Lắng Nghe Trái Tim Anh

Chương 7: Chương 7: Chương 4.1




Chỉ cần An Hân Hân không có lớp học, cô sẽ đến quán cơm phụ với ông nội bà nội.

Cô cùng Tiểu Song, Tiểu Vân ba người phục vụ đến tối mày tối mặt, còn có bốn trợ thủ tốt nhất là Nữu Nữu, Harry, Haru và Lily cũng tận trung với cương vị công tác đi qua đi lại ở trong tiệm, đồng thời có thể thông báo bất cứ lúc nào.

Mèo Lily ngồi ở trên quầy, thân hình tròn vo giống như mèo chiêu tài rất được mọi người yêu thích, nó nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trong quán ăn, chỉ cần có hành động dị thường, sẽ lập tức nhắc nhở An Hân Hân.

Lyli phóng mắt lại, đây là phản ứng lúc cô mèo phát hiện tình trạng khác thường.

"Hân Hân, khách bàn số chín có vấn đề."

Hân Hân vừa mới thanh toán tiền cho khách xong, ngẩng đầu lên nhìn khách ở bàn số chín, sau đó lại nhìn sang Lily.

"Hắn ta thế nào?"

"Hắn bỏ hai sợi tóc vào trong canh."

Đầu tiên là An Hân Hân sửng sốt một chút, sau đó xụ mặt xuống: thị giác của mèo rất tốt, một con sâu nhỏ xíu bò ở trong góc trên trần nhà cũng thấy được. Cô luôn tin vào lời của mèo Lyli cho nên đã chuẩn bị tâm lý.

Quả nhiên không bao lâu, liền thấy vị khách kia gọi Tiểu Vân lại, giống như đang oán trách cô ấy, còn Tiểu Vân lại vội vàng chạy đến quầy.

"Hân Hân, khách bàn số chín nói trong canh có tóc."

An Hân Hân không hề khẩn trương như Tiểu Vân, mà là rất nổi giận. Đối với loại chuyện nhàm chán này đã cảm thấy cực kỳ không thể kiên nhẫn nổi nữa rồi.

"Lại tới nữa, những gã thối tha đó không có chuyện tốt khác để làm sao? Chỉ thích tới đây gây phiền toái."

"Hân Hân, làm sao bây giờ?"

"Tớ đi xử lý."

Để máy tính xuống, An Hân Hân đi ra khỏi quầy, đi đến bàn số chín.

"Thưa anh, xin hỏi có vấn đề gì sao ạ?"

"Cô nhìn xem, trong canh là cái gì đây? Trong canh thế nhưng lại có tóc đấy?!"

An Hân Hân lười nhìn, trực tiếp trả lời hắn ta. "Không thể nào, trong thức ăn của chúng tôi không thể có tóc ở trong đó, bởi vì tất cả chúng tôi cả trong phòng bếp lẫn ngoài phòng ăn đều đội mũ làm việc, chính là vì phòng ngừa xảy ra mấy chuyện thế này."

"Vậy đây là cái gì?"

"Theo tôi thấy, đây là tự anh bỏ tóc vào trong canh."

"Cái gì! Cô dám đổ tội cho tôi!" Gã ta nổi trận lôi đình, ngay cả âm thanh cũng rất lớn, sợ rằng không ai nghe thấy lời oán trách của gã. "Cô có thái độ phục vụ gì vậy hả! Có tin tôi ——" Lời nói vừa chuyển, vốn lớn tiếng chửi mắng lại đột nhiên chuyển thành lời nói khách sao. "Cô nói không sai, là tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi." Tiếp theo là cúi đầu 90 độ.

"Quán cơm của các cô chẳng những sạch sẻ, thức ăn vệ sinh, hơn nữa nữ phục vụ trong quán ai nấy đều giống như người mẫu, ngay cả dáng vẻ nuôi chó mèo cũng rất xinh đẹp, bán thứ gì cũng rẻ, chỉ có một chữ, tuyệt!"

An Hân Hân vẻ mặt ngây ngô kinh ngạc, vừa rồi còn giống như lưu manh trợn mắt hung hăng càng quấy, tại sao bây giờ lại luôn miệng khen bọn họ? Trước và sau khác nhau rất lớn đó, bất ngờ, đặc biệt không thua kém đối phương sở dĩ đột nhiên trở nên khách sao như vậy, tất cả đều là vì Đường Quan Vũ cao to ở phía sau lưng cô, gương mặt âm trầm giống như muốn làm thịt người, kết hợp với ánh sáng hung hãn trong mắt thật sự khiến người ta khiếp sợ.

Anh vòng hai tay trước ngực, ngẩng đầu đứng thẳng, cả người phát ra khí thế nguy hiểm, khuôn mặt hung dữ kia so với lưu manh thì càng lưu manh hơn, bễ nghễ ở trên cao liếc nhìn đối phương, gã đàn ông đó sợ tới mức ở tại chỗ thức thời làm tuấn kiệt.

"Đây, đây là tiền cơm, hẹn gặp lại." Bỏ tiền lại, ngay cả tiền thối cũng không lấy. Gã đàn ông lập tức như một làn khói chạy ra khỏi quán cơm, bộ dáng kia tựa như có một con sư tử đang đuổi giết ở phía sau vậy, rất sợ nếu không chạy thoát được sẽ bị gặm một miếng lớn, gặm đến mức ngay cả xương cũng không còn.

Đường Quan Vũ chỉ đứng thẳng dùng mắt trừng thôi mà đã khiến cho đối phương sợ chết khiếp, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ trừ An Hân Hân vẫn không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi cô nghi ngờ xoay người lại, lúc này mới phát hiện có một bức tường chắn ở phía trước. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Quan Vũ cao hơn cô cả cái đầu.

Đầu tiên là cô ngây người, nhưng rất nhanh vẻ mặt chuyển thành lạnh nhạt.

"Anh tới đây làm gì?"

Anh ở trên cao nhìn xuống cô, bản sắc không thay đổi lạnh lùng nói. "Đương nhiên là tới dùng cơm."

Cô chống nạnh hỏi vặn lại: "Không phải anh nghi ngờ tôi là người bị tình nghi sao? Còn dám tới nơi này ăn cơm, không sợ tôi hạ độc trong cơm của anh hả?"

"Mưu sát cảnh sát, sẽ bị phán trọng tội, cô có gan này sao?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đã sớm phát ra tia lửa, Phương Ngọc Văn đứng bên cạnh Đường Quan Vũ thấy tình hình không ổn, vội mở miệng giảng hòa.

"Cô đừng tức giận, cái người này nói chuyện luôn độc chết người như vậy đấy, nhưng thật ra không có ác ý gì đâu, chúng tôi chỉ là tới ăn cơm thường, còn chỗ ngồi không?"

Mặc dù cô có thành kiến với Đường Quan Vũ, nhưng đối với Phương Ngọc Văn có thái độ và cách nói chuyện cực kỳ khách sáo thì không hề ghét chút nào. Nể tình Phương Ngọc Văn, cô tạm thu hồi vẻ giận dữ lại, lộ ra nụ cười hoan nghênh quang lâm —— đương nhiên là cười với Phương Ngọc Văn.

"Đương nhiên là có, mời ngồi bàn này." Cô nhanh chón dọn dẹp thức ăn trên bàn số chín, chờ hai người bọn họ ngồi xong, sau đó đi lấy menu mang lại đây.

"Xin hỏi muốn ăn cái gì?"

Đường Quan Vũ đã tới một lần, nhưng Phương Ngọc Văn lại là lần đầu tiên tới đây.

"Cô giới thiệu món đi?"

"Có muốn dùng cơm gà không? Cơm gà của chúng tôi là hầm trước sao đó mới chiên, hơn nữa còn cho thêm nước sốt tổ truyền, các vị khách sau khi ăn xong đều khen không dứt miệng đấy."

"Được, vậy cho một phần cơm gà."

"Được." Sau khi ân cần trả lời Phương Ngọc Văn, lúc cô chuyển về phía Đường Quan Vũ thì khuôn mặt tươi cười thân thiện kia lập tức đổi thành vẻ mặt lạnh nhạt giống như tuyệt kỹ trở mặt trong Xuyên kịch* vậy. "Ăn cái gì?" Ngay cả khẩu khí cũng thay đổi.

(* kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc)

"Cơm thịt dê nướng cộng thêm một đùi gà không."

Đường Quan Vũ vừa nói xong, cô không thèm nhìn anh lấy một cái liền xoay người rời đi, đãi ngộ khác biệt cực kỳ rõ ràng.

Đợi sau khi cô rời đi, Phương Ngọc Văn vội vàng quở trách đồng nghiệp.

"Này, cười một cái xem nào, đừng có hung như vậy, chúng ta là tới dùng cơm, không phải là tới bắt tội phạm."

"Mặt của tôi vốn như vậy, cậu còn muốn tôi như thế nào nữa?"

"Cậu có thể cười một cái." Anh rất thành khẩn đề nghị.

"..." Đường Quan Vũ im lặng, vẻ mặt nghiêm túc uy quyền thử kéo khóe miệng ra hai bên, lộ ra một diễn cảm ngoài cười nhưng trong không cười, giống như là tiếu lý tàng đao*.

[* nham hiểm; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; miệng nam mô, bụng bồ dao găm; khẩu Phật tâm xà (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)]

"Cậu không cười tương đối đẹp trai hơn." Phương Văn Ngọc thành khẩn đề nghị lần nữa.

Đường Quan Vũ trợn mắt nhìn anh, con chó Kiệt Lợi ở bên chân anh cũng giống y chang vậy, lạnh lùng ngồi thẳng giống như một pho tượng bất động, bởi vì nó là một con chó cảnh sát được nghiêm chỉnh huấn luyện.

Tựa như những người khác nhìn trộm hai người đàn ông này, thì Harry, Haru, Lily cùng Nữu Nữu cũng lén nhìn con chó Kiệt Lợi kia.

Đường Quan Vũ là vì một thân uy nghiêm khiếp người mới khiến cho đàn ông bốn phía chú ý tới. Còn Phương Ngọc Văn, cái mã đẹp trai của anh thu hút rất nhiều ánh mắt của phụ nữ.

Những du côn lưu manh lai giả bất thiện* mơ tưởng tiền bạc đã khiến cho An Hân Hân cực kỳ nhức đầu, hiện tại lại có thêm một Đường Quan Vũ chuyên tìm cô gây phiền phức khiến cô càng nhức đầu thêm. (* người tới không có ý tốt, cần phải đề phòng)

"Hân Hân, Hân Hân, người có dáng dấp rất đẹp trai đó là ai vậy?" Tiểu Vân và Tiểu Song kéo Hân Hân, tò mò hỏi thăm cô, bởi vì các cô nhìn thấy lúc nãy Hân Hân nói chuyện với trai đẹp kia.

"Đó là cảnh sát Phương."

"Ôh? Chẳng lẽ bọn họ chính là những cảnh sát cậu nói lúc trước phá được án bắt cóc?"

"Đúng vậy."

"Oa, không ngờ bọn họ lại đến ủng hộ quán của chúng ta đấy."

"Làm gì hưng phấn dữ vậy, cũng không phải là thần tượng nổi tiếng."

"Tin tức trên tivi cũng nói đến vụ bắt cóc kia đó!"

"Vậy thì sao?"

"Xuất hiện trên tivi thì chính là thần tượng chứ sao, hơn nữa cảnh sát Phương đó còn đẹp trai hơn cả đại minh tinh đấy."

"Cũng không tồi." An Hân Hân đối với trai đẹp ngược lại không có cảm giác gì. Không giống Tiểu Song và Tiểu Vân ngạc nhiên như vậy, bởi vì hiện tại cô đang hao tổn tâm trí cho tên Đường Quan Vũ kia.

Tin tức bát quái luôn luôn truyền đi rất nhanh, các cô ấy nói lớn tiếng như vậy, những người khách khác sau khi nghe xong cũng hỏi thăm, thì ra vụ án bắt cóc và cướp ngân hàng đang nhất thời nổi danh kia là do hai vị cảnh sát hình sự này phá.

"Hân Hân, nhờ cậu một chuyện có được không?"

"Chuyện gì vậy?"

Tiểu Song và Tiểu Vân ở bên tai cô nói nhỏ, sau khi nghe xong yêu cầu của các cô ấy, An Hân Hân trừng lớn mắt.

"Ôi? Không thể nào?"

"Làm ơn mà, cậu là tốt nhất, giúp bọn mình nói một tiếng đi."

Không thể từ chối lời nhờ vả của Tiểu Vân và Tiểu Song, An Hân Hân không thể làm gì khác hơn là đáp ứng bạn mình. Sau khi đưa cơm đến bàn của Đường Quan Vũ và đùi gà cho Kiệt Lợi, An Hân Hân không rời đi mà là đứng ở một bên.

Đường Quan Vũ nghi ngờ nhìn cô."Có chuyện gì?"

"Không phải tìm anh." Mặt không chút thay đổi trả lại anh một câu, sau đó chuyển sang Phương Ngọc Văn thì thay thành nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. "Cảnh sát Phương, có chuyện muốn nhờ anh, không biết có được hay không?" Ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Đường Quan Vũ không hiểu sao lại nổi giận, cô gái nhỏ này rõ ràng là cố ý không cho anh mặt mũi.

Phương Ngọc Văn cũng lộ ra nụ cười lễ phép. "Cứ việc nói, muốn tôi giúp gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là hai người bạn của tôi biết anh là đại anh hùng phá án, cho nên muốn chụp hình với anh, không biết có được không?"

Đường Quan Vũ sửng sốt, đại anh hùng phá án? Anh cũng có công mà, tại sao không tìm anh chụp hình? Mặc dù trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bản sắc lạnh lùng như cũ, không biểu hiện ra ngoài.

"Dĩ nhiên có thể." Phương Ngọc Văn rất hào phóng đáp ứng.

Biết Phương Ngọc Văn đồng ý, Tiểu Song và Tiểu Vân lập tức mặt tươi như hoa đi qua chụp hình với cảnh sát Phương, mà hành động ngoài ý muốn này dẫn tới hiệu ứng dây chuyền, lập tức cũng có những khách nữ khác đến muốn xin chụp hình với đại anh hùng phá án.

Vốn tất cả mọi người đều nghĩ như vậy rất lâu rồi, thấy có cơ hội, đương nhiên là thừa cơ nắm chặt. Thoáng cái Phương Ngọc Văn giống như là đại minh tinh bị mọi người chen lấn muốn chụp chung một tấm. Ngược lại Đường Quan Vũ thiếu người hỏi thăm, một mình cô đơn bị ghẻ lạnh, vô cùng vắng vẻ.

Dù sao anh cũng đã quen, anh không phải dựa vào nhân duyên và diện mạo mà lăn lộn khắp nơi, có người tìm anh chụp hình hay không cũng chả sao cả.

Trong lòng anh nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi An Hân Hân đứng ở bên cạnh anh, lần này cực kỳ ngoài ý muốn cô không bày ra gương mặt lạnh lùng nữa, mà là vô cùng khác thường nở nụ cười thân thiết, khiến cho anh nhất thời choáng cả hai mắt.

Cô lạnh nhạt, tức giận, hoặc là phẫn nộ trừng mắt với anh, anh đều cảm thấy bình thường, nhưng cô lại đột nhiên cười với anh như vậy, ngược lại khiến cho anh không biết phải làm sao. Bởi vì rất ít cô gái cười với anh, càng không nói đến An Hân Han vốn đang ghét anh.

"Có thể nhờ anh một chuyện không?" Giọng nói cũng trở nên ngọt liệm.

"Chuyện gì?"

"Có thể chụp với anh một tấm không?"

Tìm anh chụp hình?

Không phải cô ghét anh sao? Tại sao lại đột nhiên muốn chụp hình với anh?

Lời mời ngoài ý muốn này khiến cho anh thụ sủng nhược kinh*, lại có chút nửa tin nửa ngờ. (* được sủng ái mà lo sợ)

"Có được không?" Giọng nói có chút cầu xin, ánh mắt thì vừa thấy đã thương, bộ dáng này khiến anh không đành lòng cự tuyệt. Huống chi anh là một người kiên cường, là một người đàn ông có chí khí, nếu như ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng cự tuyệt, chẳng phải giống như anh đang làm kiêu sao.

"Được rồi." Anh đồng ý, dù sao đây cũng là cô gái đầu tiên tìm anh chụp hình, bây giờ anh không tiện cự tuyệt, cũng không nghĩ ra lý do cự tuyệt, cho nên…

"Anh đáp ứng? Thật tốt quá." An Hân Hân vui vẻ quay đầu cao giọng kêu: "Bà nội!"

Bà nội?

Đường Quan Vũ ngây người, chỉ thấy bà nội An mập mạp từ trong đám người đi ra, nụ cười tràn đầy nếp nhăn, hưng phấn đi tới bên cạnh anh.

"Cám ơn anh, cảnh sát Đường."

Thì ra người muốn chụp hình với anh không phải là An Hân Hân, mà là bà nội của cô, là một bà cụ hơn 70 tuổi khi cười thiếu mất một cái răng, xấu hổ ôm lấy cánh tay của anh, giống như chim nhỏ nép vào người kề sát bên cạnh anh.

An Hân Hân cầm máy chụp hình lên, cười ha ha mở miệng."Nào, chụp thôi, cười một cái nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.