Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 275: Chương 275: Thư nhà đỡ ngàn vàng .




Trong lòng Mục Chân Chân vốn bất an, cho rằng vì mình mỗi ngày đều đến trường bắn bắn tên nên làm liên lụy thiếu gia phạm quy, nghe thiếu gia nói như vậy, cô an tâm được phần nào, hỏi:

- Thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Nguyên dùng tay áo lau mưa trên mặt, nói:

- Tên ôn quan này và Đổng Kỳ Hưng có chút sâu xa, muốn hãm hại ta, cũng không biết ôn quan đó nói quân nô của Tương Chân quán là có ý gì, y bắt được nhân chứng nào, ta phải đi hỏi Lý Tuyết Y xem sao.

Mục Chân Chân nói:

- Thiếu gia có phải tới chỗ Tiêu tướng công trước để nói chuyện này?

Trương Nguyên gật đầu nói:

- Đúng phải mời thầy Tiêu phân xử cho ta chuyện này, chỉ có điều là bộ dạng chúng ta như thế này đi thì không được hay lắm.

Y phục của hai người gần như ướt hết, Trương Nguyên thì không nói làm gì, còn Mục Chân Chân thì giống như hôm mưa to đánh đổ Đổng thị vậy, ngực lớn eo nhỏ lộ ra mồn một. Tuy nhiên lúc này Mục Chân Chân cũng bất chấp thẹn thùng, chỉ lo lắng cho thiếu gia.

Mùng 5 tháng tám, mưa thu không ngớt, gió lạnh lùa thốc vào dưới cầu Trân Châu, Trương Nguyên và Mục Chân Chân đã bị nước mưa làm ướt hết quần áo, lúc này bị gió thổi qua, cả hai đều cảm thấy lạnh run người.

Trương Nguyên sờ sờ ngực áo, vẫn tốt, bao giấy dầu vẫn còn, thấy bộ dạng hai tay ôm ngực của Mục Chân, liền cười nói:

- Chân Chân, cô mau chạy về Thính Thiền Cư thay quần áo đi, ta tự đi tới Đạm Viên nhà thầy Tiêu.

Mục Chân Chân lắc đầu, nói:

- Đạm Viên cách đây những bốn, năm dặm đường.

Cô lo lắng thiếu gia gặp phải đám người Mao Giám thừa đó, đương nhiên lúc này cô phải đi theo thiếu gia rồi.

Trương Nguyên liền tới chợ bên cầu mướn một chiếc xe ngựa, cùng Mục Chân Chân đi tới Đạm Viên. Bánh xe lộc cộc lăn qua chướng ngại vật trên con đường mưa, bùn lầy bắn lên tung tóe. Thành Nam Kinh này từng là thủ đô của Đại Minh, giếng nước, cống ngầm nối nhau liên tiếp tạo thành hệ thống sông ngầm bốn phương thông suốt, hệ thống thoát nước hoàn thiện, dù gặp mưa to, mặt đường cũng không hề có nước đọng.

Mục Chân Chân ôm đầu gối ngồi ở một góc xe ngựa, nhìn mưa lạnh rơi ngoài cửa xe, trong lòng buồn rầu:

- Thiếu gia bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám rồi, phải làm như thế nào đây? Ít ngày nữa lão gia nhà ta cũng sẽ đến đây, sẽ không quở trách thiếu gia chứ.

Trương Nguyên đặt tay lên đầu gối của Mục Chân Chân, nói:

- Chân Chân đừng lo, bất kể là Mao Lưỡng Phong hay Tống Ti Nghiệp, đều không phế bỏ được học tịch của ta, ta không phạm sai lầm gì, sao có tội được!

Mục Chân Chân chần chừ một chút, nói:

- Thiếu gia, người đã mắng tên quan kia, lại còn đánh người nữa.

Trương Nguyên "hừ" một tiếng:

- Ta muốn giáng ngay vào mặt tên ôn quan kia một côn, ngẫm lại vẫn là thôi, sợ khó mà nói lý. Còn về việc ta chửi mắng hắn, dù ta có không mắng thì tên ôn quan đó cũng sẽ vu cho ta mắng. Tên ôn quan đó là rắp tâm muốn hãm hại ta.

Hắn nắm tay Mục Chân Chân:

- Đừng lo, ta biết cách xử lý.

Mục Chân Chân gật đầu, thầm nghĩ thiếu gia sẽ có cách, thiếu gia là người quảng giao, đảo Diêu, đảo Đổng, thiếu gia đều có thể thành thạo, chắc sẽ không đến nỗi chịu thua ở Quốc Tử Giám này. Cô lại thấy cái tên Giám thừa họ Mao kia thật đáng ghét, muốn dùng gông xích hại thiếu gia, thiếu gia đương nhiên phải phản kháng.

Tiểu bàn long côn để bên thùng xe, lúc này đã khô, Trương Nguyên nói:

- Chân Chân cất côn đi. Không nên mang theo côn vào nhà thầy Tiêu.

Mục Chân Chân đỏ mặt đứng lên, xấu hổ nói:

- Không có đai buộc rồi.

Trương Nguyên chỉ "Ồ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Mục Chân Chân cũng cảm thấy không ổn, ngẫm nghĩ một chút, liền cởi đai áo ra, kiểu áo ống tay nhỏ này bình thường cô mặc không cần thắt đai, mà cô lại thích thắt eo cho thật chặt, lúc này liền tháo đai lưng ra.

Trương Nguyên không biết Mục Chân Chân làm thế nào mà giấu được nhị khúc côn trên người, lúc này đương nhiên phải nhìn kỹ một chút.

Mục Chân Chân xấu hổ liếc thiếu gia một cái, cúi đầu, kéo váy dài lên đến tận hông, dưới lớp váy xanh còn thấy quần màu hồng cánh sen, phần quần từ đầu gối trở xuống ướt hết cả, dính vào đùi, mỏng như cánh ve .

Mục Chân Chân nhanh nhẹn đem tiểu bàn long côn buộc ở phía ngoài đùi bên phải, sau đó vội vàng che váy xuống, không dám ngước mắt nhìn thiếu gia, mặt đỏ rần tới tận bên tai. Cho dù cô và thiếu gia có quan hệ xác thịt nhưng Mục Chân Chân vẫn rất thẹn thùng, không hề có ý nghĩ rằng dù sao thì thân thể của cô thiếu gia cũng thấy toàn bộ rồi nên cứ nhìn cho thoải mái.

Trương Nguyên hỏi:

- Chân Chân như vậy đi lại có bị vướng không?

Mục Chân Chân lắc đầu nói:

- Không ạ.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã tới trước cổng lớn Đạm Viên, Trương Nguyên và Mục Chân Chân xuống xe gõ cửa. Tiêu Nhuận Sinh thấy chủ tớ Trương Nguyên như vậy liền ngạc nhiên hỏi chuyện gì đã xảy ra?

Trương Nguyên kích động phẫn nộ nói:

- Nhuận Sinh huynh, Tống Ti Nghiệp sai tên Mao Giám thừa kia hãm hại đệ, muốn tước bỏ học tịch của đệ, lại còn dùng đến cả cùm gỗ khóa sắt, đệ chạy đến đây nhờ thầy phân xử cho đệ.

Tiêu Nhuận Sinh đã từng nhắc nhở Trương Nguyên phải lưu ý tên Tống Ti Nghiệp kia, ngoài ra phụ thân Tiêu Nhuận Sinh cũng từng nhờ cậy Nam Giám Tế Tửu Cố Khởi Nguyên chiếu cố tới Trương Nguyên một chút, không ngờ Trương Nguyên vẫn bị môn sinh của Đổng Kỳ Xương là Tống Thời Miễn trả đũa. Tống Thời Miễn quả là khinh người quá đáng!

Tiêu Nhuận Sinh sai bà vú già dẫn Mục Chân Chân đi thay quần áo, còn gã dẫn Trương Nguyên tới tàng thư lâu gặp phụ thân, cũng là muốn cho phụ thân thấy, Quốc Tử Giám Tống Ti Nghiệp lợi dụng việc công để trả thù riêng, ngược đãi Trương Nguyên chả ra sao.

Tiêu Thái sử đang cùng Tông Dực Thiện ở trên lầu biên thư mục, nhìn thấy Trương Nguyên toàn thân ướt đẫm quỳ gối dưới chân, không đợi Trương Nguyên mở miệng, Tiêu Nhuận Sinh liền căm giận nói:

- Phụ thân, Tống Thời Miến muốn tước bỏ học tịch của Trương Giới Tử, còn dùng tới cả gông xích chân, Giới Tử liền chạy đến đây.

Tiêu Thái sử râu tóc bạc trắng vẫn bình tĩnh, tháo kính trên sống mũi xuống, nói:

- Đứng lên, đứng lên, người không bị thương chứ, không bị thương là tốt rồi, lui xuống tắm rửa thay quần áo trước đi đã, chớ để bị nhiễm phong hàn.

Trương Nguyên tắm rửa xong mặc tạm y phục của Tiêu Nhuận Sinh, khi đi ra thấy Mục Chân Chân mặc quần vải tóc cài mộc trâm chờ ở bên ngoài, liền đem bao giấy dầu có bốn phong thư đưa cho Mục Chân Chân cất kỹ. Hắn đi gặp Tiêu Thái sử, trước tiên Trương Nguyên nói chuyện lần trước Mao Giám thừa vu hắn ăn trộm cung tiễn và đổi phòng số. Tiêu Thái sử khoát tay nói:

- Việc này ta đã biết, lần trước Cố Tế Tửu đã nói với ta, trò chỉ cần nói chuyện gì xảy ra hôm nay?

Trương Nguyên liền đem chuyện sáng sớm nay xung đột với Mao Giám thừa ở trường bắn báo cáo cho Tiêu Thái sử, cả chuyện đánh hai giám sai cũng nói.

Đôi long mày bạc trắng của Tiêu Thái sử khẽ động đậy, ông hỏi:

- Chuyện Tần Hoài kỹ viện là chuyện gì?

Trương Nguyên liền kể với Tiêu Thái sử chuyện Trần Mi Công nhờ ba huynh đệ hắn thuận đường cho Vương Vi đi nhờ thuyền đến Kim Lăng, hắn lại bổ sung:

- Mao Giám thừa kia nói rằng đã bắt được một quân nô của Tương Chân quán, nhưng Vương Vi lại không phải người của Tương Chân quán, đệ tử thật không hiểu bọn họ muốn hãm hại đệ tử thế nào. Ngày hai mươi mốt tháng sáu đệ tử nhập Quốc Tử Giám, chỉ xuất Giám một lần. Chính hôm đó gặp Hàng Châu Chung thái giám hồi kinh đi ngang qua nơi này, mời đệ tử tới hồ Huyền Vũ gặp, đệ tử tuân theo Giám quy, chiều tối đúng giờ quay về Giám.

Tiêu Thái sử gật gật đầu, ông biết Trương Nguyên và Chung thái giám có giao tình, ông còn nể tình Trương Nguyên viết cho Chung thái giám bản . Chung thái giám rời khỏi Hàng Châu, để lại một tòa dưỡng tế viện, cũng coi như làm phúc cho dân.

Tiêu Nhuận Sinh nói:

- Dù có là người tài đức mà suốt ngày bị soi mói khiêu khích, ắt rồi cũng có chuyện này chuyện kia. Giới Tử đệ mới là thiếu niên mười bảy tuổi đã nức tiếng tài danh. Hai tên Tống, Mao này thân là Học quan Quốc Tử Giám mà không hề biết quý trọng người tài, chỉ muốn vu oan vu cáo hãm hại. Phụ thân cần phải phân xử cho Giới Tử mới được.

Tiêu Thái sử đứng lên nói:

- Lão phu giờ sẽ đi gặp Cố Thái Sơ, có nhân chứng, vật chứng nào đều bắt Tống Thời Miễn bày ra hết.

Trương Nguyên nói:

- Thưa thầy, đệ tử nghe Mao Giám thừa nói, Cố Tế Tửu xuất giám đi công cán, phải năm ngày sau mới về. Tống Ti Nghiệp, Mao Giám thừa chính là nhân cơ hội này muốn xử lý đệ tử.

Tiêu Thái sư tức giận, vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, đáp:

- Thì ra là thế, vậy thì lão phu cũng không tới Quốc Tử Giám nữa, mà đi Lễ Bộ gặp Lý Thượng thư.

Quan trường đời Minh trọng nhất là quan hệ thầy trò, còn thân thiết hơn cả quan hệ hương đảng, đồng niên, thậm chí cả quan hệ thông gia. Thân làm thầy tận lực dẫn dắt môn sinh, mà môn sinh đó về sau hiển quý, thì nhất định phải chăm lo cho thầy, điều này tuy là xuất phát từ lợi ích, nhưng đều có tình nghĩa ở trong đó.

Trương Nguyên là học trò mà Tiêu Thái sử coi trọng nhất. Tông Dực Thiện kia tuy nói tài học không thua kém Trương Nguyên, nhưng do trở ngại xuất thân, nên không thể tham gia khoa cử. Mấy ngày trước Cố Khởi Nguyên đến Đạm Viên cùng Tiêu Thái sử đàm luận đạo học. Cố Khởi Nguyên trước mặt Trương Nguyên không muốn khen nhiều, sợ Trương Nguyên sinh kiêu ngạo.

Nhưng ở chỗ Tiêu Thái sử này lại không ngớt ca ngợi, nói Trương Nguyên hiếu học suy nghĩ sâu xa, học hành vượt trội, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã vượt cấp học lên Thành Tâm Đường. Tiêu Thái sử nghe xong hẳn là rất sung sướng. Lúc này thấy hai người Tống Thừa Miễn, Mao Lưỡng Phong thừa dịp Cố Tế Tửu không ở Quốc Tử Giám, nghĩ kế gây hấn khai trừ học tịch của Trương Nguyên, ông tất nhiên rất tức giận. Một giám sinh nếu như bị khai trừ học tịch rồi thì coi như bị hủy hoại tiền đồ, cả đời người được mấy cái chín năm?

Lúc này chắc khoảng cuối giờ thìn, mưa vẫn còn rơi tí tách. Tiêu Thái sử liền ra lệnh chuẩn bị kiệu, dẫn theo hai tùy tùng tới Nam Kinh Lễ Bộ thăm hỏi Lễ Bộ Thượng Thư Lý Duy Trinh, ông dặn dò Trương Nguyên ở lại Đạm Viên chờ tin tức. Tiêu Thái sử đi rồi, Tiêu Nhuận Sinh an ủi Trương Nguyên:

- Giới Tử chớ lo, chắc chắn không thể tước bỏ học tịch của đệ được đâu.

Trương Nguyên nói:

- Đa tạ Nhuận Sinh huynh.

Tông Dực Thiện trong lòng nghĩ: “Giới Tử nói muốn đổi thân phận cho ta, để ta tham gia khoa cử, ta thấy hay là thôi đi, trước hết cứ theo thầy Tiêu để có chút học vấn đã, về sau làm phụ tá cho Giới Tử. Nếu ta tham gia khoa cử, một khi bị phát hiện Giới Tử cũng khó trốn tội, tiền đồ khoa cử, con đường quan trường, đâu đâu cũng là đấu đá cấu kết. Môn sinh bạn cũ của Đổng thị càng để ý soi xét Giới Tử, ta không thể để cho Giới Tử vì ta mà bị người ta nắm được thóp.

Trương Nguyên kêu Mục Chân Chân lên lầu, bảo cô về Thính Thiền Cư thông báo cho bọn Tiểu Vũ một tiếng, bảo Lai Phúc, Tiểu Vũ đến Đạm Viên hầu hạ, còn phải nghĩ cách báo cho Đại huynh và Tam huynh biết, đề phòng hai người họ bị Mao Giám thừa giận cá chém thớt.

Tiêu Nhuận Sinh nói:

- Ta từng là giám sinh, Quốc Tử Giám ta rất thông thuộc, để ta đi nói với Tông Tử và Yến Khách, Yến Khách ở Chính Nghĩa đường, còn Tông Tử? Ồ, Tu Đạo đường.

Tiêu Nhuận Sinh và Mục Chân Chân đi rồi, Trương Nguyên mở bao giấy dầu mà Mục Chân Chân để lại. Bốn phong thư bên trong còn chưa kịp xem, hắn xem bì thư trước, một bức là của mẫu thân Lã Thị, nhưng chữ trên bì thư lại không phải bút tích của mẫu thân, có lẽ là nhờ người viết, ba bức còn lại lần lượt là thư của tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm viết cho hắn, đại huynh và tam huynh, đều là thông qua dịch trạm gửi đến.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Đạm Nhiên vì sao không gửi thư đến, thư ta gửi cho nàng nhất tề được gửi cùng với thư của mẫu thân và tộc thúc tổ mà?”

Trương Nguyên bóc thư của mẫu thân ra xem trước, ba trang giấy trúc, nét chữ ngay ngắn, giọng thư có chút trúc trắc, hẳn là do viết không thường xuyên. Đây đúng là thư mẫu thân Lã Thị tự tay viết, Trương Nguyên chợt thấy ấm lòng, ba trang giấy trúc viết kín, chắc mẫu thân ít nhất phải mất một canh giờ để viết, đều là kể lể những chuyện vụn vặt, kể hết từng nô tỳ nô bộc trong nhà. Mẫu thân nói rằng Y Đình mười chín tuổi rồi, nên sớm gả chồng, nhưng chưa thấy ai phù hợp, tiêu chuẩn của Y Đình cũng không thấp; còn nói Thỏ Đình mười hai tuổi, phải được chăm sóc cẩn thận, còn hai huynh đệ Đại Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu đều cao lớn thêm rồi, còn nói hai gốc cây quế ở vườn sau năm nay nở hoa sớm, hương thơm vô cùng.

Trong con mắt Lã Thị, đứa con Trương Nguyên dường như rời nhà lâu lắm rồi, cho nên có rất nhiều chuyện bà muốn nói với con, Giám Hồ điền trang, kho lương Dương Hòa, Hội Kê Thương thị, Sơn Âm Tình Vũ…

Đọc thư của mẫu thân, lòng Trương Nguyên vô cùng an tâm, dường như tất cả mọi sự tranh chấp đều không liên quan tới hắn, chỉ còn lại hình ảnh nước chảy qua chiếc cầu nhỏ ở Sơn Âm thành. Mẫu thân còn nói mười chín tháng sáu là ngày Quan Âm Phật đản, Thương tiểu thư phái người đến hẹn gặp mẫu thân tại chùa Đại Thiện, bởi vì ngày đó cũng là sinh nhật của Trương Nguyên, mẫu thân nói lan man rất nhiều chuyện của Thương tiểu thư, tình cảm tràn trề giấy mực không kể xiết được.

Trong thư Tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm trách Trương Nguyên, nói Trương Nguyên đảo Đổng là nhất thời vui vẻ khoe khí phách, hậu hoạn vô cùng, nhắc nhở Trương Nguyên đề phòng Quốc Tử Giám Ti Nghiệp Tống Thời Miễn, nói rõ quan hệ của Tống Thời Miễn và Đổng Kỳ Xương.

Trương Nguyên cũng không để ý lời trách cứ của tộc thúc tổ, đây là lời nói khách sáo của bề trên, hậu sinh vãn bối ở bên ngoài gây chuyện, dù không bị thiệt thòi nhưng làm trưởng bối dĩ nhiên phải mắng, mà tộc thúc tổ cũng thật sự quan tâm đến hắn. Tộc thúc tổ nhắc nhở hắn tạo mối quan hệ tốt với Cố Tế tửu và Lý Thượng thư, khi cần thì trổ hết tài năng, đó là điều cần thiết.

Tông Dực Thiện chu đáo, đoán được Trương Nguyên còn chưa ăn điểm tâm, liền sai người hầu nấu một bát há cảo lớn mang đến cho Trương Nguyên ăn. Ba người Mục Chân Chân, Vũ Lăng và Lai Phúc đã đến. Trương Nguyên sai Vũ Lăng và Lai Phúc tới Tương Chân quán bên sông Tần Hoài dò la, xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Hôm thi ở cống viện, Vũ Lăng đã từng theo bọn Trương Nguyên đi cựu viện một chuyến, biết vị trí của Tương Chân quán, liền lập tức cùng với Lai Phúc che dù đi. Trương Nguyên đem thư của mẫu thân gửi đưa cho Mục Chân Chân xem, trong thư mẫu thân cũng nhắc tới Mục Chân Chân.

Mục Chân Chân theo Trương Nguyên đi Thanh Phổ từ tháng ba năm trước, Trương Nguyên ở trên thuyền dạy cô học chữ, về sau cũng không hề gián đoạn. Bây giờ Mục Chân Chân đã nhận biết mặt chữ còn hơn cả Vũ Lăng. Ngay cả cô cũng có thể xem được tương đối. Nhưng đọc thư thì đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, Mục Chân Chân cảm thấy vui sướng vô cùng, đây là cái hay của việc biết chữ, không còn như nhìn bức vách nữa rồi, về sau cô còn muốn viết thư cho phụ thân Mục Kính Nham nữa.

Người hầu của Tiêu thị tới báo, có người muốn gặp Giới Tử tướng công, cũng không có danh thiếp, tự xưng chủ nhân họ Hình.

- Họ Hình.

Trương Nguyên nhíu mày, ngoại trừ Nam Kinh Thủ Bị thái giám Hình Long ra hắn không biết ai khác họ Hình cả, liền cùng Tông Dực Thiện cùng nhau đến sảnh đường đằng trước, thấy một người đàn ông áo ngắn đứng ở hành lang bên ngoài sảnh, xách nón trúc trong tay, vành nón còn nhỏ giọt nước.

Trương Nguyên không biết người đàn ông này, nhưng người đàn ông kia dường như đã từng gặp Trương Nguyên, không nhầm Tông Dực Thiện thành Trương Nguyên, chắp tay trước ngực cúi chào Trương Nguyên:

-Trương công tử, tiểu nhân phụng lệnh gia chủ, mời Trương công tử đi thỉnh giáo một số chuyện.

Trương Nguyên hỏi người đàn ông kia:

- Quý chủ nhân họ Hình sao, quen biết tại hạ ở nơi nào vậy?

Người đàn ông nói:

- Mùng chín tháng bảy, ở hồ Huyền Vũ.

Khi nói xong lời này y ngẩng lên nhìn, gặp ánh mắt của Trương Nguyên vội cúi đầu xuống.

Trương Nguyên gật đầu nói:

- Tại hạ biết rồi, chỉ là tại hạ hiện giờ đang có việc, nhất thời đi không tiện, không biết ngày mai, ngày kia tới có được không?

Gã đàn ông kia nói:

- Trương công tử, xin tránh ra một chỗ nói chuyện.

Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, đi đến lều trà ở bên trái sảnh đường, đứng lại ở ngoài cửa, gã đàn ông kia theo tới, khom người nói:

- Trương công tử chẳng lẽ là phiền não vì chuyện ở Quốc Tử Giám?

Trương Nguyên nhướn mày, thầm nghĩ:

- Chuyện mới xảy ra sáng sớm nay, tin tức của Hình thái giám này quả thật linh thông, khắp nơi đều có tai mắt ?

Người đàn ông kia hạ giọng nói:

- Một tiểu Giám thừa quèn thì có thể làm được gì. Trương công tử là người mà gia chủ tiểu nhân kính trọng. Ở Nam Kinh, không ai có thể bắt nạt công tử, công tử yên tâm, việc ở Quốc Tử Giám tiểu nhân sẽ thay công tử xử trí thỏa đáng. Hiện tại, kính mời công tử đi gặp chủ nhân nhà ta trước đã, thế nào?

Trương Nguyên nghe người đàn ông kia nói như vậy, nghĩ chắc là việc mở đường ở Án sơn Hoàng Lăng đã được Hình Long giải quyết, trong lòng tất nhiên là vui vẻ, bèn nói:

- Thầy Tiêu đã vì việc của tại hạ mà tới Lễ Bộ, dặn dò tại hạ ở đây đợi lệnh, sau giờ ngọ tại hạ sẽ tới bái kiến quý chủ nhân được không?

Gã đàn ông kia nói:

-Tốt lắm, tiểu nhân đầu giờ Mùi lại đến đợi Trương công tử đại giá.

Dứt lời, hành lễ với Trương Nguyên rồi lui ra phía sau mấy bước, đội nón lá vành trúc lên, đi nhanh.

Tông Dực Thiện tới hỏi:

- Giới Tử, lại có chuyện gì vậy?

Trương Nguyên cười nói:

- Không có gì. Gã đàn ông kia là người của Nam Kinh Thủ Bị Hình thái giám. Việc này Dực Thiện huynh tạm thời không cần nói với thầy.

Tông Dực Thiện nhướn mày, kinh ngạc nói:

- Việc giảm thương thuế gần đây chính là kế sách của Giới Tử ?

Tông Dực Thiện tâm tư nhạy bén, nghe được Trương Nguyên và Hình thái giám quen biết, lập tức liên tưởng đến tin đồn đang lan truyền trong thành mấy ngày gần đây rằng Hình thái giám dốc hết sức thúc đẩy giảm 2/10 thuế ở toàn vùng Long Giang.

Trương Nguyên "Ồ" một tiếng nói:

- Việc giảm thương thuế đã thi hành rồi sao, không biết ý kiến dân chúng Kim Lăng như thế nào?

Tông Dực Thiện nói:

- Tất nhiên là hoan nghênh, chẳng những thương nhân vui mừng khôn xiết, mà dân chúng cũng vui vẻ trông thấy, bởi vì thương thuế nặng, buôn bán trao tay cũng rất đắt. Giảm thương thuế, thì thương nhân tứ phương cũng muốn đến, hàng hóa lưu thông nhanh hơn, giá hàng cũng giảm xuống. Bề ngoài xem ra việc giảm thuế chỉ có lợi cho thương nhân, nhưng thực ra tứ dân đều được lợi.

Trương Nguyên vui vẻ nói:

- Kiến thức của Dực Thiện huynh quả là không tầm thường, lòng ta cảm thấy được an ủi.

Tông Dực Thiện mỉm cười nói:

- Những việc Giới Tử làm ta hoàn toàn ủng hộ, Giới Tử huynh cũng biết đấy, Tông Dực Thiện ta chưa bao giờ là người lắm miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.