Trong tuần này, Mạc Tử Hi đã đến trường Thánh Nam năm lần, mặc dù thằng anh em tốt chơi cùng từ nhỏ đang học ở Thánh Nam, cậu cũng chưa bao giờ chịu khó chạy qua đến vậy. Cũng đã là lần thứ năm Hàn Thần Dật dạo quanh khuôn viên trường học n vòng với Mạc Tử Hi, cậu không đi nổi nữa nhất quyết đặt mông ngồi xuống băng ghế bên cạnh sân bóng rổ, nói với Mạc Tử Hi: “Tóm lại là mày muốn tìm gì? Mày nói một tiếng tao gọi người kiếm cho mày được không? Tao xin mày đừng tra tấn tao nữa.”
“Tìm người.” Thật ra Mạc Tử Hi cũng đi không nổi nữa, cậu trả lời ngắn gọn rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Thần Dật.
Có vài nữ sinh thấy bọn họ ngồi xuống bèn cẩn thận mang hai lon nước ngọt đến gần đưa cho hai người. Mạc Tử Hi chẳng màng nâng mắt lên, cậu quan sát một vòng sân thể dục, muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy.
Hàn Thần Dật nhận nước, cười nói cảm ơn rồi uống ừng ực, lại qua loa quẹt miệng rồi hỏi Mạc Tử Hi: “Tao biết mày muốn tìm người, con mẹ nó vấn đề là mày tìm ai? Học lớp nào? Tên gì? Nam hay nữ?”
“Thẩm Bắc.” Mạc Tử Hi cầm lon nước còn lại lên uống.
Hàn Thần Dật thuận miệng hỏi: “Em gái xinh đẹp lớp nào được mày coi trọng vậy?”
“Là nam.”
“WHAT?” Hàn Thần Dật sửng sốt tột độ, Mạc Tử Hi này từ nhỏ đến lớn chưa có khi nào lục tung cả thế giới lên chỉ vì muốn tìm một người, mà còn là nam, “mày tìm một thằng con trai làm gì?”
“Chả làm gì hết.” Mạc Tử Hi tiếp tục quan sát người trên sân. Hàn Thần Dật nhìn dáng vẻ cậu dường như không phải đi tìm kẻ thù nên hỏi một câu thăm dò: “Đừng nói là mày đơn phương thầm mến người ta nha?”
Mạc Tử Hi không trả lời nữa, chỉ im lặng uống nước. Hành động của cậu khiến Hàn Thần Dật hoảng sợ, kích động bật người gào to: “Móa thiệt luôn! Thầm mến người ta thiệt luôn?”
Mạc Tử Hi thản nhiên nói: “Tao cũng không biết, tụi tao chỉ mới gặp mặt một lần.”
“Coi bộ dáng mất hết hồn vía của mày thì tám chín phần là vậy rồi, mới gặp một lần thôi? Mọe vậy là nhất kiến chung tình đó hả, không ngờ cậu Mạc cũng có ngày này nha. Lúc trước nói mày ăn cả nam cả nữ chỉ là đùa vui, không ngờ thành thật rồi.”
Mạc Tử Hi nghe mà phiền muộn, cậu đứng dậy ném lon nước rỗng theo đường cong parabol vào sọt rác rồi nói: “Giúp tao tìm người hoặc là mày ngậm miệng lại.”
“Tìm tìm tìm, cho dù tao có lật ngược cái trường lên cũng sẽ tìm ra người cho mày, tao còn muốn xem thử người đó đẹp đến mức nào mới có thể khiến mày nhất kiến chung tình.” Hàn Thần Dật không nhịn được cười hỏi, “Mày tìm nhiều ngày như vậy rồi còn chưa thấy, mày có chắc là cậu ta học ở Thánh Nam không?”
“Cậu ấy mặc đồng phục trường tụi mày.”
“Đâu phải chỉ có học sinh trong trường mới mặc đồng phục trường.”
Hàn Thần Dật nhắc nhở khiến Mạc Tử Hi tỉnh ngộ, tìm nhiều ngày rồi mà không thấy, có thể cậu ấy chỉ tùy tiện mặc đồ của người khác. Nghĩ đến khả năng này Mạc Tử Hi lại bất giác phiền não, Hàn Thần Dật thấy vậy vội vàng nói: “Mày chờ chút, tao gọi điện cho hội trưởng hội học sinh, nhờ anh ta tìm người trong hệ thống của trường thử, tên người ta viết thế nào?”
“Thẩm Bắc, Thẩm của Thẩm Dương, Bắc của phương Bắc.”
Hàn Thần Dật gọi điện nhờ vả rất nhanh đã có câu trả lời, hội trưởng hội học sinh nói trong danh sách học sinh không có tên người này. Mạc Tử Hi nhận được tin chính xác có chút lạc lối, thông tin về người kia chỉ có một cái tên cùng với đồng phục của trường Thánh Nam. Thế nhưng hôm nay lại phát hiện ra cậu không phải học sinh của Thánh Nam, nếu như cậu ấy không học trường này, vậy thì tìm ở đâu đây?
Nếu đã như vậy Mạc Tử Hi cũng không nói thêm tiếng nào bèn rời đi. Hàn Thần Dật tổn thương vừa nhìn theo bóng lưng cậu vừa mắng: “Mạc Tử Hi, người yêu trong mộng không ở đây nhưng mà anh em tốt của mày vẫn tồn tại đó, không phải nói bao tao ăn tối sao?”
Mạc Tử Hi ném ngược lại cho cậu cái bóp tiền, cũng không quay đầu chỉ nói: “Tự mình ăn đi.”
Hàn Thần Dật dựng ngón giữa sau lưng Mạc Tử Hi rồi xoay người đưa bóp tiền cho bạn gái xinh đẹp nhất trong nhóm, cười nói: “Tôi mời khách, Mạc Tử Hi thanh toán, hôm nay mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Mấy nữ sinh có lộc ăn bất ngờ đến choáng váng, cô gái cầm bóp tiền cười nói với Hàn Thần Dật một câu “cảm ơn oppa” rồi kéo đám bạn của mình rời đi.
Một tuần sau Thẩm Bắc nhận được tin của bà Văn, hôm ấy anh vừa dạo một vòng đáy biển trở về thì gặp được bà Văn ngồi trong nhà đang trò chuyện gì đó với mẹ anh. Nhìn thấy anh về thì nói: “Tiểu Bắc, chuyện của con lo xong rồi, ông Văn lấy thân phận của một cô nhi đã mất tích cho con, hơn nữa cũng đã hoàn tất thủ tục nhận nuôi con, dựa theo tên con để thay đổi, cái này là chứng minh thư.”
Thẩm Bắc nhận lấy tấm giấy nhỏ, nhìn thông tin trên giấy mà lòng ngổn ngang, cuối cùng anh cũng có thể trở về với cuộc sống trước kia rồi.
Bà Văn nói tiếp: “Ông Văn của con trước đây là thầy giáo của trường Thánh Nam, tuy bây giờ đã về hưu nhưng vẫn còn chút quen biết trong trường nên ông bà thấy nên cho con đến đó học, tuổi của con tầm lớp 11, ngày mai con với ông đến trường nhận lớp rồi vào học luôn.”
Thẩm Bắc kích động đến mức không biết nói gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn với bà Văn. Bà Văn biết Thẩm Bắc vui, nhưng không nghĩ đến lại hào hứng đến mức này, bà từ ái cười nói: “Coi thằng nhỏ vui kìa! Nhưng mà Tiểu Bắc à, thế giới loài người vô cùng nguy hiểm, con nhất định phải chú ý mọi nơi mọi lúc.”
“Dạ.” Thẩm Bắc gật đầu thật mạnh, suy nghĩ đã sớm bay xa. Lần thứ hai có được quyền lợi sống trên đời này, anh cảm thấy vừa kì diệu lại vừa hưng phấn.
Thẩm Bắc đến trường báo danh sau kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn. Sáng sớm ngày tám tháng mười, anh mặc đồng phục chuẩn bị cặp sách đầy đủ đi cùng ông Văn đến Thánh Nam. Hôm ấy thời tiết rất đẹp, không khí sau những ngày mưa vô cùng mát mẻ trong lành, nước mưa quét đi lá rơi trên đường, từng hàng cây tô nên một màu xanh biếc. Thẩm Bắc ngồi trên xe của ông Văn, xung quanh đều là học sinh đang vội vàng đến trường, ánh mặt trời lộ ra chỏm đầu nho nhỏ, bầu trời trắng xóa dần nhuốm sắc xanh. Trên xe có tiếng radio đọc tin buổi sáng, Thẩm Bắc chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ những chuyện quan trọng. Bánh quẩy và sữa đậu nành trong miệng vẫn vương hương vị của khi trước, chỉ là thời gian đã trôi qua mười hai năm rồi.
Thủ tục nhập học làm xong rất nhanh, ông Văn chào hỏi mấy vị cấp trên trong trường xong thì rời đi, còn Thẩm Bắc theo giáo viên chủ nhiệm đến lớp học mới của mình. Trên con đường từ khu văn phòng đến khu lớp học, anh đều nhịn không được mà nhìn khắp bốn phía, điều kiện dạy học ngày nay đã vượt xa lúc trước rất nhiều.
Hàn Thần Dật đang cúi đầu chơi game dưới bàn, dù cho giáo viên chủ nhiệm đã vào đến lớp thì cậu vẫn không e sợ chút nào. Mãi đến khi nghe giáo viên thông báo lớp có học sinh mới đến cậu mới ngẩng đầu lên liếc một cái, thế nhưng một cái liếc này lại khiến Hàn Thần Dật quên luôn cả trò chơi trong điện thoại vẫn còn đang chạy. Không những vậy, học sinh trong lớp cũng rơi vào trạng thái giống cậu, mọi người đều sợ hãi nhìn Thẩm Bắc.
Thẩm Bắc gật đầu chào hỏi mọi người, tự giới thiệu bản thân: “Chào các bạn, tôi tên Thẩm Bắc, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Nói xong anh xoay người viết tên mình lên bảng.
Hàn Thần Dật nhìn cái tên trên bảng nửa ngày cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạc Tử Hi phải đi tìm người khắp thế giới. Người tên Thẩm Bắc này lớn lên sao mà mọe nó lại có thể xinh đẹp như thế. Mái tóc nâu hạt dẻ, sợi tóc mềm mại phủ trước trán, ánh mắt to tròn linh hoạt, sống mũi cao thẳng tắp, còn cả môi trái tim với khóe môi cong tự nhiên trong truyền thuyết. Quan trọng nhất là làn da cậu ta rất đẹp, thậm chí còn trắng hơn rất nhiều nữ sinh. Hàn Thần Dật chưa gặp qua thằng con trai nào xinh đẹp đến vậy.
Sau khi Thẩm Bắc giới thiệu bản thân xong thì ngồi xuống ghế trống cuối lớp, lớp phó học tập đặt sách giáo khoa trên bàn của anh cười ngọt ngào nói: “Lúc học có chỗ nào không theo kịp thì cứ hỏi mình nhé.” Lớp phó nào còn dáng vẻ mất kiên nhẫn khi nói chuyện với các nam sinh khác trong lớp.
Thẩm Bắc cười nói “được” rồi cúi đầu lật sách, bỏ ngoài tai tiếng thảo luận xì xầm vang lên trong phòng học.
Hàn Thần Dật thoát game, nhắn tin cho Mạc Tử Hi: [Tối nay chỗ cũ gọi sẵn món tao thích, tao tặng mày một bất ngờ to bự!]
Suốt cả ngày dài, trong thời gian nghỉ giữa các tiết học lúc nào cũng có đầy người vây quanh bàn Thẩm Bắc, mấy người đẹp thường ngày mắt cao hơn trời nay đều vây quanh anh hỏi đông hỏi tây, danh nghĩa là quan tâm bạn học, thật ra là quan tâm đến bộ dáng đẹp trai của người bạn mới này mà thôi.
Cậu nam sinh nào đó trước tháng trước cũng vừa chuyển vào nhưng đến nay vẫn chưa được các bạn nữ nhớ tên bày tỏ mình bị tổn thương sâu sắc.
Kết thúc tiết học cuối cùng, Hàn Thần Dật đẩy mấy nữ sinh muốn ra về cùng Thẩm Bắc, nói với anh: “Bạn học mới đến, mình là lớp trưởng, mình nghĩ có vài vấn đề cơ bản trong trường và lớp cần phải nói với cậu một tiếng.”
Thẩm Bắc bị bao vây cả ngày được lớp trưởng giải vây, vội vàng gật đầu nói “được”, anh đeo cặp rồi ra về cùng Hàn Thần Dật. Mấy nữ sinh nào dám dây dưa thêm với Hàn Thần Dật đành phẫn nộ rời đi.
Suốt đoạn đường Hàn Thần Dật đều lén đánh giá Thẩm Bắc, trong lòng thầm nghĩ mình đã trách oan anh em tốt. Không trách được cậu ta lại nhất kiến chung tình với một thằng con trai, chỉ trách bạn học này quả thật trêu chọc lòng người.
Mạc Tử Hi đợi hơn mười phút ở quán bar bọn họ hay ghé, cậu vẫn chưa gọi món Hàn Thần Dật hay uống, chỉ gọi một ly Negroni yêu thích của mình, vừa uống vừa nghe ca nhạc trên sân khấu. Thật ra cậu cũng không phải đang đợi bất ngờ Hàn Thần Dật mang đến, thằng bạn này của cậu quá không đáng tin. Mạc Tử Hi chỉ muốn tìm chỗ nào đó ngồi mà thôi.
Sau khi gặp được nam sinh tên Thẩm Bắc kia, cậu thường hay nghĩ đến người nọ, trên người Thẩm Bắc mang theo khí chất đặc biệt khiến người khác khó quên được.
Dàn nhạc đang diễn tấu được phân nửa bài ca, âm thanh đặc trưng của Hàn Thần Dật bỗng vang trên đỉnh đầu Mạc Tử Hi: “Tao biết ngay mày không gọi cho tao mà, cho một ly Godfather, thêm một ly Mojito.”
Mạc Tử Hi nghe cậu gọi loại rượu bình thường bọn họ không uống bèn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được “điều bất ngờ” mà Hàn Thần Dật nói đến trong tin nhắn.