“Bình nguyên Yên Vũ, một trận định càn khôn.”
Phong Thiên Nhai: “…” Nàng thở dài, nói, “Bình nguyên Yên Vũ, lại là bình nguyên Yên Vũ.”
Nam tử cười cười: “Sao, mỹ nhân quen nơi này lắm?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không thể gọi là quen, chỉ từng nghe người ta nhắc đến.”
Nam tử: “Quả đúng là một nơi nổi tiếng.”
Phong Thiên Nhai ngẫm một lát, hỏi: “Một trận định càn khôn, định là định thế nào?”
Nam tử cắn tách vỏ hạch “tạch” một tiếng, ném nhân vào miệng, thoải mái
nói: “Đương nhiên là tỷ thí, còn có thể định bằng cách nào khác nữa?”
“Tỷ thí?” Phong Thiên Nhai hỏi, “Tỷ võ à, một chọi một?”
Nam tử gật đầu.
Phong Thiên Nhai kéo vò rượu sang, uống thêm một hớp, nói: “Đùa à, chuyện lớn thế này, lại dùng cách như vậy để quyết định.”
Nam tử không đồng ý: “Sao lại bảo là đùa. Có khi, cách làm càng cũ, càng hữu hiệu.”
Phong Thiên Nhai không nói với hắn nữa, thầm cân nhắc trong lòng.
Một chọi một, vậy thì mỗi bên sẽ cử ra một người. Phiên cương sẽ đẩy ai ra
đây… Người đầu tiên Phong Thiên Nhai nghĩ đến chính là Đao thủ Thiền
Nhạc, gã là thần thoại phiên cương, nhìn thái độ của gã đối với Yến Cô
Minh, cả về thân thủ lẫn võ đức, Thiền Nhạc đều là người trên người.
Nhưng, đánh một trận với Yến Cô Minh, chẳng nhẽ gã lại không bị thương dù chỉ
là một chút… Điều này không thể xảy ra. Với sự hiểu biết của Phong Thiên Nhai về lãng nhân, hắn khiến chính mình ra nông nổi như thế, chỉ có thể nói rằng đã dùng cách lưỡng bại câu thương, Thiền Nhạc chắc chắn cũng
đã bị thương rồi. Gã sẽ ra mặt chứ…
Còn trung nguyên sẽ cử ai ra trận đây?
Một tòa thành, hơn vạn dân, không phải trò đùa. Hẳn là sau khi Diệp Hoài
Sơn báo lên triều, Hoàng đế đã quyết định. Vậy thì chuyện này không phải dạng vừa đâu…
“Mỹ nhân, đang nghĩ gì thế?”
Nam tử tách
xong quả hạch cuối cùng, thuận tay lau vụn hạch bên mép, hỏi Phong Thiên Nhai: “Sao nàng lại quan tâm chuyện này vậy?”
Phong Thiên Nhai bị cắt ngang dòng suy nghĩ, bèn dứt khoát ngưng luôn, nàng nhìn nam tử, đáp: “Đâu có.”
“Hờ.” Ánh mắt nam tử sâu xa, như có thể xuyên qua lòng người nhìn thấu tất thảy.
“Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào có thể nói dối trước mặt tiểu gia, mỹ nhân, nàng cũng thế.”
Phong Thiên Nhai liếc một cái.
Nam tử vươn cánh tay dài, kéo vò rượu đến bên mình, ngửa đầu nốc cạn rượu còn trong đấy.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, chợt hỏi: “Trên phố có nhiều giang hồ hơn, họ đều đến vì trận chiến này ư?”
Nam tử dốc hết rượu, thoải mái ợ một tiếng, đáp: “Tất nhiên, chuyện lớn như vậy, mọi người đương nhiên không muốn lỡ mất cuộc vui. Thứ mà giang hồ
thừa thãi nhất chính là những kẻ thích hóng trò hay.”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, hỏi: “Ngươi cũng thế à?”
Tay nam tử thoáng khựng lại, lướt mắt sang nhìn Phong Thiên Nhai, mắt hắn
rất sâu, vì ở đây ánh sáng không thể chiếu đến, nên mặt mày nom có vẻ âm trầm lắm thay. Cơ thể nam tử chậm rãi dịch về phía trước, đến gần Phong Thiên Nhai, thì thầm như đang tiết lộ bí mật: “Tiểu gia đến đây không
phải để xem hài, tiểu gia đến để góp vui.”
Hơi rượu nồng phả vào mặt Phong Thiên Nhai, nàng không nhúc nhích.
“Ngươi góp vui bằng cách nào?”
Nam tử chậm chạp trở về chỗ cũ, “Không thể nói.”
Phong Thiên Nhai gật đầu, “Hiểu rồi, ta đi đây, đa tạ rượu của ngươi.”
“Mỹ nhân.”
Phong Thiên Nhai ngoái đầu.
Nam tử thoải mái ngồi tựa băng ghế, chống cằm nhìn nàng —– Chẳng biết vì
sao, lúc Phong Thiên Nhai nhìn nam tử này, chợt có cảm giác như đang
nhìn Yến Cô Minh.
Nam tử thong thả hỏi: “Mỹ nhân, nàng tên gì?”
“Phong Thiên Nhai.”
“Hà, gió sương ập đến phủ chân mây, tên hay.”
Phong Thiên Nhai: “Khi nào tỷ thí?”
Nam tử: “Mười bảy.”
Phong Thiên Nhai nhẩm tính, hỏi: “Mười ngày sau?”
Nam tử gật đầu.
Phong Thiên Nhai: “Đa tạ.”
“Không cần.” Nam tử cười lưu manh: “Mỹ nhân, gặp lại sau.”
Phong Thiên Nhai không thêm lời, xoay người bước ra cửa. Đi một lúc, nàng
chợt ngoái đầu —– Nam tử nọ tựa như đang đợi, thảnh thơi nhìn nàng, ánh
mắt lả lơi khó lường.
“Gặp lại sau gặp lại sau, quay ra đằng sau sẽ gặp lại. Tiểu gia Lưu Ly Dạ, mỹ nhân hữu lễ.”
Phong Thiên Nhai: “Rành rành là đàn ông, lại tên là Lưu Ly Dạ, thú vị thật.”
Lưu Ly Dạ chậm rãi lên tiếng: “Biết ngay nàng không biết mà.”
Phong Thiên Nhai nhíu mày: “Là sao?”
Nàng vẫn chưa hiểu rõ, bên cạnh đã có người đứng lại, chính là vị thực khách lúc nãy. Ông ta trợn tròn mắt, đưa tay chỉ Lưu Ly Dạ, hung ác hỏi:
“Ngươi chính là cái kẻ chỉ biết bắn lén người khác, lãng khách Lưu Ly!?”
Lãng khách?
Phong Thiên Nhai nghe đến chữ này, lòng khẽ rục rịch. Nàng ngoảnh mặt, nhìn
Lưu Ly Dạ. Người đằng sau vẫn thờ ơ như thế, hắn gãi ngực, nói với đại
hán kia: “Từng nghe danh tiểu gia, xem như ngươi không phí đời giang
hồ.”
Ông ta thấy hắn thừa nhận, keng một tiếng, lật tay rút kiếm thô bên bàn.
Kiếm phong lạnh lẽo, sát ý rành rành.
“Á…” Thực khách xung quanh đa số là dân thường, họ không biết ai là Lưu Ly
Dạ, cũng chẳng hay đại hán kia là ai, họ chỉ rõ nơi này sắp động đao
chạm kiếm rồi.
Thoắt cái, thực khách trốn sạch, ngay cả chưởng quỹ đứng cạnh muốn khuyên cũng không dám, bị tiểu nhị kéo đến góc núp.
Ánh mắt đại hán kia nghiêm lại, nhìn Lưu Ly Dạ chòng chọc.
“Ba mươi sáu mạng người Hoắc gia trang, là ngươi giết?”
Lưu Ly Dạ chống cằm nhìn ông ta, nhạt giọng: “Hoắc gia trang nào kia, trình bày rõ chút coi.”
Người dàn ông quát: “Hoắc gia trang của thành Bình —–!”
Lưu Ly Dạ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tản mác, tựa như đang lục lọi trí nhớ.
Phong Thiên Nhai nhìn đại hán nọ, mắt ông ta đỏ ngầu, tay siết chặt kiếm thô, chặt đến độ bả vai run rẩy.
Một hồi lâu sau, Lưu Ly Dạ thở dài đáp: “Xin lỗi nhé, có lẽ là do kim chủ ra giá quá thấp, không chút ấn tượng.”
“Cái thứ súc sinh nhà ngươi —–!!” Đại hán kia thét dài một tiếng, xách kiếm xông đến.
“Ấy!” Phong Thiên Nhai hãi hùng, trong chớp mắt, nàng đã thấy mảnh toái phiến mỏng màu tối trong tay Lưu Ly Dạ. Nếu thứ này bay đến, đại hán kia chắc chắn sẽ chết.
Phong Thiên Nhai chẳng cần suy nghĩ, vung một chưởng —–!
Đại hán kia sao mà đỡ được một chưởng của Phong Thiên Nhai, thoắt cái đã
bay ra khỏi quán rượu. Phong Thiên Nhai xoay người liếc mắt, phát hiện
ánh mắt thâm trầm của Lưu Ly Dạ, cũng đang nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai không nhiều lời, nàng chạy ra khỏi quán, thăm hỏi đại hán kia.
“Ông vẫn ổn chứ?”
“Khụ… Khụ khụ.” Đại hán bị nàng chưởng trúng một cú, tuy Phong Thiên Nhai đã
kìm lực, nhưng vẫn khiến ông ta khó mà chịu nổi. Ông ta đỏ cả mặt, chẳng biết là vì đau hay do giận.
“… Cút!” Ông ta vung tay, Phong Thiên Nhai vội tránh.
“Trốn nhanh đi, không thì chết đấy.”
Đại hán: “Cô với thằng xấu xa ấy cùng một hội à!?”
Phong Thiên Nhai phân bua: “Không phải không phải, ta đang cứu ông mà.”
Đại hán ấy không nghe, tay gượng gạo cầm kiếm, chống mạnh xuống định đứng
dậy. Phong Thiên Nhai đau đầu: “Ta thực sự không đùa với ông đâu, mười
người như ông đi vào cũng chỉ có nước chết thôi.”
“Cút… Cút đi.”
Đại hán không cho Phong Thiên Nhai dìu mình, tự xiêu vẹo đứng dậy. Phong Thiên Nhai thở dài, ngoái đầu lại, thấy Lưu Ly Dạ đã ra đến cổng, hắn
khoanh tay trước ngực, ngả ngớn tựa cửa.
Phong Thiên Nhai có cảm giác, nam tử này trông như đang suồng sã, thực ra đã nổi ý giết người.
Phong Thiên Nhai xoay lại, xuất chưởng đập ngất đại hán, dìu ông ta rồi nói với Lưu Ly Dạ: “Bớt giận, ta đưa ông ta đi.”
Lưu Ly Dạ phát tay, “Có duyên gặp lại.”
Phong Thiên Nhai dìu người, mau chóng rời quán rượu. Một cô bé nhỏ nhắn như
nàng lại xách một người đàn ông to cao, ai nấy đều ngoái nhìn. Phong
Thiên Nhai ngoặt vào một hốc, đặt ông ta xuống đất.
Tay còn lại
xách vò rượu, áng chừng thời gian, Phong Thiên Nhai vừa định quay về,
vừa xoay người thì đại hán tựa tường kia rên đau một tiếng.
Phong Thiên Nhai: “…”
“Chắc phải nói rõ với ông, không lúc ông tỉnh rồi lại đưa đầu chịu chết thì khổ.”
Phong Thiên Nhai thở dài, đặt vò rượu xuống bên cạnh, đưa tay điểm huyệt đại
hán. Ông ta cũng mơ màng tỉnh lại. Vừa thấy Phong Thiên Nhai, ông ta vẫn chưa phản ứng kịp, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, đại hán mới
trợn trừng mắt, xoạch một tiếng đứng dậy.
“Ác nhân!”
Phong Thiên Nhai: “…” Nàng phủi quần áo, cũng đứng lên. “Tạm thời ông đừng kích động như vậy, bình tĩnh một chút.”
Đại hán giận dữ hỏi: “Cô và lãng khách đó đi cùng nhau à!?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không.”
Đại hán này cũng không phải kẻ lòng dạ ác độc, thấy biểu hiện của Phong
Thiên Nhai có vẻ tự nhiên, nom không phải đang nói dối, bèn từ từ bình
tĩnh lại. Ông ta ôm quyền nói với Phong Thiên Nhai: “Cô nương, khi nãy
đắc tội rồi.”
Phong Thiên Nhai: “Không sao.”
Im lặng một lúc, đại hán không biết nên nói gì tiếp với Phong Thiên Nhai, bèn hành lễ định đi.
Ở đằng sau, Phong Thiên Nhai gọi ông ta lại: “Ông đừng đi chịu chết nữa.”
Đại hán: “Thù diệt môn của ân công, ta thề phải báo!”
Phong Thiên Nhai cân nhắc, nói: “Ông muốn báo thù thì nên cẩn thận lập kế
hoạch đi đã. Cứ xông bừa lên, làm không khéo thì bay thẳng đến chỗ ân
công mà uống trà nhé.”
“Cô —–!” Bị một cô gái chế nhạo, đại hán
bắt đầu nổi giận. Nhưng một chưởng vừa rồi của Phong Thiên Nhai đã thể
hiện năng lực của nàng, với cả nàng còn giúp mình thoát hiểm, đại hán
nhất thời điên lên nhưng không làm gì.
Phong Thiên Nhai nói tiếp: “Người kia chẳng phải nói rồi sao, hắn đến trấn Hương Lâm tham gia cuộc vui, mười ngày sau chắc chắn sẽ quay lại đây, ông cứ lập kế hoạch
trước, đến khi ấy khả năng thắng không phải sẽ cao hơn một chút à.”
Đại hán ngờ vực nhìn nàng, “Cô thực sự không phải là đồng bọn của hắn à?”
Phong Thiên Nhai chậm rãi lắc đầu, nghểnh cổ đáp: “Không phải —–“
Đại hán gật đầu, nhíu chặt mày, cả mặt đầy nếp nhăn, như đang vắt óc nghĩ cách đối phó với kẻ thù.
Phong Thiên Nhai thấy thú vị, hỏi: “Hắn là ai mà phách lối dữ thần vậy? Nổi tiếng giang hồ lắm à?”
Đại hán căm hận đáp: “Tiếng tốt thì không, tiếng xấu thì chất thành đống.
Kẻ này giết người không chớp mắt, chỉ cần ra tiền, dù chuyện có thất đức đến đâu hắn cũng dám làm! Hắn là ác tặc nổi tiếng giang hồ!”
Phong Thiên Nhai: “Ta nghe vừa nãy ông bảo, hắn là lãng nhân mà.”
Đại hán: “Không sai, giang hồ xem lãng nhân là hạng ‘không quê không nhà
không thân không bạn’, chó mèo vẫn có nhà, bọn này còn không bằng cả
chúng, thế nên mới ác độc như vậy, lạm sát người vô tội!”
Phong Thiên Nhai lướt mắt đi, không lên tiếng.
Đại hán nọ càng nói càng tức, nghiến răng: “Võ công hắn cao cường thì đã
sao, tránh được ta, cũng không trốn được người khác! Sớm muộn gì cũng có ngày, những kẻ thù ngoài kia lột da chúng ra tế người thân!”
Phong Thiên Nhai nhớ lại dáng vẻ của người vừa nãy, nam tử tản mát hơi thở nguy hiểm kia, đúng là không thể khinh thường.
Nàng nhìn người nọ, thuận miệng hỏi: “Khi nãy ta thấy thân thủ kẻ ấy không
tồi, có phải lãng nhân ai nấy đều có bản lĩnh như thế?”
Ông ta
khinh thường: “Làm gì có, trong số các lãng khách trên giang hồ hiện
nay, hắn cũng đứng nhất đứng nhì. Vốn lãng nhân chẳng có chút địa vị gì
trong võ lâm, chỉ là rệp lót chân, nhưng mấy năm trước lại tòi ra hai
người, tiếng tăm không nhỏ ở cả phiên cương và trung nguyên, đám lãng
nhân mới có thể ngẩng mặt giữa giang hồ.”
Đôi mắt tròn như tiền
đồng của ông ta nhìn thẳng về phía Phong Thiên Nhai, hỏi: “Tiểu cô
nương, cô chưa từng nghe qua một câu à?”
Phong Thiên Nhai ngước mắt, “Nghe gì cơ?”
Ông ta: “‘Lưu Ly Dạ, quỷ mị ảnh, quyên khấp huyết, Yến Cô Minh.’ Đấy là hai lãng nhân nổi danh nhất giang hồ.”
Phong Thiên Nhai: “…”
Nàng nhìn chằm chằm đại hán kia, hỏi với vẻ xa xôi: “Ông bảo… ai?”