Nơi bọn họ đến ăn là tiệm cà phê lần trước Mạc Tử Hi đã liên hệ.
Quản lý nhận được tin từ sớm, thấy Mạc Tử Hi đến vội vàng đón tiếp dẫn bọn họ vào phòng riêng, tận tình bưng trà rót nước, bộ dáng ân cần khiến Thẩm Bắc cũng buồn bực. Mạc Tử Hi thản nhiên liếc quản lý rồi nói: “Gọi nhân viên đến ghi món.”
Quản lý nghe lời ra ngoài gọi nhân viên vào. Thẩm Bắc thấy hắn đi xa rồi mới nói: “Sao anh ta khách sáo với cậu quá vậy?”
Mạc Tử Hi không trả lời mà ngầm liếc sang Hàn Thần Dật một cái, cậu hiểu ý nói với Thẩm Bắc: “Tụi tôi hay đến đây, khách quen đó mà.”
Đang nói thì phục vụ đã vào, đợi ba người gọi món xong quản lý lại vào phòng nói với Mạc Tử Hi: “Hai cậu có người thân hay bạn bè nào đang tìm việc không, tiệm chúng tôi đang thiếu một nhân viên phục vụ.”
Thẩm Bắc vừa nghe thấy bèn vội hỏi: “Là nhân viên phục vụ thế nào? Anh có nhận làm bán thời gian không?”
“Nhân viên phục vụ cà phê cho khách thôi, bán thời gian cũng được, cậu muốn làm sao?” Quản lý đánh giá Thẩm Bắc từ trên xuống dưới, vô cùng vừa lòng với vẻ ngoài của anh.
“Đúng vậy, em đang muốn tìm việc làm thêm.” Thẩm Bắc vô cùng mừng rỡ.
“Dáng vẻ của cậu rất tốt, vậy cậu đến đây làm đi, thời gian là thứ bảy mỗi tuần, một ngày làm bảy tiếng, về phần tiền lương, một tháng một ngàn rưỡi cậu thấy sao?”
“Dạ?” Thẩm Bắc không dám tin, “mỗi tuần một ngày, lương một ngàn rưỡi sao?”
Quản lý hoảng hốt, thầm nghĩ mình báo số ít quá sao? Hắn lén quan sát cảm xúc của Mạc Tử Hi, thế nhưng cậu chỉ tập trung uống cà phê không thèm để ý đến, quản lý lại lau mồ hôi cười nói với Thẩm Bắc: “Vậy hai ngàn thế nào nào?”
Thẩm Bắc xua tay liên tục, “Không không, anh hiểu lầm rồi, ý em là tiền lương có hơi cao, dù sao em cũng chỉ làm bán thời gian, một ngàn rưỡi đã rất tốt rồi.”
Đến lúc này quản lý mới thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Vậy quyết định thế nhé, lần sau đến nhớ mang theo bản photo chứng minh thư, cuối tuần này bắt đầu làm việc luôn.”
Bữa ăn này Mạc Tử Hi không giành thanh toán nữa, lúc tính tiền vì là khách quen nên được giảm giá 50%, Thẩm Bắc lại cảm ơn quản lý không ngừng.
Từ nay về sau, địa điểm thường trú của Mạc Tử Hi chuyển từ quán bar sang tiệm cà phê, Hàn Thần Dật vô cùng vừa ý với phương pháp theo đuổi này của cậu. Chiều thứ bảy, hai người bọn họ gọi hai ly cà phê ngồi trong phòng riêng nhìn Thẩm Bắc bận rộn ở khu đại sảnh, Thẩm Bắc đến làm khiến việc kinh doanh thường ngày vốn đã không tồi của tiệm càng trở nên náo nhiệt hơn, mỗi thứ bảy Thẩm Bắc đi làm, quán cà phê đều chật kín chỗ.
“Sức hấp dẫn của Tiểu Bắc Bắc nhà chúng ta thật lớn nha, trực tiếp ảnh hưởng tới việc làm ăn của tiệm luôn, tao nghĩ nên tăng lương cho cậu ta mới phải.” Hàn Thần Dật vừa uống cà phê vừa nói, nhưng mới uống một ngụm mày đã nhăn cả lại, cà phê này không ngon bằng Godfather gì hết.
Mạc Tử Hi không thèm quan tâm, ánh mắt chỉ một mực đuổi theo bóng dáng của Thẩm Bắc, cậu thấy cửa hàng trưởng đặt một bình cà phê thật nặng vào khay của anh, còn giục anh nhanh tay nhanh chân lên một chút, động tác của hắn ta mạnh bạo khiến cho cà phê đổ vào tay Thẩm Bắc, anh còn nói lời xin lỗi với hắn rồi nhanh chóng đem cà phê ra cho khách, bàn tay bị dơ cũng không kịp lau.
Mạc Tử Hi phút chốc đen mặt.
Hàn Thần Dật vẫn còn lải nhải bên cạnh: “Hôm nay là sinh nhật tao đó, tao có đặt chỗ bên Kim Hải Ngạn, chờ Thẩm Bắc tan ca cùng qua đó đi.”
Mạc Tử Hi gật đầu, vẫn nhìn gã cửa hàng trước hống hách sai bảo Thẩm Bắc, bản thân hắn thì đứng ở quầy chẳng làm gì cả, Mạc Tử Hi đen mặt cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn.
[Nói cửa hàng trưởng chỗ anh ngày mai không cần đi làm nữa.]
Kim Hải Ngạn là chỗ ăn chơi của thành phố S, có quán bar, KTV, hộp đêm hợp lại, Thẩm Bắc cũng là lần đầu tiên đến đây. Hàn Thần Dật đặt một phòng lớn tổ chức sinh nhật ở lầu ba quán bar.
Quán bar này hoàn toàn khác với quán lần trước Thẩm Bắc gặp Mạc Tử Hi, sảnh chính rực rỡ ánh đèn đủ sắc màu, DJ đang chơi loại nhạc đinh tai nhức óc, mấy cô gái ăn mặc mát mẻ đang nhảy vũ điệu gợi cảm trên sân khấu.
Hàn Thần Dật dừng chân ở sảnh lớn chào hỏi bạn bè quen thuộc, cũng huýt sáo với mấy cô gái trên sân khấu. Mạc Tử Hi kéo cổ tay Thẩm Bắc đi thẳng vào phòng đã đặt. Cửa phòng vừa đóng lại, bầu không khí nháy mắt an tĩnh hẳn.
Thẩm Bắc thở phào, lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Mạc Tử Hi rồi an tĩnh ngồi trên sô pha. Không lâu sau người vào phòng đã nhiều hẳn lên, hơn phân nửa là nam sinh, chỉ có lác đác vài nữ sinh xinh đẹp. Bọn họ chào hỏi Mạc Tử Hi xong thì tự uống rượu hoặc chơi oẳn tù tì uống rượu với nhau.
Mạc Tử Hi không định giới thiệu Thẩm Bắc với bọn họ, Thẩm Bắc cũng thích yên tĩnh hơn, một mình anh ngồi trong góc nhỏ uống ly rượu điều chế có nồng độ cồn rất thấp.
Chơi đến mười một giờ, sau khi cắt bánh kem, mọi người đều uống đến high, chừng mực nói chuyện cũng lớn hơn nhiều, có vài đôi tình nhân không e dè mà dính vào nhau thân mật. Mạc Tử Hi cũng uống không ít rượu, đang ngồi cạnh Thẩm Bắc nhắm mắt nghỉ ngơi, Hàn Thần Dật tâm trạng vui vẻ đang chơi đổ xúc xắc cùng mấy người anh em.
Có một nam sinh cầm ly rượu loạng choạng bước về phía Thẩm Bắc, đặt mông ngồi xuống cạnh anh, nâng ly muốn cạn với anh: “Người anh em, nhìn cậu hơi lạ, tên gì vậy?”
“Thẩm Bắc.” Thẩm Bắc lễ độ nâng ly cạn với nam sinh, nhấp môi uống một ngụm nhỏ.
Nam sinh nhìn ly rượu của anh bèn nói: “Sao lại uống loại này, chẳng có chút kích thích nào, tới đây tôi giới thiệu cho cậu loại khác uống thoải mái hơn.” Nói rồi cầm bình rượu nhỏ trên bàn định rót thêm vào ly của Thẩm Bắc, giây tiếp theo ly rượu trong tay anh đã bị người khác cầm đi, Mạc Tử Hi thản nhiên nói: “Cậu ấy không uống rượu.”
“Cậu Mạc còn tỉnh sao, tôi tưởng không trụ nổi nữa rồi chứ, ha ha ha ha, người anh em này còn chưa nói tiếng nào, cậu làm sao biết cậu ta không uống rượu, nào nào Thẩm Bắc phải không, chúng ta uống một ly.” Nam sinh nói rồi muốn đoạt lại ly của Thẩm Bắc.
Mạc Tử Hi lạnh lùng nhìn sang, đập ly rượu của Thẩm Bắc lên bàn: “Tao nói cậu ấy không uống rượu.”
Nam sinh thấy thái độ của Mạc Tử Hi thì không dám dây dưa nữa, ngượng ngùng bĩu môi rời đi. Thẩm Bắc cũng bị dọa mới bông đùa nói: “Cho dù cậu ta có mời tôi cũng sẽ không uống, cậu cần gì phải thế.”
Mạc Tử Hi nhìn anh rồi đưa sang ly nước trái cây: “Tránh xa bọn họ một chút.”
“Bọn họ không phải bạn cậu sao?” Thẩm Bắc ngạc nhiên.
“Cậu với bọn họ không đi chung đường.” Mạc Tử Hi nói rồi lại tựa vào sô pha bắt đầu chơi điện thoại.
Trong mắt cậu cho dù Thẩm Bắc có ngồi giữa nơi tối tăm rối loạn thì bầu không khí bao quanh người anh vẫn không nhiễm bẩn chút nào. Anh im lặng ngồi đó, khiến cậu có cảm giác nơi có anh chính là nơi thuần khiết sạch sẽ nhất. Khí chất thoát tục của Thẩm Bắc hoàn toàn tương phản với nơi này.
Ý muốn bảo vệ một người của Mạc Tử Hi chưa khi nào mạnh mẽ như lúc này, cậu muốn bảo hộ toàn bộ sự ngây thơ, lương thiện của anh.
Cuối cùng Hàn Thần Dật cũng thoát khỏi đám đông chơi trò chơi, uốn éo lướt đến bên cạnh Mạc Tử Hi, lôi kéo Thẩm Bắc hát với mình. Mạc Tử Hi kéo Hàn Thần Dật xuống sô pha, nói câu “sinh nhật vui vẻ” rồi muốn về trước.
Hàn Thần Dật hiểu tính thằng bạn nối khố của mình, cậu ta nói muốn đi thì một giây cũng sẽ không ở lại, cho nên cậu cũng không khuyên nữa, vẫy tay nói: “Tụi tao cũng sắp tan cuộc rồi, mày uống nhiều vậy đi về cẩn thận một chút, có cần gọi tài xế đến đón không?”
“Không cần.”
Thẩm Bắc đã sớm muốn rời khỏi, nghe Mạc Tử Hi nói đi về anh cũng vội đứng lên cười nói: “Hàn Thần Dật, tôi cũng về trước đây, sinh nhật vui vẻ nha.”
Hàn Thần Dật nhìn hai người, mắt chợt lóe sáng: “Thẩm Bắc cậu cũng không uống mấy, hay là giúp tôi đưa Mạc Tử Hi về đi.”
Thẩm Bắc hơi lưỡng lự, anh lo về biển trễ quá, nhưng cũng thấy được Mạc Tử Hi uống không ít rượu, mặc dù bây giờ cậu vẫn rất tỉnh táo, nhưng không biết tác dụng rượu lúc sau lớn bao nhiêu, chỉ có thể gật đầu đáp: “Được rồi, tôi đưa cậu ấy về, lát nữa cậu về cũng cẩn thận một chút.”
Hàn Thần Dật phun một tiếng “sayonara”* rồi vẫy tay tạm biệt hai người.
Thẩm Bắc nhìn Mạc Tử Hi bên cạnh bước chân vô cùng vững vàng thì lại phiền muộn, không biết bao nhiêu đó rượu uống vào đi đâu hết rồi. Hai người không gọi xe, Thẩm Bắc đi về phương hướng biệt thự của Mạc Tử Hi một cách vô ý thức, Mạc Tử Hi gọi anh một tiếng rồi chỉ về hướng ngược lại: “Nhà tôi bên kia.”
“Ồ.” Thẩm Bắc không hỏi nhiều, xoay người đi theo Mạc Tử Hi.
Đi hơn mười phút, Mạc Tử Hi dừng chân ở khu nhà trọ xa hoa quét thẻ mở cổng. Thẩm Bắc vào nhà rồi mới phát hiện cậu ở đây một mình.
Nhà hơn một trăm mét vuông, ba phòng ngủ hai phòng khách lại chỉ có một người ở. Trang trí trong nhà theo tông màu lạnh, vật dụng cũng mang phong cách đơn giản, nhà không sạch sẽ cũng không quá rối loạn, trên bàn trà đặt máy chơi game với đĩa CD.
Thẩm Bắc đang đánh giá bố cục trong nhà, đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu, sau đó một cục lông xù lao từ trong phòng ra đu lấy chân Thẩm Bắc. Là một em mèo garfield màu xám trắng gương mặt tròn trĩnh đang ôm chân anh kêu meo meo, còn không ngừng thè lưỡi liếm ống quần anh.
Thẩm Bắc thấy thật đáng yêu nên cúi người xuống xoa đầu nó, em garfield lại nhảy vào lòng Thẩm Bắc mà cọ, tiếng kêu càng vui vẻ hơn.
Mạc Tử Hi đi rót nước cho Thẩm Bắc quay lại thấy một màn này giật mình trợn tròn hai mắt, con mèo này trước giờ không hề thân thiết với người khác, cho dù là Hàn Thần Dật thường xuyên ghé nhà nó cũng không buồn liếc mắt, vậy mà hôm nay lại có thể thân thiết với người lần đầu tiên gặp thế này.
Điều này thật sự khiến Mạc Tử Hi kinh ngạc.
- ------------
*Sayonara (さようなら): Chào tạm biệt trong tiếng Nhật.