Lắng Nghe Trái Tim Anh

Chương 19: Chương 19: Chương 10.1




Editor: NanaTrang

Chia tay vị phu nhân kia, bốn cô gái cũng nên quay trở về Đài Bắc rồi.

An Hân Hân dùng di động gọi về nhà hàng của ông nội, bảo hai người tới cục cảnh sát tìm Phương Ngọc Văn, nghĩ biện pháp báo tin cho anh ta biết, sau đó quyết định ở lại.

"Cậu muốn ở lại sao?"

Ba người bạn đều rất bất ngờ khi nghe thấy quyết định này của cô, không biết vì sao cô lại thay đổi chủ ý, còn Hân Hân đương nhiên cũng đã tìm cho mình một lý do đường hoàng chính đáng.

"Bỗng nhiên tớ nhớ tới có một người thân ở Cao Hùng, tớ muốn đi thăm bọn họ trước, các cậu về trước là được rồi."

"Nhưng thiếu cậu thì trên đường rất nhàm chán, chi bằng chúng ta cùng về với nhau đi."

"Không được đâu, bởi vì tạm thời quyết định, hơn nữa người đó cực kỳ quái gở, bình thường anh ấy không thích có khách lạ."

"Vậy sao cậu còn tới thăm anh ta?"

"Bởi vì anh ấy không bài xích tớ thôi, cho nên... tóm lại, nếu có thể thì tớ cũng muốn về với các cậy, nhưng đây là thân thích của tớ, tớ nhất định phải tự đi."

Vừa miễn cưỡng bịa ra một lí do rốt cuộc cuối cùng cũng lừa được đuổi ba người bạn kia đi, các cô cũng không nghi ngờ gì liền đồng ý đi về trước.

"Vậy một mình cậu phải cẩn thận đấy."

"Được rồi, đừng lo, nếu ngày mai tớ không đi học thì nhớ xin nghỉ giùm tớ nhé." Sau khi dặn dò xong ba người bạn, nhìn các cô rời đi, giờ chỉ còn mình cô, cô liền lập tức quay lại khách sạn đặt một phòng đơn.

An Hân Hân vốn không biết hiện giờ nên làm gì, nhưng cô cũng không thể rời đi như vậy được, ở trong phòng sốt ruột đi qua đi lại, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý tưởng —— đúng rồi, Eliese.

Nói không chừng Elise biết A Vũ ở đâu, cô quyết định đi tìm Hắc phu nhân, nghĩ biện pháp nghe ngóng từ chỗ Elise.

Sau khi ra quyết định này, cố lấy hết dũng khí đi tìm vị phu nhân kia, tuy rằng cô không muốn nhìn thấy đối phương, nhưng vì A Vũ, cô quyết định mạo hiểm một lần.

Cho nên giờ phút này cô đang đứng trong thang máy đi đến tầng cao nhất, sau đó bước đến cánh cửa phòng, hít sâu một hơi, ấn vào chuông điện.

Không lâu sau, cánh cửa được mở ra, là người giúp việc của phu nhân kia, cô giúp việc này nhận ra cô.

"Cô An?"

"Xin chào, xin hỏi phu nhân có ở đây không?"

"Phu nhân không có ở đây."

Không ở đây sao? Thật tốt quá!

"Tôi mang tới một vài thứ cho Elise ăn." Cô đưa ra một vài thứ đã chuẩn bị sẵn từ trước: điểm tâm nổi tiếng tạm thời mua được trong khách sạn, cũng là lý do tạm thời cô nghĩ ra được.

Cô giúp việc lắc đầu. "Phu nhân không có ở đây, tôi không thể cho cô vào được."

Nguy rồi, không thể vào thì việc kia làm sao bây giờ?

"Vậy thì thế này đi, tôi chỉ đưa đồ này cho Elise thôi, có thể không?"

"Vậy cũng không được, Elise là con mèo yêu quý của phu nhân, trước giờ phu nhân không để cho nó tùy tiện ăn uống đồ của người khác tặng, tôi cũng không thể đưa cho nó, xin cô hãy đợi sau khi phu nhân trở về đi, thật xin lỗi." Sau khi nói xong, cô giúp việc liền đóng cửa lại.

Thế này sao được, nếu không được thấy Elise, cô sẽ không biết được A Vũ đang ở đâu, Elise là hi vọng duy nhất của cô, vì thế cô không thể dễ dàng buông tay được, tiếp tục nhấn chuông lần thứ hai.

Qua một khoảng thời gian, cửa được mở ra, cô giúp việc nhìn thấy cô thì nhíu mày.

"Lại là cô."

"Như vậy đi, cô có thể cho tôi nhìn Elise một chút được không? Tôi phải đi rồi, tôi muốn được ôm Elise một lần nữa, muốn chào tạm biệt nó."

"Tôi đã nói rồi, không có sự cho phép của phu nhân, tôi cũng không thể để cô vào được."

"Nhưng trước kia phu nhân nhà cô đều để tôi ôm Elise mà, bà ấy nói trừ bà ra thì tôi là người đầu tiên Elise bằng lòng cho đến gần."

"Thực xin lỗi, không có mệnh lệnh của phu nhân, tôi không thể để cô vào được."

"Vậy thì tôi ở đây ôm nó là được rồi, không cần đi vào, cũng không được sao?"

"Cái cô này tại sao phải phiền phức như vậy?"

"Xin cô đấy, tôi rất yêu quý động vật, tôi chỉ muốn nhìn nó một chút thôi..."

"Ầm ĩ cái gì vậy hả!"

Trong phòng truyền đến tiếng mắng tức giận của phụ nữ, cô giúp việc lập tức kích động xin lỗi người bên trong.

"Xin lỗi tiểu thư. Là cô An muốn tới thăm Elise, tôi đang mời cô ấy rời đi...."

"Cô An?"

Bàng Đế Nhã đi tới cửa, ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn quét An Hân Hân ở bên cạnh, nhớ lại cô là một trong bốn cô gái làm khách của mẹ mình mời tới. "Hóa ra là cô à, cô tới đây làm gì?"

"Tôi tới muốn thăm Elise, đây là điểm tâm tôi chuẩn bị cho nó." Cô thành khẩn cầu xin, từ trong giọng nói không chút khách sáo nào của đối phương, cô biết cơ hội càng khó đạt được hơn, cô gái này xem ra còn khó thuyết phục hơn cả cô giúp việc.

"Cô muốn con mèo thối kia? Chờ đấy!" Nói xong Bàng Đế Nhã xoay người đi vào trong, An Hân Hân không hiểu ra sao đứng trân ngoài cửa, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của mèo con, Bàng Đế Nhã chửi rủa thậm tệ, còn có tiếng khuyên can của cô giúp việc.

"Con mèo chết tiệt, không cần!"

"Tiểu thư, người đừng như vậy...."

"Con mèo đáng chết này, không biết lấy lòng thì thôi còn cắn tao nữa!"

"Tiểu thư, phu nhân biết sẽ trách tội...."

"Bà ấy giấu người đàn ông của tôi đi, vậy thì tôi sẽ đuổi con mèo của bà ta đi!"

An Hân Hân đứng ngây ngốc ngoài cửa nghe thấy hỗn loạn bên trong, trong lúc không biết có nên đi vào can gián hòa giải hay không, thì nửa cánh cửa bị mở ra, chỉ thấy Bàng Đế Nhã nhét Elise vào ngực của cô.

"Cô thích thì con mèo này tặng cho cô, đừng để tôi nhìn thấy nó nữa!"

‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa bị đóng mạnh lại.

An Hân Hân đứng ngốc ngoài cửa kinh ngạc hồi lâu, trừng mắt nhìn Elise trong lồng ngực, nó cũng đang ngước lên nhìn cô với ánh mắt vô tội.

Không ngờ tình thế lại thuận lợi đến như vậy, thật sự là trời cũng giúp cô mà!

Cô ôm Elise, vội vã rời đi.

***

Hai tay hai chân Đường Quan Vũ bị trói chặt ở trên ghế, trong phòng có hai người trông coi.

Thân phận nằm vùng của anh bị phát hiện.

Vốn đã sắp xếp tất cả vô cùng hoàn mỹ, thân phận giả của anh khiến anh dễ dàng thành công trà trộn làm người nằm vùng bên cạnh Hắc phu nhân, phá kế hoạch bắt cóc hai tháng trước, hẳn là một kẻ trong đó bị ngồi tù bỏ chạy, sau đó tới gặp Hắc phu nhân và chỉ ra thân phận thật của anh, cũng bởi vậy nên hiện tại anh đang bị trói nhốt ở nơi này.

Anh phải nghĩ ra biện pháp thông báo cho bọn Phương Ngọc Văn mới được, kiêng dè thân phận cảnh sát của anh, xem ra bọn chúng tạm thời sẽ không để anh lâm vào tình cảnh bất lợi.

Trong phòng còn có hai người trông coi anh, nếu không phải bị trói thì anh đã có thể thoải mái giải quyết hai tên kia rồi, đáng tiếc anh lại bị trói thành bánh chưng, hoàn toàn không thể động đậy được.

Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, hai gã kia vốn đang giết thời gian bằng cách chơi bài thì cảnh giác đứng dậy, đồng thời cũng lấy hai khẩu súng ra.

"Ai?"

"Là tôi, mở cửa."

Là tiếng của đại tiểu thư sao? Hai người cảm thấy vô cùng kì quái, trong đó có một gã trông coi ra mở cửa, Bàng Đế Nhã lập tức xông tới.

“Tiểu thư.” Bọn họ cung kính hơi cúi đầu trước Bàng Đế Nhã.

Bàng Đế Nhã vừa vào cửa đã thấy A Vũ, không ngờ anh lại thật sự bị nhốt ở nơi này, lại còn bị trói ở trên ghế.

Thật tốt quá, cô tìm được anh rồi

“Hai người đi ra ngoài đi.” Cô ả ra lệnh.

“Tiểu thư, phu nhân có lệnh, chúng tôi phải canh chừng hắn nghiêm ngặt.”

“Đây là lệnh của bổn tiểu thư. Chẳng lẽ mấy người không xem tôi là tiểu thư hả?”

“Nhưng mà tiểu thư…”

“Anh ta đã bị trói thành thế này rồi thì còn có thể làm ra trò gì nữa đây? Tôi biết mấy người có trách nhiệm trông coi anh ta, yên tâm, tôi sẽ không làm khó dễ các người đâu, tôi chỉ muốn cùng tình lang chơi đùa chút thôi, hay các người muốn ở lại xem hả?” Bàng Đế Nhã mang ánh mắt cảnh cáo, trừng hai gã canh phòng đến kinh sợ.

Đại tiểu thư là một cô nàng mạnh mẽ lại bốc đồng, mặc dù không ngoan độc như Hắc phu nhân, nhưng tính cách cũng đúc từ cái lò đấy mà ra, khiến người khác không thể chịu đựng được, không ai muốn làm địa tiểu thư mất hứng mà gây phiền toái cho bản thân cả, huống chi tên kia đã bị trói cứng không thể động đậy được, thì còn có thể làm gì được đây?

Vì thế hai gã trông coi quyết định thức thời mà canh giữ ngoài cửa, bọn chúng cười mỉa, lại dùng ánh mắt đồng tình liếc nhin Đường Quan Vũ một cái, bởi vì cái kiểu “chơi đùa” của đại tiểu thư là vô cùng thê thảm.

Khi đám thủ hẹ đi khỏi, Bàng Đế Nhã ở trên cao nhìn Đường Quan Vũ, khóe môi nở nụ cười mị hoặc, trong nụ cười có vài phần tiếc nuối cho người trước mặt.

“Nghe nói anh là cảnh sát nằm vùng, nếu không phải thủ hạ của mẹ nhận ra anh, thì người ta vẫn còn bị anh dụ dỗ đường mật đấy nhỉ.”

Bàng Đế Nhã vặn eo lắc mông đi tới chỗ hắn, thưởng thức bộ dạng chật vật của người trước mặt.

“Mẹ quyết định sẽ giết anh, sau đó sẽ đốt anh thành tro, rải xuống biển, cho nên mạng của anh chỉ còn có 24 giờ đồng hồ nữa thôi.”

Đường Quan Vũ vẫn nghiêm mặt không nói câu nào, không hề có phản ứng trước lời nói của cô ta.

“Nếu anh cầu xin tôi, nói không chừng tôi còn có thể cầu xin mẹ cho anh sống thêm được vài ngày.”

Anh vẫn không ư hử gì, vẻ mặt kiên cường không chút sợ hãi, vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước, ngay cả liếc mắt cũng lười.

Bàng Đế Nhã cười ha ha. “Tôi thích cái tính này của anh đấy, không sợ chết, cũng không cầu xin tha thứ, giết anh tôi còn cảm thấy luyến tiếc nữa.” Cô ta đặt mông ngồi lên đùi Đường Quan Vũ, hai tay vòng qua cổ anh, dùng đầu lưỡi liếm tai anh, nhìn chằm chằm vào anh.

“Cô muốn làm gì?”

“Anh nói xem? Thấy anh sắp chết nên tôi sẽ cho anh hưởng thụ phần ngọt ngào cuối cùng.”

“Cút ngay!”

“Tôi không cút đấy, hễ là chuyện tôi đã xác định phải làm thì tôi càng phải làm cho bằng được! Hừ, mẹ tôi không cho tôi biết anh bị nhốt ở chỗ này, kết quả tôi vẫn tìm được anh đấy thôi, cũng không biết ai viết tờ giấy vứt ở trước cửa ra vào nói anh bị nhốt ở nơi này, tôi vốn vẫn nghi ngờ, vậy mà anh đúng thật là bị nhốt ở đây, lại còn mang bộ dạng chật vật này nữa.”

Ánh mắt Đường Quan Vũ sáng ngời. Có người viết giấy lại cho Bàng Đế Nhã? Anh vừa nghe đã biết là kì lạ, chứng tỏ chuyện thân phận của mình bị tiết lộ đã có người biết.

May mắn là Bàng Đế Nhã không phải là một cô gái thông minh đến vậy, không suy nghĩ cặn kẽ hơn xem ai để lại tờ giấy đó, Đường Quan Vũ vừa nghe cũng biết có người đã biết anh bị bắt nên mới dùng tờ giấy thông báo cho Bàng Đế Nhã.

Nếu điều anh đoán là đúng, thì rất nhanh sẽ có người đến cứu anh.

Người trông coi ngoài cửa đang cười mỉa thảo luận xem đại tiểu thư sẽ đối phó với gã trong phòng như thế nào, hễ là người đàn ông mà Bàng Đế Nhã coi trọng thì đều không có kết cục tốt.

Đang lúc bọn họ hút thuốc nhả ra làn khói trắng thì một con mèo đen xuất hiện, ngẩng mặt kêu meo meo với bọn họ.

Đây không phải là con mèo mà phu nhân nuôi hay sao?

Lần trước con mèo của phu nhân chuồn ra ngoài, phu nhân vô cùng tức giận, bắt bọn hắn tìm mệt gần chết, còn uy hiếp bọn họ nếu không tìm được thì cũng đừng nghĩ đến việc trở lại, khiến cho mọi người người ngã ngựa đổ, bây giờ con mèo đen này lại xuất hiện ở đây, khẳng định lại chuồn ra ngoài cho xem.

Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ cũng biết nếu không tìm thấy con mèo đen này, phu nhân sẽ lại nổi trận lôi đình, sau đó lệnh cho bọn họ đi tìm khắp nơi, không bằng bây giờ bắt con mèo trở lại thì hơn.

Vì thế bọn họ một trái một phải chậm rãi tiến đến, từ từ vươn tay ra muốn bắt được mèo con, thế nhưng còn chưa đụng tới thì con mèo đã chạy đi mất.

“Mau bắt lấy, đừng để nó thoát.”

Nhân lúc bọn họ đang đuổi bắt Elise, An Hân Hân trốn ở dưới bàn nhân cơ hội lén đi đến trước cửa phòng, may mà có Elise dụ mấy tên trông coi đi, cô mới có thể thuận lợi đi vào phòng giam.

Trong lúc cô mở cửa tiến vào thì cũng là lúc nhìn thấy Bàng Đế Nhã đang quấy nhiễu tình dục với Đương Quan Vũ, vì cứu Đường Quan Vũ mà cô vô cùng sợ hãi, khẩn trương đến mức tay chân run lên, nhưng khi thấy cô ả không biết liêm sỉ kia ngồi trên đùi Đường Quan Vũ, vừa hôn vừa sờ anh thì trong lòng lại bùng lên ngọn lửa lớn.

Lần trước ở bể bơi, cô ả mặt dày này ngồi ở trên người Đường Quan Vũ thì cô đã không thích rồi, bây giờ lại thừa dịp Đường Quan Vũ không thể phản kháng mà ăn đậu hủ của anh khắp nơi, lại còn nụ cười dâm đãng kia nữa chứ?!

Cuối cùng sự phẫn nộ tức giận đã chiến thắng, cô đã không còn thấy sợ hãi nữa, thầm nghĩ nhất định phải hung hăng giáo huấn ả đàn bà này một trận!

Vì thế cô liền tiến lên không chút khách khí dùng cây gậy gỗ đã chuẩn bị từ trước, đập xuống đầu Bàng Đế Nhã.

Bàng Đế Nhã bị người đằng sau giáng đòn vô cùng nghiêm trọng, ngay lập tức té xỉu trên mặt đất.

“Ả đàn bà vô liêm sỉ này, dám hôn bạn trai tao, muốn chết!” Cô tức giận mắng.

Đường Quan Vũ sững sờ nhìn cô, hoàn toàn không ngờ người tới cứu anh lại là Hân Hân, điều này sao có thể?

“Tại sao lại là em?”

“Thời gian không có nhiều, chạy nhanh đi.” An Hân Hân vội vàng tiến lên, nắm con dao đã chuẩn bị sẵn ở trước ngực cắt đứt dây thừng trên người anh, không rảnh giải thích nhiều.

Mặc dù Đường Quan Vũ rất kinh ngạc, nhưng cũng biết phải nắm chắc thời gian, nhưng anh vẫn vừa cởi dây thừng vừa mắng.

“Chết tiệt! Em không nên tới đây!”

“Em không đến thì ai đến cứu anh đây?”

Sau khi đã cởi bỏ toàn bộ dây thừng trói ở chân, Đường Quan Vũ lập tức nắm lấy tay cô gầm nhẹ”

Em giải thích rõ ràng cho anh biết, tại sao lại biết anh bị nhốt ở chỗ này?”

Anh không tin Hân Hân biết được, bởi vì điều này không thể, trừ phi cô có bí mật gạt anh, nếu không làm sao một cô gái chân yếu tay mềm có thể dễ dàng thoát khỏi hai tên canh gác ngoài kia mà vào cứu anh được?

“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện, chúng ta nên chạy trước rồi nói cũng không muộn.”

Đương nhiên anh biết điều quan trọng bây giờ là phải chạy, tuy nhiên quan trọng nhất là bảo vệ cô, nên anh cầm lấy tay cô, lại phát hiện hai gã canh gác đã trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.