Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Sau đó Thẩm Bắc cũng không trả lại di động cho Mạc Tử Hi, bởi vì ngày ấy khi về đến nhà anh lại bất cẩn đánh rơi điện thoại tạo nên vết xước. Tuy rằng không lớn nhưng cũng không còn mới như ban đầu nữa. Anh nhìn tin nhắn của Mạc Tử Hi, nhẩm tính tiền mình có cuối cùng quyết định ra ngoài tìm việc làm thêm. Hiện tại có rất nhiều lúc cần dùng tiền, anh không thể làm phiền người mẹ tiên cá và bà Văn mãi được.

Việc Thẩm Bắc dây dưa ở cổng trường Thánh Nam với Mạc Tử Hi khiến anh trở thành chủ đề bàn tán khắp trường. Vẻ ngoài vốn đã gây chú ý hiện giờ lại càng được biết đến nhiều hơn. Hầu như mỗi ngày đều có đủ người từ lớp khác, khối khác thậm chí là trường khác đến nhìn anh, khiến Thẩm Bắc vô cùng phiền toái.

Thẩm Bắc chỉ muốn lặng yên trải qua cuộc sống của mình thôi.

Hàn Thần Dật thấy anh bị quấy rầy không yên, sử dụng quyền hành của mình chuyển chỗ ngồi từ cửa sổ vào góc trong cùng cho anh, vị trí hiện tại là ngồi cùng bàn với cậu.

Chiều thứ sáu tan học, hiếm khi Mạc Tử Hi lại không đợi ở cổng, Thẩm Bắc theo dòng người ra khỏi cổng trường, nhìn con đường phía trước người xe tấp nập anh lại nhớ đến trước đây. Con đường đến trường Thánh Nam này lúc trước anh có đi qua vài lần, hiện giờ ngoại trừ đường đi thông thoáng rộng rãi hơn, mấy cửa hàng ở phía sau lại không có thay đổi gì cả.

Thẩm Bắc nhớ từ đây đi thẳng về phía trước, băng qua bốn con đường là đến ngôi nhà trước đây của anh. Không biết cha mẹ còn ở nơi cũ không, không biết hai người sống có tốt không.

Mãi nghĩ suy, bất tri bất giác Thẩm Bắc lại đi hướng về nơi đó. Trên đường đi anh thấy rất nhiều nơi quen thuộc, cửa hàng mẹ từng dẫn anh đến, công viên hay chơi đùa cùng bạn học, anh trượt ván xuyên khắp mọi nẻo đường, quán mì thịt bò anh thích ăn nhất. Tất cả mọi thứ đều mang đến kí ức xưa cũ, trong lòng Thẩm Bắc trăm mối ngổn ngang.

Băng qua một siêu thị nhỏ nữa là đến hẻm nhỏ nơi anh khôn lớn. Thẩm Bắc dừng bước chỉnh sửa lại đồng phục, hít sâu một hơi rồi bước vào hẻm. Dưới lầu nhà anh có chiếc BMWs màu đen đang đỗ, còn chưa kịp nhìn kĩ thì người trên xe đã bước xuống, chính là Mạc Tử Hi.

Mạc Tử Hi thấy Thẩm Bắc cũng vô cùng kinh ngạc, cậu không nghĩ đến có thể gặp được anh ở đây. Trước khi Thẩm Bắc kịp xoay người bước đi cậu đã nhanh chóng chặn đường anh: “Sao cậu lại ở đây?”

“Ừm...tôi bắt gặp một con mèo nhỏ đáng yêu nên đi theo nó.” Thẩm Bắc cố gắng dựng nên một lời giải thích khiến người khác tin tưởng.

“Vậy mèo đâu?” Mạc Tử Hi bán tín bán nghi nhìn khắp xung quanh.

“Chạy mất rồi.” Thẩm Bắc nói xong lại nhìn thấy quà cáp trong tay Mạc Tử Hi bèn hỏi, “Nhà cậu ở đây sao? Hay đến thăm người thân?”

“Đến thăm một người.” Mạc Tử Hi nói, “Cậu ở đây đợi tôi một chút.”

“Không cần đâu, nếu mèo đã đi mất thì tôi cũng về đây.” Thẩm Bắc nói rồi vội muốn đi, Mạc Tử Hi lại nắm cổ tay anh: “Cậu quên mình nợ tôi một bữa cơm sao.”

Thẩm Bắc cầm lấy bàn tay mềm mại của cậu, hết cách đành nói: “Vậy được rồi tôi đợi cậu, lát nữa mời cậu ăn cơm, thuận tiện trả cậu tiền điện thoại.”

Có vẻ như Mạc Tử Hi rất vừa lòng với thái độ của anh. Cậu gật gật đầu định lên lầu, rồi lại sợ anh hối hận đổi ý bèn nắm tay dẫn anh đi cùng: “Hay là cậu đi cùng tôi đi.”

Thẩm Bắc tránh không được chỉ đành theo cậu lên lầu. Anh nhìn Mạc Tử Hi bước lên từng tầng từng tầng, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa anh không thể quen thuộc hơn, là cửa nhà Thẩm Bắc.

Tận lúc này Thẩm Bắc mới biết Mạc Tử Hi muốn đến thăm ba mẹ mình. Anh vốn nhớ nhung chốn quen thuộc nên định ghé ngang nhìn một chút rồi đi, không hề có ý định vào thăm nhà. Bây giờ theo Mạc Tử Hi lên đây, chỉ cần cậu gõ cánh cửa này anh có thể gặp lại ba mẹ mình đã sinh ly tử biệt. Thẩm Bắc vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng Mạc Tử Hi phản ứng nhanh nhẹn đã tóm lấy anh: “Muốn chạy sao?”

Đang nói chuyện thì cửa mở, mẹ Thẩm đứng trong nhà hiền từ đón Mạc Tử Hi: “Tiểu Hi đến rồi, mau vào nhà đi con. Hôm nay còn dẫn bạn theo nữa sao?”

Thẩm Bắc thấy không thể chạy được nữa nên đành xoay người đối diện với mẹ mình. Mẹ anh già hơn mười hai năm trước rất nhiều, không phải là kiểu già đi của người lớn tuổi, mà là sự già cỗi từ trong tâm hồn. Người mẹ chưa đến năm mươi tuổi mái tóc đã chuyển màu hoa râm, sắc mặt có chút vàng vọt, khóe mắt đều là nếp nhăn. Đã sớm không còn là dáng vẻ năm xưa nữa rồi.

Một chút thoáng qua đã khiến Thẩm Bắc không nhịn được muốn khóc. Anh nắm chặt góc áo bước vào, vật dụng trong nhà có chút thay đổi, dường như đã từng sửa sang lại, thế nhưng ván trượt và xe đạp trước đây anh yêu thích vẫn đặt ở chỗ cũ, Thẩm Bắc muốn sờ một chút cuối cùng vẫn phải nhịn lại.

Hiện tại anh chỉ là một người lạ đến nhà mà thôi.

Mạc Tử Hi mang theo quà cáp vào theo mẹ Thẩm. Thẩm Bắc đổi giày xong, bước qua huyền quan dùng ánh mắt vuốt ve từng góc nhà. Đột nhiên anh nhìn thấy tấm ảnh trắng đen đặt bên tủ ti vi trong phòng khách, phía trước ảnh còn có lư hương, người trên ảnh là cha của anh.

Thẩm Bắc không nhịn nổi nước mắt rơi xuống nữa. Trước khi Mạc Tử Hi bước đến bên cạnh vội cúi đầu nói một câu “tôi vào nhà vệ sinh” rồi đi thẳng về phía toilet.

Lưu lại Mạc Tử Hi kinh ngạc trong phòng khách đang định hướng dẫn anh nơi nào là nhà vệ sinh.

“Tiểu Hi à, con thật ngoan, mẹ nuôi đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không cần tuần nào cũng đến thăm mẹ đâu, còn mang theo nhiều đồ như vậy, trong nhà sắp hết chỗ cất rồi.”

Thẩm Bắc vẫn đứng trong nhà vệ sinh nghe mẹ anh và Mạc Tử Hi nói chuyện với nhau.

Mạc Tử Hi đáp: “Con muốn đến mà, mẹ sống ở đây một mình con không yên tâm. Hay là mẹ chuyển đến chỗ con đã chuẩn bị đi, chỗ đó gần nhà con, dễ chăm sóc nhau hơn.”

“Vẫn là thôi đi, mẹ sống ở đây cả đời rồi, con trai cùng với ông bạn già đều quen thuộc chỗ này, mẹ đi rồi bọn họ trở về sẽ không tìm được mất.” Âm thanh của mẹ Thẩm ngập tràn thống khổ đau thương, “nói sao đi nữa thì đó cũng là quyết định của Thẩm Bái, nó là đứa trẻ thiện lương, nhà con cũng không nợ nần gì chúng ta hết, mười mấy năm nay tuần nào con cũng đến thăm chúng ta, con vì nhà mẹ đã làm rất nhiều rồi, căn nhà đó con giữ lại sau này cưới vợ đi.”

Mạc Tử Hi cười nói: “Chuyện cưới vợ này vẫn còn sớm lắm, nhiều năm như vậy con cũng xem mẹ là mẹ ruột của con rồi, anh Thẩm Bái không thể báo hiếu cho mẹ, vậy con thay anh ấy làm bạn cùng mẹ.”

“Ai, mất đi một đứa con lại có được một đứa con, mẹ nuôi có phúc rồi.”

“Nào mẹ nuôi, cái này ngon lắm mẹ ăn thử đi.”

Thẩm Bắc trốn trong nhà vệ sinh vừa nghe vừa khóc. Trong gương là khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, tràn ngập mê hoặc, anh đã không còn là Thẩm Bái khi trước nữa. Những đã thứ bỏ lỡ cũng không có cách nào lấy lại được. Thẩm Bắc lấy khăn lau khô mặt mũi, nhìn vào gương điều chỉnh cảm xúc thật tốt rồi mới bước ra ngoài.

Mạc Tử Hi nhìn thấy biểu tình kì quái của anh chỉ nghĩ rằng anh không quen ngồi lâu trong nhà người khác, thế nên cậu đứng dậy nói với mẹ Thẩm: “Mẹ nuôi, tụi con đi trước nhé, mẹ nhớ giữ sức khỏe.”

“Ở lại ăn cơm đi.” Mẹ Thẩm cất tiếng giữ người lại.

“Dạ không được rồi.” Mạc Tử Hi nhìn Thẩm Bắc nói, “Tụi con còn có việc, mẹ đừng vội nấu cơm nữa.”

“Vậy được rồi, hai đứa đi đường cẩn thận, bạn nhỏ này thật tuấn tú, sau này có rảnh thì cùng Tiểu Hi ghé chơi nhé.” Mẹ Thẩm cười nói với Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc không dám nhìn vào mắt mẹ, chỉ có thể cúi đầu thấp giọng nói: “Dạ được, hẹn gặp lại...dì.”

Từ nhà họ Thẩm đi ra, Mạc Tử Hi cảm nhận rõ ràng tâm tình của Thẩm Bắc có chút không đúng, nhưng cậu cho rằng vì bản thân nhất quyết giữ anh lại khiến anh mất hứng nên không hỏi nhiều nữa. Thế nhưng Thẩm Bắc lại chủ động mở miệng trước, xe chạy được một đoạn anh mới cất tiếng hỏi Mạc Tử Hi: “Có vẻ cậu rất thân thiết với người nhà ấy, tôi thấy bình thường cậu không thích nói, thế mà vừa nãy tán gẫu vui vẻ như vậy.”

“Đó là mẹ nuôi của tôi.” Mạc Tử Hi đáp.

“Hai người là thân thích sao?” Thẩm Bắc cố ý hỏi.

“Không phải.” Mạc Tử Hi suy nghĩ có nên nói tình hình thực tế với Thẩm Bắc không, cuối cùng chỉ nói một nửa, “Mạng này của tôi là bọn họ cho.”

Thẩm Bắc không hỏi nữa, anh nhìn từng ngã tư đường không ngừng lùi về sau ngoài ô cửa xe, trong lòng nhớ đến hình ảnh khi nãy ở nhà họ Thẩm. Mạc Tử Hi khi ấy không giống với cậu của ngày thường. Mạc Tử Hi bình thường là con người lạnh lùng và phản nghịch, hôm nay lại có một mặt dịu dàng như thế, Thẩm Bắc nghĩ rằng nếu như phần ân tình này cậu luôn nhớ kĩ, thật ra nội tâm cậu bé rất thiện lương.

“Chúng ta ăn ở đâu?” Thẩm Bắc nhớ ra anh còn phải mời cậu ăn cơm.

“Cậu muốn ăn gì?” Mạc Tử Hi hỏi lại.

“Tôi mời khách, cậu muốn ăn gì thì tôi mời cậu ăn cái đó.”

“Muốn ăn cậu...ăn món cậu thích đi.” Mạc Tử Hi cười nhẹ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Bắc nhìn thấy Mạc Tử Hi cười như vậy. Nụ cười đứng đắn của cậu tỏa sáng chói mắt vô cùng, câu nói cố ý tạm dừng giữa chừng lại khiến lỗ tai Thẩm Bắc ửng đỏ, xoay đầu nói: “Vậy đi ăn hải sản ở quán ven đường đầu phố đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.