Trường NAVEEN vốn là một kiến trúc trang trọng và độc đáo, giờ đây thêm bí ẩn hơn khi khoát lên mình tấm sa mỏng tối màu của màn đêm...
Tại đây, một câu chuyện mới được viết ra... Trên con đường rải đầy đá trắng, dưới ánh sáng lờ mờ từ những chiếc đèn điện được vấn quanh những nhánh cây to. Một anh chàng cao ráo lịch lãm đang vác trên vai một cô gái dáng vẻ phụng phịu như làm nũng, trông họ thật sự rất tình tứ khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị. Họ đi đến đâu cũng thu hút được những ánh mắt của mọi người xung quanh, ai ai cũng bàn tán trong sự ngạc nhiên và tò mò. Nhưng lòng hiếu kỳ của họ như bị dội một gáo nước lạnh khi ánh mắt chàng trai lia tới. Cái nhìn sắc lạnh thâm trầm. Ý tứ cảnh cáo của anh rất rõ ràng, họ tốt nhất nên bóp chết những suy nghĩ vừa được nhen nhóm từ trí tưởng tượng của chính mình.
Thiên Lam không quan tâm được nhiều như thế, mím môi bỏ ngoài tai những lời xì xầm bàn tán. Chăm chú nhìn vào những viên đá trắng được rải bên đường để tạm quên đi cảm giác chóng mặt khi bị treo ngược lên. Thầm oán một tiếng, hiện tại cô không thể lật lọng phản kháng được cái người đang dùng một tay khóa chặt phần khớp cẳng chân của mình, thậm chí nhúc nhích một chút cũng thập phần khó khăn.
Giờ khắc này cô chỉ có thể để bản thân sai lệch mà căm tức ông trời, tại sao lại sắp đặt họ gặp nhau trong lúc mình đang vào chốn rừng hoang xa lạ tìm kiếm tung tích kẻ thù truyền kiếp? Hại cô không có một chỗ chống lưng nào ra hồn, bị người đời dè bĩu, khi dễ. Càng bức bối vì chính mình quá tắc trách, quen thói tùy hứng. Lẽ ra nên biết lấy lui làm tiến mà nhượng bộ Lăng Hạo một chốc, nơi đây đâu đâu cũng không có lấy một chỗ gọi là cảm giác an toàn. Cứ ngỡ sống thầm lặng một chút, đợi thời cơ thu thập một chút thông tin của tổ chức là ổn, thế mà chưa đầy ba tháng lại đi kết oán với tên ma vương này...
Cô đủ chất xám để biết... một nhân vật như anh không nên dây vào quá nhiều!! Nhưng là cô cũng không ngăn được bản thân bất mãn mà mắng người. Rõ ràng là anh khi dễ cô trước, rõ ràng là đã quyết định chiếc mặt nạ đang đeo sẽ theo hướng ngỗ ngáo nên bất bình trước cái tên Vương Lăng Hạo là điều tất nhiên, rõ ràng đã tính toán cả rồi nhưng vẫn tồn tại cái gọi là không nắm chắc là sao chứ?
Lại nói, con người này vốn không đơn giản, người đơn giản há lại sở hữu đôi mắt săn mồi của sói hoang? Hơn nữa gia thế lại quá hoành tráng làm cô có phần ngoài ý muốn phải thỏa hiệp với sự kiêu ngạo của bản thân.
Nghĩ chắc chuyện cũng không vượt quá tầm kiểm soát, ít nhất cô tin anh không phải dạng bỉ ổi, vô nhân tính đến mức một phát trừ khử. Nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá xa, cô cần phải làm dịu đi thành kiến của đôi bên. Cô nhất định phải tiếp tục ở lại đây, tại ngôi trường này. Nơi nguồn thông tin có được rõ ràng nhất trong 11 năm qua.
Chính vì vậy mà giờ đây, Mộc Thiên Lam cô lại bất đắc dĩ hóa thân thành mèo con ngoan ngoãn mặc ai đó mang đi “hành quyết“.
Không khí im lặng bao trùm, dường như ngay cả tiếng thở cũng nghe được. Thiên Lam rốt cục cũng an ủi xong bản thân mà bình tĩnh lại. Khi cô ý thức được cánh tay rắn chắc bên hông đã buông lơi thì cũng đưa tay vuốt lại phần váy áo nhăn nheo. Cẩn thận mở mắt, lại cẩn thận ngẩng đầu lên.
Nơi tới, Boxing Club.
Ý gì đây?
Thiên Lam siết chặt tay theo bản năng, mùi mồ hôi và tiếng lốp bốp văng vẳng này cô quá đỗi quen thuộc. Giả vờ nuốt khan, nghi hoặc nhìn về phía Lăng Hạo “Anh không phải muốn đem tôi làm bao cát chứ?”
Đêm tối, ánh trăng lẩn khuất sau ánh mây xanh không thấy rõ, mơ hồ tản ra ánh sáng nhạt nhòa bao phủ cả không gian, hết thảy mọi thứ kết hợp cùng âm thanh hò hét đâu đây cũng không áp lực bằng ánh mắt sắc bén của người đối diện. Cô không ngây thơ đến mức cho là anh bị “bắn sét ái tình” mà nhìn mình chăm chú.
Thử nhìn đi, khóe môi thẳng một đường không rõ, bàn tay trái khi nãy còn ngang ngược đặt ở hông cô nhằm cố định giờ đây đang thong dong cho vào túi. Vẫn là cái dáng đứng bất cần miệt thị cô như 11 năm trước, chân trái nhỉnh một chút so với chân phải. Đầu ngẩng cao ngạo mạn quay ngoắt sang ngấm ngầm đánh giá cô như món đồ chơi. Phóng khí lạnh, gây áp lực? Cho xin đi, gì chứ cô rất tự tin với lớp hóa trang “giả vờ trấn tĩnh” của mình hiện tại.
Đôi mắt đẹp cứ lẳng lặng nhìn chăm chú như hạ quyết tâm nhất định phải soi ra trên mặt cô cái gì đó đủ để gỡ ghạc danh dự. Thiên Lam đương nhiên biết đối phương muốn nhìn thấy phản ứng của mình đối với trường hợp này, càng hiểu cái dụng ý kia nên cô càng làm khoa trương hơn. Mắt mở lớn trong suốt ánh lên chút ướt át như một đứa trẻ làm sai. Đôi vai run rẫy cùng cái mím môi đầy uất ức cùng hối hận. Mặt mày tái mét biểu hiện sự lo lắng nào đó. Bộ dáng này làm Lăng Hạo nhíu mày một chút, thu lại cái nhìn, biểu tình có chút hơi thất vọng thì phải. Song, anh nhàn nhạt buông một câu “Không phải luôn xem thường tôi sao!?”
Lần này thì cô có chút không theo kịp, ngờ vực dò xét “Ý anh là?”
“Tự mình kiểm chứng”
Nói xong, anh cũng xoay người bước đi mà không ngoái đầu xem ai đó có bước theo hay không. Danh dự và nhân cách của Vương Lăng Hạo anh, nếu muốn phán xét thì một là thấu hiểu, hai là tự mình kiểm chứng. Anh đương nhiên không trông mong vào trường hợp thứ nhất, cô không phải luôn xem thường anh sao? Là vì ngày hôm đó? Anh có lý do riêng nhưng không có chuyện anh phải hạ mình giải thích. Hôm nay coi như cho cô gặp lại chính anh một lần đi. Ai là tên không có tài cán, Ai là tên cuồng hoang tưởng, ai là tên ngạo mạn không coi ai ra gì. Anh sẽ chứng minh mình đủ tư cách có quyền làm như thế.
Lẳng lặng đứng nghiêng đầu nhìn bóng dáng chàng trai cao lớn vừa khuất dạng. Thiên Lam cúi đầu thở dài, nhấc chân đi về phía trước. Được rồi, một lời nhận xét chân tình được rút ra: Lăng Hạo rất thẳng thắn. Cô còn lựa chọn nào khác sao? Cái gì mà tự mình kiểm chứng chứ, anh là đang cố ghim trong não cô câu nói “Không rỏ thì đừng đánh giá tôi“. Không đi? Anh sẽ khinh thường, cũng có thể tung ra màn trả đũa nào độc hơn thì mệt. Mà đi thì cũng không mất mát gì cho lắm.
Nên quyết định liều đi!!
Chỉ mất một phút để Thiên Lam tìm thấy nơi có tiếng huyên náo nhất. Đập vào mắt là một sàn đấu được bao quanh bởi 10 dãy ghế xếp tròn xung quanh. Sàn được thiết kế chuẩn mực chắc chắn an toàn không lồi lõm mở rộng ra khoảng nữa mét kể từ các vòng dây đài. Nó phù hợp với 4 cột góc, các cột góc đài được bọc lót tốt để không gây chấn thương cho các vận động viên. Góc đài được sắp xếp như sau: Góc khu vực bên trái đối diện giám sát trưởng là góc đỏ, góc trái xa hơn là góc trắng (trung lập), góc phải xa hơn là góc xanh, góc phải gần hơn là góc trung lập. (T/g: một phần google)
Phải nói là cô hơi bị choáng nhẹ, câu lạc bộ trường học thôi có cần phải quy mô như thế?
Ở đây không ngờ lại đang hiện diện đến hơn một ngàn người đổ xuống, nam có mà nữ cũng có, chắc đang diễn ra sự kiện gì đây mà!! Bắt gặp ánh mắt dò xét từ nhìu người cô cũng chỉ nhún nhún vai làm lơ, đi xung quanh tham quan một chút. Trông thấy hình ảnh đó, Lăng Hạo nhíu nhíu mày, bộ dáng sợ hãi khi nãy đâu mất rồi. Lại bị lừa??
Quyền Anh kỳ thức bắt đầu từ năm 80. Chỉ có điều người nước ngoài khá là thực tế, bọn họ làm việc không giống như quan chức trong nước chiếu cố tình cảm, trước kia Trung Quốc vẫn chưa dung nhập lối đấu tàn bạo của Quyền Anh này vì con người nơi đây phần lớn rất nhỏ con. NAVEEN- một nhà môi giới trung gian tuyệt vời. Có lẽ cô nên xem xét các câu lạc bộ trong trường, đoán chừng có rất nhiều thứ mới từ các nước trên thế giới. Vô thức bật cười một tiếng, mắt ánh lên tia hứng thú.
Tiểu Lăng Lăng, anh sẽ thuyết phục tôi như thế nào đây?
Khi tìm kiếm được một chỗ ngồi cách không xa kháng đài, cô nhìn dáo dác tìm kiếm bóng hình Lăng Hạo, ồ hóa ra thay đồ rồi cơ đấy.
Anh ta đang thoát y, à không, chỉ là mặc một cái quần đùi màu đen không quá ngắn thôi. Vòm ngực rộng cùng cơ bụng rõ ngấn tương đối. Làn da hơi ngả màu mật ong, cơ bắp không đến mức cuồn cuộn như các lực sĩ mà ở mức vừa phải dễ nhìn. Đôi chân dài được bao lấy một phần bởi lớp vớ đen viền đỏ, cùng một đôi găng và đôi giày đen nốt, lại hêm cả mái tóc đen bóng loáng do xịt nước mà hơi bết vào trán....trông trùng màu nhưng lại hài hòa đến lạ.
Ừm! Tương đối hấp dẫn.
Lại nhìn những đấu thủ khác, họ cũng lực lưỡng không thua kém bao nhiêu nhưng là về cái khoản bảnh bao thì thua xa. Gương mặt họ hằn hộc không dấu nối hưng phấn làm cô có phần tán thưởng bộ dạng lạnh nhạt của Lăng Hạo một chút. Dễ hiểu mà, cô cũng là con gái, là động vật thích cái đẹp. Hơn nữa, bình tĩnh cũng là một yếu tố thể hiện thực lực.
“Mọi người trật tự, chuẩn bị tới lượt thi đấu đối kháng có chọn lọc trong kỳ học sinh trao đổi sắp tới. Chú ý lắng nghe kẻo lỡ số thự tự thì coi như bị hủy tư cách”
Ngồi chưa nóng ghế đã thấy một giọng nói trầm bổng mang ý nhắc nhở vang khắp sân. Lập tức cả tỉ thí trường đang ồn ào trở nên tĩnh lặng.
“Tiếp tục những học viên sau tiến lên lựa chọn bốc thăm đối thủ: Số Năm, số mười bảy, số mười chín, số hai hai, ….”
Số thứ tự được đọc lên nhưng vẫn chưa thấy số năm mươi ba của Lăng Hạo làm cô có chút nóng lòng. Đừng đùa chứ, bây giờ là sáu giờ ba mươi, cô vẫn chưa ăn tối đâu. Số càng cao thì lượt đấu càng tuột về sau. Có thực mới vực được đạo, tuy ăn trễ hoặc nhịn ăn đối với cô không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng là lúc chiều đi tham quan làm cô có chút rã sức, thêm nữa gần ba tháng nay ăn không ngồi rồi nên có phần hình thành thói quen tạm thời. Không có sức làm sao mà soi mói tên kia kĩ càng đây?
Mấy vòng đầu tiến triển khá chậm, do mỗi người đều cẩn thận đánh giá đối phương, đề phòng rủi ro và giữ sức. Vì vậy trung bình hai mươi phút mới hoàn thành một vòng đấu.
Không có gì bất ngờ khi những ai sở hữu cơ bắp và đôi chân khỏe thường chiến thắng, chỉ có một vài trường hợp kẻ khôn ngoan khắc chế những kẻ tự cao nên mới thắng lợi dù thể chất không bằng.
Thôi thì cô cũng an phận xem một trận cho đã mắt vậy, ngày trước cô cũng ghiền lắm nhưng không dám trải nghiệm. Phần vì sợ lộ là đang giả trai nên cô thường chọn đấu súng thay vì mấy hoạt động này trong khi tập huấn ở Mỹ. Đừng đùa chứ, môn này là môn đụng chạm cơ thể kinh điển luôn ấy, đã vậy xương cốt cô dù sao cũng không thể cứng bằng mấy đấng mày râu được, thích thể hiện là tàn phế như chơi. Đừng thấy lạ làm gì, những trận đấu gay cấn, rực lửa với tính đối kháng vô cùng cao dường như là chìa khoá khiến môn thể thao này “đốn tim” được nhiều khán giả đến như vậy. Bằng chứng là tiếng hò reo của hơn một ngàn người đang tụ tập nơi đây. Họ bị thu hút và cô cũng không ngoại lệ.
Có lẽ vì do dán mắt vào Lăng Hạo quá nên Thiên Lam cảm thấy loại vận động bạo lực này hiếm hoi có sức quyến rũ riêng. Ừ thì, như anh ta. Cương nhu kết hợp, phán đoán hạ chiêu, đột phá tích tắc. Bằng chứng là tại giờ khắc này cô còn nán lại đây, cứ ngỡ thấy một trận của tên oan gia nhà mình thôi là đủ rồi, ai ngờ lại đâm ra càng ngày càng hứng thú...
Trên sàn đấu, Lăng Hạo đang chọi một chàng trai có chiều cao khá vượt trội, nước da đen đặc thù của người Brazil. Âm thanh của những đòn đánh va chạm vào da thịt cùng những tiếng hò hét hùng hồn vang vọng tỉ thí trường. Lại một lần nữa, đối thủ không thể đứng lên. Bằng cú lừa chế trụ các khợp chân làm đấu thủ không thể di chuyện, một lượt đấm liên hoàn ngay ngực trái kết thúc vòng đấu.
Đấu thủ thứ năm bị đánh bại!!
Khí thế mạnh mẽ, oai phong lẫm liệt đến kinh hoàng đó khiến người ta rung động. Thiên Lam ở ngoài xem mê mẩn, ánh mắt từ đầu đến cuối chuyên chú vào chàng trai chói lóa trên sàn đấu. Anh là Vương Lăng Hạo, là ông hoàng tương lai của ngành dịch vụ, là hoàng tử thực quyền trường NAVEEN, lại còn là Quyền Vương trẻ tuổi của Châu Á.
Được rồi, cô sai rồi, anh không giống người khác. Anh đủ tư cách có quyền để khoe mẻ, cuồng vọng. Người anh mồ hôi mồ kê như thác đổ, anh không cuồng sạch. Anh tôn trọng bắt tay người thua cuộc, anh không kiêu căng. Anh không xấu như gỉ mũi nữa, dù cho quần xộc xệch tốc rối bù, bộ dạng thất tha thất thiểu như hiện tại thì cô cũng không thể không công nhận, anh rất quyến rũ. Ha!~ Lăng Hão thành công thì đồng nghĩa với cô thua rồi nhỉ? Haizz, có vẻ đúng khi không nên dùng vài ngày chạm mặt để phán xét một con người.
Thời gian dần trôi. Trận bán kết, một thiếu niên cao ráo, cường tráng tên Gassiev cùng đối phương bắt tay. Người này cô cũng có chút lưu tâm, hắn ra đòn rất hiểm và độc ác.
“Keng”
Một hồi báo vang lên, trận đấu bắt đầu.
Người ở đây ai chứng kiến trận hai trận đấu trước của Gassiev dường như ngừng thở. Cả hai đấu thủ trước sau sự áp đảo điên cuồng của hắn đều lắp bắp nhận thua. Nhưng con người này lại thâm độc ra tay không khoang nhượng. Cả hai đấu thủ như trở thành bao cảt cho hắn đánh đập, trọng tài ra can nhưng cũng không làm giảm thiệt hại bao nhiêu. Một người gãy chân và tay trái, người còn lại hộc máu chấn thương ở mạn sườn. Cả hai trong tình trạng bất tĩnh và được đưa cấp cứu ngay lập tức. Đừng nói là đám học viên chưa trải đời trong thế giới bạo lực, ngay cả một người hạ sát không gớm tay như cô còn thấy ớn lạnh đến ngẩn người.
Gassiev không biết gia thế và thực lực ra sao lại có thể ngang nhiên chen chân vào ngay giữa cuộc đối kháng chọn lọc này nên người ở đây ai ai cũng có phần dè chừng. Họ ở đây ai mà không thấy ngứa mắt? Nhưng là họ có thể làm gì khi bạo lực và tổn hại là bản chất thật của Quyền Anh?
Đây là trận bán kết, đối thủ của không phải hạng xoàng, anh ta với vốc dáng to lớn rắn rỏi thuộc top những người được chọn trong kỳ học sinh trao đổi Quyền Anh sắp tới giữa năm trường- Sliver. Mặc dù nhập cuộc quyết tâm áp đảo ngay từ đầu, nhưng trước sự lì lợm và sức đánh trả của Sliver khiến Gassiev phải nhận những đòn hồi mã thương.
Nhìn lên màn hình gần nhất, Thiên Lam trông thấy ánh mắt Gassiev lóe lên nộ kí, một sự âm trầm báo hiệu điềm xấu. Sau khi tung ra một cú đấm bằng tay phải không trúng đích, Gassiev lạnh lùng tung cú đấm móc trái tay hạ gục Sliver khi hiệp một diễn ra được ba phút. Như hai lần trước, hắn không dừng lại ở đó, thụt cùi trỏ vào cằm Sliver làm anh ngã ngửa ra sau.
Bất chấp đau đơn, Sliver biết trọng tài sẽ không kịp can dự nên gắng gượng đứng lên. Chỉ chờ có thế, Gassiev tung chân phải về phía Sliver trước khi anh kịp thoát khỏi cơn váng đầu. Người chứng kiến khiếp vía, chỉ thấy chân phải của hắn mạnh mẽ đá thẳng vào vị trí giữa hai háng Sliver. Xác định phế rồi!! Giây phút bàn chân đó sắp “xác nhập” vào hạ bộ Sliver, bỗng từ đâu vang lên hai nguồn âm thanh khác nhau tương đối lớn nhưng cùng một câu, cùng một ý nghĩa.
“LÙI LẠI SLIVER!!”
Đang trong cơn đầu váng mắt hoa, Sliver mơ hồ cảm thấy không khí toàn trường sững sờ đến im lặng, một dự cảm chẳng lành bủa vây. Đến khi nghe thấy tiếng thét, anh không nghĩ ngợi nhiều lập tức ngã nằm xuống đất...
“Ô.. Ô...” Tiêng kinh hô của mọi người vang lên.
Một trận xao động trong không gian đem ý thức của Thiên Lam kéo về, thấy chính giữa sân, Sliver ít nhất đã bảo vệ an toàn cho sự tồn vong giống nòi khiến Thiên Lam cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm thay. Chỉ là vừa rồi gấp rút quá cô không kịp suy nghĩ, cứ thế thét lên thôi. Cô cũng đâu phải dạng máu lạnh làm lơ trước sự sống chết của người khác. Lại nói nếu anh chàng kia không tránh kịp, e kết quả sẽ là sống không bằng chết. Vuốt đi giọt mồ hôi trên trán, cô chợt nhận thức được trong tình huống vừa rồi rõ ràng có hai nguồn âm thanh. Lia mắt tìm kiếm, thế nào lại dính ngay ánh mắt Lăng Hạo đang âm trầm phóng tới.
Đúng vậy, chủ nhân của tiếng thét thứ hai, Vương Lăng Hạo!!
Thầm oán không xong, anh ta sẽ không chú ý độ phản xạ mà nghi ngờ cô chứ? Giây phút chạm mắt, anh cũng không có biểu tình gì khác quay đi khiến cô càng bối rối hơn, ý gì nữa?
Trận đấu đương nhiên dừng lại ngay lập tức, tiếng trách móc vang lên khắp khán đài.
“Trứng thối! Không phải muốn giết người chứ?”
“Mẹ nó, ở đâu ra loại người này vậy chứ?”
“Khốn, xuống đài đi!!”
“Đúng, cút xuống đi!!”
....
Khán giả, học viên của NAVEEN phẫn nộ rồi!!
Gassiev đá một đá đó có bao nhiêu độc, bọn họ đều thấy rõ, hành động đó chọc giận không ít người trong câu lạc bộ Quyền Anh. Hai kì trước là họ không thể cản trở, nhưng bây giờ... Đứng thẳng dậy, biểu cảm đồng loại tức giận.
“Đội trưởng!!”
“Đội trưởng, trục xuất tên chó má này đi”
Lăng Hạo với tư cách đội trưởng nâng tay lên ý bảo dừng lại.
“Thật kém.” Thấy cảnh đó, trên mặt Gassiev xẹt qua một tia đắc ý châm chọc, hắn nhìn Sliver với ánh mặt miệt thị, hừ nhẹ, “Còn ai muốn tiếp?”
“Chết tiệt!” Một người trong câu lạc bộ Quyền Anh nhịn không được, muốn bước lên.
Nhưng khi cậu ta chưa bước đi, thì có một bàn tay lạnh kéo lại. Có chút ngạc nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh băng của Lăng Hạo, sắc mặt của anh không chút biểu cảm, đáy mắt lạnh lùng, làm cho cậu không rét mà run. Vỗ vai đồng đội, anh từng bước tiến đến Gassiev.
Hiện tại, là trách nhiệm của anh!!
Một động tác lưu loát nhảy lên võ đài. Hai bên trầm mặc, Gassiev cũng không buồn đoái hoài đến đối thủ vài phút trước của mình đang nằm dưới đất điều hòa nhịp thở lại sức mà chăm chú nhìn Lăng Hạo.
Sau một hồi đấu mắt, Gassiev bỗng thấy ớn lạnh nhưng nhanh chóng khôi phục bộ dáng, dùng giọng điệu khinh người hất mặt “Mày là Vương Lăng Hạo?”
Quen thói càn rỡ, Gassiev bị hành động của Lăng Hạo chọc cho nghiến răng, trong lòng có chút tức giận nhưng tạm nuốt xuống. Đối với NAVEEN hắn không dám càn rỡ quá nhiều, một phần là đây không phải sân nhà của hắn. Đáng lưu tâm hơn là tên áo đen đang đứng trước mặt. Qua điều tra, hắn biết đằng sau anh có hậu thuẩn không nhỏ.
Lấy lại phong độ, hắn cười tà “Đấu một ván, dám hay không?” kèm theo đó là một đấm xé không khí vụt tới.
Lăng Hạo nhanh chóng lùi về sau, đứng ra xa tầm hoạt động của Gassiev, lãnh đạm nhìn hắn “Thật không hổ là người đứng đầu kỳ trước” Đủ vô sỉ, đủ cường đại.
Lời Lăng Hạo nói mọi người nghe đều hiểu. Nhất thời hóa đá, thân phận tên càn rỡ trước mặt được xác nhận rồi??
Kỳ trước??
Quyền Anh??
Gassiev??