Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 19: Chương 19: Bó hoa hồng gây ra đổ máu




Thẩm Bắc cảm rồi.

Hôm qua anh mặc quần áo ướt sũng còn ở trong rừng đào hứng gió lâu như vậy, sáng nay lúc rời giường đã cảm thấy không ổn nhưng anh chỉ uống ly nước ấm đã vội đi học. Bây giờ ngồi trong lớp, Thẩm Bắc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mê man, giáo viên giảng bài gì cũng không nghe được, âm thanh trong lớp cũng trở nên mơ hồ khi có khi không. Thẩm Bắc cố gắng chống cằm, không muốn Mạc Tử Hi ngồi bên cạnh phát hiện ra, thế nhưng tiết Anh Văn chỉ vừa qua một nửa anh đã không chịu nổi, tay chống cằm trượt xuống, cả người hôn mê úp xuống bàn.

Lúc tỉnh lại Thẩm Bắc đã thấy mình thoải mái nằm trên giường, Mạc Tử Hi ngồi bên cạnh đang kiểm tra nhiệt kế. Thẩm Bắc muốn ngồi dạy, Mạc Tử Hi lại đè anh xuống, đưa nhiệt kế ra trước mặt anh nói: "38 độ 6, trước khi hạ sốt không được nhúc nhích."

"Đây là đâu?" Cả người Thẩm Bắc không có chút sức lựa nào, đành phải nằm yên.

"Quên nhà tôi nhanh vậy sao?"

Tầm mắt Thẩm Bắc nhìn quanh một chút, nhận ra đây là phòng ngủ cho khách lần trước anh ở lại, A Bái nằm cuối giường còn đang nhìn anh chằm chằm, không biết có phải Mạc Tử Hi vừa dạy dỗ không, so với lần trước nó ngoan hơn nhiều, chỉ là khi Thẩm Bắc nhìn đến nó lại làm nũng "meo" một tiếng.

"Sao không đưa tôi đến phòng y tế trường?"

"Giường trong đó không thoải mái, bác sĩ kê thuốc xong tôi đưa cậu về đây. Muốn ăn gì không?"

"Không muốn ăn."

"Vậy cậu ngủ thêm chút đi, đã ngâm nước lại còn đứng trong gió lâu như vậy, không cảm mới lạ." Mạc Tử Hi tức giận trách cứ.

Trong lòng Thẩm Bắc khinh thường, cũng không biết hôm qua ai ôm tôi đứng trong gió lâu như vậy! Nhớ đến hôm qua, ý thức hỗn loạn bắt đầu trở nên tỉnh táo, lời tỏ tình ấy lại lần nữa hiện lên vô cùng rõ ràng, nhìn cái người xem như chưa có gì xảy ra trước mặt mình, Thẩm Bắc mất tự nhiên ho khan hai tiếng nhắm mắt vờ như ngủ luôn.

Thẩm Bắc tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, trên đầu giường có đặt chén cháo và dĩa táo đã được cắt miếng. Đột nhiên Thẩm Bắc thấy có hơi đói rồi, vì thế anh ngồi dậy định ăn một chút. Vừa lúc Mạc Tử Hi đẩy cửa vào, cậu bước hai ba bước đến bên giường, cầm chén cháo định đút cho anh. Thẩm Bắc xấu hổ né tránh, "Tôi tự ăn."

"Há miệng ra." Mạc Tử Hi không cho phép từ chối.

Thẩm Bắc bất đắc dĩ chỉ đành há miệng ăn từng muỗng, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng Mạc Tử Hi, chuyển đề tài nói: "Hôm nay cậu nghỉ cả ngày luôn sao?"

"Sao thế? Quan tâm tôi sao?" Mạc Tử Hi cong khóe môi.

"Ai thèm quan tâm cậu!" Thẩm Bắc trừng một cái.

"Vậy sao?" Mạc Tử Hi cười nói, "Lần đầu gặp mặt đã muốn quản chuyện trốn học đánh nhau uống rượu của tôi, giờ không muốn quản nữa, muộn rồi."

Thẩm Bắc bị chặn miệng không nói nên lời, anh lại bất giác nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Mạc Tử Hi, khi ấy anh vẫn luôn tự nhủ rằng mình là anh trai, cần phải chăm sóc cho cậu ấy, không thể để cậu ấy trượt dài trên con đường thiếu niên nổi loạn này. Vậy mà hơn nửa năm sau, anh không những không hoàn thành được trách nhiệm của một người lớn, còn để Mạc Tử Hi chăm sóc cho mình. Sự thật khác biệt quá xa với tưởng tượng. Lại nhìn Mạc Tử Hi, so với cậu trai tràn ngập hung bạo lần đầu Thẩm Bắc nhìn thấy cũng trở nên khác biệt quá nhiều, cậu nói nhiều hơn một chút, nụ cười trở nên ấm áp hơn, Thẩm Bắc trộm nghĩ không biết những thay đổi ấy có phải do bản thân anh hay không.

"Đang nghĩ gì thế?" Mạc Tử Hi hỏi.

Thẩm Bắc lắc lắc đầu, hai ba hớp cháo ăn cho xong rồi nhỏ giọng cảm ơn Mạc Tử Hi.

Mạc Tử Hi im lặng xoa đầu anh, dọn dẹp chén mang đỉ rửa. A Bái thấy chủ đi rồi nhanh chóng nhào vào lòng Thẩm Bắc, đầu lưỡi không ngừng liếm tay anh. Đêm đó, Thẩm Bắc ôm A Bái ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Mạc Tử Hi đứng bên giường nhìn Thẩm Bắc say ngủ, cậu cúi người đặt lên môi anh nụ hôn chúc ngủ ngon.

Ngày hôm sau Thẩm Bắc hạ sốt, triệu chứng cảm cũng đỡ hơn nhiều, vừa lúc là cuối tuần, anh biết Mạc Tử Hi đã xin nghỉ ở tiệm cà phê cho anh nên muốn về nhà. Hiếm khi Mạc Tử Hi không ngăn Thẩm Bắc lại, thu dọn thuốc men đưa cho anh rồi để tài xế chở anh về.

Trong lòng Thẩm Bắc vô cùng cảm kích sự quan tâm của Mạc Tử Hi, lại ngại ngùng không nói nên lời, mọi ngôn ngữ đứng trước ánh mắt thâm tình của cậu đều chợt trở nên sáo rỗng.

Sau khi về nhà, Thẩm Bắc nhớ đến chiếc chuông gió vỏ sò Vũ Gia làm, anh muốn nhờ cô làm giúp một cái lại không tìm được người. Thẩm Bắc hỏi thăm bà Văn mới biết được Hàn Thần Dật đã hẹn cô đi chơi.

Thẩm Bắc vừa bực vừa gấp, gọi điện bảo cô về nhà, sau đó anh vẫn luôn nói lời quở trách, chỉ là Vũ Gia đang trong thời kì phản nghịch, nghe rồi lại mất bình tĩnh. Cuối cùng hai người đều không vui mà tách ra, Vũ Gia giận dữ nhảy xuống biển không thèm để ý đến anh nữa.

Thẩm Bắc thở dài hết cách với em gái tộc người cá này. Anh đã được nhìn thấy thủ đoạn cưa gái của Hàn Thần Dật, Thẩm Bắc chỉ sợ Vũ Gia sẽ trở thành đối tượng có mới nới cũ của cậu ta, cậu ta chỉ hứng thú nhất thời mà thôi. Thế nhưng Thẩm Bắc chưa kịp nói rõ được mất của mối quan hệ này với Vũ Gia, huấn luyện viên đội bơi đã thông báo cho anh chuẩn bị thi đấu.

Đội bơi của Thánh Nam mỗi năm đều sẽ tham gia giải đấu toàn quốc, chỉ là năm nào cũng dừng bước tại cấp tỉnh, khiến huấn luyện viên vô cùng buồn bực, dù có tăng mạnh cường độ huấn luyện đến đâu nhưng thực lực của các thành viên đội bơi vẫn không đủ, cả quán quân cấp tỉnh cũng chưa từng đoạt được. Thế nhưng năm nay có Thẩm Bắc, thắt lưng của huấn luyện viên cuối cùng cũng thẳng lên được rồi.

Bởi vì Thẩm Bắc bơi lội đều dựa vào bản năng, không quen thuộc lắm với các loại kỹ xảo khi bơi, nên trước khi thi đấu huấn luyện viên đều tập trung huấn luyện tư thế và kĩ năng cho anh. May mắn anh là người cá, đối với việc bơi lội rất có thiên phú, qua mấy ngày đã quen thuộc các kiểu bơi ếch, bơi tự do, bơi bướm và bơi ngửa. Huấn luyện viên vô cùng vui mừng ghi tên Thẩm Bắc đại diện Thánh Nam tham gia kì thi toàn quốc lần này.

Cả hai đời của Thẩm Bắc chưa từng tham gia thi đấu như vậy nên khó tránh khỏi việc khẩn trương, đêm trước ngày thi còn chạy xuống biển ngâm mình cả đêm bổ sung thêm năng lượng. Hôm thi đấu chính thức, đa phần các bạn học của Thẩm Bắc đều đến, còn tự lập hẳn tổ cổ vũ cho anh khiến Thẩm Bắc vừa khẩn trương, cảm động lại càng sợ mình phát huy không tốt, lỡ như thua thì quá phụ lòng mong đợi của mọi người.

Thẩm Bắc rút thăm vào tổ hai, cùng tổ còn có học sinh Nhất Trung, Tam Trung, Dục Tài và Tân Tinh. Thẩm Bắc đứng ở bục thi đấu, tầm mắt lướt qua nơi bạn học đang ngồi, vừa nhìn đã thấy Mạc Tử Hi, cậu tựa vào rào chắn của khán đài nhìn về phía Thẩm Bắc xa xa, trái tim Thẩm Bắc chợt ấm áp, anh nhảy vào nước cùng lúc tiếng súng vang lên.

Giữa tiếng hò reo của đội cổ động, Thẩm Bắc dễ dàng lấy được quán quân tổ hai, khí thế xông pha nhẹ nhàng lấy được hạng nhất toàn tỉnh. Thời khắc anh nâng chiếc cúp lên, học sinh Thánh Nam khắp khán phòng cuối cùng cũng hãnh diện phất cờ reo hò.

Lúc trở về phòng thay trang phục, Thẩm Bắc không nghĩ Mạc Tử Hi cũng ở đó. Anh vừa đẩy cửa vào phòng đã có một bó hoa hồng xinh đẹp xuất hiện trước mặt, mùi hương nồng nàn khiến Thẩm Bắc ho nhẹ một tiếng, nghe Mạc Tử Hi nói: "Chúc mừng."

Thẩm Bắc bình tĩnh chậm rãi ngửi hương hoa nói: "Tôi cũng đâu phải con gái, tặng hoa làm gì?"

Tuy rằng nói vậy nhưng anh vẫn nhận, cẩn thận đặt lên cái bàn sau cửa. Mặc dù không phải con gái nhưng được tặng hoa tâm trạng cũng trở nên rất tốt. Mạc Tử Hi cũng không vạch trần sự che giấu vụng về của anh nói: "Hàn Thần Dật đã đặt bàn chúc mừng cậu ở Giản Ký."

"Nhắc tới Hàn Thần Dật, tôi còn chưa tìm cậu ta tính sổ đâu!" Thẩm Bắc vừa dọn đồ vừa tức giận nói.

"Sao vậy?"

"Mấy trò đùa giỡn tình cảm của cậu ta trước đây tôi không muốn đánh giá, dù sao cũng là cuộc sống riêng của cậu ta, thế nhưng cậu ta lại chọc vào Vũ Gia, vậy thì tôi không quản không được. Vũ Gia vô cùng ngây thơ, trước nay vẫn chưa từng tiếp xúc với bất kì thằng con trai nào khác, bây giờ Hàn Thần Dật lại chiều nó đến mức vui vẻ lâng lâng, tôi nói gì cũng không nghe lời."

"Cậu yên tâm đi, tôi thấy lần này Hàn Thần Dật động lòng thật đó."

"Cũng mong là như thế."

Hai người vừa nói vừa ra khỏi phòng, sân vận động này rất lớn, chú Vương lại không được lái xe vào sân, chỉ có thể đợi bên ngoài. Hai người vừa đi đến cửa, Thẩm Bắc đột nhiên nhớ ra để quên hoa trong phòng nên muốn quay lại lấy, Mạc Tử Hi muốn đi cùng nhưng anh không cho, chỉ đành đứng tại chỗ đợi.

"Yo! Hoa của ai để đây đẹp vậy, muốn tỏ tình sao~"

"Nói không chừng là được tỏ tình, nếu người ta đã không cần thì thằng tư, tới đây anh mày cài cho mày một đóa."

Thẩm Bắc vừa đến cửa phòng đã nghe tiếng đùa giỡn bên trong, anh không nói lời nào đẩy cửa vào, bốn người bên trong mặc đồng phục của Tân Tinh, chuẩn bị động đến bó hoa hồng trên bàn.

"Ngại quá, đó là của tôi." Thẩm Bắc nói rồi muốn cầm hoa lên, thế nhưng lại bị người của Tân Tinh đoạt lấy. Lần này Tân Tinh bị đoạt mất quán quân, trong lòng đã không vui vẻ gì, vừa nhìn thấy người trước mặt là thằng đối thủ yếu đuối của Thánh Nam lại càng không thoải mái.

"Đồ của mày? Có viết tên mày sao? Một thằng con trai cần hoa hồng làm gì, lớn lên đẹp như con gái, hành xử cũng chẳng khác gì đàn bà."

Thẩm Bắc nhìn thẳng vào mắt đối phương trầm giọng nói: "Tao lớn lên thế nào không liên quan đến mày, năng lực không bằng người khác, đã thua trận đấu thì phong độ cũng không cần nữa sao?"

"Mày nói cái gì?" Rõ ràng đã chọc giận đối phương, hắn ta vứt hoa xuống đất rồi nhào đến nắm cổ áo Thẩm Bắc, ba người kia cũng vây lại, rõ ràng muốn đánh người.

Thẩm Bắc thấy hoa hồng bị bọn họ vứt đi cũng nóng máu lên, anh dùng hết sức gạt cánh tay nắm áo mình ra, lúc đối phương định vung quyền đến nhẹ nhàng xoay người tránh thoát, thuận tay đánh vào bụng hắn ta. Thẩm Bắc chưa từng đánh nhau, toàn bộ đều là bản năng, anh cao xấp xỉ với đối phương, vốn dĩ sẽ đánh ngang tay, nhưng bên kia lại có đến bốn người, đánh một lúc Thẩm Bắc đã rơi xuống thế hạ phong.

Lúc Mạc Tử Hi đi tìm Thẩm Bắc nhìn thấy trận đánh nhau này, anh đang bị vây ở giữa, trên gương mặt tinh xảo của đầy vết thương. Nháy mắt Mạc Tử Hi trầm mặt xuống, khắp người tỏa ra khí lạnh bước đến đá vào lưng tên đứng gần cậu nhất, hắn ta đau đớn ngã xuống. Mạc Tử Hi nhìn thấy hắn ngã đè lên hoa, cậu lại đá lên bụng thêm một cái nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.