Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 13: Chương 13: Chương 12




Mạc Tử Hi sầm mặt trở về nhà, vừa mở cửa A Bái đã nhào đến ôm chân cậu kêu to. Mạc Tử Hi buông cặp xuống lấy hộp đồ ăn đặt trước mặt A Bái, lúc này nó mới chịu yên lặng xử lý đồ ăn. Mạc Tử Hi ngồi trên sô pha ngẩn người nhìn A Bái, cậu bất giác lại nhớ tới cảnh tượng buổi sáng hôm ấy, Thẩm Bắc dịu dàng vuốt ve A Bái, khung cảnh một người một mèo hài hòa biết bao, lại nhớ đến buổi chiều tan học hôm nay anh nắm tay một cô gái rời đi, có ngọn lửa không tên đột nhiên nhen nhóm trong lòng, cậu cầm gối trên sô pha ném về phía A Bái, làm nó sợ đến nỗi dựng hết cả lông, gào lên một tiếng đầy bất mãn.

Sáng hôm sau, khi Mạc Tử Hi đến trường thì phát hiện chỗ ngồi của mình có rất nhiều nữ sinh vây quanh, chỉ có mỗi Hàn Thần Dật là cậu trai lạc vào giữa đám đông. Mấy cô vây quanh Thẩm Bắc hỏi thăm về thân phận của cô gái hôm qua, nữ sinh trong lớp vừa trông ngóng chuyện tình cảm của anh, lại vừa hi vọng cô gái đó không phải là bạn gái anh, vì thế trong lòng các cô vừa mâu thuẫn lại vừa mong đợi, còn mục đích của Hàn Thần Dật thì đơn giản hơn nhiều, cậu ta chỉ muốn nghe ngóng thông tin của Vũ Gia mà thôi.

Thẩm Bắc không thích nói về Vũ Gia quá nhiều, bị đoàn người mồm năm miệng mười làm phiền không chịu nổi, anh lại không thể phát giận với bạn học, chỉ đành duy trì nụ cường gượng ứng phó với mọi người. Mạc Tử Hi nhíu mày, sầm mặt bước đến chỗ mấy nữ sinh kia: “Cho qua.” Mấy cô gái vừa nãy còn ríu rít an tĩnh lại trong nháy mắt, phát hiện tâm trạng áp suất thấp của cậu Mạc mới ý thức được mình đang chiếm chỗ ngồi của người ta, vì thế vội vã tan đàn xẻ nghé. Thẩm Bắc cảm thấy không khí quanh mình dễ thở hơn hẳn, mùi nước hoa của mấy nữ sinh cũng chậm rãi tan đi, anh như trút dược gánh nặng thở phào một hơi, xoay người cười nói với Mạc Tử Hi: “Cảm ơn nha.”

“Cảm ơn cái gì?”

“Giúp tôi giải vây.”

“Cũng không phải giúp cậu.” Mạc Tử Hi thản nhiên nói.

Thẩm Bắc cũng kinh ngạc với thái độ của cậu, anh cẩn thận quan sát một chút lại phát hiện tâm trạng của người bên cạnh không tốt, thế nên nghiêng người sang hỏi: “Cậu sao vậy? Mới sáng đã không vui?”

Mạc Tử Hi cảm nhận được hơi thở ấm áp khi Thẩm Bắc nói chuyện cùng mình, trái tim chợt nảy lên, chỉ hận không thể tóm anh lại, nói với anh không được phép nắm tay con gái, không được nói chuyện phiếm với con gái, cũng không được cười với người khác. Nhưng Mạc Tử Hi phải kiềm chế lại, hiện tại anh với Thẩm Bắc chỉ là bạn học thân thiết mà thôi, cậu cũng không muốn chưa ôm người về đã dọa người ta chạy mất. Mạc Tử Hi lật sách toán ra, không nhìn Thẩm Bắc, cậu cúi đầu thản nhiên nói: “Không có gì.”

Thẩm Bắc thấy cậu không muốn nói, cũng không hỏi nữa. Vừa ngồi thẳng người lên chuẩn bị ôn lại bài hôm trước bỗng có đầu bút chọt vào lưng anh, xoay đầu lại thì thấy gương mặt của Hàn Thần Dật, “Tiểu Bắc Bắc, cô bé kawaii* hôm qua là bạn gái cậu thật sao?”

Vẫn có tên chưa chịu thôi nữa, Thẩm Bắc thở dài trong lòng, lại nghĩ đến Hàn Thần Dật là một trong những người bạn ít ỏi cậu quen biết ở thế giới loài người, bèn thẳng thắn: “Em ấy tên Vũ Gia, là em gái tôi.”

Cậu Mạc bên cạnh đang nhìn chằm chằm sách toán nhưng trong lòng vô cùng rối rắm vừa nghe đến câu này trong nháy mắt cảm thấy thoải mái hẳn, cậu giấu đi cảm xúc của mình, im hơi lặng tiếng tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của Thẩm Bắc và Hàn Thần Dật.

“Em gái? Là em gái thật sao?” Hàn Thần Dật vừa nghe không phải là bạn gái của Thẩm Bắc lập tức hưng phấn.

“Chỉ là em gái thôi, nhưng không phải ruột thịt, em ấy là cháu bên ngoại của ông Văn, tôi lớn tuổi hơn nên ông Văn nhờ tôi chăm sóc cho em ấy.”

“Yà húuu!” Hàn Thần Dật rống lên, “Vậy ẻm học trường nào? Có phải mới lớp 10 không? Nhất Trung hay là Tam Trung?”

Hàn Thần Dật hỏi liên tiếp một loạt vấn đề, Thẩm Bắc cũng không trả lời ngay, anh cúi đầu suy nghĩ một lúc mới đáp: “Sức khỏe của Vũ Gia từ nhỏ luôn yếu ớt nên không đến trường, ông Văn dạy em ấy học ở nhà.”

“Thì ra là thế.” Hàn Thần Dật nói, “Thẩm Bắc, tối nay mời cậu ăn lẩu, cậu dẫn em gái đến luôn đi.”

“Không được.” Âm thanh của Thẩm Bắc đột nhiên lạnh xuống, “Sức khỏe không tốt nên em ấy rất ít khi ra khỏi nhà.” Rồi anh lại chợt nhớ ra gì đó mà bổ sung, “Hàn Thần Dật, cậu đừng trêu em ấy, Vũ Gia không thích hợp với cậu đâu.”

Nói rồi anh xoay người lên không để ý đến Hàn Thần Dật nữa.

Hàn Thần Dật bị cấm cửa mà không hiểu vì sao nên vô cùng không vui, cậu ta thu hồi lại hưng phấn khi nãy nhếch miệng lên, nhìn chằm chằm lưng Thẩm Bắc ngẫm nghĩ, cậu không cho trêu tôi càng muốn trêu.

Mạc Tử Hi ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện xong thì tâm trạng rất tốt cầm vở của Thẩm Bắc lên, chống cằm nghiêm túc xem. Thẩm Bắc khó hiểu nhìn người vừa nãy kéo mây đen đầy mặt nhoáng cái tâm trạng đã như tỏa nắng, anh không hiểu được phương hướng suy nghĩ của người này, cũng không muốn để ý nữa cầm vở bài tập toán lên.

“Lễ Giáng Sinh có kế hoạch gì không?” Thẩm Bắc giải bài tập được phân nửa đột nhiên nghe người bên cạnh hỏi.

“Cậu hỏi tôi hả?” Thẩm Bắc nghi vấn.

“Chứ ai?” Mạc Tử Hi tay chống cằm tay xoay bút.

“Vừa nãy còn không muốn nói chuyện với tôi?” Thẩm Bắc cố ý nói, bút trong tay Mạc Tử Hi ngừng xoay, cậu mất kiên nhẫn gõ bút lên bàn vài cái, nhìn Thẩm Bắc đợi anh trả lời.

Thẩm Bắc bị nhìn đến mất tự nhiên đáp: “Chưa có kế hoạch gì.”

“Hôm đó dành ra thời gian đi tôi đến đón cậu.” Mạc Tử Hi nói.

“Đi đâu?”

“Cậu cứ dành thời gian ra là được.”

“Cậu báo địa chỉ tôi tự đi, không cần cậu đón đâu.” Thẩm Bắc đáp.

Mạc Tử Hi nhìn anh một lúc, con người này dường như rất kháng cự việc cậu đến nhà đón, nhưng cậu cũng không thể hiện rõ cảm xúc của mình, vờ như không có việc gì nói: “Vậy hẹn ở cổng trường đi.”

Mạc Tử Hi nói xong Thẩm Bắt mới kinh ngạc nhận ra mình bất giác đã nhận lời ra ngoài dịp Giáng Sinh với cậu. Lòng anh phiền não nhưng không thay đổi được gì, anh biết Mạc Tử Hi rất có ác cảm với người nuốt lời nên chỉ đành chấp nhận lời hẹn này.

Giáng Sinh vừa hay rơi vào chủ nhật, từ mấy tuần trước Thẩm Bắc đã cảm nhận được không khí ngày lễ ngập tràn, cửa hàng nào cũng trang trí đủ loại cây thông lớn nhỏ khác nhau, trên cửa sổ dán đầy hoa tuyết và ông già Noel, mấy trung tâm mua sắm lớn cũng nhân dịp lễ đẩy mạnh tiêu thụ, mùa đông lặng lẽ dường như bừng lên sức sống.

Thẩm Bắc nhớ đến lời hẹn với Mạc Tử Hi cho nên vẫn thức dậy sớm như ngày đến trường. Thế nhưng vừa xuống giường anh đã phát hiện có điều không thích hợp, làn da anh trở nên thô ráp, nơi mắt cá chân còn xuất hiện vảy cá xanh nhạt, cúi nhìn viên giao châu trên cổ trở nên nhạt màu gần như biến thành trong suốt, Thẩm Bắc biết rằng hôm nay không thể nào ra khỏi nhà rồi.

Vốn thời gian duy trì của giao châu đã dài hơn, Thẩm Bắc cũng không cần cách mười lăm ngày trở về biển, bà Văn nói anh có thể ở trên đất liền đến ba mươi ngày, nào biết chỉ mới hai mươi lăm ngày đã là cực hạn rồi. Vì thế Thẩm Bắc không kịp nghĩ ngợi thêm nữa, nhân lúc trời vừa sáng trên biển không nhiều người, anh nương theo sóng biển lặn xuống đại dương.

Dưới ánh mặt trời ấm áp ngày đông, Mạc Tử Hi đợi hai tiếng rưỡi ở cổng trường Thánh Nam cũng không gặp được Thẩm Bắc, điện thoại gọi đến cháy máy vẫn là tiếng thông báo không liên lạc được. Ánh mắt trông đợi ngày càng tối đi, lộ ra vẻ trầm mặc không vui. Từng đôi tình nhân tay trong tay tới lui trên đường, từng gương mặt hạnh phúc dưới ánh mặt trời lại càng trở nên chói mắt hơn, trên quảng trường ở phố đối diện không xa vang lên bài “Jingle Bells”, khắp nơi đều tỏa ra không khí ấm áp của ngày lễ. Mạc Tử Hi cô độc đứng giữa dòng người, quanh cậu toát ra bầu không khí “đừng lại gần“. Cậu nâng tay lên xem thời gian, đã mười một giờ rưỡi rồi, thời gian hẹn với Thẩm Bắc đã qua ba tiếng, nhà hàng đặt trước cũng gọi đến hỏi cậu có muốn gọi món trước không, điện thoại của Thẩm Bắc vẫn không liên lạc được. Mạc Tử Hi rũ mắt, tay nắm chặt túi đồ đi đến vứt vào thùng rác gần đó, bên trong là kính bơi cậu mua cho Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc đong đưa đuôi cá tham lam hấp thụ năng lượng từ biển sâu, cả người dần trở nên thoải mái hơn, lúc này anh mới nhớ đến lời hẹn với Mạc Tử Hi, vừa nãy vội vàng quên mất liên lạc với cậu, nhất định cậu giận rồi. Thẩm Bắc thở dài một tiếng, tình huống hiện tại của anh ít nhất cũng phải ở dưới biển một ngày một đêm, đành đợi đến khi lên bờ giải thích với cậu ấy vậy. Thẩm Bắc đong đưa đuôi bơi xuyên qua rặng san hô, tận lực vắt hết não suy nghĩ một lời giải thích hợp lý.

Thứ hai, Thẩm Bắc vừa lặp đi lặp lại lời giải thích anh nghĩ suốt một ngày mới ra vừa đi đến lớp học, đến khi ngồi vào chỗ mới phát hiện bên cạnh đổi người. Anh nhìn Hàn Thần Dật đầu tóc vàng chóe đang gục xuống bàn ngủ, đẩy đẩy cậu ta, Hàn Thần Dật mới xoay đầu nhìn sang, “Sao vậy?”

“Sao cậu ngồi đây, Mạc Tử Hi đâu?” Thẩm Bắc hỏi.

Hàn Thần Dật vừa nghe lập tức mất hứng, thiếu điều đập bàn đứng lên, “Chỗ này vốn là của tôi mà, là cậu ta chiếm ổ nha, bây giờ tìm lại được lương tâm nên trả lại, Tiểu Bắc Bắc à, chúng ta mới chia tay mấy tuần cậu đã quên tôi rồi sao.”

Thẩm Bắc ôm trán không muốn nhiều lời với cậu ta thêm nữa, Mạc Tử Hi ôm chồng vở bài tập vào lớp, sau khi đặt lên bàn trên cùng, cậu không hề chớp mắt thong dong đến ngồi sau lưng Hàn Thần Dật, không hề nhìn Thẩm Bắc lấy một lần.

Thẩm Bắc thầm hô không ổn, xem ra cậu Mạc giận lắm rồi, vì thế vội xoay người xin lỗi Mạc Tử Hi, “Xin lỗi, hôm qua tôi không phải cố ý thất hẹn đâu.”

“Không sao, tôi cũng không đến.” Mạc Tử Hi thản nhiên đáp.

Một câu này khiến lời giải thích của Thẩm Bắc nghẹn lại trong cổ họng, anh nhìn gương mặt hờ hững của Mạc Tử Hi, nhất thời nói không nên lời, do dự vài giây rồi xoay người về chỗ.

Đến lúc này Mạc Tử Hi mới ngẩng đầu nhìn cái ót của Thẩm Bắc, có cọng tóc dựng lên, đung đưa theo cơn gió nhẹ ngày đông. Mạc Tử Hi nắm chặt bút trong tay, trong lòng biết bao cảm xúc lẫn lộn, từ nhỏ cậu đã không hiểu cách ở chung với người khác, lúc giao tiếp vẫn luôn ở thế bị động, giờ đây vì người này khó lắm mới cố gắng chủ động một chút, thế nhưng vẫn luôn bị cự tuyệt.

Hay cứ trở về cuộc sống như trước thì hơn, không có mong đợi không lo bị từ chối, cũng sẽ không thất vọng hay khổ sở nữa.

- ---------------

*Kawaii ((かわいい): Đáng yêu, dễ thương trong tiếng Nhật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.