Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Thẩm Bắc hoảng hốt chạy về nhà, không ăn cơm tối tự nhốt mình trong phòng. Anh không có cách nào bình tĩnh lại được, trái tim vẫn đập nhanh không ngừng, chuyện vừa xảy ra tựa như đèn kéo quân liên tục phát lại hình ảnh trong đầu anh. Gương mặt của Mạc Tử Hi, ánh mắt của cậu, và cả độ ấm cậu lưu lại trên môi anh, mọi thứ hỗn loạn trong đầu vương vấn mãi không dứt.

Từ lần đầu tiếp xúc, Thẩm Bắc đã nhạy cảm nhận ra được Mạc Tử Hi đối xử rất tốt với anh cũng rất quan tâm anh. Thẩm Bắc không muốn đem phần quan tâm này hướng về suy nghĩ kia, dù gương mặt anh có xinh đẹp thế nào thì vẫn là con trai, cho dù Mạc Tử Hi có hứng thú cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người, thế nhưng chuyện hôm nay lại đánh vỡ tất cả ý nghĩ anh tự lừa mình dối người.

Một nụ hôn thay đổi hoàn toàn mối quan hệ của cả hai.

Điều khiến Thẩm Bắc càng phiền não là sau chuyện vừa rồi anh vẫn không hề chán ghét Mạc Tử Hi, chỉ không biết nên đối mặt với cậu thế nào.

Có vài chuyện anh chưa nhận ra nhưng bất tri bất giác đã thay đổi rồi.

Thẩm Bắc phiền muộn cào loạn tóc mình, cởi áo ra khỏi nhà thả mình vào đại dương, anh cần phải lập tức bình tĩnh lại.

Sáng hôm sau, Thẩm Bắc lăn lộn ở nhà thật lâu mới cất bước đến trường, vừa vào cổng đã gặp Hàn Thần Dật và Mạc Tử Hi, Thẩm Bắc nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tử Hi bèn vội vàng né tránh, Hàn Thần Dật đến gần vỗ lên bả vai Thẩm Bắc chào buổi sáng rồi tiếp tục truy hỏi Mạc Tử Hi: “Rốt cuộc mặt mày làm sao? Ai đánh?”

Mạc Tử Hi im lặng nhìn Thẩm Bắc khiến tim anh lại nhảy dựng lên, đẩy cánh tay của Hàn Thần Dật trên bả vai ra rồi nói với bọn họ: “Cô tiếng Anh bảo tôi đến văn phòng lấy vở bài tập, tôi đi trước.” Nói rồi vội vàng bỏ chạy về dãy phòng học.

Mạc Tử Hi nhìn theo bóng lưng của Thẩm Bắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm. Hàn Thần Dật nhìn thấy nổi hết da gà, dùng sức đẩy cậu một cái, “Cười cái mẹ gì! Mặt mày là sao? Có phải gặp phiền phức gì không? Cần anh em giúp đỡ không?”

“Đổi chỗ ngồi lại đi.” Hàn Thần Dật hỏi một đằng Mạc Tử Hi trả lời một nẻo.

“......” Hàn Thần Dật thiếu chút nữa trượt chân, cậu bùng nổ, “Mày bệnh thiệt luôn! Mày muốn đổi chỗ ngồi là đổi vậy đó hả, tao ở đâu trong lòng mày, ông mài* không đổi, nói gì cũng không đổi nữa!”

“Nếu tao lấy được cách liên lạc với em gái của Thẩm Bắc thì sao?” Mạc Tử Hi hỏi.

“Đổi!” Hàn Thần Dật lập tức lật mặt, “Đổi liền.”

Vì thế khi Thẩm Bắc “lượn” một vòng đến phòng giáo viên trở lại, vừa vào lớp đã nhìn thấy hai người kia lại đổi chỗ cho nhau, anh trầm mặt đứng ngay cửa lớp. Trường này quản lý học sinh lỏng lẻo vậy sao, con nhà có tiền có thể tùy ý đổi chỗ vậy sao? Thẩm Bắc còn mãi ngẩn người thì giáo viên chủ nhiệm đã cầm sách vở đẩy nhẹ người anh, “Sao em còn đứng đây, mau về chỗ đi vào tiết rồi.”

Thẩm Bắc không tình nguyện trở về chỗ ngồi, việc đầu tiên là nhích ghế cách xa người bên cạnh một chút sao cho ghế vẫn nằm trong phạm vi bàn học.

“Mạc Tử Hi, Hàn Thần Dật, hai đứa làm gì vậy? Cứ thích là đổi chỗ, chơi vui không?” Thầy đẩy mắt kiếng trên sóng mũi, không cảm xúc nói.

“Thầy ơi, tiếng anh của em không tốt, thành tích của Hà Mỹ Mỹ lại tốt, em thấy ngồi cạnh bạn sẽ giúp em tiến bộ hơn.” Hàn Thần Dật chủ động nói.

“Tiếng anh của Thẩm Bắc cũng rất tốt, môn nào em ấy cũng xuất sắc, sao em ấy lại không giúp em được?” Thầy trách cứ.

“Thẩm Bắc được mấy bạn gái hoan nghênh lắm, mỗi lần hết tiết chỗ của cậu ấy đều bị vây chật như nêm cối, sẽ ảnh hưởng em làm bài tập.” Hàn Thần Dật nghiêm túc nói hươu nói vượn. Thẩm Bắc nằm không cũng trúng đạn cau mày xoay đầu nhìn cậu ta, Hàn Thần Dật lại quăng cho anh một nụ cười xin lỗi, xin lỗi nha Tiểu Bắc Bắc, vì hạnh phúc của chúng ta, cậu hi sinh một chút đi.

Nghe Hàn Thần Dật nói xong thầy giáo càng không có cảm xúc gì, nhìn sang Thẩm Bắc một cái, trong lòng nghĩ nhan sắc đó mà không được hoan nghênh mới là kì lạ. Vì không muốn chậm trễ giờ học nữa nên thầy đành không truy cứu chuyện này thêm, “được rồi, cứ như vậy đi, hai đứa không được tùy tiện đổi chỗ nữa, ai còn tự ý đổi thì chép phạt năm trăm lần bài Ly Tao** đi.”

Thẩm Bắc rên rỉ trong lòng, ý nghĩ đổi chỗ với người khác vừa nhen nhóm đã bị bóp chết từ trong trứng nước, chỉ đành chấp nhận ngồi cạnh Mạc Tử Hi, cả tiết học như ngồi trên đống than.

Cũng may cả ngày Mạc Tử Hi không quấy rầy gì đến anh, cậu nghe giảng vô cùng nghiêm túc, giống như hôm qua không xảy ra chuyện gì hết, thế nhưng lại khiến lòng Thẩm Bắc có chút khó chịu. Anh vừa mong cả hai có thể quên đi nụ hôn ngày hôm qua, lại cảm thấy bất mãn với thái độ của Mạc Tử Hi. Thẩm Bắc không hiểu nổi bản thân mình nữa, một bản thân như vậy khiến anh cảm thấy thật xa lạ, cũng thật sợ hãi.

“Câu này làm sao?” Vào lúc anh đang xuất thần, đột nhiên người bên cạnh nhích lại hỏi nhỏ bên tai anh. Thẩm Bắc giật mình, không nhìn sang Mạc Tử Hi mà cúi đầu nhìn vào đề bài cậu đưa sang.

Là một đề dịch tiếng anh, câu cần dịch là: About the kiss, I apologize to you (Tôi xin lỗi về nụ hôn ấy).

Nhìn thấy câu này, gương mặt Thẩm Bắc dần đỏ lên, vội vàng che lại cái câu kia, ngẩng đầu hỏi Mạc Tử Hi: “Cậu tìm mấy cái câu vớ vẩn này ở đâu ra?”

“Tạp chí tiếng anh.” Mạc Tử Hi vô cùng đứng đắn trả lời.

“Câu này còn không biết dịch thì cậu về nhà làm ruộng luôn đi.” Thẩm Bắc nói xong đưa lại vở cho Mạc Tử Hi rồi thu dọn chuẩn bị ra về.

“Đến nhà tôi chơi với A Bái không?” Mạc Tử Hi mỉm cười cất vở đi, dịu dàng hỏi Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc sửng sốt một chút rồi rũ mắt nói: “Không đi, hỏi thăm A Bái giúp tôi.” Nói rồi anh đeo cặp ra khỏi lớp. Trong lòng Thẩm Bắc rất loạn, biết rõ tình cảm của Mạc Tử Hi cũng không phản cảm, nhưng anh chỉ đành cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người, để cả hai không lệch khỏi quỹ đạo bình thường thêm nữa.

Mạc Tử Hi nhìn câu nói tiếng anh vẫn chưa được dịch ra khẽ cong khóe miệng, dưới câu của cậu xuất hiện thêm một câu: It doesn”t matter, I don”t mind (Không có gì, tôi không để ý đâu). Từng chữ cái tiếng anh lưu loát dưới hàng chữ cứng cáp có lực của cậu lại càng trở nên xinh đẹp hơn.

Mạc Tử Hi biết Thẩm Bắc không để ý, nếu không để ý thì cái gì cũng dễ nói hơn rồi.

Cậu tựa như thiếu niên biết yêu lần đầu, nhìn hai câu tiếng anh trên vở đến ngẩn người, trong lòng như nở ra một đóa hoa.

Gần đến lúc thi cuối học kì, mọi người đều nghiêm túc ôn tập chuẩn bị cho kì thi, Thẩm Bắc cũng không dư sức ứng phó với Mạc Tử Hi, đối với việc ngồi cùng bàn với cậu đã từ bỏ phản kháng, dần dần cũng thành thói quen, không chủ động đến gần cũng không quá xa cách với cậu, mà Mạc Tử Hi không biết nghĩ gì cũng không chủ động đi chọc anh. Ngọn lửa nào đó trong lòng hai người cũng bị kì thi ép đến dần dần phai nhạt đi.

Hôm kết thúc thi cũng là ngày Thẩm Bắc nhận được tiền lương tháng trước, sau khi trả tiền cho bà Văn, đây là khoản tiền tiêu vặt đầu tiên anh cầm được trên tay. Thẩm Bắc muốn dùng tiền này mua gì đó, ánh mắt thoáng nhìn qua Mạc Tử Hi đang ngồi bên cạnh, rồi đột nhiên lại nghĩ đến mẹ Thẩm ở khu nhà không xa trường học, mẹ nuôi của Mạc Tử Hi, người mẹ đời trước của Thẩm Bắc.

Thi xong môn cuối, Hàn Thần Dật kéo Mạc Tử Hi đi hát karaoke, Thẩm Bắc viện cớ trong nhà có việc để né tránh bọn họ. Sau khi xác định bọn họ đi xa rồi, Thẩm Bắc mới ra khỏi trường, anh ghé trung tâm mua sắm tìm quà cho mẹ Thẩm.

Do dự đứng trước cửa vài phút, cuối cùng Thẩm Bắc cũng nâng tay gõ ba tiếng lên cánh cửa cũ kỹ.

“Tới ngay.” Âm thanh vừa thân thuộc lại xa lạ vang lên sau cửa.

Đột nhiên Thẩm Bắc cảm thấy căng thẳng, vội vàng cầm túi quà giấu ra sau lưng, nhưng cảm thấy như vậy không tự nhiên, anh lại vòng tay ra phía trước. Tiếng mở cửa vang lên, mẹ Thẩm mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, đứng ở cửa dịu dàng cười nhìn Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc thầm siết chặt tay cầm quà, khẩn trương chào mẹ Thẩm: “...Con chào dì, con là Thẩm Bắc, lần trước có ghé qua nhà dì.”

“Dì nhớ dì nhớ, con là bạn học hôm trước đến cùng Tiểu Hi đúng không, đẹp trai như vậy dì làm sao quên được, đừng đứng ở cửa nữa vào nhà đi con.” Mẹ Thẩm tươi cười mời anh vào nhà.

Thẩm Bắc đặt quà lên bàn ăn trong nhà bếp rồi theo sau mẹ Thẩm vào phòng khách, anh ngồi xuống sô pha, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, dáng vẻ rất thận trọng. Anh muốn nhìn ngôi nhà quen thuộc thêm lần nữa, lại không dám thể hiện cảm xúc quá nhiều, sợ bản thân sẽ mất khống chế như lần trước.

Mẹ Thẩm đưa cho anh một ly nước trái cây, cười nói: “Sao hôm nay con lại đến một mình, Tiểu Hi không đi cùng sao?”

“Cậu ấy...bận ạ, con vừa thi xong, sang bên này mua chút đồ, lại nhớ nhà dì ở đây nên thuận đường ghé thăm.” Thẩm Bắc uống một ngụm nước muốn giấu đi sự lúng túng của mình, nhưng một ngụm này lại khiến anh thiếu chút nữa rơi nước mắt, trong tay anh là ly nước xoài.

“Làm sao thế? Có phải là con không thích uống nước này không, để dì đổi trà cho con nhé.” Mẹ Thẩm thấy anh có chút kì lạ vì thế định đứng lên đổi nước cho anh, “Tiểu Hi rất thích uống cái này, dì cứ nghĩ mấy đứa nhỏ tụi con đều thích.”

“Dạ không ạ, con thích uống cái này.” Thẩm Bắc nói, “Rất thích.”

Nước xoài là món đời trước Thẩm Bái thích uống nhất, nếu anh đoán không lầm thì trong tủ lạnh đều để đầy loại nước này.

“Dì ơi, hôm nay con đến thăm dì có thể đừng nói với Mạc Tử Hi không?” Uống được nửa ly nước xoài, Thẩm Bắc mới do dự nói.

“Được, dì đi nấu cơm, con ở lại ăn trưa nhé, đừng vội vàng như lần trước.”

Mẹ Thẩm cũng không hỏi nhiều, dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Thẩm Bắc rồi vào bếp. Thẩm Bắc nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ Thẩm, biết bao hình ảnh nơi phòng khách đời trước hiện về trong đầu anh. Thẩm Bắc cố gắng ép xuống hồi ức, điện thoại bên cạnh vang một tiếng, là tin nhắn của Mạc Tử Hi, hỏi anh đang ở đâu, cậu đến đón anh đi hát.

Thẩm Bắc không cần nghĩ đã đáp lời: Ở nhà có việc không đi được, đừng đến đón tôi, mọi người chơi vui đi.

Thẩm Bắc trả lời xong đặt điện thoại sang một bên rồi vào bếp phụ mẹ Thẩm.

Mà Mạc Tử Hi đứng dưới lầu khu nhà mẹ Thẩm nhìn thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Bắc, bất giác siết chặt điện thoại. Cậu vốn đã đi với đám Hàn Thần Dật rồi lại phát hiện để quên điện thoại trong lớp nên đành quay ngược về lấy, sau đó lại phát hiện Thẩm Bắc bước từ trung tâm mua sắm ra nhưng không về nhà nên cậu lén đi theo. Vậy mà lại phát hiện anh đến nhà mẹ Thẩm, Mạc Tử Hi đợi dưới lầu một lúc không thấy anh xuống bèn nhắn tin cho anh, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Vì sao Thẩm Bắc lại đến thăm một người già chỉ mới gặp mặt một lần, lại còn giấu không cho cậu biết. Mạc Tử Hi nhớ đến hành động khác thường của Thẩm Bắc lần trước không khỏi nhíu mày.

Bí mật của Thẩm Bắc, hình như...ngày càng nhiều hơn.

- ----------------

* Ông mài (bản gốc: 劳资): Cách nói trại đi khi Hàn Thần Dật tự xưng “ông mày”

**Ly Tao (离骚): Ly Tao là bài thơ được sáng tác vào thời Chiến Quốc ở Trung Quốc, tác giả là Khuất Nguyên, đây là bài thơ trữ tình dài nhất thời cổ đại. Trong lời thơ bao hàm lòng trung với vua, sự lo lắng với vận mệnh đất nước, quan tâm đến cuộc sống nhân dân, biểu đạt nguyện vọng, lý tưởng đối với nền chính trị đương thời. Bên cạnh đó còn bộc lộ ý chí không thỏa hiệp với cái ác, phản ánh tình cảm yêu thương quốc gia và muôn dân của nhà thơ. Lời thơ dùng hoa cỏ, mỹ nhân, những truyền thuyết, thần thoại để so sánh, tưởng tưởng, vẽ nên bức tranh rực rỡ xinh đẹp, thể hiện trọn vẹn chủ nghĩa tinh thần lãng mạn, cũng khai sáng ra thể thơ “Li Tao” cho nền văn học Trung Hoa. Toàn bộ bài thơ gồm 352 câu.

Nguồn tham khảo: baike.baidu.com/item/离骚/1045

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.