Phong Thiên Nhai phi đến đỉnh Bàn Hoa.
Trên đỉnh núi là cả một mảng im lìm.
Phong Thiên Nhai núp mình sau bụi cây thấp, nhìn ra phía không xa.
Một tòa trang viên cổ giản dị mà trang nghiêm, trên bức hoành phi trước cửa khắc ba chữ “Văn Long Đạo”.
“Là Văn Long kiếm tông…” Phong Thiên Nhai nheo mắt, quan sát kỹ tứ bề. Ngoài cửa trang viên không có đệ tử tuần đêm.
Phong Thiên Nhai thầm nghĩ, lẽ nào nàng đoán nhầm rồi?
Khanh Sĩ Việt giương đông kích tây, chẳng phải là để kéo dài thời gian giúp Trí thủ?
Trên đỉnh núi không có bất cứ vết tích của một cuộc tranh đấu nào, nhưng
Phong Thiên Nhai chẳng dám khinh thường dù chỉ mảy may. Kẻ mà Khanh Sĩ
Việt đưa theo không phải Trí thủ, vậy ả hẳn đang ở cùng Thiền Nhạc.
Nhưng sao triền núi này lại an tĩnh đến thế…
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu lên —– Tuyết linh chi ưa lạnh, mọc ở vách phía bắc của núi Bàn Hoa, nhưng nơi ấy lại là vách đá dựng đứng, chót vót chẳng
kém gì đỉnh Thiên Nhai, muốn trèo quả thật chẳng dễ gì, càng khỏi bàn
đến chuyện vừa trèo vừa vác một thiếu nữ đang trọng thương.
Vậy thì, nếu muốn lấy tuyết linh chi, nhất định phải đến từ một hướng khác —–
Phong Thiên Nhai nhìn cửa lớn của trang viện cổ, Đao thủ đưa ả ta đến thật ư? Nếu không sao từ đây đi vào lại chẳng có chút động tĩnh gì thế…
Ngờ vực một chốc, Phong Thiên Nhai quyết định lẻn vào Văn Long Đạo, do thám một phen.
Chính lúc nàng đứng thẳng dậy, sau lưng vang lên một tiếng động rất khẽ —–
Phong Thiên Nhai nhạy bén phát hiện tình hình khác thường phía sau, tim
đánh thót, tay như đao lập tức bổ về hướng đó!
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, lại khí phách khác thường.
Hai bên đều có ý giấu hành tung, lúc giao thủ tiếng động đã được đè nén đến mức nặng trĩu.
Một chưởng đánh ra, đối phương chỉ nhận mà không trả đòn.
Phong Thiên Nhai chững mày, cánh tay đón bàn tay nàng rắn chắc một cách bất thường.
“Hừ…”
Âm mũi khẽ khàng, lạnh lùng, hờ hững.
Phong Thiên Nhai nghe tiếng hừ mũi này, cứng đờ cả người.
“Khờ —–!?”
Vừa thốt được nửa câu, Yến Cô Minh đã bịt miệng nàng lại. Phong Thiên Nhai
cũng biết ở đây không tiện to tiếng, quan sát tứ bề, thấy chẳng gì khác
lạ mới xoay đầu lại, gỡ tay Yến Cô Minh ra.
Giọng nén thật thấp, nhưng đôi mắt kia vẫn tròn xoe như cũ.
“Chết thật! Sao lại ở đây?!”
Yến Cô Minh: “Sao không được ở đây?”
Hắn vẫn chỉ mặc áo đen như trước, nhưng kiểu dáng thì hơi khác với những bộ thường ngày.
Y phục dạ hành, gọn nhẹ đến mức không một tấc vải thừa. Phong Thiên Nhai
biết, bình thường hắn không thích vén tay áo phải, nhưng hôm nay, cánh
tay áo ấy được hắn bó chặt ghim vào đai lưng, khiếm khuyết trên người cứ thế lộ rõ.
Phong Thiên Nhai nhìn vẻ ngoài bây giờ
của hắn rồi ngó hắn, thấy mình sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên đầu óc hồ đồ tới vậy, không nghĩ được gì cả.
Yến Cô
Minh rụt tay lại, rỗi rãi ngồi xổm dưới đất, mắt không nhìn Phong Thiên
Nhai mà chỉ chăm chăm vào ngọn cỏ khô héo dưới chân.
Hồi lâu, Phong Thiên Nhai chép miệng.
“Yến khờ, tới đây bao lâu rồi?”
Giọng Yến Cô Minh rất trầm, “Hai ngày.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy có nhìn thấy… A.”
Yến Cô Minh liếc nàng , “Thấy gì?”
Phong Thiên Nhai: “Thấy… Thấy một nam nhân?”
Yến Cô Minh cười lạnh, “Một nam nhân?”
“Không không.” Phong Thiên Nhai đổi ý nghĩ, phẩy tay, “Là một nữ.”
Yến Cô Minh lia mắt đi.
“Không!” Phong Thiên Nhai cũng chẳng hiểu vì sao, gặp Yến Cô Minh ở chỗ này,
nàng lại không thể nói chuyện rõ ràng được, “Không phải nữ…”
Yến Cô Minh: “Không phải nam cũng chả phải nữ, nhẽ nào muốn hỏi hai ngày nay có thấy một con gà nào không à?”
Phong Thiên Nhai cau cả mặt lại, cúi gằm đầu không nói.
Yến Cô Minh rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu như vực thẳm.
Gió đêm khẽ phất, lá cây xào xạt.
Chẳng biết bao lâu sau, Yến Cô Minh cuối cùng chậm rãi buông lời —–
“Phàn Lung Lệ Gia ở đây.”
Phong Thiên Nhai ngẩng phắt đầu lên.
Yến Cô Minh đứng dậy, “Đến đây.”
Phong Thiên Nhai ngoảnh đầu liếc sang, Văn Long Đạo tĩnh mịch âm u, chẳng chút tiếng động.
Nàng theo sau Yến Cô Minh, bước ra khỏi bụi cây, đi nửa vòng quanh trang
viện cổ Văn Long Đạo. Yến Cô Minh đứng lại, hất cằm, nói với Phong Thiên Nhai: “Thấy chỗ kia chứ?”
Phong Thiên Nhai nhìn theo hướng hắn chỉ, là phía sau một chính điện của Văn Long Đạo, một tiểu viện.
Yến Cô Minh: “Ấy là bếp của Văn Long kiếm tông.”
Phong Thiên Nhai xoay đầu nhìn hắn, “Bếp?”
Yến Cô Minh: “Chỗ này cách sân luyện võ và nơi nghỉ ngơi của đệ tử Văn Long Đạo xa nhất, thường ngày chỉ có đầu bếp và tiểu đạo võ công kém qua
lại.”
Phong Thiên Nhai vỡ lẽ, “Thế là thành chỗ dễ ra tay nhất… Chẳng trách cả tông phái lại yên tĩnh đến vậy, hóa ra không
vào từ cửa chính.” Nàng nhìn kỹ tiểu viện kia, nói: “Yến khờ, là Đao thủ đưa ả đến?”
Yến Cô Minh lắc đầu, “Thiền Nhạc không đến, là một bà cụ bình thường đưa tới.”
Phong Thiên Nhai ồ một tiếng, “Đúng rồi, thời gian gấp gáp, liều mạng xông
vào chẳng bằng ra vẻ yếu đuối. Văn Long Đạo là kiếm đạo chính tông của
trung nguyên, tu thân tu tâm, khắc sẽ chẳng thể thấy chết không cứu. Khá khen cho một tên Khanh Sĩ Việt…”
Yến Cô Minh: “Đến đây.”
Một câu đến đây tựa chim nhạn vút qua, Yến Cô Minh thi triển khinh công, chỉ hai bước đã lật người buông xuống tiểu viện.
“Ấy.” Phong Thiên Nhai nhìn bóng đen chợt lóe qua, “Tuy vạm vỡ hơn một tý,
nhưng vẫn rất giống một con yến…” Vừa nói nàng vừa bĩu môi, “… Cũng khá
lưu loát đấy.”
Chân nhún một cái, Phong Thiên Nhai cũng thoắt cái đã vào được tiểu viện.
Đáp đất, giữa sân có ba người đang nằm.
Phong Thiên Nhai tiến đến.
Một nữ đạo trẻ tuổi mặc đạo bào, một cụ bà mặc áo rách, một tiểu cô nương mặt tái xám.
Phong Thiên Nhai đi thẳng đến bên tiểu cô nương nọ, ngồi xổm xuống, đưa tay lật mặt ả lại.
Thiếu nữ gầy yếu, thở ra thì nhiều hít vào lại ít, mặt lộ điềm sắp chết.
“Đây là Trí thủ tọa à.”
Phong Thiên Nhai nhìn một chốc, ngẩng đầu, Yến Cô Minh đang nhắm mắt, uể oải dựa tường.
“Yến khờ ới, sao biết ả ta sẽ đến đây?”
Yến Cô Minh không mở mắt, “Đoán.”
Phong Thiên Nhai: “Sao đoán chuẩn vậy?”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai buông Trí thủ ra, đi đến bên Yến Cô Minh, “Bọn ra đều bị
Khanh Sĩ Việt lừa, sao biết hắn sẽ dùng chiêu giương đông kích tây vậy?”
Yến Cô Minh cuối cùng cũng mở mắt.
“Mấy ngón giang hồ vặt này, cũng chỉ có tụi em mắc lừa thôi.”
Phong Thiên Nhai: “Ôi chao, khiêm tốn chút đi.”
Yến Cô Minh không nhìn nàng nữa, đứng thẳng dậy, đến bên Phàn Lung Lệ Gia.
Chân dài móc lấy, cánh tay nhấc lên, vác thiếu nữ lên vai, xoay người
bước ra khỏi sân.
Phong Thiên Nhai vội vã đi theo, “Yến khờ, làm gì thế?”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai giữ hắn lại, “Chúng ta xuống núi đã, giao ả cho Diệp Hoài Sơn rồi đi sau.”
Yến Cô Minh khẽ ngoảnh đầu, Phong Thiên Nhai thấy vẻ giễu cợt lạnh lùng nơi khóe mắt hắn.
“Ta tới đây, là để bắt hộ y à?”
Phong Thiên Nhai: “…”
Yến Cô Minh gỡ tay Phong Thiên Nhai ra, bước ra ngoài.
“Là ta tự bắt, muốn thì đi theo.”
Hắn sải bước đến là quyết đoán, bóng lưng đen thẫm cao lớn như hòa làm một
với màn đêm, như sơn quỷ ẩn núp chốn rừng già núi thẳm.
Bóng lưng này vẫn hệt bóng lưng chia tay ở Lương thành vài ngày trước, nhưng loáng thoáng nét gì đó khang khác.
Phong Thiên Nhai sải nhanh vài bước, theo sau.
Yến Cô Minh đưa Phong Thiên Nhai xuống núi từ một hướng khác, tách hoàn toàn khỏi đám Diệp Hoài Sơn.
Dưới núi, Yến Cô Minh đã chuẩn bị sẵn một con ngựa, hắn cưỡi lên, tiện tay
vắt Phàn Lung Lệ Gia lên yên trước, sau đó chìa tay ra cho Phong Thiên
Nhai.
Phong Thiên Nhai lo lắng nhìn cô gái kia.
“Vậy ổn không, đừng để ngã chết đó.”
Yến Cô Minh: “Vốn là muốn ả chết mà.”
Một lời lạnh lùng của hắn, Phong Thiên Nhai chợt bừng tỉnh. Đúng vậy, bọn họ đến đây, vốn là để giết ả.
Không nghĩ nhiều nữa, Phong Thiên Nhai nắm lấy tay Yến Cô Minh, ngồi lên ngựa.
Yến Cô Minh đưa Phong Thiên Nhai đến thành trấn gần đó. Dọc đường, Phong
Thiên Nhai ngồi trước Yến Cô Minh, cơ thể cao to của lãng nhân dán chặt
vào lưng nàng, vững chãi ấm áp.
Đường đêm thông
thoáng vô cùng, Yến Cô Minh đưa Phong Thiên Nhai vào một khách điếm,
phòng dường như đã mướn được vài ngày, trên bàn vẫn chất quần áo của Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh vứt Phàn Lung Lệ Gia xuống giường, mình thì ngồi xuống bàn, cầm bầu rượu tu vài hớp.
Phong Thiên Nhai ngồi bên kia bàn, chống cằm nhìn hắn.
Yến Cô Minh đặt bầu rượu xuống, lạnh nhạt hỏi: “Nhìn cái gì?”
Phong Thiên Nhai: “Nhìn lung tung, uống tiếp đi.”
Yến Cô Minh mặc nàng.
Uống hết bầu rượu, hắn cúi người ôm vò rượu để dưới đất lên uống tiếp.
Ánh mắt Phong Thiên Nhai trong trẻo, lặng lẽ nhìn nam nhân cao to này uống
từng hớp rượu, hắn ngửa cao đầu, gân cổ thô to. Chất rượu mát lạnh chảy
xuống từ khóe miệng hắn, thành một dòng rất nhỏ.
Ánh nến an yên nhạt nhòa, hương rượu nồng nàn phảng phất, quẩn quanh căn phòng sạch sẽ giản đơn này.
Lặng im, lại lặng im.
Sự uy nghiêm đặt nặng đáy lòng, khiến thời gian như lắng lại.
—– Có thể rời xa bọn họ không?
—– Thực sự không có người trong lòng chứ?
Hai câu hỏi khó mà buông thành lời, cùng với đáp án khó hiểu bất an, chìm vào khoảng lặng này.
Rượu vào nhiều lắm, ánh mắt Yến Cô Minh rã rời, hơi có vẻ say.
Hắn giương tay, cổ tay run nhè nhẹ. Hắn cẩn thận vén gọn tóc rối trước mắt
Phong Thiên Nhai, tựa như muốn ngắm kỹ gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của
nàng.
Phong Thiên Nhai cầm tay hắn.
Yến Cô Minh nhìn nàng, ngà ngà say, “Tìm ai…”
Phong Thiên Nhai khẽ hỏi, “Cái gì?”
Yến Cô Minh vùng khỏi tay Phong Thiên Nhai, nâng cằm nàng lên.
“Tìm ai… Tìm ai.” Hắn nói hoài nói mãi, có phần kích động, giọng cũng đục rồi, tay đã ra sức.
Phong Thiên Nhai: “Ý gì đấy?”
Cánh tay Yến Cô Minh run rẩy, nhìn Phong Thiên Nhai đăm đắm, giọng khàn khàn.
“Hỏi em tìm ai, lần sau có chuyện, tìm ai —–!?”
Đôi mắt Yến Cô Minh đỏ ngầu, chẳng biết do rượu, hay do một thứ gì đó khác.
Hắn say rồi, tay không biết nặng nhẹ, bóp cằm Phong Thiên Nhai hơi đau.
Nhưng nàng không chống cự, nàng chìa tay, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay rắn chắc của lãng nhân.
Ba phần hổ thẹn, ba nỗi áy náy, ba niềm hối hận, lại chứa cả một ý nghĩ
sâu xa khó giải thích bằng lời, toàn bộ gộp lại thành một câu nói
—–
“Yến khờ, xin lỗi…”
Yến Cô Minh ngơ ngẩn ngồi thẳng dậy, tay dần thả lỏng.
Hắn gục đầu xuống, nhìn mặt đất xanh đen.
“Yến khờ…”
“Giấu là tại sao?”
Phong Thiên Nhai: “…”
Yến Cô Minh: “Trước đó đẩy ta ra sau lưng, là do thương thế ta chưa lành. Giờ công phu sức khỏe hồi phục, lại giấu, tại sao?”
Phong Thiên Nhai: “Không muốn —–“
“Bé con.”
Lãng nhân hơi ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng ấy, lúc này đây lại chất chứa nỗi tang thương bất lực vô cùng.
Hắn chỉ gọi Phong Thiên Nhai một tiếng bé con, sau đó lại không nói nên lời.
Rõ ràng chỉ vừa buông được nửa câu, tại sao không nói hết.
Câu này, Yến Cô Minh tỏ tường, Phong Thiên Nhai cũng thế.
—– Bé con, trong lòng em, ta vô năng đến vậy ư?
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không, chẳng một chút nào.”