Lúc này mưa đã dừng , tuy trời vẫn còn khá âm u nhưng đối với thiếu nữ Mục Chân Chân,
xung quanh đều sáng rực, và lòng nàng cũng vô cùng rực rỡ.
Nàng vịn kiệu trúc, nhìn phụ thân nằm trên kiệu, lau mồ hôi cho phụ
thân, khẽ nhìn trộm Trương Nguyên đang đi bên kia, trong lòng đầy cảm
kích. Sự cảm kích này không một chút nặng nề mà chỉ chỉ như đám mây nhè
nhẹ chiếm trọn tim nàng, làm cho những bước đi của nàng cũng như trở nên nhẹ nhàng hơn.
- Trương thiếu gia…
Mục Chân Chân muốn nói câu cảm ơn, nhưng vừa mở miệng đã không biết nên nói gì, mặt đỏ ửng lên.
Trương Nguyện gật gật đầu với nàng, nói:
- Không cần lo chuyện tiền bạc chữa bệnh, Lỗ Vân Cốc tiên sinh là bạn của ta, ông ấy nhất định sẽ trị khỏi bệnh của cha cô.
- Dạ.
Mục Chân Chân ra sức gật đầu, trước mặt sương mù mênh mông, có vẻ càng ngày càng u ám,
Đoàn người lại đến hiệu thuốc Bắc Kiều Lỗ thị bên bờ Vụ Độ, Lỗ Vân Cốc nhìn thấy Trương Nguyên, liền hỏi:
- Nghe nói Diêu cò mồi giật giây xui khiến gia nô nhà ngươi đâm đơn cáo trạng ngươi?
Trương Nguyên vừa nghe vậy, trong lòng liền nghĩ hay là Lỗ Vân Cốc và Diêu Phục có thù cũ? Bèn nói:
- Một lát nữa sẽ kể lại chi tiết với Lỗ tiên sinh sau, trị bệnh cứu
người trước đã.Ta còn có vật hiếm này đang muốn cùng Lỗ tiên sinh thưởng thức đây
Lỗ Vân Cốc khẽ mỉm cười, đi rửa tay trước rồiqua chỗ Mục Kính Nham xem bệnh, hỏi thời gian phát bệnh và tình trạngbệnh , sau khi kéo mi mắt
của Mục Kính Nham, hỏi đã uống qua thuốc gì, Lỗ Vân Cốc khẽ nhíu mày,
đánh giá tình trạng bệnh của Mục Kính Nham , chỉgật đầumà không nói gì, lại đi rửa tay, Lỗ Vân Cốc thích sạch sẽcòn hơn cả Nghê Nguyên Lộ rồi.
Sau khi rửa tay xong, Lỗ Vân Cốc nói với Mục Kính Nham:
- Đây là bệnh vàng da ở giai đoạn nặng, để bệnh kéo dài lâu như vậy
mớitới khám bệnh, nếu không phải ngày xưa sức khỏe của ông tốt thì chỉ
sợ đã sớm phải bỏ mạng rồi thôi
Mục Chân Chân hoảnghốt, vội vàng lên tiếnghỏi:
- Lỗ tiên sinh, cha tôi…
Hai hàngNước mắt cô tuôn trào .
Lỗ Vân Cốc không nhanh cũng không chậm, nói:
- Đương nhiên, thảo dược kia cũng có chút tác dụng đối với việc hạ
nhiệt, cho nên cho dù không đến chỗ ta trị bệnh thì cũng không chết,
nhưng dần dầnbụng sẽ bị trương phình, cùng lắm là kéo dài được 8 năm,
10 năm rồi cũng chết.
Trương Nguyên nghe Lỗ Vân Cốc nói như vậy, bệnh này rõ ràng là có thể
trị được,.Bệnh vàng da cấp tính không thể coi là bệnh là nan y, cậu cười nói:
- Lỗ tiên sinh, ông dọa người mà giọng điệu bình tĩnh như vậy, bệnh
nhân thể nàocũng bị ông doạ chết, mau kê đơn thuốc cứu người đi.
Lỗ Vân Cốc bị Trương Nguyên nói như vậy, vẻ nghieê nghị ban đầu cũng biến mất,. ông liền kê một đơn thuốc:
“Sừng tê giác một đồng, Hoàng Liên ba đồng, Xuyên Tâm Liên bốn đồng, rễ
Bản Lam một lượng, Sơn Chi bốn đồng, Đan Da bốn đồng, Huyền Ba tám đồng, Sinh Địa tám đồng, Liên Vểnh bốn đồng, Nhân Trần hao năm đồngvà hiệu
thuốc bắc Lỗ thị độc chế An Cung Ngưu Hoàng hoàn. An Cung Ngưu Hoàng
hoàn do hiệu thuốc bắc Lỗ thị độc chế.
Thuốc này hẳn là không rẻ, vừa có sừng tê giác vừa cóNgưu Hoàng, Trương Nguyên nói:
- Lỗ tiên sinh, tiền chữa bệnh và tiền thuốc đềutính cho ta, mấy ngày nữa thanh toán cả thể .
Lỗ Vân Cốc “ Ừ “ một tiếng, kêu tiểu đồng của hiệu thuốc lấy thuốc gói thuốc xong, chỉ dẫnliều lượng và cách sắc thuốc, nói:
- Khiêng hắn vềđi .Khoảng bảy ngày thì có thể khỏi hẳn rồi.
Hai đọa dân nâng kiệu trúc lên đi ra cửa chính của hiệu thuốc, người đàn ông râu vàng nằm trên kiệu luôn miệng cảm ơn:
- Đa tạ đa tạ, đa tạ Trương gia thiếu gia, đa tạ Lỗ tiên sinh.
Đọa dân chân chấtnày không biết làm như thế nào để bàytỏ sự cảm kích của mình, chỉ biết quay sang con gái, rưng rưng nói:
- Chân Chân, mau dập đầu đa tạ hai vị ân nhân.
Thiếu nữ đọa dân Mục Chân Chân vội quỳ xuống dập đầu đa tạLỗ Vân Cốc. Lỗ Vân Cốc thấy việc như vậy đã nhiều, chỉ nhận cái dập đầu của Mục Chân
Chân,mà không cho người bệnh dập đầu.Sợ người bệnh sẽ áy này, ông chỉ
giơ tay nói:
- Đi về đi, chăm sóc cha ngươi cho tốt.
Mục Chân Chân lại chuyển qua dập đầu đa tạ Trương Nguyên, hai mắt ngân ngấn nước:
- Trương thiếu giaTrán cô dính đầy những bùn là bùn.
Trương Nguyên muốn tới đỡ nhưnglại sợ làm cô kinh sợ , bèn nói:
- Mau về sắc thuốc, uống thuốc sớm ngày nào tốt ngày đó, sau này cứ việc đến chùa Đại Thiện bán quýt, không sao đâu.
Sau khi hai cha con Mục Kính Nham, Mục Chân Chân đi về,vì hôm nay trời
mưa mưa nên hiệu thuốc cũng rảnh rỗi, Lỗ Vân Cốc liền cùng Trương
Nguyên ra sau tiểu viện của tiệm thuốc ngắm hoa nói chuyện, dặn dò Vũ
Lăng, nói:
- Ngươi về nhà nói cho thái thái ngươi biết, Giới Tử thiếu gia sẽở chỗ ta dùng cơm trưa.
Vũ Lăng thấy thiếu gia không có ý kiến gì, liền che dù trở về.Cơn mưa này kéo dài rả ríchmãi không ngớt
Lỗ Vân Cốc gọi tiểu đồng nấu trà Tùng La đãi Trương Nguyên. Lỗ Vân
Cốc mặc dù chỉ là thầy thuốc, nhưng rất ngông nghênh đến Hầu Huyện lệnh
lão cũng sẽ không lấy trà Tùng La ra chiêu đãi, chỉ có bàn bè lão coi
trọnghoặc chơi thânthì mới lấy loại trà ngon thượng đẳng này đãi khách.
Trương Nguyên mặc dù chỉ là một cậu thiếu niênnhưng Lỗ Vân Cốc đã xem
như là bạn rồi ——
Trương Nguyên chậm rãi thưởng thức một ngụm trà thơm, tán thưởng nói:
- Trà ngon, bình thường chỉ được uống trà Lục An, thỉnh thoảng mới
được nhâm nhi một chén trà Tùng La, mới đặc biệt cảm nhận được mùi
hương thơm ngát thông linhnhư vậy. Vân Cốc tiên sinh hay uống trà Tùng
La, không được có thể nghiệm tuyệt vời giống như tại hạ rồi.
Lỗ Vân Cốc cười nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta là đại phú hào hay sao? Tùng La ba lượng bạc một
cân, ngày thường ta cũng tiếc không dám uống, hôm nay là được hưởng
sái của ngươi đó… nói ta nghe xem, Diêu cò mồi lần này đã bại trong tay ngươi như thế nào?
Trương Nguyên liền đem chuyện ngày đó ở công đường kể cho Lỗ Vân Cốc , Lỗ Vân Cốc gật đầu nói:
- Ngươi có Túc Chi tiên sinh, Vương Quý Trọng tiên sinh chiếu cố, Hầu
Huyện tôn lại coi trọng ngươi, Diêu cò mồi tất nhiên không hại được
ngươi rồi, thím ta năm đó cũng bị tên ác ôn này hại cho treo cổ tự sát
đó——
Lỗ Vân Cốc mặt đỏ gay lên vì giận dữ, tỏ vẻ không vui đưa chén trà lên uống.
Trương Nguyên nói:
- Nếu không ngại, Lỗ huynh có thể kẻ cho ta nghe. Diêu cò mồi kia ác giả ác báo, xui xẻo như vậy là phải rồirồi.
Lỗ Vân Cốc giương mắt nhìn Trương Nguyên, cười cười, nói:
- Ngươi tuy rằng trí tuệ hơn người, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, người này tâm địa hiểm ác xấu xa sau này ta sẽ kể cho ngươi.
Trương Nguyên cũng không truy hỏi đến cùng, tránh cho LỗVân Cốc khỏi
khó xử, dù sao Trương Ngạc cũng sẽ cho người nghe ngóng về những chuyện
ác của Diêu cò mồi, Chuỵệnthím của Lỗ Vân Cốc đã bị Diêu cò mồi bức tử
chắc cũng sẽ hỏi thăm được .
Lỗ Vân Cốc đứng lên nói:
Không nói những chuyện này nữa, Giới Tử, qua xem Thu Quỳ này nở có đẹp
không? Rồi gã ra mở ô cùng Trương Nguyên ra ngoài sân ngắm ba đóa Thu
Quỳ mới nở.
Thu Quỳ ướt mưa, màu như màumật, nhị hoa nho nhỏ, trôngrất xinh xắnđẹp
mắt, tiểu viện này tuy chỉ rộng khoảng nửa mẫu, nhưng nhờ sự vun bón cẩn thận của Lỗ Vân Cốc nên bốn mùa đều có hoa cỏ.
Lỗ Vân Cốc lại hỏi chuyện xin học của Trương Nguyên, chuyện Trương
Nguyên ở trường xã lên án kịch liệt thầy Chu Triệu Hạ cũng đã bắt đầu
lan truyền mọi người khen Sơn Âm Trương thị xuất nhân tài, một thanh y
nho đồng mà có thể hỏi cho tú tài phải á khẩu, không trả lời được, thật là chuyện hiếm có.
Trương Nguyên nói:
- Cầu thầy giỏi đúng là khó, chùa Đại Thiện ta đi qua hai lần rồimà vẫn chưa gặp được Lưu Khải Đông tiên sinh Sáng mai ta lại đi, nhất định
phải khiến cho Khải Đông tiên sinh nhận ta làm đệ tử mới thôi.
Lỗ Vân Cốc nói:
- Tốt, Giới Tử nỗ lực cầu học như vậy, sau nàykhoa cử thành danh chớ nhìn ta như người qua đường là được rồi.
Trương Nguyên cười nói:
- Lỗ huynh có trà ngon như vậy, hoa đẹp như vậy, tiểu đệ muốn ngày nào
cũng đến quấy rầy, chỉ sợ người khác nói Trương thiếu gia là một ma ốm,
mỗi ngày đều phải ra vào hiệu thuốc, về sau không ai làm mai mối cho
tiểu đệ thôi.
Lỗ Vân Cốc cất tiếng cười vang, nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Ngươi nói có vật hiếm muốn cho ta xem, là cái gì vậy?
Trương Nguyên nói:
- Quên mất, là mắt kính, ở trên người Tiểu Vũ, hôm nào sẽ cho Lỗ huynh xem.
Lỗ Vân Cốc không biết mắt kính là vật gì, cũng không hỏi nhiều.
Trương Nguyên ở chỗ Lỗ Vân Cốc dùng cơm trưa, đang chuẩn bị về thì thấy
tiểu hề nô Vũ Lăng dẫn sai dịch Lưu Tất Cường và một người dáng dấp có
vẻnhư là một mộ khách tìm tới.Mộ khách này họ Chử, y là thay mặt Hầu
Huyện lệnh đến thăm Trương Nguyên. Lưu Tất Cường dẫn Trương Nguyên vào
trong nhà, tiểu hề nô Vũ Lăng dẫn hai người đến hiệu thuốc Lỗ thị.
Chử mộ khách tỏ ra rất khách khí, hỏi thăm vết thương của Trương
Nguyên, còn nói Huyện tôn đại nhân rất tức giận, nhất định sẽ nghiêm
trị mấy tên lưu manh đó…
Trương Nguyên nói:
- Vết thương của ta không có gì đáng ngại, va chạm một chút thôi mà, đã uống thuốc trị thương của Lỗ tiên sinh kê cho rồi, Lỗ tiên sinh nói
không có gì đáng ngại, chỉ là gặp phải chuyện này nên đến nay vẫn còn
nơm nớp lo sợ —— đa tạ Huyện tôn đại nhân quan tâm, Chử tiên sinh vất vả rồi.
Chử mộ khách thấy Trương Nguyên không việc gì, bèn nói:
- Huyện tôn kêu tại hạ hỏi Trương công tử , bốn tên lưu manh kia nên xử trí như thế nào, Trương công tử là nguyên cáo mà.
Sai dịch Lưu Tất Cường Khom người đứng hầu một bên, oán thầm :
- Từ khi nào nguyên cáo có thể thay Huyện tôn phán án rồi, còn không thèm sai người tới hiện trường điều ta kĩ càng nữa.
Chợt nghe Trương Nguyên nói:
- Những tên đó vô cùng quá quắt, sách nhiễu dân chúng quá đáng, đến cả chùa Đại Thiện cũng không để yên . Mấy hôm trước tăng sư của tự không
phải tóm được ba tên lưu manh đưa lên hình khoa huyện rồi đó ư, ngay
hôm đó đã liền thả ra rồi, không có cách nào trừng trị cho nên mới xảy
ra chuyện hôm nay. Học trò nghe nói bang này tự được xưng là Thập hổ
bang, ước chừng hơn mười tên, là một lũ vô lại, cả ngày ăn không ngồi
rồi , cậy khỏe bắt nạt yếu, bắt nạt người lương thiện, lừa gạt tiền bạc, tiếng xấu của chúng đã ầm ĩ một phương. Huyện tôn đại nhân nếu có thể
vì dân trừ cái hại này, dân chúng Sơn Âm nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi , cảm ơn Huyện tôn đại nhân.
Lưu Tất Cường kia thầm nghĩ:
- Xong rồi, bọn Nhị Hổ lúc này không tránh khỏi bị lưu đày sung quân rồi, Sơn Âm Thập Hổ tận diệt rồi.
Chử mộ khách gật đầu nói:
- Tại hạ hiểu rồi, ta nhất định sẽ đem lời của Trương công tử ổituyền
đạt lạicho Huyện tôn, Trương công tử cứ yên tâm dưỡng thương, tại hạ về
huyện nha phụng mệnh trước.
Trương Nguyên nói:
- Được, qua hai ngày nữa, sức khỏe học trò tốt lên chút rồi, nhất định
sẽ đến huyện nha cảm tạ sự quan tâm bảo vệ của huyện tôn Đúng rồi, học
trò xin mạo muội nói một câu, lúc bắt Thập Hổ chớ để rò rĩ tin tức,
không được để cho cá lọt lưới.
Lưu Tất Cường cảm thấy căng thẳng hẳn lên, lời này của Trương Nguyên rõ ràng là đang nhằm vào hắn, cảnh cáo hắn không được mật báo trước cho
bọn Nhị Hổ, để tránh cho mấy tên vô lại đó chạy trốn mất.