Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 150: Chương 150: Xảo ngôn luận thiên lý.




Đã là bắt đầu vào giờ Thân, tại huyện nha huyện Thanh Phổ, Tri huyện Lý Bang Hoa đang bàn bạc “kê bảo giáp”(thuế hộ khẩu) và làm từ thiện của năm nay với hai người huyện thừa (bổ trợ cho chủ quan, quản lý thuế, kho lương…) và chủ bộ (quản văn thư dưới trứng chủ quan).

Chợt một tên sai dịch hớn ha hớn hải chạy vào chắp tay nói:

-Huyện tôn, một đám tú tài vừa qua khỏi Tinh Thiện đình, đang đi về phía nha môn mình ạ.

Lý Bang Hoa tức thì cảm thấy đau đầu, sinh đồ ngày nay hở chút là có chuyện bất bình, liền tụ thành bầy đàn, quăng đĩa la hét í ó, thậm chí áp chế cả quan phủ, tú tài quậy chuyện thì đúng là phiền toái nhất, ông ta liền vội vàng căn dặn nha dịch đi triệu tập quan lại, sai dịch, hôm nay có phen bận rộn rồi đây.

Quan Tư lại, nha dịch chưa đến đông đủ, thì đám người Dương Thạch Hương, Phạm Văn Nhược đã ở ngay trước đại sảnh, Dương Thạch Hương lên trước chắp tay nói:

-Tại hạ ra mắt Huyện tôn đại nhân.

Lý huyện lệnh vừa nhìn qua thấy là Dương Thạch Hương, đây là đầu não của bọn sinh đồ trong huyện mà, vội hỏi:

-Dương sinh, có chuyện gì vậy?

Dương Thạch Hương không trình bày, y giới thiệu năm người bên phòng xã núi Phật Thủy cho Lý huyện lệnh biết, Lý huyện lệnh vừa nghe có cả “cử nhân” Phạm Văn Nhược trong đó, liền lệnh cho người mang ghế cho Phạm Văn Nhược ngồi, thân phận của cử nhân cao quý hơn so với sinh đồ, cuối cùng Dương Thạch Hương mới giới thiệu đến Trương Nguyên, nói:

-Huyện tôn, đây là Trương Nguyên Trương Giới Tử, cháu của Trạng Nguyên Sơn Âm Trương Túc Chi tiên sinh, y là đệ tử của Vương Quý Trọng tiên sinh ở Hội Kê, xin huyện tôn đại nhân cho phép hắn được đứng hầu ạ.

Cử nhân thấy quan huyện thì được ngồi, tú tài thấy quan huyện thì không phải quỳ, còn dân thường thì phải quỳ để hỏi chuyện.

Lý Bang Hoa có chút kinh ngạc nhìn nhìn chàng thiếu niên áo xanh trước mắt, nói:

-Mấy hôm trước Khải Đông tiên sinh có đến bổn huyện thăm hỏi, có nhắc đến hậu bối học tử ở Sơn Âm, Khải Đông tiên sinh khen ngợi nho đồng tên Trương Nguyên hết lời, chẳng lẽ cậu ta chính là ngươi ư?

Trương Nguyên cong lưng nói:

-Đó là do Khải Đông tiên sinh quá khen, học trò hổ thẹn không dám nhận.

Thầm nghĩ:

-Khải Đông tiên sinh quả là người tốt mà, cứ đi khắp nơi nói tốt cho mình, hình như còn đoán trước mình sẽ đến đây nữa, cố tình lựa lời hay ý đẹp nói về mình như vậy.

Trương Nguyên vốn không biết trước kia Lưu Tông Chu từng thỉnh giáo “Chu Lễ” với Trâu Nguyên Tiêu, Trâu Nguyên Tiêu và Tinh, Cố Hiến Thành cùng được xưng là “Tam quân đông lâm”, còn Lý Bang Hoa chính là đệ tử của Trâu Nguyên Tiêu, có chút giao tình với Lưu Tông Chu, lần này được biết Lưu Tông chu vào kinh nhậm chức, liền vui vẻ sai người tiếp đón Lưu Tông Chu ở lại Thanh Phổ hàn huyên hai ngày, những mối quan hệ thế này quả thật như mạng lưới phủ khắp quan trường vào thời Vãn Minh.

Lý Bang Hoa gật đầu với Trương Nguyên, nói:

-Đợi chốc nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi.

Thấy cử nhân Tô Châu, tú tài Hoa Đình và sinh đồ bổn huyện tề tụ đông đủ tại sảnh đường, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại hỏi Dương Thạch Hương nói:

-Đây là chuyện của Trương công tử, học trò chỉ đến đây để làm chứng thôi.

Trương Nguyên liền trình bày rõ đầu đuôi ngọn ngành, từ chuyện hôm nay hai xã Thanh Phổ và phòng xã núi Phật Thủy có tổ chức hội văn tại miếu Thủy Tiên, hắn hân hạnh được tham gia, rồi sau đó lên Túy Liên lầu uống rượu dùng tiệc, một tỳ nữ của hắn đứng bên ngoài lâu suýt nữa bị người ta bắt cóc đi…

Lý huyện lệnh nghe xong việc này, thở phào nhẹ nhõm, lệnh cho sai nha giải mụ hầu cùng Mục Kính Nham, Mục Chân Chân lên công đường.

Cha con Mục Kính Nham và mụ hầu Lục Gia quỳ xuống thưa chuyện với Huyện tôn, mụ hầu kia bị dọa đến ngây người, không chờ Lý huyện lệnh hỏi chuyện ả, thì ả đã tự động thuật lại toàn bộ sự việc.

Thì ra hôm qua Lục Dưỡng Phương đã cùng với cha là Lục Diệu Thân đến Hoa Đình, nhưng dọc đường gã đã lén lút chuồn về, bố trí tay chân đi bắt cóc tỳ nữ của Trương Nguyên, thuyền đó đưa tới biệt thự trong thôn, tỳ nữ không phải lương dân, nên có đi mất một hai người cũng không được xem là chuyện to tát, hơn nữa Trương Nguyên lại phải tranh thủ quay về Sơn Âm gấp cho kịp kì thi, không thể cứ nấn ná ở Thanh Phổ này hoài được, chuyện này cứ thế kéo dài chút là êm xuôi xong chuyện.

Đây chính là kế hoạch hoàn hảo của Lục Dưỡng Phương, ai ngờ Mục Chân Chân biết võ, sắp xếp hai nô bộc và mụ hầu cũng lo không xuể, một trong ba người đó còn bị thương nữa.

Lý Bang Hoa thầm nghĩ:

-Lục Thao là huynh trưởng của Lục Dưỡng Phương, lại là tỷ phu của Trương Nguyên, trong chuyện này phải chăng có nguyên cớ khác, ả tỳ nữ này sao có thể một mình đánh lại bốn người, nói do gã to cao râu vàng bên cạnh thì còn tin được.

Trương Nguyên thấy Lý huyện lệnh nhìn Mục Chân Chân với cặp mắt nghi hoặc, đoán rằng Lý huyện lệnh đang nghi ngờ, không tin Mục Chân Chân có thể một mình chạy thoát khỏi bọn ác nô và ác phụ kia, liền chắp tay nói:

-Thưa Huyện tôn, tỳ nữ này của học trò từ nhỏ đã theo gia phụ học võ nghệ, biết cách thi triển côn tiểu bàn long, sáu bảy người bình thường khó lòng tiếp cận nàng ta, xin Huyện lệnh minh giám.

Lý Bang Hoa liền nói:

-Nếu đã như vậy, thì để tỳ nữ này thi triển thử côn tiểu bàn long tại đây cho ta xem, thế nào?

Mục Chân Chân lập tức đỏ mặt tía tai, bảo nàng múa côn ngay tại đây sao, còn là trên công đường nữa chứ, ai mà dám!

Côn tiểu bàn long của Mục Chân Chân đang nằm trong tay nô bộc của Kim Lang Chi, tên nô bộc đó nghe vậy tức thì trình lên công đường, Trương Nguyên cầm lấy tiểu bàn long đưa cho Mục Chân Chân, hạ giọng khuyến khích nói:

-Chân Chân, đừng e thẹn, nàng có võ nghệ đó là bản lĩnh của nàng, chẳng có gì đáng xấu hổ cả, nàng nghĩ xem, hôm nay nếu không phải nàng có nó, thì ta cũng thật không biết tìm nàng ở đâu, nếu thế ta chẳng phải sẽ rất đau khổ sao?

Mục Chân Chân ngẩng đầu nhìn Thiếu Gia một cái, rồi gật đầu một cái thật mạnh, đứng dậy nhận lấy côn tiểu bàn long, Trương Nguyên vội lui ra sau năm sáu bước, Mục Chân Chân bắt đầu triển khai côn tiểu bàn long, côn long xuất ra, có thể tấn công người trong phạm vi hai mét, nhưng lúc này đây, trước mặt bao nhiêu người, hiển nhiên Mục Chân Chân không thi triển côn pháp mạnh như lúc ở sau vườn nhà Trương Nguyên năm ngoái, nàng chỉ đơn thuần múa côn hộ thân chung quanh mình, ảnh côn trùng trùng điệp điệp, muốn luyện côn này cần có lực cổ tay cứng cáp, lặp đi lặp lại, trở tay không ngừng, đây đều là công phu xuất từ cổ tay mà ra.

Lý Bang Hoa cười, nói:

-Hay lắm, quả nhiên là hảo công phu, thôi lui xuống đi.

Côn của Mục chân Chân đang ở thế chặt về trước, lúc này nghe lệnh liền rút trở về nhanh như chớp, không sai li nào kẹp vào ngay nách phải, côn ngắn vẫn nằm trên tay, tứ thế đó thật phong độ giống y như Lý Tiểu Long.

Vậy mà thoáng một cái, cô nàng lại trở lại làm một đọa dân ưa cúi đầu xấu hổ, thần thái nhút nhát.

Lý Bang Hoa nói:

-Vụ án này nhìn qua đã tỏ, còn có chư sinh và Phạm cử nhân làm chứng….

Nói đến đây liền vẫy tay bảo Trương Nguyên đến gần, thấp giọng nói:

-Lục Dưỡng Phương có quan hệ thông gia với ngươi, ngươi có muốn khoan hồng cho gã không?

Trương Nguyên khom người nói:

-Xin Huyện tôn xử lý công bằng.

Câu này chính là nói không cần phải nương tay, cũng đừng cố ý xử nặng, chiếu theo vương pháp xử lý công minh.

Lý Bang Hoa gật đầu, liền lệnh Điển sử hình phòng dẫn theo sai nha đến biệt thự trong thôn của Lục Dưỡng Phương, bắt nã Lục Dưỡng Phương và ba tên nô bộc về quy án, gã Lục Dưỡng Phương đó không có công danh tú tài, cứ tùy ý bắt giữ.

Từ đây đến biệt thự giữa thôn cũng phải mất một canh giờ (hai tiếng đồng hồ), đám người Trương Nguyên liền đợi ở đại sảnh, cùng đàm đạo văn thơ với Lý tri huyện.

Thấm thoát một canh giờ trôi qua, Điển sử hình phòng cùng các nha dịch quay về, họ không bắt được Lục Dưỡng Phương, chỉ bắt được hai tên nô bộc về quy án, để cho Mục Chân Chân nhận mặt, chính là hai tên ác nô bị nàng đả thương đây mà, trong đó còn có tên bị gãy xương chân, tên còn lại thì bị u đầu sưng tấy, đây là Mục Chân Chân đã nương tay lắm rồi, sức côn rất mạnh, nếu ra hết sức đánh chết người cũng nên.

Hai tên nô bộc Lục gia này cũng nhận tội có ý muốn bắt cóc Mục Chân Chân, Phòng sử hình liền ghi chép lại bản án, đưa cho hai tên đấy ấn chỉ, sau đó bắt giam, đợi sau khi bắt được Lục Dưỡng Phương về sẽ tuyên án sau.

Vốn dĩ bản án chưa kết thúc, Mục Chân Chân cũng không thể tùy ý rời khỏi, Lý huyện lệnh nể mặt Trương Nguyên, cho Trương Nguyên dắt nàng ta về.

Một đám chư sinh ra khỏi sảnh đường huyện nha, đám người Phạm Văn Nhược tự đi về phòng khách nghỉ ngơi, Dương Thạch Hương cùng Trương Nguyên đi qua đình Tinh Thiện, thì bỗng thấy Lục Thao và gia nô Lục Đại Hữu đang quay ra từ trong đình, trời đã sập tối, Lục Đại Hữu đang cầm một chiếc đèn lồng đỏ.

Trương Nguyên trông thấy bộ dạng khó xử của tỷ phu Lục Thao, liền vội nói:

-Tỷ phu, không phải đệ làm khó dễ tỷ phu, mà thật sự Lục Dưỡng Phương hiếp người quá đáng, không thể nuông chiều được.

Lục Thao nói:

-Ta biết ta biết, chúng ta về trước hãy nói.

Trương Nguyên từ biệt đám người Dương Thạch Hương, dẫn theo Mục Kính Nham và Mục Chân Chân, cùng với chủ nô Lục thao quay về Lục phủ, vừa về tới đã thấy có tỳ nữ hầu sẵn trước cổng, thấy Lục Thao về, tỳ nữ đó vội nói:

-Đại thiếu gia về rồi, lão thái thái mời Đại thiếu gia qua đó.

Lục Thao biết ngay là chuyện gì, nói với Trương Nguyên:

-Giới Tử đệ qua bên tỷ tỷ trước đi, nói rõ mọi chuyện cho tỷ tỷ biết, ngày mai hai người hãy quay về Sơn Âm đi.

Trương Nguyên quay về tiểu viện thì thấy tỷ tỷ Trương Nhược Hi, Trương Nhược Hi đã nghe nói đến phong ba trước Túy Tiên lâu, tức giận nói:

-Lục Dưỡng Phương thật đáng căm hận, chuyện này nếu cứ nhẫn nhịn nó thì nó càng ngông cuồng, để nó gặp quan ăn đòn là phải, nó về từ sớm rồi.

Tiếp đó nàng ta lại chau mày nói:

-Chỉ có điều tội cho tỷ phu đệ kẹp ngay giữa, chắc phải một phen chịu trận rồi, Ảo cô gọi tỷ phu đệ qua đó, chắc chỉ để trách mắng tỷ phu đệ thôi chứ gì, tỷ phu đệ là đại hiếu tử mà.

Trương Nguyên nói:

-Hiếu thuận cha mẹ yêu thương huynh đệ là điều nên làm, nhưng cứ chịu đựng nhẫn nhục chi bằng tự lập môn hộ, “quân tử ái nhân dĩ đức, tế nhân ái nhân dĩ cô tức” (quân tử yêu bằng đức hạnh, thấy sai liền chỉ rõ và sửa sai cho người đó, đây mới là tình yêu thật sự, còn thấy sai không sửa, nuông chiều cho qua, đó là cách đối nhân xử thế của tiểu nhân) , gã Lục Thao này không trừng trị, sau này thế nào cũng mang họa cho nhà.

Hắn đứng dậy nói:

-Tỷ tỷ, đệ ra ngoài một chút, đệ phải giúp tỷ phu một tay, đệ không thể để tỷ phu chịu tội thay đệ.

*****

Lục Thao tiến vào bên trong phòng khách, thấy ánh đèn đang cháy cao, chúng tỳ nữ im bặt, mẫu thân Liễu Thị đang ngồi như núi trên ghế Thái soái, gã Lục Dưỡng Phương trốn án đang đứng sau lưng mẫu thân Liễu Thị, vừa thấy Lục Thao bước vào, Lục Dưỡng Phương trái lại tực giận đùng đùng nói:

-Huynh trưởng này đúng là muốn cốt nhục tương tàn, xin mẫu thân làm chủ cho hài nhi ạ.

Liễu Thị mặt đầy nếp nhăn nhìn trừng trừng vào Lục Thao, quát tháo :

-Quỳ xuống.

Lục Thao quỳ xuống, thưa chuyện:

-Mẫu thân, nhị đệ nó mưu đoạt tỳ nữ của Trương Nguyên, bị cáo quan, con trai không còn cách nào khác.

Liễu Thị giận dữ nói:

-Trương Nguyên là em vợ ngươi, chẳng lẽ ngươi không ngăn được nó à, gã Trương Nguyên đó ăn ở nhà của ta, lại đi vu khống con trait a, đúng là khinh người quá đáng.

Lục Thao không cách nào nói lý với mẫu thân, đành chịu trận quỳ mãi không nói nên lời.

Liễu Thị căn dặn nói:

-Mau chóng bảo Trương Nguyên kia đi đến nha phủ rút đơn kiện lại, thả hết đám nô bộc kia ra cho ta, nếu không phụ thân ngươi về ông ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

Lục Thao có hiếu thảo thế nào đi nữa, lúc này cũng bi phẫn cực độ, thẳng thắn dập đầu nói:

-Mẫu thân, hài nhi làm sai chuyện gì, mẫu thân không trách phạt nhị đệ, ngược lại còn quở trách con, thế thì còn thiên lý sao!

Lục Dưỡng Phương vội nói:

-Mẫu thân người xem huynh ấy kìa, trước mặt mẫu thân đòi thiên lý này nọ, lời của phụ mẫu chính là thiên lý, huynh ấy đọc sách nhiều năm như vậy, điều dễ hiểu như vậy cũng không biết sao?

Lục Dưỡng Phương được lòng phụ mẫu, tất cả cũng nhờ gã lẻo mồm lẻo mép.

Liễu Thị quả nhiên nổi giận, nói:

-Hay thật, nói thiên lý với ta, đứa nghịch tử này, ta nói cho ngươi nghe, ngươi không đi bảo Trương Nguyên bãi án, thì ta sẽ cáo ngươi tội đại nghịch bất hiếu.

Lục Dưỡng Phương đứng sau lưng Liễu Thị, nhìn Lục Thao đang dập đầu xuống đất, gã thầm cười lạnh lùng, nghĩ chắc huynh trưởng chẳng dám trái lời, quan ti kia sẽ không đụng tới được một sợi lông chân của gã, chỉ tiếc một chuyện là chưa có được tỳ nữ xinh đẹp kia, cũng thật hận Trương Nguyên dám kiện cáo gã..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.