“Đại gia, ngài vội như thế…”
Hương Liên nhẹ nhàng nhấc tay, định cởi đai lưng Yến Cô Minh. Đang hành động, tay ả chạm phải mặt trong cánh tay hắn, lạnh lẽo cứng chắc.
“Đại gia, tháo vũ khí ra trước nhé, nô gia sợ.”
Yến Cô Minh thản nhiên nhìn ả.
“Cởi y phục.”
Hương Liên nhìn hắn.
Ả lăn lộn giữa chốn phong trần này bảy tám năm, đã gặp vô số loại nam nhân. Ả biết nam nhân trước mặt là người giang hồ, vì cả người hắn toát lên hương vị giang hồ, dày dặn hơn bất cứ người giang hồ nào mà ả từng gặp.
Tuy chỉ còn một tay nhưng cơ thể rắn chắc, hơi thở tang thương và cả gương mặt lạnh lùng của hắn có sức hấp dẫn trí mạng đối với những nữ nhân chốn gió trăng như Hương Liên.
Hương Liên cởi từng lớp từng lớp áo, Yến Cô Minh nhìn ả, không bộc lộ một chút cảm xúc nào. Hương Liên vốn là người bán thân kiếm tiền, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng ấy, ả lại thẹn thùng đôi chút.
Ả cởi hết y sam, cơ thể nhỏ xinh lộ ra trước mặt Yến Cô Minh, chẳng sót thứ gì. Hương Liên đưa tay định cởi đai lưng của Yến Cô Minh.
Nhưng chưa kịp hành động thì Yến Cô Minh đã cúi người xuống.
“Ưm…”
Ả run người, cánh tay Yến Cô Minh đã vòng quanh eo ả, miệng vùi xuống bộ ngực non mềm.
“Á…” Ngực âm ẩm, Hương Liên cuồng chân, quắp lấy Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh nhắm mắt lại, không nhìn mặt ả.
Hắn kéo nữ tử nhỏ xinh này vào lòng, mút mát ngực ả, khống chế mỗi một thay đổi nhỏ trên người ả.
“Đại gia… đại gia…”
Hương Liên phóng đãng rên rỉ, dùng đôi tay run rẩy định cởi đai lưng của Yến Cô Minh.
Nhịp thở của Yến Cô Minh bình thản, hơi thở dương cương đặc biệt của nam nhân, mỗi một lần hít vào thở ra của hắn đều phả vào làn da non mềm của Hương Liên.
Chân ả run rẩy, phía dưới ướt đẫm.
Ả khó mà dằn lòng nổi, rên lên vài tiếng.
“Ôi… Ôi chao —–“
Song đúng lúc ấy, Yến Cô Minh bỗng ngừng lại.
Hương Liên sờ lên mặt hắn, không kìm nổi tiếng thở dốc.
“Đại gia…”
“Ai cho ngươi rên như thế.”
Hắn lạnh giọng, Hương Liên nghe vậy lập tức bồn chồn.
Yến Cô Minh: “Ai cho thốt lên hai tiếng này.”
Hương Liên nhìn hắn, “Đại gia?” Ả đã rên thế nào ấy nhỉ?
Yến Cô Minh mở bừng mắt, gương mặt trang điểm kỹ càng của Hương Liên lọt vào tầm mắt hắn.
Hắn bỗng chẳng còn thấy hứng thú nữa.
“Đại gia?”
Yến Cô Minh ngồi dậy.
“Mặc quần áo vào đi.”
Hương Liên sáp lại gần hắn, “Đại gia, Hương Liên hầu hạ không chu đáo, khiến đại gia phật lòng rồi…”
Yến Cô Minh đứng lên, không nói một lời đã đi mất.
Ngoài cửa, gió đêm thốc vào, đánh tan mùi son phấn nồng nặc.
Yến Cô Minh hít một hơi thật sâu, đầu óc chợt tỉnh táo.
“Ta rốt cuộc nghĩ cái gì vậy…”
Hắn lắc lắc đầu, dường như muốn rũ bỏ tất cả muộn phiền ra khỏi.
Ngẩng đầu nhìn trời.
Vầng trăng lạnh lẽo treo xa xa chân trời.
Yến Cô Minh cúi đầu, chân bất giác bước về phía ngoại thành.
Hắn dừng trước quán vằn thắn ngoài trấn, bấy giờ ở đây không còn nhiều khách nữa, ông chủ nhàn nhã ngồi trên băng ghế dài.
Yến Cô Minh nhìn chỗ không lâu trước đây hai người họ từng ngồi.
Hình như chỗ ngồi bị xê dịch rồi, hơi khác với trước đây.
“Vị huynh đài này, đêm đã khuya, sao lại ngồi không ở đây thế.”
Yến Cô Minh ngoái đầu.
Khanh Sĩ Việt mỉm cười dưới trăng, “Chi bằng để kẻ hèn này làm chủ, mời huynh đài một chén rượu, thế nào.”
Yến Cô Minh chưa từng gặp Khanh Sĩ Việt, nhưng lại nhớ rõ giọng nói của hắn.
“Đến đây.”
“Ồ?” Khanh Sĩ Việt chắp tay sau lưng, “Huynh đài dễ tin người như vậy, không sợ ta động tay chân vào sao.”
Yến Cô Minh: “Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ tự nhiên mà lấy mạng ta.”
Bốn bề yên ắng, gió như đã ngừng thổi.
Chẳng biết từ khi nào mà ông chủ quán vằn thắn ngã xuống ghế, dù không chảy máu nhưng Yến Cô Minh biết ông đã chết rồi.
Những vị khách khác của quán đồng loạt đứng dậy, tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ, lạnh lùng nhìn Yến Cô Minh.
“Hà.” Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng.
“Cao nhân đã sắp xếp sẵn, lần này không đạt được mục đích, không thôi.”
Khanh Sĩ Việt chậm rãi nói: “Trung nguyên lớp lớp nhân tài, Khanh mỗ ngu dốt thua liền hai trận, lần này nếu không hết lòng, tất sẽ toàn bại mà về. Nếu đắc tội thì xin huynh đài lượng thứ.”
Yến Cô Minh: “Ngươi bảo mình thua liền hai trận.”
Khanh Sĩ Việt: “Hổ thẹn rồi.”
Chẳng hay Yến Cô Minh nghĩ đến điều gì mà gật đầu, thì thầm.
“Tốt… Nàng thắng trận ấy thì tốt rồi…”
Không còn vướng bận nữa, Yến Cô Minh khẽ vung tay, tụ kiếm lóe sáng dưới ánh trăng.
“Đến đây.”
Bốn người trong quán đồng loạt tấn công!
Vũ khí của cả bốn là loan đao, chiêu thức cũng không khác nhau lắm, hẳn là cùng một môn phái.
Yến Cô Minh độc kiếm chống lại bốn người, hơi yếu thế. Nhưng hắn không buông xuôi.
Tuy bốn kẻ này liên thủ tấn công nhưng Yến Cô Minh nhận ra bọn chúng phối hợp với nhau không tốt lắm, lộ rất nhiều sơ hở.
Trên người lỗ chỗ vết thương, mục tiêu của Yến Cô Minh là phòng thủ, tập trung tìm sơ hở của bốn người.
Bị ép xuống thế hạ phong như vậy, người ngoài hẳn cho rằng tất cả đã ngã ngũ. Chỉ có Yến Cô Minh, chỉ có hắn biết, chưa đến lúc tắt thở thì hắn không bao giờ buông xuôi.
Một người thấy tấn công mãi không được thì cuống lên, lia đao nhắm thẳng đến phần tay cụt của Yến Cô Minh!
Một chiêu đột ngột như thế đã phá tan trận thế liên thủ của bốn người, khiến ba người còn lại thoáng khập khừng.
Chỉ trong nháy mắt, Yến Cô Minh đưa người đón lấy mũi đao nọ, lưỡi đao gần như cắm vào thịt nhưng hắn vẫn không ngừng dấn tới, một kiếm xuyên thủng ngực kẻ ấy.
Một kiếm này, Yến Cô Minh chẳng hề ngơi nghỉ, hắn đoán được chiêu này sẽ làm những kẻ còn lại kinh sợ, mà lúc chúng đang ngẩn ra cũng chính là khi cơ hội sống còn của hắn xuất hiện.
Rút kiếm, Yến Cô Minh cúi thấp người, xoạc chân —–
Nam tử bên cạnh không kịp phản ứng, nghiêng người ngã xuống, Yến Cô Minh khum tay, mũi kiếm lao lên. Nam tử nằm ngay dưới lưỡi kiếm, tức thì mất mạng.
Chớp mắt, bốn người chỉ còn một nửa.
Thiệt hại một nửa số người, thế công tự khắc cũng mất đi nửa phần lực, Yến Cô Minh chộp được thời cơ nghỉ xả hơi đề khí, chuyển thủ thành công!
Hai người còn lại vô cùng kinh hãi, hoang mang tiếp chiêu, nhất thời rơi vào thế bại!
Yến Cô Minh thấy trong hai người có một nữ tử.
À, có phải là cái ả làm tên kia bị thương trong thung lũng không.
Ngươi không làm hắn bị thương thì Phong Thiên Nhai cũng không ra tay cứu hắn, không cứu hắn cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Yến Cô Minh nheo mắt, toát ra vẻ nguy hiểm.
Kiếm pháp của hắn chẳng theo khuôn khổ nhưng lại giống mưa rơi, ùn ùn kéo đến. Hắn hoàn toàn chẳng màng đến vết thương trên người, càng đau thì càng phấn khích.
“Á…”
Dù là hai đánh một, nhưng trước mặt một kẻ điên giết người trút giận như vậy, hai kẻ ấy phải liên tục thoái lui.
Chính lúc tính mạng nữ tử nọ như ngàn cân treo sợi tóc, một đạo chưởng phong từ ngoài trận úp vào, tiến thẳng đến Yến Cô Minh!
Yến Cô Minh ngừng chân, nghiêng người cản lại.
Khanh Sĩ Việt xuất một chiêu rồi bứt người ra.
Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung tóc mai bên tai Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh đứng im, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khanh Sĩ Việt, trầm giọng nhả ra một chữ.
“Đến.”
“Hà.” Khanh Sĩ Việt cười, hắn phất tay, ra hiệu để tùy tùng lùi lại.
“Dám hỏi đại danh của huynh đài.”
Yến Cô Minh: “Kẻ lấy mạng ngươi.”
Khanh Sĩ Việt: “Tại hạ là Khanh Sĩ Việt của phiên cương, xin ra mắt huynh đài.”
Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, “Từ lúc nào mà đánh nhau cũng phải ân cần đến thế nhỉ.”
Khanh Sĩ Việt chậm rãi nói, “Vạn vật trên thế gian chỉ có tính mạng là quý giá nhất, huynh và ta đã đem mạng ra so tài, đương nhiên không thể qua loa.”
Yến Cô Minh: “Giết nhau nào phải việc qua loa bao giờ, đến đây.”
Khanh Sĩ Việt lắc đầu.
“Huynh đài, khi nãy ta đứng ngoài trận, tuy chỉ nhìn thôi nhưng vẫn vô cùng cảm động trước ý chí chiến đấu mãnh liệt của huynh.”
“Huynh bị thương nhưng lại chưa từng muốn thoái lui. Hơn nữa, mỗi chiêu kiếm đều thực dụng, kinh nghiệm và hồn võ phải nói là khá. Trong tình huống địch nhiều ta ít mà vẫn có thể phát huy như thế, Khanh Sĩ Việt bội phục.”
Yến Cô Minh: “Lạc đề đến đây thôi, ra tay đi.”
Khanh Sĩ Việt dừng lại.
Yến Cô Minh hơi ngờ ngợ, hắn thận trọng nhìn Khanh Sĩ Việt.
“Ta không cần phải ra tay.”
Một ý nghĩ lóe lên trong lòng Yến Cô Minh.
“Huynh đài, bây giờ gió gì đang thổi thế.”
[Cái tên dưới kia là một cao thủ dùng độc, anh vốn đã bị thương, trúng độc sẽ nặng hơn người bình thường.]
Lời nhắc nhở của thiếu nữ cứ quanh quẩn bên tai.
Yến Cô Minh mở bừng mắt, không hề do dự đâm thẳng kiếm về phía Khanh Sĩ Việt —–!
Nhưng vẫn chậm một bước.
Đầu gối Yến Cô Minh rã rời, khuỵu xuống đất.
Thần trí mê man, mồ hôi bắt đầu vã ra.
Khanh Sĩ Việt đi đến trước mặt hắn.
“Thế mà vẫn chưa ngất, huynh đài quả là một kẻ phi thường.”
Yến Cô Minh tái mặt, môi run run.
“Tại sao… lại bắt mà không giết, ngươi… ngươi bắt ta làm gì.”
Khanh Sĩ Việt không đáp, đôi mắt đen thẫm trầm lắng.
Yến Cô Minh khẽ khàng nhếch mép.
Cần gì phải hỏi, hắn đã tìm được mình, hẳn là phải tra ra vài chuyện rồi.
“Ngươi đừng có mơ… Với nàng thì ta chỉ là gánh nặng, nàng sẽ không đem người kia… ra để trao đổi với ta.”
Khanh Sĩ Việt: “Chưa thử thì tất cả đều chỉ là lời nói suông.”
Yến Cô Minh gật đầu, “Được thôi.”
Bỗng dưng, hắn vắt kiệt một chút sức lực cuối cùng, đâm thẳng tụ kiếm vào cằm mình —–!
“Ồ —–!?”
Dường như Khanh Sĩ Việt cũng không ngờ đến hành động này, hắn đưa tay ra nắm chặt tụ kiếm. Tay còn lại đồng thời phất sang, dùng chuôi đao đánh ngất Yến Cô Minh.
Tụ kiếm rất sắc, tay Khanh Sĩ Việt máu chảy đầm đìa.
“Thủ tọa.” Uyển hoa bước đến, “Xin hãy để thuộc hạ băng bó cho người.”
Khanh Sĩ Việt đưa tay cho ả, mắt vẫn dán chặt vào Yến Cô Minh.
“Nếu đã cho rằng nàng không đổi lấy ngươi thì tại sao phải tự sát. Ngay cả một chút trách nhiệm cũng không muốn đổ lên người nàng sao.”
Uyển Hoa ngẩng đầu, “Thủ tọa?”
Khanh Sĩ Việt phớt lờ ả.
“Vốn ta cũng chỉ muốn thử xem thế nào, nhưng bây giờ thấy ngươi như vậy, ta lại chắc chắn rồi.”
“Cao thủ vô danh, có ngươi ở đây, Khanh mỗ nhất định có thể đổi được mạng của Diệp Hoài Sơn. À quên…” Khanh Sĩ Việt khẽ nhếch mép.
“Có khi còn cả mạng của Nhện cô nương nữa không chừng…”