Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 302: Chương 302: Vấn đề nan giải .




Trương Nguyên ra tay có phần mau lẹ, thông qua việc bỏ qua những cái rắc rối, đi đến quân năm mươi mốt, cờ trắng của Trương Nguyên phản khách làm chủ, vây quân đen của Mao Nguyên Nghi ở góc. Cổ nhân đi quân cờ, đặc biệt là những người trình độ không cao thường cho rằng ăn được nhiều quân là có lợi, đối với những uy hiếp từ bên ngoài không đủ hiểu biết, hai quân đen của Mao Nguyên Nghi ăn quân trắng bị vây ở góc, xác thực là khả quan, nhưng hai bên đều bị quân trắng kìm hãm, đương nhiên đối với quân đen ở phía sau cũng bất lợi. Điều này cần Trương Nguyên phải biết lợi dụng ưu thế bên ngoài của mình, nếu không thì, những quân trắng bị ăn lúc đầu đều trở thành vô ích, hơn nữa thế cờ của Mao Nguyên Nghi không yếu chút nào, tình thế trước mắt của Trương Nguyên chỉ là hơi có lợi, thế cờ không mạnh căn bản không nhìn ra được ưu thế trong đó.

Dương Uyển không nhận ra, nhỏ giọng nói với Vương Vi:

-Tu Vi, có vẻ như thế cờ của Trương tướng công không hay lắm.

Vương Vi dựa vào cửa sổ bên thuyền nói:

-Vẫn chưa thấy.

Dương Uyển khẽ cười bên tai nói:

-Tu Vi rất tin tưởng Trương tướng công nha, có muốn phó thác cả đời không?

Vương Vi khẽ sẵng giọng:

-Không nói với tỷ, muội lên bờ hít thở không khí.

Kéo tay Mục Chân Chân ra khoang thuyền lên bờ. Theo lời Mục Chân Chân,Trương Nguyên khoảng mười hai tháng sau sẽ thành hôn,Vương Vi lại cười nói:

-Trương tướng công muốn thành gia lập nghiệp rồi.

Mục Chân cảm thấy hơi lạ, thầm nghĩ Vương Vi không ghen tị chút nào sao, nàng nhìn ra tình cảm của Vương Vi dành cho thiếu gia, nhưng nàng không biết rằng một cô nương xuất thân từ sấu mã Dương Châu như Vương Vi rất kiêu ngạo,từ nhỏ đã được dạy dỗ là “ Thế sự đích trường”, danh kỹ Kim Lăng,có lẽ không thể dễ dàng chấp nhận phu quân tiếp tục tìm hoa hỏi liễu nhưng đối với vợ cả vẫn có thể đủ tôn trọng.

Mục Chân Chân thầm nghĩ:

-Thiếu gia có học lại là người tốt Vương tiểu thư của Hội Kê, còn có Vương Vi cô nương kia cũng thích thiếu gia, nhưng chẳng lẽ thiếu gia lại lấy nhiều vợ như vậy sao?

Bầu trời đêm tối đen, nước chảy dưới sông cũng nặng nề trôi, nhìn ngọn đèn trên thuyền lấp lánh như sao, trong gió đêm có lẫn mùi hương hoa anh túc và tố hinh, còn có tiếng ca vẳng lại không biết từ đâu, giống như đang hát <>.

Vương Vi cảm nhận tiếng nước chảy, gió thổi, hương hoa và khúc ca của Sơn Âm, lấy một quả dâu tây cho vào miệng, thật ngọt, không kìm được khen:

-Trên đường đi Sơn Âm, chẳng những có nhiều thứ để xem mà thể xác và tinh thần đều thật là tốt.

Mục Chân Chân không đáp, nghĩ thầm: “Vương Vi cô nương rất hài lòng với Sơn Âm, có phải trái tim sắt đá đã định là ở cùng với thiếu gia nhà ta không?”

Chợt thấy bên kia tường có hai bóng đen lén lút,Mục Chân lập tức cảnh giác, hô to:

-Ai!

Hai bóng đen đứng thẳng lên, giọng cười lớn truyền đến:

-Mục Chân, ngươi làm bảo vệ thật tốt.

Mục Chân “ồ”một tiếng:

-Là tam thiếu gia!

Trương Ngạc tưởng Vương Vi đến cửa rồi, thấy Trương Nguyên ra ngoài lâu rồi không thấy trở lại, hai người Hoàng Tôn Tố, Tông Dực Thiện lại không nói gì, y liền tới tiền sảnh, mới biết Trương Nguyên đi cửa Tây Quách Thuỷ,thầm nghĩ: “Được lắm Trương Giới Tư, bỏ bạn ở một bên để một mình đi gặp danh kỹ Kim Lăng, ta phải đi bắt kẻ thông dâm”.

Nghĩ rồi, dẫn theo Năng Trụ, hai người không mang theo đèn lồng, lần theo bóng đêm đi đến cửa Tây Quách Thuỷ, mới nhìn thấy dáng người cao gầy của Mục Chân và một nho sinh nhỏ nhắn đứng bên cạnh hồ, thì đã bị Mục Chân Chân phát hiện.

Trương Ngạc đi đến gần, cũng không để ý thư sinh đang đứng bên hồ đó, cười hỏi Mục Chân Chân:

-Thiếu gia nhà ngươi đâu, chẳng lẽ “củi khô bốc lửa”, đang điên đảo loan phượng với Vương Vi cô nương trên thuyền?

Vương Vi đang bận trong bộ đồ thư sinh áo xanh định chào hỏi Trương Ngạc, nghe thấy câu nói đó lập tức đỏ mặt, sẵng giọng:

-Yến Khách tướng công, người đang nói cái lời gì vậy!

Trương Ngạc mượn ánh đèn lồng trên thuyền chú ý nhìn “Ách” kêu lên một tiếng:

-Người không biết không có tội, ha ha. Tu Vi cô nương là khách từ xa tới, Trương Giới Tử kia sao lại không tiếp đón, ở đâu có cái lí đó.

Vương Vi biết Trương Ngạc mở miệng là nói hươu nói vượn, không có cách nào so đo với con người này, nói:

-Giới Tử tướng công đang đánh cờ.

Trương Ngạc nhìn về hướng mui thuyền, thầm nghĩ:

-Giới Tử thật là hồ đồ,Vương Vi cô nương đến cửa không rèn sắt lúc còn nóng, lại đánh cờ cùng người khác, thật là không biết nặng nhẹ, hỏi:

-Là ai hạ cờ?

Vương Vi nói:

-Quy An Mao Chỉ Sinh.

Trương Ngạc lại “Ách” lên một tiếng nữa, quan sát hai mắt Vương Vi hỏi:

-Nàng và họ Mao kia cùng một thuyền đến Sơn Âm.

Vương Vi nói:

-Đúng vậy, Yến Khách tướng công có gì thắc mắc sao?

Trương Ngạc nói:

-Ta không thắc mắc, chỉ sợ Giới Tử đệ có.

Vương Vi khẽ hừ một tiếng thầm nghĩ:

“Trương Giới Tử không đáng khinh, hạ lưu như ngươi, phỏng đoán lung tung”.

Nhưng lại nghĩ:

“Có thể hắn cũng nghĩ như thế, nhưng hắn lòng dạ thâm trầm, không giống Yến Khách có thể nói thẳng ra những lời như vậy, tâm tư của Trương Giới Tử thật là khó dò, nhưng hắn thấy ta tới Sơn Âm, thật sự vui mừng, điều này ta có thể nhìn ra.”

Trương Ngạc nói:

-Ta đi xem Quy An Mao Chỉ Sinh

Trương Ngạc lên thuyền, Vương Vi lên thuyền giới thiệu cho y, Ngô Đỉnh Phương và Trương Ngạc làm lễ chào hỏi, Mao Nguyên Nghi vẻ căng thẳng hết sức nhìn vào thế cờ, chỉ chắp tay với Trương Ngạc, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào bàn cờ.

Thế cờ của Mao Nguyên Nghi mạnh hơn Trương Nguyên, là kình địch đầu tiên của Trương Nguyên trong hơn hai năm nay. Trương Nguyên lợi dụngthế “Kim Tỉnh Lan” dựng lên thế cờ dày đặc cho quân trắng, cuối cùng quân trắng thắng được hai quân.

Trương Ngạc vui vẻ nói:

-Giới Tử, đệ lại thắng rồi, cao cờ!

Liếc Mao Nguyên Nghi, nghĩ thầm:

-Tên tiểu tử này, dám giành tình nhân với Sơn Âm Trương thị, thật sự không biết lượng sức.

Mao Nguyên Nghi thua, rất chán nản, không chú ý đến biểu cảm trên mặt Trương Ngạc, chỉ nhíu mày nhìn bàn đầy quân cờ miệng “chậc, chậc”tỏ vẻ tiếc nuối.

Trương Nguyên nói:

-Chỉ Sinh huynh có tài đánh cờ xuất chúng, ván cờ này ta thắng thực ra chỉ là nhờ lợi thế đi trước.

Cổ cờ đi trước không phải là nước quyết định, nếu như vậy, quân trắng của Trương Nguyên vẫn không có lợi.

Mao Nguyên Nghi lắc đầu nói:

-Thua là thua, Trương Xã Thủ tài cờ quả nhiên lợi hại, Vương Tu Vi khen ngợi quả không sai.

Trương Ngạc nói:

-Đó là dĩ nhiên, Giới đệ của ta rất giỏi đánh cờ che mắt, khi đó hắn đánh còn lợi hại hơn lúc có hai mắt nhìn đến ba phần đấy, Tu Vi cô nương cũng từng thấy qua, ta không có nói quá đâu.

Vương Vi mím môi cười, không cho ý kiến.

Ngô Đỉnh Phương không thích đánh cờ, sợ Mao Nguyên Nghi thua lại muốn đánh tiếp thì thật vô vị, vội nói:

-Từ lâu nghe Trương Xã Thủ tinh thông bình phẩm thi từ, tại hạ muốn thỉnh giáo một chút luyện chữ, thơ từ.

Trương Ngạc nói:

-Đây không phải là thay nhau đánh chứ?

Trương Nguyên xua tay mỉm cười nói:

-“Ngâm an nhất cá tự, niêm đoạn sổ căn tu”----tại hạ tuy không biết nhiều về thơ từ, nhưng cũng biết nhà thơ luyện chữ rất khổ cực<>có viết “Thiện vi văn giả, phú vu vạn thiên, bần vu nhất tự, nhất tự phi thiếu, tương tị vi nan dã…” Ngưng huynh cũng là Khổ ngâm phái sao?

Ngô Đỉnh Phương nói:

-Tại hạ ngưỡng mộ nhất là Giang Tây thơ phái, Hoàng Sơn Cốc là thầy ta.”

Trương Nguyên liền cùng Ngô Đỉnh Phương thảo luận một hồi “Cú nhãn” của Hoàng Đình Kiên, cái gọi là cú nhãn, chính là trong một câu thơ có thể thấy một chữ được sử dụng thần kì khéo léo, ai là người có mắt thưởng thức sẽ nhận ra được, “huyền thượng vô thanh ngã độc tri” (trên cây đàn không có âm thanh chỉ một mình ta biết)-Trương Nguyên lấy lời bình hay trong <<Đàm Nghệ Lục>>chậm rãi nói. Ngô Đỉnh Phương vô cùng thán phục, Vương Vi thấy tài hoa của Trương Nguyên, không biết tại sao trong lòng lại thấy vui mừng.

Mao Nguyên Nghi nói:

-Trương Xã Thủ đứng đầu Hàn Xã, chí hướng không nhỏ, tại hạ nguyện nghe Trương Xã Thủ luận đại sự thiên hạ.

Trương Nguyên nói;

-Kiến thức của một người là có hạn, kiến thức của mọi người là vô hạn, bạn bè đồng sự, hoặc là thân thiết về thể xác tinh thần hoặc là nội dung quan trọng của thi thư, hoặc là tìm hiểu nhân vật thời nay, hay đàm luận kinh bang, rất nhiều nỗi khổ không thể lí giải, nghiên cứu sách vở không được, mỗi lần hành động đều vì người khác, vài câu lập khế, cùng vui vẻ giải quyết, đây là ước nguyện ban đầu của Hàn Xã tại hạ.

Mao Nguyên Nghi nói:

-Lời này có lý, đúng là đọc sách mười năm không bằng ý nghĩa một buổi đàm luận.

Trương Nguyên hỏi:

-Chỉ Sinh huynh cho rằng hiện thiên hạ có thái bình không?

Mao Nguyên Nghi trầm ngâm một chút nói:

-Không kể đến thiên tai liên miên, thì có thể coi là thái bình.

Trương Nguyên đáp:

-Không đến ba năm nữa, Liêu Đông đại Minh ta sẽ không có một ngày yên ổn.

Mao Nguyên Nghi thích đàm binh, Trương Nguyên liền trực tiếp cùng y đàm luận chiến sự Liêu Đông, lần trước ở Đông Lâm viện cùng Cao Phan Long, Trâu Nguyên Tiêu nói đến sự hỗn loạn chính trị trong lịch sử, sự thôn tính đất đai thì không nói nữa. Đại Minh thành lập hơn hai trăm năm, ngoại trừ thay đổi lô cốt đất gỗ, không có nguy cơ quá lớn về việc người Mông Cổ đòi tách ra, vì thế không tạo lên nguy cơ uy hiếp lớn với đại Minh.

Một quốc gia, thời gian thái bình lâu dài, không bị sự uy hiếp từ các nước lân bang, thường bên trong sẽ mục nát, Trương Nguyên ở Giang Nam thường thấy lũ tham hào phú thương xa xỉ, cả ngày sống trụy lạc, hưởng thụ, không cảm thấy chút nguy cơ nào mà trong lịch sử từ sau trận chiến Tát Nhĩ Hử đánh bại quân Minh, rất nhiều trí sĩ từ chiến sự Liêu Đông mà được cảnh tỉnh, mưu cầu cách tân trong quân sự và chính trị.

Nếu như không phải vì Nguỵ Trung Hiền nhúng tay vào làm các đảng phái tranh giành kịch liệt, thì các đảng phái trước đây vẫn còn ôn hoà, cùng lắm cũng chỉ là đình trượng, giáng chức quan, không đến mức ngươi chết ta sống, không đội trời chung, cùng với nạn đói khiến lưu dân làm phản. Đại Minh không phải không có khả năng cải tổ, theo ý nghĩa này mà nói, trận chiến với Tát Nhĩ Hử là một sự giáo huấn thê thảm, khiến đại Minh triều từ cao xuống thấp phải tỉnh lại từ u mê, vốn dĩ có thể nói là tái ông thất mã hoạ phúc khôn lường, đáng tiếc sau đó là thiên tai liên miên, thế cục trong ngoài hoàn toàn mất khống chế.

Trương Nguyên chính là cùng Mao Nguyên Nghi nói về những vấn đề này, có một số việc Mao Nguyên Nghi hiện tại cũng không hiểu, không tin, nhưng y rất nhanh sẽ tin, Mao Nguyên Nghi sẽ vùi đầu vào con đường cứu nước. Y vui vẻ đàm binh, khẳng định là có hiểu biết về tình hình quân Minh hiện tại, Trương Nguyên liền hỏi Mao Nguyên Nghi, theo tình hình quân Minh hiện tại, một khi biên cảnh có biến, có thể ngăn địch không?

Nói đến đây, Mao Nguyên Nghi tinh thần sôi nổi hẳn lên, y nghiên cứu qua quân đội của thời kì Vạn Lịch tam đại, cho rằng doanh binh và mộ binh vẫn có sức chiến đấu. Trương Nguyên nhắc y là quân đội Vạn Lịch tam đại đã qua hơn hai mươi năm, hiện danh tướng thưa thớt, tướng sĩ ham thích buôn bán, những gia đình có điều kiện thì nộp bạc để khỏi phải ra trận, điều này có ảnh hưởng vô cùng không tốt với sĩ khí quân đội. Hiện tại quân Minh ngày càng sa sút, nếu không cải cách, khí thế tất đi xuống, Mao Nguyên Nghi cho rằng Trương Nguyên bi quan, Mao Nguyên Nghi hai mốt tuổi, nhiệt huyết tràn đầy, cho rằng mặc dù quân Minh có các loại tật xấu nhưng vẫn là vô địch thiên hạ, căn bản là trước khi chiến đấu với Tát Nhĩ Hử trong Minh triều đã phổ biến quan điểm từ trên xuống dưới, quốc gia như vậy, bách tính như vậy, thật sự phải có sự giáo huấn thê thảm mới có thể tỉnh lại sao?

Tuy rằng có nhiều quan điểm bất đồng nhưng hai người đàm luận rất nhiệt tình. Ngô Đỉnh Phương không kiên nhẫn nghe, tự mình đi về khoang ngủ, Dương Uyển cũng không thích nghe những việc này nhưng vẫn kiên trì ngồi cùng Mao Nguyên Nghi, chỉ có Vương Vi nghe nhập thần. Trương Nguyên năm nay mười tám, nhỏ hơn Mao Nguyên Nghi mấy tuổi nhưng lúc nói chuyện thần thái bình tĩnh, điềm đạm, chắc chắn, ngược lại Mao Nguyên Nghi có vẻ vội vàng khinh suất, mà Vương Vi còn cảm thấy, Trương Nguyên nói chuyện quốc gia đại sự còn mang theo sự thương cảm lo âu, loại tình cảm này làm nàng rất cảm động, nàng thầm nghĩ:

“Đây chính là kỳ nam tử mà ta tìm kiếm trên thế gian sao?”

Trương Ngạc cũng chẳng biết ra khỏi khoang từ lúc nào, lúc này trên bờ hét lớn:

-Giới Tử, không xong rồi, Ngũ bá phụ đến, tay còn cầm gậy.

Trương Ngạc nói chính là Trương Thuỵ Dương phụ thân của Trương Nguyên. Trương Nguyên đang cùng Mao Nguyên Nghi đàm binh, chợt nghe Trương Ngạc nói như vậy, không khỏi giật mình kinh hãi, thầm nghĩ:

“Phụ thân cũng không quản chuyện của ta, sao lại.”

Nhưng rồi lập tức tỉnh ngộ là Trương Ngạc đang nói hươu nói vượn, lắc đầu với Mao Nguyên Nghi, cười nói:

-Người huynh này của ta, thích nhất là trêu đùa.

Mục Chân Chân từ đầu thuyền đi tới nói:

-Thiếu gia đừng quan tâm, Tam công tử nói lung tung đấy.

Trên bờ Trương Ngạc lại bảo:

-Giới Tử, về đi, ngày mai còn có tụ tập.

Mao Nguyên Nghi cười nói:

-Khó có được người cùng ta đàm binh, tối nay thực sảng khoái.

Quay đầu hỏi Dương Uyển:

-Canh mấy rồi?

Dương Uyển vẻ mặt mệt mỏi nói:

-Sớm qua canh hai rồi, chắc hẳn sắp sang canh ba.

Mao Nguyên Nghi “a”một tiếng nói:

-Đã trễ như vậy.

Nói với Trương Nguyên:

-Đêm nay đã khuya, ngày mai Trương huynh còn phải tụ họp với Chủ Minh xã, ta không quấy rầy nữa.

Cách bàn cờ cầm tay Trương Nguyên lắc:

-Nếu Trương huynh không chê, nguyện từ nay về sau kết bạn.

Trương Nguyên nói:

-Tại hạ rất mong như vậy.

Dương Uyển ghé sát nói vào tai Vương Vi:

-Tu Vi quả là có mắt, người có thể làm Quy An Mao Chỉ Sinh trước ngạo mạn sau cung kính là rất hiếm đấy.

Vương Vi mỉm cười không nói, trong lòng rất vui.

Trương Nguyên đứng dậy cáo từ, lại nghe Mao Nguyên Nghi nói:

-Vương Tu Vi là cố tình đến thăm huynh, lên thuyền cùng ta, hiện đã đến Sơn Âm, vậy không liên quan đến ta nữa, huynh là chủ phải tiếp đãi khách------Vương Tu Vi mang theo người hầu và hành lý của nàng theo chủ nhà lên bờ đi, bổn thuyền không lưu nàng nữa, tránh cho tình ngay lý gian.

Nói rồi không nói thêm lời nào nữa, lệnh cho người hầu đem hành lý của chủ tớ Vương Vi lên đầu thuyền.

Vương Vi dở khóc dở cười, nàng biết tính Mao Nguyên Nghi, nói sao làm vây, không thể năn nỉ, tuy nàng hiểu tâm ý của Mao Nguyên Nghi nhưng thế này cũng làm cho người khác thấy thật xấu hổ:

-Đa tạ Mao tướng công, vậy Vương Vi không quấy rầy nữa.

Nàng dịu dàng cúi đầu, tức giận ra khoang thuyền.

Mao Nguyên Nghi đẩy Trương Nguyên, cười đùa nói:

-Trương huynh, chớ phụ ý tốt của tại hạ.

Trương Nguyên lắc đầu cười, chắp tay nói:

-Ngày mai gặp.

Dương Uyển dựa vào bên người Mao Nguyên Nghi, nhìn Trương Nguyên ra khoang thuyền, khẽ cười nói:

-Mao lang chịu dâng mỹ nhân Vương Vi xinh đẹp này rồi.

Mao Nguyên Nghi ôm eo nhỏ nhắn của nàng, cười nói:

-Giữ ở bên người, nàng lại ghen.

Dương Uyển có chút giận, kéo tay Mao Nguyên Nghi ra, sẵng giọng:

-Việc này không thể trách thiếp, nếu chàng thật sự giữ nàng ta lại, xem chàng có giữ được không.

Mao Nguyên Nghi cười nói:

-Đùa với cô một chút thôi, sao lại tưởng thật - trong lòng Vương Tu Vi này sớm đã trao trái tim cho Trương Giới Tử rồi. Ta giữ lại không có gì thú vị, cứ thẳng thắn kết hợp cho họ, Trương Giới Tử này cũng là một nhân vật hiếm thấy, làm cho Vương Tu Vi phải ngưỡng mộ.

Dương Uyển cười nói:

-Nhà Trương tướng công có người cha nghiêm khắc, đêm khuya dám đem Vương Vi về nhà sao? Chàng đúng là làm khó hắn.

Mao Nguyên Nghi cười lớn.

Trương Ngạc mười chín tuổi giống như ngoan đồng đang hô to gọi nhỏ tác quái, chợt thấy Vương Vi mặt lạnh lên bờ, hai người hầu của Mao Thị đem hòm đặt ở đầu thuyền, Diêu Thúc, Tiết Đồng, Huệ Tương cũng đều ra khoang thuyền, bộ dạng có vẻ hơi hoảng sợ. Trương Nguyên đi ra cuối cùng, cùng Diêu Thúc đang thu thập hòm xiểng nói gì đó.

Trương Ngạc không hiểu, hỏi:

-Chuyện gì vậy?

Vương Vi rất lúng túng, quay mặt đi nơi khác.

Tiết Đồng nhảy lên bờ mà nói:

-Mao tướng công không cho tiểu thư nhà ta ở trên thuyền, nói phải do Giới Tử tướng công tiếp đãi.

Trương Ngạc vừa nghe, giẫm chân cười to, luôn miệng nói:

-Tốt lắm, tốt lắm. Giới Tử nên tiếp đón tận tình.

Vương Vi mặt đỏ lên, răng cắn chặt môi đỏ mọng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trương Nguyên nhảy lên bờ, nói với Vương Vi:

-Không cần lo lắng, ta sẽ an bài thoả đáng.

Trương Ngạc cười hì hì nói:

-Kim ốc tàng kiều sao?

Vương Vi không quản ngàn dặm xa xôi vì Trương Nguyên mà đến Sơn Âm, nhưng hiện tại trong tình huống này làm nàng thấy cực kỳ xấu hổ. Cách làm của Mao Nguyên Nghi đã đả kích lòng tự tôn của nàng nghiêm trọng, nàng không muốn bị người khác tác hợp, không muốn bị sắp đặt, nàng muốn tự mình quyết định.

Vương Vi nói:

-Diêu Thúc, đi tìm nhà trọ đi, thuê hai gian phòng.

Diêu thúc dáng người to lớn đáp ứng một tiếng, mang hòm xiểng lên bờ.

Trương Ngạc thầm nghĩ:

-Đây có phải là muốn nhưng vẫn còn cự tuyệt không? Không hổ là Khúc trung danh kỹ, rõ ràng là hữu ý lại còn giả bộ.

Trương Ngạc cũng học Trương Nguyên xưng hô với Vương Vi là “Tu Vi huynh” nói:

-Tu Vi huynh, nhà trọ trong thành Sơn Âm mấy ngày nay đã chật kín, phải biết rằng, người tới tham gia Hàn Xã đã có mấy ngàn người cùng tuỳ tùng, hiện tại tìm nhà trọ nhất định là tốn công vô ích. Giới tử không phải đã nói rồi sao, hắn sẽ an bài thoả đáng.

Trương Nguyên nói:

-Tam huynh, để bốn chủ tớ Tu Vi ở bên Giới Viên được không?

Trương Ngạc cũng biết Trương Nguyên không thể đem bọn họ về Đông Trương, cười nói:

-Ý kiến hay, Giới Viên rất tốt. Tu Vi huynh nhất định sẽ thích không muốn về.

Kéo Trương Nguyên qua một bên thấp giọng nói:

-Giới Viên là của tổ phụ đấy, tổ phụ đối xử với đệ tốt hơn ta và đại huynh, đệ muốn dẫn người qua đó ở nhất định không có vấn đề, tuy nhiên đây không phải kế lâu dài, đệ muốn nuôi dưỡng ngoại thất thì còn phải tìm kim ốc.

Trương Nguyên cười nói:

-Ở vài ngày trước rồi tính sau.

Trương Ngạc liếc mắt nhìn thấy Vương Vi đứng ở một bên, tuy là khăn xanh áo đạo nhưng cũng khó che được thân thể kiều diễm. Trương Ngạc không khỏi hâm mộ nói:

-Giới Tử thật là đường làm quan mở rộng, không ngờ Vương Vi lại từ Kim Lăng đến nơi này cho đệ ôm, nói thật, ta còn cảm động, tối nay đệ hãy thu nàng đi.

Trương Nguyên cười nói:

-Chớ nói nhảm.Tam huynh có đi Giới Viên với đệ không?

Trương Ngạc khinh khỉnh nói:

-Ta đi làm cái gì, nhìn đệ đùa giỡn Vương Vi à?

Lúc này, cách đó không xa có tiếng chuông truyền đến, từng tiếng nối tiếp nhau, lầu chuông Sơn Âm sáng tối đều đánh một lần, nhanh mười tám lần, chậm mười tám lần, sáu lần thành 180, chính là phải đánh một trăm linh tám lần.Buổi sáng đánh vào canh ba giờ Mão, ý là bắt đầu một ngày mới, buổi chiều là canh ba giờ Hợi, nói cho dân chúng trong thành biết là đã đến lúc nên nghỉ ngơi.

Trương Ngạc vỗ đầu một cái nói:

-Đã trễ thế này rồi, ta phải về nhanh thôi.

Trương Nguyên cười nói:

-Chị dâu Kỳ gia đúng là có gia pháp lợi hại, Trương Yến Khách đại náo thiên cung cũng phải đội thần chú kim cô.

Trương Ngạc cũng không phản bác, chỉ cười lớn:

-Giới Tử, đêm nay hưởng thụ đi.

Rồi“hừ”một tiếng, sau đó hát:

-Mắt sáng mông lung, mồ hôi chảy xuống như ngọc, nhộn nhạo, chảy xuống một giọt mẫu đơn tâm, hay, hay.

Mang theo Năng Trụ đi thẳng trong tiếng chuông muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.