Diệp Hoài Sơn nghiêm mặt, nhìn Phong Thiên Nhai chằm chằm, như muốn xuyên thấu mọi ngăn trở để chạm được vào đáp án.
Thời khắc này đây, y không còn là một chàng trai căng thẳng vì muốn làm đẹp
lòng người thương, mà là tướng quân trấn biên của mảnh đất trung nguyên
này.
Trong lúc Phong Thiên Nhai nói chuyện, y đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống.
Có phải nàng bị người khác lợi dụng không, cả hành trình này đã một người
phiên cương nào từng tiếp cận nàng chưa. Hoặc, ngay từ lúc bắt đầu, việc nàng cứu mình cũng đã nằm trong kế hoạch cả.
Diệp Hoài Sơn suy nghĩ lung lắm, ý nghĩ nhiều đến nỗi sắp không nhớ nổi nữa rồi.
Phong Thiên Nhai: “Tại sao ta biết không quan trọng, quan trọng là, Khanh Sĩ Việt cũng hay tin rồi.”
Diệp Hoài Sơn siết chặt đũa gỗ.
Y hơi sợ, không, y rất sợ.
Diệp Hoài Sơn vẫn còn trẻ nhưng đã vào sinh ra tử quá nhiều lần trên chiến
trường, cũng đã đối mặt với vô vàn loại địch. Nhưng chỉ mỗi lần này, lần đầu tiên trong đời mình, y sợ hãi đến vậy.
Y đang đợi câu nói tiếp theo của Phong Thiên Nhai.
“Ta đã nói hắn biết.”
Nháy mắt, thiết khí vung lên, lóe sáng, một thanh trường kiếm lạnh lẽo như sương đã ngừng ngay trước cổ Phong Thiên Nhai!
Phong Thiên Nhai vẫn ngồi im như thế.
Nàng lia mắt về phía lưỡi kiếm, lại nhìn Diệp Hoài Sơn.
“Đang run.”
Diệp Hoài Sơn quả thực đang run rẩy, y không hiểu, một khắc trước họ vẫn
cùng nhau trẩy hội, kể cho nhau nghe bao điều thú vị, giờ đây, y và nàng lại phải chỉa kiếm về phía nhau.
“Phong cô nương, cô phải nói rõ ràng.” Diệp Hoài Sơn nói thật thấp thật chậm, chỉ vậy mới
không ai nhận ra giọng y đang run, rất khẽ.
Y chỉa kiếm về phía nàng, nhưng Phong Thiên Nhai lại bật cười, nàng nhìn Diệp Hoài Sơn.
“Anh, không tồi.”
Diệp Hoài Sơn nhìn nụ cười ấy, trong một thoáng nào đó suýt đã buông kiếm để nắm lấy tay nàng, tha thiết xin nàng hãy giải thích. Nhưng cuối cùng, y vẫn siết chặt bảo kiếm trong tay.
“Cô là người phiên cương?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu.
“Thế cô là gì của Khanh Sĩ Việt.”
Phong Thiên Nhai: “Chẳng là gì cả.”
“Vậy tại sao cô lại tiết lộ chuyện kia cho hắn biết!”
Phong Thiên Nhai nhìn y, ngập ngừng đôi chút, đáp: “Diệp tướng quân, việc này là quyết định của riêng ta. Nếu anh tin ta, hãy kiên nhẫn nghe ta nói
hết.”
Đôi mắt ấy chẳng giấu điều chi, trong sáng vô tư biết mấy.
Diệp Hoài Sơn hạ kiếm xuống.
Phong Thiên Nhai chậm rãi, tỉ mỉ kể lại từ đầu đến cuối chuyện nàng đã làm thế nào để đổi tuyết linh chi lấy Yến Cô Minh.
Diệp Hoài Sơn lặng lẽ nghe.
Tuy kết quả vẫn thế, Khanh Sĩ Việt biết cách để cứu tế ti, nhưng quá trình
lại khác, khác với những gì y đã nghĩ. Phong Thiên Nhai không phải người của bọn phiên cương.
Biết được điều này, Diệp Hoài Sơn từ từ an lòng.
“Phong cô nương, chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của cô. Nếu không phải vì ta, cô đã chẳng rơi vào tình huống khó cả đôi đường như vậy.” Diệp
Hoài Sơn thế mà lại an ủi Phong Thiên Nhai, “Việc này ta sẽ giải quyết,
cô đừng tự trách mình.”
Tuy lời thốt ra bên môi là an ủi, nhưng Diệp Hoài Sơn vẫn cau chặt mày như cũ.
Đại tế ti vẫn còn sống, Phàn Lung Lệ Gia vẫn còn sống… Với Diệp Hoài Sơn,
việc này quả thực rất nghiêm trọng. Y thà bỏ mạng cũng muốn giết được
người nọ, thế mà người nọ vẫn còn sống.
Lúc này đây, Diệp Hoài Sơn đã chẳng còn tâm trạng vui chơi, y còn phải vạch ra vô số sách lược đối phó.
“Phong cô nương… Chuyện này không thể xem thường, ta phải lập tức về báo tin cho mọi người.”
Phong Thiên Nhai: “Anh có đối sách hoàn chỉnh chưa.”
Diệp Hoài Sơn: “Vẫn chưa, tế ti là Trí thủ tọa của phiên cương, kế hoạch
tiến đánh trung nguyên đều do ả xúc tiến, nếu ả vẫn còn sống, bọn ta
buộc phải thay đổi mọi sách lược sau này.”
Phong Thiên Nhai: “Nếu anh chưa có đối sách hoàn chỉnh, ta lại có một kế hoạch có thể thử.”
Diệp Hoài Sơn ngước mắt lên, “Ồ?”
Phong Thiên Nhai: “Dẫu là vì lý do gì thì chuyện ta đã cứu mạng tế ti vẫn là
sự thật, ta sẵn lòng chịu trách nhiệm. Ta có một cách, có lẽ giết được
nàng ta.”
Diệp Hoài Sơn: “Cách gì?”
“Cách đã nằm sẵn trong vị thuốc rồi.” Phong Thiên Nhai chậm rãi đáp, “Tuyết
linh chi mọc ở đỉnh Lăng Tiêu núi Bàn Hoa, không quý báu gì, nhưng vị
thuốc này có một đặc tính.”
“Đặc tính gì?”
Phong Thiên Nhai: “Tuyết linh chi là thuốc sống, sau khi rời khỏi đất một khắc mà không sử dụng, sẽ biến thành nước tuyết.”
Diệp Hoài Sơn bỗng bừng tỉnh ngộ.
“Nghĩa là, muốn cứu tế ti, Khanh Sĩ Việt phải đưa ả đến trung nguyên!”
“Đúng.” Phong Thiên Nhai gật đầu.
“Chúng ta đủ ba điều kiện, một, phiên cương cách núi Bàn Hoa mười mấy ngày
đường, chúng ta có nhiều thời gian để chuẩn bị, đây là thiên thời; hai,
núi Bàn Hoa nằm giữa trung nguyên, Khanh Sĩ Việt hẳn sẽ không dám đem
theo nhiều người để gây sự chú ý, còn chúng ta lại quen địa hình, đông
người đủ sức, đây là địa lợi; ba, tế ti trọng thương, không thể tự bảo
vệ mình, chúng ta chỉ cần điểm đúng tử huyệt, ắt là nhân hòa. Thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần hai điều kiện đã có thể giành phần thắng.”
Từng lời bình thản, câu nào câu nấy đều chứa sát khí.
Diệp Hoài Sơn ngẩn người nhìn nàng.
“Cô… Cô đã lên kế hoạch từ sớm…”
Phong Thiên Nhai: “Ờ, lúc để lộ chuyện tuyết linh chi cho cho Khanh Sĩ Việt, ta đã nghĩ cả rồi.”
Diệp Hoài Sơn vô cùng kinh hãi, lại kính phục thêm phần nào.
“Phong cô nương, cô đúng là cân quắc bất nhượng tu mi*, vì điều to nghĩa lớn.”
[*Phụ nữ nhưng khí khái chẳng thua kém gì đàn ông.]
Phong Thiên Nhai bật cười.
“Bọn ta chỉ không muốn nợ ai.”
Bọn ta…
Ta và Yến Cô Minh.
Diệp Hoài Sơn thoáng cái đã im lặng.
Hồi lâu sau, Diệp Hoài Sơn hỏi: “Phong cô nương, cô ra ngay quyết định mà không do dự ư.”
Giữa trăm họ trung nguyên và hắn, nàng không do dự mà chọn hắn.
Phong Thiên Nhai lại cười.
“Yến Cô Minh là người của ta, có là ai cũng không được động đến hắn. Ai động vào, ta giết ngay kẻ ấy.”
Lần đầu tiên Diệp Hoài Sơn cảm thấy, đôi mắt khi không cười của Phong Thiên Nhai, lại lạnh đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Ngoài cửa, trên sân khấu của tửu lâu đang diễn một vở kịch yêu đương mùi mẫn, nữ nhân xinh đẹp vứt bỏ cuộc sống giàu sang, trốn chạy theo tình lang.
Đào kép bôi son trét phấn lẳng lơ vô cùng, đứng giữa sảnh lầu, phô bày vạt
áo đỏ quyến rũ hơi nhàu, xướng câu chuyện phàm trần cũ rích.
Phong Thiên Nhai thờ ơ nhìn tấm bình phong, lặng lẽ thưởng thức.
Nào ai từng bảo sự si dại của nữ nhân, triền miên dai dẳng;
Nào ai từng nghe tiếng than lòng của nữ nhân, bi thương chân thành;
Nào ai từng thấy giọt nước mắt của nữ nhân, lung linh thắm sắc.
…
“Giọt nước mắt của nữ nhân, lung linh thắm sắc…” Phong Thiên Nhai thì thầm.
Diệp Hoài Sơn lòng đầy chua xót, hé môi, nhưng khó thành lời.
Y bắt đầu hối hận, nếu đêm nay không ra ngoài, sẽ không phải nhận lấy những quả đắng thế này, phải không?
Phong Thiên Nhai: “Diệp Hoài Sơn, anh biết cái gì gọi là người thương không.”
Diệp Hoài Sơn nén nỗi buồn xuống tận sâu lòng mình, nhẹ nhàng đáp: “Người khiến ta động lòng, hẳn là người thương.”
“Vậy ở bên người thương, sẽ làm những gì?”
“Ở bên người thương, đương nhiên phải làm những việc khiến mình vui vẻ.”
Phong Thiên Nhai: “Sau đó thì sao.”
Diệp Hoài Sơn: “Thổ lộ.”
Phong Thiên Nhai: “Sau đó nữa.”
Diệp Hoài Sơn: “Thành thân.”
Phong Thiên Nhai: “Sau đó nữa nữa.”
Diệp Hoài Sơn nhắm mắt lại, không nhìn thiếu nữ trước mặt mình nữa.
“Tình yêu, mỗi người sẽ có một cách giải thích khác nhau, với Diệp mỗ, tình yêu, là thề nguyền sống chết.”
“Thề nguyền sống chết…”
Phong Thiên Nhai ngồi thẳng người dậy, lắc lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa.
Nàng nhìn Diệp Hoài Sơn.
“Đại tướng quân, muốn giết được tế ti, ngoài những điều kiện đủ hiện giờ, vẫn cần một thứ.”
Diệp Hoài Sơn: “Là gì.”
Phong Thiên Nhai: “Người.”
“Người?”
Phong Thiên Nhai gật đầu.
“Người, một người có võ công cao cường.”
Diệp Hoài Sơn đăm chiêu, “Võ công cao cường, Phong cô nương, ta có được xem là võ công cao cường không.”
Phong Thiên Nhai đáp: “Khanh Sĩ Việt lần này đến đây không thể đem theo nhiều người, nên những kẻ được đi cùng nhất định là tinh binh, anh phải bố
trí mai phục, giết hết đám ấy.” Phong Thiên Nhai nhìn Diệp Hoài Sơn,
tiếp, “Võ công phiên cương, lấy Khanh Sĩ Việt và Đao thủ tọa làm đầu,
chúng ta phải có hai người đối chiến được với họ.”
Diệp Hoài Sơn: “Đao thủ tọa… Thiền Nhạc.”
“Ừ.” Phong Thiên Nhai nói, “Nghe nói gã ta đã không màng chuyện đời từ lâu,
nhưng mạng của tế ti liên quan đến sự tồn vong của phiên cương, có thể
gã sẽ lại gia nhập võ lâm, chúng ta phải chuẩn bị ổn thỏa.”
Nàng nhìn Diệp Hoài Sơn.
“Hai người này, ta là một, anh tìm người còn lại nhé.”
Diệp Hoài Sơn ngẩng phắt đầu lên.
“Cô cũng đi cùng?”
Phong Thiên Nhai: “Tất nhiên.”
Diệp Hoài Sơn: “Vậy để ta tìm hai người, cô đừng đi.”
Phong Thiên Nhai im lặng một chốc, cười nói: “Anh không tin vào khả năng của ta chứ gì.”
“Không…” Diệp Hoài Sơn lắc đầu. Phong Thiên Nhai từng cứu y ở Thạch Dương cốc,
năng lực nàng phô ra lần ấy, y hiểu rõ nhất. Nhưng…
“Phong cô nương, lần mai phục này, dẫu có chu toàn đến đâu cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, cô… cô đừng đi.”
Phong Thiên Nhai: “Anh lo cho ta à.”
Diệp Hoài Sơn thú nhận, “Ừm.”
Phong Thiên Nhai: “Lòng ta không có anh.”
Diệp Hoài Sơn cười ảm đạm, “Ừm.”
Phong Thiên Nhai nhìn thiếu niên đang cúi rạp đầu trước mặt, một canh giờ
trước, y vẫn hăng hái biết bao, giờ lại như một thớt ngựa lành vừa phải
lặn lội dặm trường, chật vật thế nào.
Tình cảm mập mờ, nhụy hoa chưa nở, giữa buổi đêm ồn ã nhưng cô đơn này, theo gió bay đi.
“Đồ ngốc…”
Phong Thiên Nhai nhẹ nhàng nói.
“Đêm nay sẽ tìm được người, mai báo cô.”
“Được.”
Phong Thiên Nhai rời tửu lâu, về khách điếm Yến Cô Minh thuê.
Nàng vừa bước lên lầu hai, chẳng cần hỏi thăm, mùi rượu nồng nặc đã đưa nàng đến phòng Yến Cô Minh rồi.
Lúc Phong Thiên Nhai đẩy cửa vào, Yến Cô Minh đang uống rượu.
Phòng không châm nến, tối đen, phải mượn ánh trăng ít ỏi hắt vào từ cửa sổ mới nhìn rõ cảnh trong phòng.
Dưới đất la liệt bốn năm vò rượu, Yến Cô Minh nửa nằm nửa dựa trên giường, ôm một vò rượu trong lòng.
Phong Thiên Nhai bước đến. Yến Cô Minh mở trừng mắt, nhưng không nhìn nàng.
Đôi mắt mờ sương đờ dẫn nhìn ra rèm cửa sổ, chẳng đoái hoài gì đến Phong Thiên Nhai mới vào.
“Người thối chết được, vẫn muốn uống tiếp à.”
Cả phòng nồng nặc mùi rượu.
Phong Thiên Nhai ngồi bên giường.
“Yến khờ, anh đang nghĩ gì thế.”
Yến Cô Minh không đáp.
“Anh say rồi.”
Phong Thiên Nhai chống cằm ngồi đó, nói chuyện một mình trong tối.
“Uống nhiều thế, chắc phải say rồi.”
Phong Thiên Nhai cứ ngồi như vậy, giữa màn đêm với ánh trăng mờ, nàng khẽ ngâm nga một điệu nhạc.
Đó là bài vừa nãy đã nghe ở tửu lâu.
Nàng chỉ nghe mỗi một lần, không nhớ được hết, chỉ dựa vào ấn tượng mà ngâm nga từng chút một.
Phong Thiên Nhai ngồi thêm một lúc, đứng dậy, rời khỏi phòng.
Yến Cô Minh vẫn không nhúc nhích.
Chẳng bao lâu sau, Phong Thiên Nhai lại bước vào, không chỉ có nàng mà còn cả hai tiểu nhị theo sau, khiêng một thùng nước nóng.
“Đặt đây đi.”
“Vâng vâng.” Đặt thùng gỗ xuống, tiểu nhị ra ngoài.
Phong Thiên Nhai châm ngọn đèn dầu đặt trên bàn, ánh sáng lờ mờ lập tức ngập tràn căn phòng.
Yến Cô Minh nằm trên giường, không nhúc nhích, như đã chết rồi.
Phong Thiên Nhai bước đến, kéo tay áo hắn.
“Đến đây, yến khờ.”