Một đêm này, Phong Thiên Nhai không quay về khách điếm nơi Yến Cô Minh đang ở, nàng theo Diệp Hoài Sơn về phủ tướng quân.
Diệp Hoài Sơn bận rộn cả đêm, không một khắc nào ngơi việc. Ra ra vào vào,
gọi người này vời người nọ, căn vặn đủ điều. Phong Thiên Nhai ngồi mãi
trong thư phòng của Diệp Hoài Sơn, ăn bánh uống trà, lặng lẽ nghe Diệp
Hoài Sơn sắp xếp.
Diệp Hoài Sơn trải rộng bản đồ trung nguyên trên bàn, nói với vài thân tín
của mình: “Thời gian cấp bách, ai có ý kiến cứ trình bày để mọi người
xem xét.”
Địch Cốc Bình là người lo sổ sách cho Diệp Hoài Sơn, xuất thân trí thức, tay trói gà không chặt nhưng đầu óc nhanh nhạy, thuộc làu binh pháp; là một trợ thủ đắc lực của Diệp Hoài Sơn, cũng là cố vấn trong quân. Sau khi
nghe kế hoạch của Diệp Hoài Sơn, hắn nói: “Tướng quân, có ba con đường
để đi từ phiên cương đến núi Bàn Hoa, con đường nhanh nhất là con đường
nối thẳng từ sườn núi bắc đến đỉnh Lăng Tiêu, phải ngang qua biển rừng
tùng. Nơi ấy địa thế hiểm trở, cây nhiều núi sâu, rất thích hợp để phục
kích.”
Đứng bên cạnh Địch Cốc Bình là một hổ tướng tên Triệu Kiệt, tuổi đã trung niên, vóc người vạm vỡ cường tráng, giọng nói mạnh mẽ.
“Tướng quân, mạt tướng nghĩ quân sư nói thế cũng có lý, thương thế Phàn Lung
Lệ Gia đã vào hồi nguy kịch, Khanh Sĩ Việt nhất định sẽ chọn con đường
gần nhất nhanh nhất để đến núi Bàn Hoa, chúng ta chỉ cần mai phục ở biển rừng tùng, nhất định thắng gọn một trận!”
Diệp Hoài Sơn cau chặt mày, chú mục vào tấm bản đồ đơn sơ cũ kỹ.
Chậm rãi, y lắc đầu.
“Không… Khanh Sĩ Việt sẽ không đi đường này.”
Địch Cốc Bình: “Tướng quân, ngài cho rằng Độc thủ sẽ không chọn con đường qua biển rừng tùng?”
“Ừ.” Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Đi qua rừng tùng quả thật là con đường nhanh
nhất để đến núi Bàn Hoa, nhưng con đường này quá lộ.” Y đưa tay, chỉ vào một đường mảnh uốn khúc trên bản đồ, “Các ngươi nhìn đây, chỉ vỏn vẹn
trong trăm dặm đã có hai đại môn phái là Đạo môn và Quỷ tông, mà đi từ
phía bắc núi Bàn Hoa lên, lại phải đối mặt trực tiếp với tổng bộ hai đại phái Kiếm tông của trung nguyên, bốn đại môn phái võ lâm này cao thủ vô vàn, nếu có người phát hiện được bọn phiên cương, chắc chắn sẽ không
nương tay.”
Địch Cốc Bình sáng tỏ, “Thì ra là thế, còn nếu đi từ mạn nam lên, tuy hơi chậm nhưng an toàn gấp bội.”
Diệp Hoài Sơn: “Một khi thân phận của bọn chúng bị lộ, buộc phải giao thủ
thì với Phàn Lung Lệ Gia, tất cả đã không còn kịp nữa.”
Triệu Kiệt ôm quyền, nói với Diệp Hoài Sơn: “Tướng quân! Mạt tướng tự nguyện
nhận mệnh, đến sườn núi phía nam trước để mai phục!”
Diệp Hoài Sơn: “Việc cấp bách phải bàn từ từ, chúng ta không thể vội vã
quyết định thế này được, phân tích cụ thể chiến lực của đối phương hẵng
đã.”
Địch Cốc Bình nói: “Diệp tướng quân, tuy Khanh Sĩ Việt là Độc thủ nhưng không thể khinh thường mưu trí thao lược của hắn.”
“Đương nhiên.” Diệp Hoài Sơn đáp, “Chúng ta giao thủ với hắn nhiều lần, kẻ này tuy không nhìn xa trông rộng được bằng Phàn Lung Lệ Gia nhưng văn võ
vẹn toàn, thủ đoạn độc ác, tâm tư kín đáo khó dò, tuyệt đối không thể
xem thường. Hơn nữa…” Diệp Hoài Sơn ngẩng đầu, nhìn Phong Thiên Nhai
đang ngồi một góc, nàng đang cầm tách uống trà, không chú ý đến y.
Diệp Hoài Sơn nói: “Hơn nữa, đoán chừng lần hái thuốc này, Đao thủ tọa phiên cương cũng có thể sẽ tham gia.”
“Sao?”
Diệp Hoài Sơn vừa buông lời, Địch Cốc Bình và Triệu Kiệt đều sửng sốt. Họ
đưa mắt nhìn nhau, Địch Cốc Bình nói: “Tướng quân, Thiền Nhạc đã mười
năm không ra mặt hành động, trong mười năm này, không chỉ trung nguyên
mà ngay cả ở phiên cương, số lần người ta nhìn thấy gã có thể đếm được
trên đầu ngón tay, sao lại cho rằng…”
Diệp Hoài Sơn: “Có chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.” Y nhìn bản đồ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Triệu Kiệt, đến lúc ấy soái lĩnh năm mươi tinh binh tiên phong
doanh, mai phục tại phía nam núi, dẫn năm mươi người khác bọc hai bên
sườn, địa điểm cụ thể chờ chúng ta đến nơi hẵng bàn.”
Bấy giờ, Phong Thiên Nhai đứng dậy, đến trước bàn gỗ của Diệp Hoài Sơn.
Địch Cốc Bình và Triệu Kiệt chần chừ nhìn nàng.
Cô bé này từ đầu đã ngồi đấy, nghe hết cuộc thảo luận của họ. Triệu Kiệt
vốn đã muốn lên tiếng bảo nàng tránh đi nhưng Địch Cốc Bình lại ra hiệu
bằng mắt với lão, bảo đừng lắm lời.
Đùa à, Diệp tướng quân còn không lên tiếng, đuổi gì mà đuổi.
Bên này, Phong Thiên Nhai đến trước mặt Diệp Hoài Sơn, Diệp Hoài Sơn nhìn nàng, hỏi: “Phong cô nương, thế nào?”
Phong Thiên Nhai: “Cũng được.”
Diệp Hoài Sơn: “Nhưng vẫn cảm thấy kế hoạch có chỗ không thỏa đáng.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không có.” Nàng nhìn bản đồ, lại nhìn hai người
kia, nói với Diệp Hoài Sơn: “Ở trong phòng chán quá, ta ra vườn ngồi
đây, có việc cứ gọi.”
Diệp Hoài Sơn: “Được.”
Phong Thiên Nhai đi ra ngoài, đưa tay khép cửa lại.
Nàng xoay người nhảy lên nóc nhà, ngồi trên đấy ngắm trời.
Đêm đã rất khuya, gió đêm vờn nhẹ từng lọn tóc mảnh của Phong Thiên Nhai.
Tay nàng vô thức vỗ về eo mình, nhẹ nhàng liên tiếp, chẳng biết đang
nghĩ gì.
Vừa qua giờ tý*, Diệp Hoài Sơn liền bảo mọi người chuẩn bị lên đường.
[*11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.]
Lần này, chỉ đem theo một trăm người. Một trăm người này đều thuộc doanh
tiên phong, là tinh binh do y tự tay rèn luyện. Triệu Kiệt nhận quân
lệnh, đi trước một bước chuẩn bị ngựa, Địch Cốc Bình thì về triều, dâng
thư do chính tay Diệp Hoài Sơn viết lên cho Thánh thượng.
Nhìn họ bước ra khỏi phòng, Phong Thiên Nhai đứng dậy, nhẹ nhàng nhún người đáp xuống vườn.
Diệp Hoài Sơn: “Phong cô nương.”
Phong Thiên Nhai: “Đi thôi.”
Phong Thiên Nhai đi vượt qua Diệp Hoài Sơn, y ướm lời: “Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai ngoái đầu lại, “Lại thế nào nữa?”
Diệp Hoài Sơn chần chừ: “Yến huynh… Không từ biệt Yến huynh ư?”
Phong Thiên Nhai cười, bắt chước giọng điệu của Phong Đô, “Hoài Sơn bé nhỏ,
anh muốn hỏi tại sao yến khờ không đi cùng chúng ta chứ gì.”
Diệp Hoài Sơn bị nàng chặn ngang họng.
Quả đúng là y hơi thắc mắc, dựa vào thân thủ của Yến Cô Minh và quan hệ
giữa hắn với Phong Thiên Nhai, hắn chẳng thể nào lại không giúp một tay.
Tuy trên mọi phương diện Yến Cô Minh là đối thủ của y, nhưng đây là lúc cần người có khả năng, Diệp Hoài Sơn chấp nhận bỏ qua tất cả để tăng sức
chiến đấu.
Phong Thiên Nhai từ tốn bước đến trước mặt Diệp Hoài Sơn, mắt chăm chú nhìn y.
“Hắn không nên đến, cũng sẽ không đến. Diệp tướng quân, khuyên anh một câu, đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng hắn.”
Diệp Hoài Sơn rũ mắt, “Hiểu rồi, chúng ta đi thôi.”
Ngoại thành.
Phong Thiên Nhai và Diệp Hoài Sơn cưỡi ngựa, đến nơi hẹn trước. Phong Đô ngồi trong đình nghỉ chân bên đường, lặng lẽ chờ họ.
Gã mặc xiêm áo đỏ tươi như máu giữa đêm thu mênh mang, quái dị và lạnh lẽo.
Phong Thiên Nhai xuống ngựa, đứng im.
Diệp Hoài Sơn tiến lên chào Phong Đô: “Sư huynh.”
Phong Đô nghiêng người, lạnh nhạt nhìn y.
“Khó mà chiêm ngưỡng được sát khí phủ cả người, thế nào rồi, sắp xếp xong hết rồi chứ.”
Diệp Hoài Sơn gật gù, “Trận địa cơ bản đã ổn thỏa, việc còn lại phải chờ đến núi Bàn Hoa nghiên cứu địa thế xong mới bàn bạc kỹ càng được.”
Phong Đô: “Tốt.” Gã xoay người nhìn Phong Thiên Nhai, đôi mắt thiếu nữ nhìn
chằm chặp vào vũ khí giắt bên hông gã, không chớp lấy một cái.
“Ha.” Phong Đô cười, bàn tay với các khớp xương rõ ràng vuốt khẽ vỏ đao màu vàng kim. “Cô bé, có hứng thú với Hoàng Tuyền à.”
Phong Thiên Nhai ngước mắt lên: “Ồ? Nó tên Hoàng Tuyền.”
“Ờ.”
Phong Thiên Nhai nhìn thanh đao ấy, dài khoảng ba thước*, thân đao rất mảnh. Trên vỏ đao chi chít đường vân màu vàng kim, vô cùng lộng lẫy. Nhưng nhìn hoài nhìn mãi, lại lộ ý vị khó diễn tả bằng lời.
[*Khoảng một mét.]
Phong Thiên Nhai: “Thanh đao này, lộ tử khí.”
Phong Đô cười không đáp.
Đao chém gian diệt ác trên chiến trường, nếu giết nhiều người sẽ lộ hào
khí; đao rước thù giải hận trong giang hồ, nếu giết nhiều người sẽ lộ lệ khí; chỉ có những thanh đao giết nhiều người chẳng vì lý do gì mới lộ
tử khí.
Một thanh đao tầm thường, cũ nát, chỉ giết vì muốn giết.
Phong Thiên Nhai lại không biết rằng, Hoàng Tuyền ở trung nguyên cũng như
Thiền Nhạc loan đao nơi phiên cương, đều là truyền thuyết.
Chúng chỉ khác nhau ở chỗ —– Phiên cương, Thiền Nhạc loan đao cũng như con
người Thiền Nhạc, là đao nhân nghĩa, mở đường nhân nghĩa. Còn Hoàng
Tuyền thì ngược lại, Hoàng Tuyền Hoàng Tuyền, chỉ mở đường xuống suối
vàng mà thôi…
Phong Thiên Nhai thì thầm: “Đúng rồi, có thể cảm nhận được, chính là thanh đao này…”
Chính thanh đao này đã chém đứt bả vai của Yến Cô Minh.
Diệp Hoài Sơn thấy họ lại tự dưng sặc mùi thuốc súng, tiến lên một bước.
“Được rồi, thời gian cấp bách, chúng ta phải lên đường thôi.”
Phong Đô: “Ờ, phải lên đường thôi.”
Phong Thiên Nhai dời ánh mắt đi.
Đợi vậy.
Đợi thêm một thời gian nữa thôi.
Diệp Hoài Sơn đến bên người Phong Thiên Nhai, “Phong cô nương, chúng ta đi nào.”
Ngay lúc ấy, trời bỗng nổi gió.
Ba người dừng mọi động tác.
Phong Thiên Nhai quay phắt đầu lại.
Giữa màn đêm mênh mang lạnh lẽo, một bóng hình cô độc đứng cuối con đường,
dưới ánh trăng nhạt nhòa, hắn như một gốc tùng già cỗi nơi núi thẳm,
vững vàng trên mặt đất.
Đêm rét, trăng lạnh, gió cát, tôn lên vóc người cao lớn khôi ngô.
Tuy cách rất xa nhưng Phong Thiên Nhai lại có cảm giác rằng, giữa màn đêm, ánh mắt của nàng và hắn nhìn thẳng vào nhau.
“Đi, muốn đi đâu?”
Giọng nói trầm thấp, bầu không khí như bị nén lại.
Đây là lần đầu tiên Phong Thiên Nhai thấy mình không thốt ra nổi một lời.
Yến Cô Minh bước từng bước đến gần.
Diệp Hoài Sơn thấy lạ, tiến lên một bước, chắn trước mặt Phong Thiên Nhai.
“Yến huynh, sao lại đến đây?”
Yến Cô Minh không nghe không hỏi gì Diệp Hoài Sơn, lúc còn cách Phong Thiên Nhai ngoài mười bước, hắn đứng lại, lại hỏi lần nữa.
“Đi, là muốn đi đâu?”
Phong Thiên Nhai đưa tay gạt Diệp Hoài Sơn đang chắn trước mặt mình, nàng nhìn vào mắt Yến Cô Minh.
“Yến khờ…”
Yến Cô Minh đưa tay về phía nàng, tuy tay không có sức, nhưng hắn vẫn chìa thẳng ra.
“Đến đây.”
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, …”
“Đến đây.”
“Ha.” Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ với vẻ sáng tỏ, “Cô bé, hắn là người thương nhỉ?”
Vẻ mặt Yến Cô Minh lạnh đến cực cùng, hắn nhìn Phong Thiên Nhai, tựa như dốc hết tất cả sức lực.
“Đến đây, muốn làm gì, ta giúp, đến đây.”
Phong Thiên Nhai bước từng bước đến gần, lúc đã rất gần nhau, Yến Cô Minh
không chờ nàng bước tiếp nữa đã đưa tay kéo nàng vào lòng.
Phong Thiên Nhai cảm nhận được hơi thở lạnh lùng toát ra từ hắn, lạnh lùng hơn bất cứ lần nào trước đây.
Nàng khẽ nói: “Yến khờ, chờ nửa tháng được không… Chờ nửa tháng được không?”
Yến Cô Minh không đáp, cánh tay siết chặt là câu trả lời.
“Nửa tháng sau, muốn làm gì cũng được. Giúp cả…”
Thù của anh, hận của anh, giúp trả.
Yến Cô Minh lạnh lùng nhìn nàng.
Bờ môi Phong Thiên Nhai lạnh giá, “Yến khờ, có biết gã là —–“
“Phong Thiên Nhai!”
Phong Thiên Nhai run người, đây là lần đầu tiên nàng nghe Yến Cô Minh gọi tên mình, lẫn trong tiếng gầm nhẹ lạnh lùng ấy, Phong Thiên Nhai nghe ra
được sự kiềm nén đầy kiên định và ý cầu khẩn lặng lẽ của hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Phong Thiên Nhai hồ như muốn từ bỏ mọi kế hoạch, dứt bỏ nỗi áy náy, rút kiếm cùng Yến Cô Minh giết chết Phong Đô.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn nhẫn nhịn.
Nàng nhớ kỹ lời căn dặn trước đây của sư phụ —– Đừng bao giờ dùng nỗi đau
của bất cứ ai để lót đường cho hạnh phúc của chính mình.
Chỉ cần giết Phàn Lung Lệ Gia, chỉ cần giết ả, chúng ta sẽ không thiệt thòi nữa.
“Yến khờ… Chờ nhé, ta sẽ nói rõ với anh sau.”
Phong Thiên Nhai nhẹ nhàng đứng thẳng dậy.
Khi vừa rời khỏi lòng Yến Cô Minh, nàng nghe thấy một âm thanh rất khẽ,
giữa vùng núi rừng hoang vắng này, hoàn toàn là một âm thanh không đáng
để tâm đến.
Phong Thiên Nhai đứng lại.
Nàng biết, đấy là tiếng tụ kiếm rời vỏ.
Nàng chờ, chờ hắn rút kiếm ra. Nàng có thể hiểu được nỗi căm phẫn của hắn, nàng cam nguyện nhận lấy hận ý của nhát kiếm này.
Nhưng, cuối cùng, đến tận khi nàng chậm chạp rời khỏi lòng mình, Yến Cô Minh vẫn không ra tay.