu)
Trương Nguyên vừa kêu to vừa chạy thục mạng xuống núi. Nếu ban nãy cậu
không bảo cô gái kia nấp trong bụi cây có lẽ cô đã có thể lẳng lặng mà
trốn thoát rồi. Ba tên đó quá ư hống hách, nghe khẩu khí của chúng thì
xem chừng cho dù có phải xới tung cả cái phố Đọa Dân kia cũng phải tìm
bằng được cô thiếu nữ trùm khăn xanh ấy. Nhất thời có chạy thoát cũng vô dụng, vô lại quá hống hách, đọa dân quá yếu hèn.