Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 22: Chương 22




Diệp Hoài Sơn mấp máy môi, chẳng biết nên góp ý thế nào.

Phong Thiên Nhai: “Đi thôi.”

Nàng tiến bước, Yến Cô Minh nối gót theo sau. Diệp Hoài Sơn nhìn hai người đằng trước, cân nhắc một lúc, nói: “Yến huynh, Phong cô nương…”

Phong Thiên Nhai ngoái đầu lại, “Sao vậy.”

Diệp Hoài Sơn hỏi: “Chờ ta một chút, được không.”

Phong Thiên Nhai: “Anh tính làm gì?”

“Ta…” Diệp Hoài Sơn ngập ngừng, “Ta về ngay.”

Phong Thiên Nhai: “Anh muốn đi đâu, chúng ta cùng đi.”

Diệp Hoài Sơn lắc đầu, “Phong cô nương và Yến huynh cứ ở đây đợi ta là được, ta về nhanh thôi.”

Phong Thiên Nhai nhìn y, ra chiều cân nhắc, cuối cùng gật đầu.

“Được rồi, anh cẩn thận nhé.”

Diệp Hoài Sơn đi rồi, Phong Thiên Nhai kéo Yến Cô Minh đứng đợi bên hè một cái viện cao, họ tựa tường ngắm con phố ồn ã.

Lãng nhân vẫn im lặng mãi, Phong Thiên Nhai đợi đến chán, bèn đưa khuỷu tay huých huých Yến Cô Minh.

“Yến khờ, anh đoán xem y đi đâu.”

Yến Cô Minh: “Không biết.”

Phong Thiên Nhai: “Bởi vậy mới bảo anh đoán chứ.”

“…” Yến Cô Minh lia ánh mắt bình thản sang một sạp bán kẹo đường, “Không biết.”

“Hứ.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Chán òm.”

Yến Cô Minh xoay đầu nhìn nàng.

“Em muốn biết y đang làm gì?”

Phong Thiên Nhai: “Anh thì không à?”

Yến Cô Minh khựng lại một lúc, dời mắt đi.

Phong Thiên Nhai nhạy bén nhận ra sự lạ, nàng sán lại gần Yến Cô Minh, thấp giọng thì thầm.

“Sao, anh biết y đi đâu, đúng không?”

Yến Cô Minh không trả lời.

Phong Thiên Nhai đưa tay huých hắn, “Nói nhanh coi, để xem chúng ta có cùng đáp án không.”

Yến Cô Minh: “Em đoán y đi đâu.”

Phong Thiên Nhai: “Nhà xí.”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai kéo tay Yến Cô Minh, buộc hắn cúi đầu xuống. Lãng nhân bất đắc dĩ phải đưa tai đến bên môi nàng, nghe nàng phân tích tỉ mỉ.

“Diệp Hoài Sơn là tướng quân mà, anh có biết cái chức trấn biên đại tướng quân không, cả triều mình chỉ có một. Y quyền cao chức trọng, ngày ngày hưởng đủ vinh hoa. Anh xem lúc còn trên đỉnh Thiên Nhai, y khuôn phép tới mức nào.”

“…”

Yến Cô Minh liếc nhìn nàng.

“Nên em cho rằng y không báo mình đi đâu là vì ngại?”

Phong Thiên Nhai gật đầu rất nghiêm túc, “Chứ còn gì nữa.”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai lại kéo hắn, “Còn anh, anh đoán y đi đâu?”

Lãng nhân đứng thẳng người dậy, dựa vào tường.

“Y đến tiệm cầm đồ.”

“Gì cơ?” Phong Thiên Nhai trợn tròn mắt, “Đến tiệm cầm đồ?”

“Ừ.”

Phong Thiên Nhai: “Tại sao phải đến đấy?”

Yến Cô Minh: “Vì em bảo mình không mang lộ phí.”

Phong Thiên Nhai trề môi nhìn hắn.

Yến Cô Minh xoay đầu sang, nhìn nàng.

“Nếu ta đoán không nhầm thì lúc quay lại, y còn cầm theo lương khô nữa.”

Phong Thiên Nhai: “Cái này…”

Đôi mắt lãnh đạm của Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai chằm chằm.

“Sao, cảm động rồi à?”

Phong Thiên Nhai: “Sao anh biết chắc y sẽ đến hiệu cầm đồ thế?”

Yến Cô Minh không đáp.

Ánh mắt khi nhìn Phong Thiên Nhai của Diệp Hoài Sơn đã lọt vào mắt hắn, ánh mắt ấy nhuốm vẻ yêu chiều, tỏ rõ ý ta-không-muốn-em-chịu-khổ.

Hắn hiểu ánh mắt ấy, vì hắn cũng vậy.

Phong Thiên Nhai thấy hắn không đáp, bèn lay lay hắn.

“Sao.”

Yến Cô Minh vừa mở miệng, Diệp Hoài Sơn đã về đến.

Chỉ tốn thời gian khoảng nửa nén hương, Diệp Hoài Sơn đã vội vã chạy về, đeo một bọc vải sau lưng.

“Ớ!?”

Phong Thiên Nhai thấy bọc vải nọ, quay phắt đầu sang nhìn Yến Cô Minh, nàng chỉ cái bọc: “Thức ăn à?”

Diệp Hoài Sơn có vẻ ngạc nhiên, “Sao Phong cô nương biết thế…”

“Ồ, thực sự là thức ăn à?”

Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Ừm… Là một ít lương khô để dùng dọc đường…”

Phong Thiên Nhai cười một tiếng, vỗ tay Yến Cô Minh, “Chuẩn luôn.”

Diệp Hoài Sơn chẳng hiểu mô tê gì, ngập ngừng ướm hỏi: “Phong cô nương…”

Phong Thiên Nhai: “Anh đem cái gì đi cầm thế.”

Diệp Hoài Sơn không ngờ nàng lại vỡ lẽ ra ngay, thoáng chốc đã đỏ mặt.

“Ta… Ta cầm một miếng ngọc bội…”

Diệp Hoài Sơn thấy mặt mình nóng như phát sốt. Y vốn định bảo với Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh rằng mình có đem theo ngân lượng, nhưng lúc ra khỏi phủ tướng quân thì y rất vội vã, đến thức ăn cũng chẳng đem bao nhiêu, huống gì là ngân phiếu, giờ muốn mua lương khô, chỉ có thể cầm ngọc bội của mình thôi.

Diệp Hoài Sơn là con cháu tướng gia, lại thành danh từ nhỏ, đương tuổi thiếu thời đã trở thành trấn biên tướng quân của triều đình, tuy thường ngày không quen thói hưởng thụ, nhưng cũng chưa từng trải qua cảnh túng quẫn trên người chẳng có lấy một đồng. Hơn nữa, Diệp Hoài Sơn lại là người rất trung nghĩa, thấy ân nhân cứu mạng không có cả lương khô bèn thẹn với lòng, cân nhắc ngược xuôi, đành đem cầm ngọc bội gia truyền của tướng gia, đổi lộ phí đi đường.

Một miếng ngọc chu sa mấy trăm năm, bị y cầm với giá bốn mươi lượng…

Phong Thiên Nhai không để ý đến vẻ xấu hổ của Diệp Hoài Sơn, nàng kéo cái bọc trên lưng y sang.

“Anh mua món gì rồi?”

Diệp Hoài Sơn: “… Chỉ có vài miếng thịt sấy khô và bánh bao không nhân.”

“Ồ! Mua cả thịt khô này.” Phong Thiên Nhai mở to mắt, “Khá lắm, lâu rồi chưa ăn thịt.”

Diệp Hoài Sơn bị nàng nhìn chăm chú, bèn gục đầu xuống.

Gói tươm tất lại, Diệp Hoài Sơn vác bọc lên vai.

“Đi thôi đi thôi, tiếp tục lên đường .”

Phong Thiên Nhai lại dẫn đầu mà bước, hai nam nhân không nhanh không chậm nối gót theo sau.

Chập tối, họ ra khỏi trấn Thái Lai, đến một ngọn núi nằm trong rừng.

Chỗ này cách trấn không xa, thường ngày có sơn dân lai vãng nên nên đường khá là dễ đi. Phong Thiên Nhai vừa đi với hỏi Diệp Hoài Sơn: “Anh đến đây bằng đường này hả?”

Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Ừ.”

Phong Thiên Nhai: “Đi hết mấy ngày?”

Diệp Hoài Sơn: “Bốn ngày.”

Phong Thiên Nhai ngạc nhiên thét lên: “Nhanh thế à?”

Diệp Hoài Sơn: “Ta cưỡi ngựa nên nhanh hơn.”

Phong Thiên Nhai suy nghĩ rồi nói: “Nếu đi bộ thì nhanh lắm cũng phải khoảng mười ngày mới đến được phủ tướng quân, có trễ quá không.”

Diệp Hoài Sơn cũng hơi lo lắng.

“Đúng là hơi chậm, nhưng giờ cũng đâu còn cách nào.”

Con ngựa lúc trước Diệp Hoài Sơn cưỡi, vì quá vội nên không buộc kỹ, cũng chẳng biết ai đã trộm mất. Bây giờ mọi người lại không có tiền, chẳng mua nổi ngựa.

Bấy giờ, Yến Cô Minh vẫn luôn im lặng bỗng thì thầm với Phong Thiên Nhai:

“Em cần ngựa?”

Phong Thiên Nhai: “Chúng ta đều cần ngựa chứ cứ đi thế này, đến lúc tới được phủ tướng quân, có khi người ta đã giao chiến luôn rồi.”

Yến Cô Minh: “Em cần ngựa, mai đến trấn kế, ta kiếm một con cho em.”

Diệp Hoài Sơn chen vào hỏi: “Yến huynh mua nổi ngựa à?”

Yến Cô Minh không trả lời y, vẫn nhìn Phong Thiên Nhai. “Em cần không.”

Phong Thiên Nhai: “Anh kiếm đâu ra tiền mà mua ngựa.”

Yến Cô Minh bấy giờ mới liếc sang Diệp Hoài Sơn.

“Ngươi còn bao nhiêu bạc.”

Diệp Hoài Sơn móc ngực áo.

“Còn hơn hai mươi lượng…”

“Đủ rồi.”

Yến Cô Minh: “Mai đưa hết cho ta.”

“…” Diệp Hoài Sơn do dự, “Yến huynh, số tiền này không mua nổi một con ngựa…”

Yến Cô Minh lạnh lùng nhìn y.

“Ta biết.”

“Vậy…”

Yến Cô Minh: “Ngươi chỉ cần đưa tiền cho ta, ngày mai ta sẽ đem ngựa về.”

Diệp Hoài Sơn: “Yến huynh định làm gì?”

Yến Cô Minh: “Ngươi không cần phải biết.”

Giọng Yến Cô Minh vừa lạnh vừa mất kiên nhẫn. Diệp Hoài Sơn dù gì cũng là trấn biên tướng quân triều này, là quan nhất phẩm, thường ngày nghe không ngớt lời nịnh bợ, đâu đã từng có kẻ nói chuyện kiểu vậy với y. Dù có tốt tính tới mức nào, y cũng biết bực mình.

Y nhíu mày, mặt cũng nghiêm lại.

Yến Cô Minh nhìn y, môi khẽ nhếch.

Bốn mắt chọi nhau, địch ý phảng phất.

Hai người cứ lặng lẽ đứng đối diện nhau, bầu không khí có vẻ lạnh.

Phong Thiên Nhai nhướng mày, nhìn hết người này đến người kia. Sau đó cười lạnh một tiếng.

“Uầy ôi, muốn đập nhau.”

Nàng vừa thốt lên một câu, khí thế đối địch của cả hai cũng vơi đi chút ít.

Phong Thiên Nhai khoanh tay.

“Nào, ta coi thử ai lợi hại hơn.”

Diệp Hoài Sơn nghe nàng nói thế, thoắt cái đã tỉnh ra, bèn dằn mình xuống.

“Phong cô nương…”

Phong Thiên Nhai: “Sao vậy.”

Diệp Hoài Sơn cúi đầu, sau đó xoay người, khẽ gật đầu với Yến Cô Minh.

“Yến huynh, xin thứ lỗi, Diệp mỗ thất lễ rồi.”

Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai, hồi lâu sau mới xoay sang, nói với Diệp Hoài Sơn:

“Không cần.”

Phong Thiên Nhai quét mắt nhìn hai người một cái.

“Đi thôi.”

Mặt trời xuống núi, đoàn ba người vào rừng nghỉ tạm.

Dù vừa nãy không hài lòng nhau, nhưng bây giờ cả Diệp Hoài Sơn lẫn Yến Cô Minh đều nhất trí không cho Phong Thiên Nhai gác đêm.

Diệp Hoài Sơn: “Phong cô nương, cô đi đường mệt rồi, để bọn ta gác đêm cho.”

Phong Thiên Nhai: “Hử? Nói cứ như các anh không phải đi đường ấy.”

“Nhưng…”

Trong khi Phong Thiên Nhai và Diệp Hoài Sơn nói chuyện, Yến Cô Minh đã dọn sạch đá ở gần đấy, lại đùn cỏ khô và lá cây thành một đống.

Xong việc, hắn đưa tay bế Phong Thiên Nhai sang.

“Ối chao! Làm gì vậy!?”

“Ngủ.”

Yến Cô Minh không lặp lại lần thứ hai, hắn ấn Phong Thiên Nhai nằm xuống, mới đầu nàng còn định ngồi dậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Yến Cô Minh, cái ý bướng bỉnh không lui trong đôi mắt đen thẫm kia khiến người ta chẳng dám trái lời.

Phong Thiên Nhai dời mắt đi, lầu bầu một tiếng.

“Rồi rồi, ngủ thì ngủ.”

Yến Cô Minh thu xếp gọn gàng cho Phong Thiên Nhai, xoay người đến ngồi dưới một gốc cây.

Diệp Hoài Sơn nhóm lửa dưới đất, ngồi xếp bằng bên đống lửa, tay chốc chốc lại bẻ cành đút thêm vào.

Chẳng bao lâu sau, hơi thở Phong Thiên Nhai dần lắng xuống.

Diệp Hoài Sơn khẽ ngoái đầu nhìn Yến Cô Minh, người nọ nhắm mắt tựa vào cây, chẳng biết đã ngủ hay còn thức.

“Ngươi nhìn cái gì.”

Yến Cô Minh đột ngột mở miệng, giọng uể oải trầm trầm.

Diệp Hoài Sơn thấy hắn chưa ngủ cũng chẳng lấy làm kinh ngạc.

“Yến huynh.”

Yến Cô Minh chậm rãi mở mắt.

Diệp Hoài Sơn vứt một cành ngắn vào lửa, một tia lửa bắn ra.

“Thứ cho Diệp mỗ nói thẳng, huynh bất mãn với ta.”

Yến Cô Minh lạnh nhạt.

“Sao bảo thế.”

Diệp Hoài Sơn: “Diệp mỗ tự thấy mình không đụng chạm đến huynh, nhưng huynh lại gây sự nhiều lần, thế là ý gì.”

Yến Cô Minh cười khẽ một tiếng, “Ồ?”

Diệp Hoài Sơn xoay người lại, lúc y nói chuyện với người khác, luôn nhìn thẳng đối phương.

“Nếu Diệp mỗ có gì mạo phạm, xin Yến huynh nói rõ.”

Yến Cô Minh: “Rồi sau đó?”

Diệp Hoài Sơn: “… Huynh và Phong cô nương là ân nhân cứu mạng của Diệp mỗ, ta muốn báo đáp hai người thật hậu. Có lẽ ta đã vô ý mạo phạm huynh, huynh nói ta biết thì ta mới xin thứ lỗi được.”

Yến Cô Minh ngước mắt lên, ánh mắt lãng nhân còn sâu hơn cả màn đêm.

“Người cứu ngươi là nàng, không phải ta.”

Diệp Hoài Sơn bắt gặp ánh mắt ấy, lời chưa nói cũng khó mà nói tiếp được.

Ngày hôm sau, ba người gặm bánh bao không nhân, lên đường sớm.

Lần này Phong Thiên Nhai không đi trước nữa.

Yến Cô Minh lúc nào cũng đi sau Phong Thiên Nhai một bước, vì thế Phong Thiên Nhai bước chậm thì hắn cũng chậm lại theo. Cuối cùng, Diệp Hoài Sơn lại thành ra dẫn đầu.

Phong Thiên Nhai mắt nhìn đường, tay chắp sau lưng, thong dong tiến bước.

Hôm nay trời đẹp, là một ngày thu với tầng không quang đãng hiếm gặp. Gió lùa vào núi dịu nhẹ khoan khoái, với người phải đi đường trường thì chẳng gì thoải mái bằng.

Phong Thiên Nhai đi mãi đi mãi, đưa khuỷu tay huých nhẹ vào Yến Cô Minh.

Lãng nhân không lên tiếng, chỉ lia mắt xuống liếc nàng.

Phong Thiên Nhai nhướng mày nhìn Yến Cô Minh, cười gian xảo.

Yến Cô Minh không biết nàng lại muốn giở trò gì, chân không ngừng bước, mắt vẫn nhìn nàng.

Phong Thiên Nhai mau lẹ lia mắt về phía Diệp Hoài Sơn đang đi phía trước, tiểu tướng quân không để ý đến chuyện đang diễn ra sau lưng mình.

Nàng khẽ nói.

“Chưa nguôi giận.”

Yến Cô Minh: “?”

Phong Thiên Nhai mấp máy môi nhìn hắn, mày mắt đầy ý cười.

Yến Cô Minh thoắt cái đã hiểu.

Cũng đúng, với tu vi của nàng, cuộc đối thoại đêm qua hẳn đã vào tai cả.

Phong Thiên Nhai cười khì nhìn hắn.

Có phải vẫn chưa nguôi giận cái vụ hôm ở Thạch Dương cốc, vì cứu y mà ta đuổi anh đi không.

Yến Cô Minh bị nàng soi chòng chọc, tai bỗng nóng rẫy, bèn quay phắt đầu đi không ngó đến nữa.

Phong Thiên Nhai cười đến rút cổ, Diệp Hoài Sơn bỗng nhận ra, xoay người lại, Phong Thiên Nhai lập tức thu gọn nụ cười.

Đi cả buổi sáng, họ đến được một thành chính khác của quận Nam, thành Hạt.

Thành Hạt to hơn trấn Thái Lai nhiều, người sống ở đây càng nhiều hơn. Vào đến thành, đâu đâu cũng nhuốm vẻ phồn hoa.

Phong Thiên Nhai mở to mắt, không bỏ sót bất cứ một tửu lâu trà quán nào.

Đi mãi đi mãi rồi Yến Cô Minh ngừng bước.

Phong Thiên Nhai: “Sao thế?”

Hắn nhìn sang Diệp Hoài Sơn.

“Bạc.”

Diệp Hoài Sơn: “…”

Phong Thiên Nhai huých huých Diệp Hoài Sơn.

“Bạc đâu bạc đâu, đưa cho yến khờ, để hắn kiếm ngựa.”

Diệp Hoài Sơn móc ngân lượng từ trong ngực áo ra, đưa cho Yến Cô Minh.

“Yến huynh, chỉ chút tiền thế này thực sự không đủ để mua ngựa… Chi bằng ta và huynh cùng nghĩ cách…”

Yến Cô Minh: “Cho vào ngực áo ta.”

Diệp Hoài Sơn: “…”

Phong Thiên Nhai cười nói: “Nghe lời tên ấy đi, kiếm không được ngựa chúng ta cùng cười vào mặt hắn.”

Yến Cô Minh ngoái đầu liếc Phong Thiên Nhai một cái, ánh mắt ấy nghiêm khắc như một vị huynh trưởng đang dạy bảo muội muội tinh quái của mình.

Diệp Hoài Sơn chẳng còn cách nào khác, đành phải đút tiền vào người Yến Cô Minh.

“Hai người cứ đi đâu đó chơi đi, hai canh giờ sau quay lại đây tập hợp.”

Phong Thiên Nhai: “Ờ.”

Sau khi Yến Cô Minh đi, Phong Thiên Nhai nhìn xung quanh, nói với Diệp Hoài Sơn: “Sao đây, chúng ta đi tham quan nào.”

Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Nếu Phong cô nương muốn, Diệp mỗ tất nhiên phụng bồi.”

Phong Thiên Nhai và Diệp Hoài Sơn đi dạo trong thành, đôi mắt to tròn của thiếu nữ cứ lia khắp mọi nơi.

Diệp Hoài Sơn kè kè bên cạnh, cứ thế nối gót theo sau.

Với Diệp Hoài Sơn, thành Hạt chẳng có gì đáng để mắt đến cả. Y sinh ra ở kinh thành, tuy mười mấy tuổi đã theo phụ thân đến biên quan, nhưng ấy là khoảng thời gian an bình, mỗi bận cuối năm, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần, cũng triệu hồi hai cha con Diệp thị.

Kinh thành, hoàng cung, điện Tử Tiêu.

Nơi xa hoa nhất trên đời, Diệp Hoài Sơn đã sớm được ngắm thỏa thích, nên y thấy rất khó hiểu khi Phong Thiên Nhai cứ đứng ngây ra trước một sạp bán đấu lạp* đơn sơ.

[*Một dạng nón tre rộng vành che mặt.]

“Phong cô nương… Cô thích đấu lạp à?”

Phong Thiên Nhai cầm một cái lên, “Nhọn quá.”

Diệp Hoài Sơn: “…”

Người bán đấu lạp là một cụ già, mái tóc thưa thớt đã hoa râm.

“Là đấu lạp lão hủ tự đan, rất chắc.”

Phong Thiên Nhai búng búng, gật đầu đồng ý: “Đúng nhỉ, đúng là rất chắc.”

Cụ ông cũng đội một chiếc, ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài Sơn.

“Vị công tử này, mua một chiếc tặng người trong lòng đi.”

“Bác ơi lầm rồi…” Diệp Hoài Sơn thoáng chốc đã đỏ cả mặt, đầu lắc lia lịa, “Bác nhầm rồi, ta ta…”

“Ha ha ha.”

Phong Thiên Nhai nhìn y, cười đến gập cả bụng.

Nàng vừa cười, mặt Diệp Hoài Sơn lại càng đỏ.

“Ôi chao buồn cười chết mất…” Phong Thiên Nhai chỉ vào mặt Diệp Hoài Sơn, “Sao mặt lại đỏ được đến thế nhỉ.”

“Phong cô nương…”

Phong Thiên Nhai nói với cụ già: “Bác ơi, y không phải người trong lòng ta. Bọn ta cũng không có tiền mua đấu lạp.”

Cụ già nghe nàng bảo không có tiền mua, cũng lười mở miệng đáp.

Phong Thiên Nhai kéo Diệp Hoài Sơn đi tiếp.

Mặt chưa hết nóng, y lại nghe Phong Thiên Nhai bảo mình không phải người trong lòng nàng.

“Phong cô nương…”

“Ờ?”

Phong Thiên Nhai xoay đầu sang, ánh mắt trong trẻo nhìn y.

Diệp Hoài Sơn mấp máy môi, “Không có gì…”

Đi thêm một đoạn, Diệp Hoài Sơn chợt hỏi:

“Phong cô nương, Yến huynh là huynh trưởng của cô?”

Phong Thiên Nhai đi đến trước một dãy treo lục lạc, nghe thử âm thanh của từng cái.

“Không phải.”

Diệp Hoài Sơn: “Vậy…”

Phong Thiên Nhai: “Được ta nhặt về đó…”

Diệp Hoài Sơn gật đầu.

Phong Thiên Nhai lại đi sang con đường náo nhiệt bên cạnh, mọi sự chú ý đều dồn vào các sạp hàng, còn Diệp Hoài Sơn thì chẳng biết đang nghĩ gì, hai người không ai nhận ra đã đến giờ hẹn với Yến Cô Minh.

Đến lúc sực nhớ ra, đã trễ gần nửa canh giờ.

“Ối…” Phong Thiên Nhai kéo Diệp Hoài Sơn chạy về, “Hỏng rồi hỏng rồi.”

Nàng hơi nóng ruột, nhớ lại lần trước, nàng để Yến Cô Minh đợi trong rừng sâu.

Lần ấy Yến Cô Minh nói với nàng, không có lần sau.

“Nguy rồi…”

Trên đường về, Phong Thiên Nhai không kìm được đã dùng khinh công, vết thương của Diệp Hoài Sơn vừa lành, nào đuổi kịp nàng, gọi với theo vài tiếng mà người ta không màng đến, bị bỏ lại phía sau.

Trên đường có không ít người qua xe lại, Phong Thiên Nhai không nhanh chân được. Nàng ngó sắc trời, tụ khí đan điền, chân khẽ nhún một cái, nhảy lên nóc của tửu lâu bên cạnh.

Đặt chân xuống hiên nhà nhẹ nhàng tựa một nàng chim, không mảy may phát tiếng.

Nàng lại di chuyển thật nhanh trên các nóc nhà, tìm đường ngắn nhất để quay về.

Cách đấy rất xa, nàng thấy Yến Cô Minh rồi.

Lãng nhân cao lớn đứng bên vệ đường, cái cây bên cạnh buộc hai con ngựa đen.

Phong Thiên Nhai vận khí, lộn hai vòng, hạ xuống trước mặt Yến Cô Minh.

Nàng khẽ thở gấp, lí nhí giọng.

“Yến khờ… Có phải sư phụ trễ rồi không…”

Yến Cô Minh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng Phong Thiên Nhai trở lại, hắn mới mở mắt.

Trên mặt thiếu nữ vẫn rịn mồ hôi, không thấy Diệp Hoài Sơn đằng sau.

Yến Cô Minh khẽ cười.

“Không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.