Yến Cô Minh vác túi rời khỏi đấy, lần theo địa chỉ mà gã ăn mày cho, tìm đến nhà họ Lâm.
Lúc gia bộc mở cửa đã bị miệng mồm đầy máu của Yến Cô Minh dọa giật bắn người, cuống quýt muốn đóng cửa lại. Ngờ đâu Yến Cô Minh đưa chân giữ cửa, gia bộc khép cửa mãi mà không được.
“Gọi gia chủ các ngươi ra.”
Gia bộc run rẩy, “Anh… anh muốn làm gì, không rời đi thì ta… ta báo quan đấy.”
Yến Cô Minh nhìn gã, “Gọi gia chủ các ngươi ra đây.”
Gã gia bộc này vẫn còn chút khí phách, liều chết đòi đóng cửa.
“Cái gì ầm ĩ thế.”
Bên trong bỗng vọng ra giọng của một ông cụ, gia bộc nọ thưa: “Lão gia, lão gia mau vào đi, ngoài này có một tên cướp!”
Cụ ông nói: “Cướp, làm gì có cướp nào lịch sự gõ cửa, ngươi hồ đồ quá đấy Hoa Nhi, lui xuống.”
Gia bộc: “Nhưng…”
Giọng đã đến gần, ông mở cửa ra.
“Lui xuống đi.”
Một ông cụ tóc bạc trắng đứng bên trong, thấy Yến Cô Minh, ông vẫn không biến sắc.
“Vị tráng sĩ này, chẳng hay tìm lão phu có chuyện gì.”
Yến Cô Minh: “Trong ngực áo.”
“Hả?”
Yến Cô Minh: “Trâm nhà ông, trong ngực áo ta.”
“Ơ…”
Chợt nhận được tin khó tin, ông kích động đến nỗi run cả tay.
“Tráng sĩ vào nhà, tráng sĩ vào nhà rồi nói.”
“Nhận trâm, đưa ta hai mươi lượng bạc. Còn nữa, đừng để người khác biết đã lấy được trâm về.”
Cụ ông gật đầu, “Vâng vâng, lão hủ đi lấy bạc cho tráng sĩ ngay đây.”
Rất nhanh sau đó, ông cụ trở lại, tay cầm một cái bọc cũ.
Lấy lại được trâm ngọc, ông rưng rưng nước mắt.
“Đa tạ tráng sĩ, cây trâm này bị bọn ác độc ở phường cược Tụ Bảo cuỗm mất đã hơn nửa năm, cả nhà lão hủ cứ tưởng chẳng thể nào đòi về được nữa.”
Những giọt nước mắt xúc động này chẳng cảm hóa được Yến Cô Minh, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Còn có rất nhiều món trang sức mất tích củng với cây trâm ngọc này, người biết chuyện đều đã chết, ông cứ khẳng định nó không ở chỗ ông, phường cược Tụ Bảo hẳn sẽ không đến gây chuyện.”
“Đa tạ tráng sĩ, đa tạ tráng sĩ.”
Yến Cô Minh xoay người rời đi.
Xong chuyện, trời cũng đã sụp tối. Yến Cô Minh tản bộ một mình trên đường, hắn đem chỗ trang sức thừa đổi thành ngân lượng ở tiệm cầm đồ, rồi đến cửa hiệu lớn nhất của trấn Thái Lai mua một lọ sáp Quý Phi Ngưng Chi, ấy là loại sáp thơm mà các quý phi trong kinh thích nhất, một lọ nhỏ thôi mà gần ba trăm lượng.
Nếu Phong Thiên Nhai thấy đống trang sức này thì thể nào cũng sẽ hỏi nguồn gốc, hắn lại lười phải giải thích, chi bằng đổi thành đồ mà nữ nhân hay dùng rồi đưa nàng. Dù sao thì với kiến thức của Phong Thiên Nhai, chắc không đoán được giá trị của lọ sáp thơm này đâu.
Trời đã tối, Yến Cô Minh đi thẳng về hướng quán vằn thắn.
Một nam nhân cả mặt đầy máu lại bị cụt một tay, thế nào cũng bị người ta chú ý. Dù chỉ toàn những ánh mắt thậm thụt, Yến Cô Minh vẫn phát hiện ra. Hắn đã trơ với chúng rồi.
Cổ tay bị bẻ gãy, khớp xương đã sưng lên, đau đến khó chịu. Yến Cô Minh không ngừng bước, đến thẳng quán vằn thắn.
Nhìn sơ qua, Phong Thiên Nhai không có ở đây.
Hắn tìm một chỗ trống ngồi xuống, lặng lẽ chờ.
Yến Cô Minh không biết khe núi có nhện kim cương nằm ở đâu, không thể đi tìm, chỉ có thể ngồi đây chờ Phong Thiên Nhai.
Thực ra, hắn có thể rời khỏi.
Rời khỏi nơi này, quên lời hẹn với Phong Thiên Nhai. Dù sao, vết thương cũng đã gần lành, vũ khí vừa ý cũng đã nằm trong tay, dù bây giờ vẫn chưa quen với nó, nhưng sử dụng thêm vài lần, sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày lão luyện.
Tuy lòng xoay chuyển trăm bề, song từ khi ngồi xuống, Yến Cô Minh chẳng nhúc nhích lấy một lần.
Sự kiên trì lạ lùng này, chính hắn cũng không hiểu nổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
“Đại gia, chúng tôi phải dọn quán rồi, ngài xem…”
Yến Cô Minh đứng dậy, đến một gốc cây bên mé đường, ngồi xuống. Hắn nhìn ông chủ quán vằn thắn thu dọn bát đũa bàn ghế lều lán, rồi đánh xe bò đi.
Nơi đây, chỉ còn mỗi mình hắn.
Giờ Tuất đã qua lâu rồi, ánh trăng trên cao rọi xuống, sáng ngời. Vầng trăng cong cong, tựa như đang cười giễu gã lãng nhân ngây ngô đợi chờ.
Đợi lâu như thế, chỗ vết thương trên người đã khiến Yến Cô Minh đau đến tê cả. Dù cơ thể cường tráng, nội lực thâm hậu, nhưng vết thương trên vai đã rút đi mất quá nhiều nguyên khí của hắn, cộng thêm cuộc chiến tiêu hao thể lực khi nãy, đúng là “đã nghèo còn mắc cái eo”. Đêm lạnh như nước, hàn khí trên núi luồn vào cơ thể, thốc vào vết thương của Yến Cô Minh, hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
Nửa đời phiêu bạc, ai từng khiến ta phải đợi lâu đến thế này! Nàng dựa vào cái gì mà bắt ta phải đợi lâu như vậy!
Sắc mặt Yến Cô Minh tái nhợt, hắn rịt lấy bờ vai cụt, khốn khổ đứng dậy, tiến về phía trước một bước.
Ngẩng đầu, ánh trăng thê lương, soi chiếu con đường núi quanh co khúc khuỷu. Trước mặt mông lung, mơ hồ tựa đường đời bạc tình, mãi không thấy điểm cuối.
Yến Cô Minh ngơ ngẩn đứng đấy.
“Chân cũng đã bước rồi, sao còn chưa đi.”
Trong cánh rừng tối om, một giọng nói trong trẻo vọng ra.
Yến Cô Minh lặng lẽ đứng đấy, không lên tiếng, cũng chẳng quay đầu.
Phong Thiên Nhai bước ra khỏi cánh rừng, Yến Cô Minh đưa lưng về phía nàng, vì quá đau đớn mà lưng hắn hơi còng lại.
“Sao vậy, không phải muốn đi à, sao lại không nhúc nhích nữa.”
Yến Cô Minh xoay lại, người lạnh đến đờ ra, thế nên động tác rất chậm.
Phong Thiên Nhai chắp tay sau lưng, đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng. Nàng lẳng lặng nhìn Yến Cô Minh, như đang đợi hắn nói gì đó.
Nhưng Yến Cô Minh không hé miệng.
Hắn giơ cổ tay lên, cho lưỡi câu vào ngực áo lấy một chiếc lọ tinh xảo ra, ném cho Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai cầm lấy.
“Đây là gì?”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai mở lọ, hương thơm thoang thoảng bay ra, hòa quyện với khí trời lành lạnh thành một loại hương thấm vào lòng người.
Vì Yến Cô Minh không nghe lời khuyên của mình nên Phong Thiên Nhai rất giận. Từ lúc rời khỏi quán vằn thắn, nàng không đi đâu xa mà ngồi đợi trong vạt rừng đối diện. Nhìn Yến Cô Minh vác cả người đầy máu quay về, nhìn hắn lẻ loi ngồi chờ trên ghế, đến tận lúc quán vằn thắn đóng cửa, hắn lại đến gốc cây này ngồi đợi.
Cả bước chân cuối cùng của hắn, tất cả đều lọt vào mắt nàng.
Theo nàng, vết thương đầy người thế này, đều là do Yến Cô Minh tự làm tự chịu, chẳng đáng được đồng cảm.
Nhưng, khi làn hương nhàn nhạt ấy thoảng bay, Phong Thiên Nhai lại chẳng thốt nên lời.
Yến Cô Minh cử động, Phong Thiên Nhai vội vã ngước mắt nhìn, đưa tay đỡ cánh tay hắn. Yến Cô Minh khựng lại một chút, Phong Thiên Nhai như sực nhớ ra điều gì, lại buông tay ra.
“Xin lỗi.”
Yến Cô Minh đưa mắt nhìn nàng.
“Đã kéo tay anh nữa rồi.”
Lời hắn nói mấy canh giờ trước, Phong Thiên Nhai vẫn nhớ như in.
Yến Cô Minh như cũng đã nhớ lại. Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay to rộng của mình.
“Quên đi, tùy cô đấy.”
Chỉ một câu quên đi của lãng nhân, Phong Thiên Nhai đã lại cầm tay hắn.
Yến Cô Minh đứng trước mặt Phong Thiên Nhai. Nàng cúi đầu, chỉ chừa lại cho lãng nhân một cái ót đen nhánh.
Yến Cô Minh trầm giọng: “Không có lần sau nữa đâu.”
Phong Thiên Nhai cũng thấp giọng, “Là anh không có hay ta không có.”
Yến Cô Minh: “…”
Trong bóng tối, Phong Thiên Nhai như nghe thấy tiếng thở dài của lãng nhân.
Bỗng dưng, nàng củng chẳng muốn biết câu trả lời.
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu, nhìn vết máu bên miệng lãng nhân.
“Yến khờ, anh ăn thịt người rồi à?”
Yến Cô Minh gật gù, “Ừ.”
“Xùy.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, nàng xoay người, vác một vò rượu từ sau lưng ra.
“Sao nào, có muốn rửa miệng không.”
Yến Cô Minh nhìn vò rượu ấy, ánh mắt thâm trầm.
Phong Thiên Nhai cũng chẳng đợi hắn đáp lời, nàng khui vò, hương rượu lập tức ngập tràn không gian. Trộn lẫn với mùi sáp thơm, hương vị đặc biệt chẳng gì sánh được.
Phong Thiên Nhai ngồi lên một tảng đá, gọi Yến Cô Minh.
“Đến đây.”
Yến Cô Minh bước tới.
Phong Thiên Nhai lấy một bát rượu ra, “Anh xem ta chu đáo biết bao, xin riêng người ta một cái bát đấy.” Rót rượu, Phong Thiên Nhai đưa đến miệng Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh thuận theo tay nàng, một hơi cạn sạch.
Cứ như thế, một bát nối một bát, nửa vò rượu đã đi sạch.
“Ôi chao, sao hôm nay chẳng say nổi vậy.”
Yến Cô Minh: “Lần trước bị thương rất nặng.”
“Uầy.” Phong Thiên Nhai đưa tay áo lau miệng cho Yến Cô Minh, “Thế thì ta hãy còn xem nhẹ anh rồi.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Đưa tay qua đây.”
Yến Cô Minh không nhúc nhích.
Phong Thiên Nhai: “Vừa làm sai một chuyện.”
Yến Cô Minh nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai: “Anh bảo không cho ta chạm vào tay mình, trưa nay lẽ ra phải tát cho một cái. Ta là sư phụ anh là đồ đệ, làm gì có chuyện đồ đệ ra lệnh cho sư phụ.” Nàng hừ mũi, “Bày đặt xụ mặt với ta, suýt nữa đã bị anh dọa rồi.”
Yến Cô Minh: “Cô!”
Phong Thiên Nhai khoanh tay, “Ta làm sao, anh có đưa tay ra không thì bảo, không đưa vi sư sẽ tự ra tay đấy.”
“Hừ!” Yến Cô Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Phong Thiên Nhai quả thật tự chìa tay ra, nàng nắm ngay lấy cổ tay Yến Cô Minh, tuy mặt vẫn đen nhưng hắn không rụt tay lại.
“Gãy rồi, chết thật.” Phong Thiên Nhai nhíu mày, tay ra sức, cộp một tiếng, khớp xương bị lệch trở về đúng vị trí.
Yến Cô Minh mặt không đổi sắc.
Phong Thiên Nhai chữa xong cổ tay, lại xử lý hết thảy ngoại thương trên người Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh ngồi đấy, mặc ai sắp đặt.
“Cô không hỏi ta đi đâu làm gì à.”
Phong Thiên Nhai: “Không hỏi.”
Yến Cô Minh: “Ta nghĩ cô rất tò mò đấy.”
Phong Thiên Nhai: “Một con chim lù đù, có thể làm được gì chứ.”
Yến Cô Minh quyết định không nói chuyện với nàng nữa.
Phong Thiên Nhai: “Được rồi, đại công cáo thành. Chúng ta tìm chỗ qua đêm thôi, ngày mai còn đi bắt nhện nữa.”